Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fan

FAN

Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu nói kinh điển: Kamui đang buồn chán.

Vâng, vô - cùng - buồn - chán. Chán tới nhão người ra được. Nếu bạn cảm thấy muốn hỏi Abuto a.k.a bảo mẫu của Kamui đâu (thật lòng thì bạn nên nghĩ vậy, nếu có chút trực giác về mạng sống của mình), thì câu trả lời là gã đang vi vu ở trụ sở chính của Harusame, ngập đầu trong đám câu hỏi của cấp trên vì khả năng phá - hoại - đầy - nghệ - thuật của vị đội trưởng trẻ tuổi - chỉ phá đồ đắt tiền và dường như có khao khát mãnh liệt trong việc quét sạch cả cớm lẫn ví tiền tổ chức. Còn Takasugi? Nếu có kẻ nào có thể ngang cơ với Kamui ở chỗ này, hẳn chỉ có tên samurai ấy. Điều đáng buồn, hắn đang lượn ở hành tinh Yakult chết tiệt nào đó mà khoa học vừa chứng minh nó tồn tại. Tóm lại là những kẻ có khả năng đều đã cuốn xéo khỏi con tàu này hết rồi.

Và Kamui thì đang cực kì buồn chán.

Ồ, đừng nghĩ cậu sẽ giết phi hành đoàn của mình hay táy máy làm nổ tàu không gian để mua vui. Kamui, về bản chất, vẫn là một đứa trẻ ngoan, và ít khi chơi ngu. Chỉ là cậu đang buồn chán thôi, hiểu chứ?

Và phản ứng đầu tiên của một đứa trẻ mười tám tuổi đang ườn èo lăn lộn vì quá chán là gì?

Viết status trên facebook? Không, Kamui có cách giải quyết đơn giản mà hiệu quả hơn nhiều so với việc vắt óc nghĩ một câu than thở để rồi bị ăn bơ trái mùa.

...

Bansai đang rất hoảng hốt.

Ừ thì một người điềm đạm như anh không thể tỏ ra hoảng tới độ mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn như suối được, mất hình tượng chết. Bansai vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, đàn ghi ta đặt hờ trên đùi, chân gác lên nhau đầy vẻ lãng tử phớt đời, gương mặt rất tỉnh và đẹp trai, nhìn từ trên xuống dưới không có điểm nào mất bình tĩnh.

Nhưng tim anh cứ đập thình thịch mỗi khi liếc về phía giường của mình, nơi vị khách không mời đang chễm chệ ngồi ôm cái gối hình con thỏ màu hồng chóe. Rất ngoan. Ngoại trừ việc đó là Kamui. Ngoại trừ việc anh đang có một đứa nhóc sát thủ trong phòng, im lặng một cách đáng sợ, ánh mắt chằm chằm nhìn anh không chớp như thể chờ đợi anh nổ bùm như pháo hoa mùa hạ.

Kinh khủng hơn, đứa nhóc đã đó đập cửa phòng anh khi trời nhập nhoạng tối, nói gọn lỏn một câu: "Bansai, tôi chán" rồi chui tọt vào trong.

Kamui đang chán. Kamui đang chán. Kamui đang chán. Kamui đang chán.

WHAT THE HELL AM I GOING TO DO NOW?!!!

Anh đã suýt gào lên như thế vì căng thẳng.

"Ừm... Cậu có thể xuống bếp kiếm đồ gì đó ăn đỡ?" - Anh cố lấy giọng bình tĩnh mà đưa ra lời đề nghị.

"Tôi chén sạch rồi."

"Cậu có thể bảo nhà bếp làm thêm."

"Tôi nói rồi mà, tôi - chén - sạch - rồi."

"Video game thì sao?"

"Tay cầm vỡ hết rồi."

"Origami?"

"Gấp được chín chín con thì tôi lỡ mở cửa sổ."

Bansai hít sâu. Bình tĩnh, phải bình tĩnh, nóng nảy là dễ *a ch*y, anh tự nhủ.

Còn gì có thể giúp vực dậy tinh thần của đứa nhóc này không? Anh nhìn quanh quất, và dừng lại ở dàn máy tính mới mua cho Takasugi trong góc phòng. Rồi anh quay lại nhìn thằng nhóc, nói giọng phớt tỉnh:

"Kamui, cậu đã từng search tên mình trên Google chưa?"

Kamui chớp mắt, ngây thơ vô tội.

"Google?"

"Ừ. Mà khoan..." – Bansai trợn mắt nhìn cậu ta với vẻ không tin được – "Cậu không biết Google là gì à?"

"Không."

"Ôi chúa ơi, Kamui, thế cậu đã đốt tiền mạng của chúng ta vào cái gì vậy?"

"Tôi chơi LoL."

Okay... thứ đó không cần phải dùng Google, có lẽ Abuto đã bookmark lại trang web cho cậu ta, Bansai nuốt khan.

"Được rồi, lại đây, tôi sẽ chỉ cho cậu."

Ánh mắt cậu trai sáng rỡ, Kamui thảy cái gối ôm xuống giường, và nhảy hai bước tới chỗ Bansai. Người thanh niên bật máy tính và mở trình duyệt.

Nửa tiếng sau, anh đã chỉ xong xuôi cho Kamui về Google và một số cách tìm kiếm, đọc kết quả với từ khóa. Cậu trai cắm mặt vào gõ bàn phím, Bansai quay lại với bản nhạc đang sáng tác dở, tận hưởng giờ phút im lặng hiếm hoi.

Kamui lầm bầm.

"Chẳng có bức ảnh nào của tôi cả... Anh có chắc nó hoạt động không đấy?"

"Cậu có gõ đúng tên của mình không?"

"Tất nhiên là có. Í mà đợi chút..."

Bansai thở dài. Kamui có vẻ đã tìm ra, cậu ta bắt đầu bình luận đám kết quả trên màn hình.

"Làm sao toàn bộ thông tin của tôi đều có trên này thế? Tôi tưởng Harusame có chính sách bảo mật cơ mà?"

"Tại sao lắm kẻ ăn mặc y như tôi vậy? Đang là mốt à?"

Bansai thở dài lần hai.

"Fan của cậu đấy."

"Fan?"

"Người hâm mộ. Đám yêu mến tới phát cuồng vì cậu. Bắt chước cách ăn mặc hay đầu tóc của cậu chỉ là phần nhỏ thôi."

"Nghe như một đội quân ấy nhỉ?"

"Cũng từa tựa thế."

Kamui mỉm cười, thật thú vị, cậu không hề biết mình có một đội quân bí mật như vậy, cậu quay lại và tò mò gõ tiếp dòng chữ lên khung tìm kiếm.

Kamui Yato fan -

Một loạt những gợi ý hiện ra. Kamui nháy chuột vào gợi ý gần nhất.

Kamui Yato fanfiction.

Những kết quả in đậm được tải xuống. Kamui chọn một trong những kết quả đầu tiên.

Một khung thoại bật ra.

"Bạn phải đủ 18 tuổi để đọc tác phẩm này. Chắc chứ?"

Chắc chắn là cậu đủ 18 tuổi rồi. Cái trang web này làm sao vậy?

Hẳn đây là luật lệ trong quân đội của cậu?

Kamui bình tĩnh nháy đúp vào ô "Chấp nhận", rồi chăm chú đọc.

[lược bỏ một số đoạn có từ ngữ nhạy cảm]

[tiếp tục lược]

[nói chung là lược hết đó vì fic này chỉ rate K + thôi]

Bansai tò mò nhìn vào khi thấy Kamui hết sức im lặng.

"... Cốp!"

Anh nhào tới với tốc độ ánh sáng, gập màn hình laptop xuống, mặt cắt không còn hột máu, Kamui ngước lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, nắm tay từ từ thả lỏng.

"Kamui... đừng đọc nữa."

"Cái gì?"

"Cái cậu đang đọc ấy, làm thế nào mà cậu tìm ra nó được?!"

"Điều luật tôi phải !@#$% với Takasugi ở !@#@#$ với tư thế @!$#% á?"

"Dừng! Dừng! Làm ơn đừng nói những câu như thế với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy." – Bansai bóp trán. -"Kamui, đây không phải là luật, chỉ là mớ truyện do fan của cậu cuồng dâm sinh hoang tưởng nghĩ ra thôi. Nó không phải thật và cũng không BẮT cậu phải làm theo đâu."

Kamui khịt mũi.

"Tôi cũng đâu có muốn làm theo."

Phải, cậu định đấm vỡ màn hình nếu tôi không ra giữ kịp cơ mà, Bansai lau mồ hôi trên trán.

"Vậy fanfiction nghĩa là truyện?"

"Ừ phải, và nó nguy hiểm lắm. Tốt nhất cậu đừng tìm nó nữa."

Kamui nghiêng nghiêng đầu, rồi gật gật đồng tình. Cậu, về tính cách, cũng là một đứa trẻ thông minh.

"Được rồi, Bansai, trả lại tôi cái laptop."

Kamui gõ dòng lệnh tìm kiếm khác và Bansai thở phào vì có vẻ nó an toàn hơn.

Kamui Yato fanart.

"Họ vẽ tôi à?"

"Ừ."

"Hừm... Đẹp đấy."

Ồ tuyệt, Bansai an tâm quay lưng đi, ôi, chút bình yên.

Rắc!

Anh giật mình quay phắt lại, bức tường vững chãi phòng anh đang nứt thành từng mảng từng mảng bởi cú đấm siêu thanh của người – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy. Trên màn hình laptop là một doujinshi R18, tệ hơn, nhân vật chính là Kamui và Takasugi. Ăng ten của Kamui giật giật liên hồi.

"Đứng yên đó Bansai. Tôi không phá laptop của anh đâu. Tôi cần tìm nốt một số thứ nữa."

"..." – Bansai chôn chân tại chỗ trước luồng khí hắc ám đang bao quanh Kamui. Giờ thì anh đổ mồ hôi thật rồi.

"Ở đâu cũng có những – tên – phản – bội – đúng – không?" – Kamui lẩm bẩm, nghe như tiếng rít, Bansai cứng họng, anh không cách nào giải thích cho cậu biết cả một nửa số người hâm mộ của chàng trai tóc cam đều là kẻ - phản – bội theo định nghĩa của cậu.

Kamui gõ từng từ vào thanh tìm kiếm.

Kamui Yato fanclub.

Kết quả đầu tiên hiện ra: "Hội Phát Cuồng vì Yato Kamui"

Cậu hăm hở click vào, và đập vào mắt Bansai đang ngồi cạnh là một bức fanart Kamui mặc đồ hồng chóe và bị trói trong tư thế SM, phía dưới hàng loạt comment phấn khích.

Anh dặn lòng phải xin lỗi Takasugi vì cái laptop ngay khi hắn về tới nơi, cũng may là ít ra thì anh không phải xóa lịch sử duyệt web nữa.

~*~

Khi Abuto lết tấm thân tàn tạ vì giấy tờ của mình về, Kamui đang đứng đợi ở cửa phòng, nai nịt gọn ghẽ. Cậu tươi cười:

"Abuto, đi chuẩn bị đi."

"Cậu định đi đâu thế?" – Abuto chột dạ hỏi, trực giác của hắn bảo phải chạy ngay và luôn, nhưng gã đã quá mệt để nghe theo nó.

Kamui bật dù, cười rạng rỡ, trả lời gọn lỏn:

"Giết!"

~*~

Sau ngày hôm đó, điều luật của Harusame xuất hiện thêm một điều viết hoa, in đậm, gạch chân: TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TỚI HAI TỪ "HÂM MỘ" HAY "FAN" TRƯỚC MẶT ĐÔ ĐỐC."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top