Chương 24 - Bàn thứ 3
Tôi đã ăn ở nhà hàng này mỗi ngày trong suốt 2 năm qua
Tôi lắng nghe mọi người nói chuyện về những đam mê và nỗi sợ của họ trên điện thoại
Có một cặp vợ chồng ở bàn 3 luôn đến mỗi chiều Thứ Bảy
Mỗi lần họ rời khỏi làm tôi luôn cảm thấy họ rời đi quá sớm
Tôi ghen tị với cái cách mà anh ta đặt tay lên đùi cô ấy
Và cái cách mà họ nhìn vào đôi mắt của nhau
Tôi ước mình có cuộc sống của họ
Tôi cá chắc bản thân sẽ trở thành một người vợ hoàn hảo
Nhưng thay vào đó thì tôi lại ngồi tại cái bàn đơn này
Và cắm cúi vào viết vì tôi sẽ không bao giờ hoàn thành xong mất
13:04
Họ đang ra khỏi cửa
Tuần tiếp theo lại đến và vào buổi trưa sau đó ...
Cặp vợ chồng hoàn hảo lại cuốn gói đến!
Ở bàn 3 anh ta kéo ghế mời cô ngồi
Và cô ấy lịch lãm đặt cái khăn ăn trên đùi thật gọn gàng
Bồi bàn hỏi họ muốn ăn gì
Họ gọi một món tráng miệng và một phần đồ ngọt
Cô ấy là người phụ nữ hoàn hảo mà tôi muốn được trở thành
Nhưng tôi chỉ là người vô hình và sẽ không ai để ý tới tôi
12:55
Họ lại đứng lên để ra về và đi ngang qua tôi thật gần
Lại thứ bảy và lòng hận thù của tôi đang ngày càng sôi sục hơn
12:01, liệu tôi có thể chờ đợi lâu hơn không?
Rồi đôi vợ chồng vàng đi vào và ngồi ở cái bàn quen thuộc của họ
Trông quá hoàn hảo như thể chuyện tình trong một câu chuyện cổ tích
Họ bắt đầu tâm sự nhưng tôi chưa bao giờ nghe được những gì họ nói
Tôi có thể cảm thấy sự vội vã của nhịp đập tĩnh mạch còn khuôn mặt thì nóng đỏ lên
13:09
Họ đi ra sau khi uống nốt ly rượu
Tuần tới lại đến gần và tôi luôn ngồi ở cái bàn đơn này
Có một cơn bão nên mất điện, nơi này được những ngọn nến thắp sáng thật đẹp
12:04
Cặp đôi của năm ở ngay ngoài cửa
Tôi thấy họ đến với cái áo khoác ướt sũng
Họ tiến vào nhà hàng nhưng thời tiết có vẻ khiến họ buồn bực
Cô ấy đứng dậy treo áo khoác ướt nhẹp lên và tôi cố tình đâm sầm vào cô ta
Nhưng khi cô ta quay người lại, tôi chợt nhận ra cô ta trông gióng tôi như lột
12:28
Và họ rời đi trước cả khi ăn xong bữa ăn
Lại là tuần tiếp theo và đồng hồ chỉ 12:15
Họ đã biến đi đâu mất mà tôi không còn trông thấy nữa
12:44
Họ vẫn chưa bước vào cửa ....
13:02
Tôi không biết phải làm gì bây giờ!
Họ không ở đây
Cặp đôi của năm đâu rồi?!!!
13:13
Vẫn không thấy bóng dáng của họ đâu cả
Tôi hỏi bồi bàn chỗ bàn 3 của cặp vợ chồng
"Cặp đôi nào ạ?" Anh ấy hỏi tôi
Tôi hét lên, "Những người đến đây vào mỗi sáng thứ bảy ấy!!!!"
Và anh ta nhấn mạnh rằng không có bất kì cặp vợ chồng nào kèm theo lời cảnh báo
Tôi thấy máu trên tay và áo mình
Nhưng không cảm thấy đau
Nó có thể là máu của ai đây?
Nhưng giờ tôi còn có thứ quan trọng hơn để lo
Thế nên tôi vơ vội cái điện thoại và hét vào mặt tên bồi bàn
Nhưng rồi hắn ta đẩy tôi ra khỏi cửa ... tôi nhận ra mình đang ở trong một cái bệnh viện tâm thần
Tên bảo vệ ghì tôi xuống, tôi hét lên khi cảm thấy một cây kim xuyên qua làn da
Mọi thứ trở nên đen kịt.....
Tỉnh lại, mình đã ngất được bao lâu rồi?
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng căn phòng như bắt đầu quay cuồng
Bác sĩ đến
Ông ta nói với một nụ cười rằng tôi cuối cùng đã có tiến bộ
Tôi hỏi ông ta mình đang làm gì ở đây
Và nụ cười tắt ngấm
11:17
Tôi ước gì có thể xóa sổ tất cả những gì đã nhìn thấy ...
Tôi nhớ mình đã từng làm việc chăm chỉ để trở thành một nhà văn
Nhưng những giấc mơ của tôi hóa thành tro như bị đốt bởi một cái bật lửa
Tôi làm việc chăm chỉ và cô ta cũng vậy
Nhưng cô ta luôn giỏi hơn tôi ...
11:26
Tôi nói với bác sĩ rằng không còn gì để chữa ở đây cả
Tôi nhớ những gì mình đã làm
Tôi nhớ cái chiến thắng của tôi
11:53
Tôi đã giết người chị sinh đôi dưới cái danh ghen tuông
Cô ta có mọi thứ mà tôi muốn
Còn tôi thì có máu bọn chúng trong tay nên cô ta đã ám tôi
Ả vào trong đầu tôi và bắt tôi ghi nhớ mọi chuyện như một thằng hề
Điều đã xảy ra với cô ta và chồng ở bàn 3 vào buổi trưa thứ bảy
Cô ả cho tôi thấy nhà hàng nơi phạm tội
Khiến tôi phải trả với cái giá là đong đếm mỗi phút
Ả chơi đùa với cảm xúc ganh ghét tôi có mỗi ngày
Ả sẽ khiến tôi nhớ thật rõ cái số mệnh của ả
Như những cảnh quay trong một bộ phim
Chúng chiếu lại một lần nữa và một lần nữa ......
Đó là vào buổi trưa!
Cặp vợ chồng của năm bước vào
Họ tiến đến bàn 3 với nụ cười trên môi
Anh vuốt ve mái tóc và hôn lên má cô
Tình yêu của họ khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm
Họ là tất cả những gì tôi muốn
Nhưng tôi là người vô hình và sẽ khoog ai nhận ra tôi
Tôi cảm thấy lòng hận thù của mình đang ngày càng sôi sục hơn
13:04 và họ đã rời đi
Tuần tiếp theo đến và hôm nay chính là ngày đó
Đôi vợ chồng hoàn hảo sẽ được nói những điều trăn trối cuối cùng
12:04
Tôi lắng nghe giai điệu vang lên trong nhà hàng nhưng là từ ngoài cửa
Chờ đợi cặp đôi hoàn hảo bước vào trong với một con dao trong tay
Tôi tiến bước vào bên trong rồi kết liễu cuộc đời của chúng
Cô ta la lên rằng tôi là chị em song sinh với ả nên làm ơn hãy rủ lòng thương xót
Nhưng tôi sẽ không hoàn thành xong việc mà tôi bắt đầu làm mất
Cô ả thì thầm vào trong đầu tôi rằng bộ nhớ chính là hình phạt của tôi và sẽ không có nơi nào để tôi có thể trốn tránh
Vì vậy, cô ta lại tiếp tục phát lại những hình ảnh đó trong não tôi ...
Đó là vào buổi trưa .....
Feil,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top