Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

fanfic yêu anh

Tác giả Ph , có H

Ánh đèn đường xẹt qua khung cửa kính, theo tốc độ của xe mà hắt vào bên trong, tạo thành từng mảng chợt sáng chợt tối. VNB nặng nề ngả đầu ra sau ghế, nhắm mắt, tai nghe cắm hai bên lặp đi lặp lại giọng hát của người nào đó. Không quá to, không quá nhỏ, chỉ vừa đủ để hòa tan âm thanh huyên náo của buổi tan tầm.

“Nhớ anh ấy quá đi…”

Thầm tưởng niệm trong tiếng thở dài nhẹ thật nhẹ, NB cũng âm thầm vui trong lòng. Đã hơn hai tuần rồi không gặp anh, giờ chỉ còn một quãng đường chưa đến 20 phút, nhưng chính cậu bây giờ lại cảm thấy 20 phút này sao lại dài như vậy, dày vò như vậy, dày vò hơn hết thảy những ngày xa nhau...

“Tiêu lão sư lại lên hot search nữa?” – Bỗng tiếng của trợ lí ngồi phía trước phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe. “Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra bấy lâu nay anh ấy là đang bị bạo lực mạng sao?” – Giọng nói cũng không quá to, nhưng đủ để xuyên qua tiếng nhạc mỏng nhẹ, nhảy vào tai NB. Cậu mở bừng mắt, chần chừ một lúc rồi quyết định bật điện thoại, lên weibo. Qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt trầm tư của NB, trợ lí kia hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Không thể trách tai cậu quá thính, chỉ là cậu luôn mẫn cảm với bất cứ thứ gì liên quan đến người kia, đặc biệt là tên của anh. Càng không thể trách trợ lí kia không ý tứ. Từ khi lên xe từ sân bay đi về, NB đều là một bộ dạng mỏi mệt, nhắm mắt dưỡng thần. Cô cũng đã mấy lần quay lại xác nhận cậu đã ngủ hay chưa mới dám lên weibo xem tin tức một chút. Nào có ai ngờ, Web đúng là Web, chỉ cần là liên quan đến vị họ Tiêu kia thì khả năng bắt Wifi lúc nào cũng nhạy đến đáng sợ như thế.

Từ khi sự việc xảy ra vào tháng 2, NB đã nhủ lòng mình không nên quá tập trung vào những ngôn luận trên mạng. Đối với TC, lại càng là nghiêm khắc quản giáo, làm đủ mọi cách, cốt chỉ để anh ấy ít cầm vào điện thoại một chút, đừng lên đọc mấy tin tức tiêu cực kia. Cậu cũng vì để tâm trạng của bản thân không ảnh hưởng đến đối phương, nên dù rất tò mò, cũng không chủ động tìm hiểu xem những hot search kia rốt cục viết gì. Cậu khẳng định, đọc được rồi, có lẽ bản thân cũng sẽ không chịu nổi.

Nhưng hôm nay thì khác, trợ lí kia vô tình buột miệng, lại khiến cậu mang một hi vọng nhỏ nhoi rằng sự việc đã ít nhiều đảo chiều. Rốt cuộc thì những người sáng suốt cũng nhận ra anh cũng chỉ là nạn nhân của tất cả những chuyện này thôi sao? Sự việc đã ổn hơn rồi phải không?

Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, đập vào tầm mắt là đủ loại ngôn luận, ủng hộ có, phản đối có. Từng dòng chữ như phát ra tiếng nói, dội bang bang vào đầu khiến NB có chút choáng váng.

“Bốp” – Tiếng va đập từ sàn xe vang lên làm tất cả mọi người đều giật mình. Bác tài xế hoảng hốt, vừa thầm cảm tạ vì bản thân có kinh nghiệm lái xe gần 20 năm, vừa oán thầm vì suýt nữa đã bị dọa đến lệch cả tay lái. Đến khi hồi thần lại, mọi người đều quay ra nơi vừa phát ra tiếng động, là chỗ ngồi của NB.

Dưới chân cậu là chiếc điện thoại mới mấy phút trước vẫn còn trên tay. Cả người NB gập xuống, khuôn mặt vùi vào hai khuỷu tay gác trên đầu gối, cơ thể như đang phát run. Không ai có thể nhìn thấy biểu cảm gì trên gương mặt cậu bây giờ. Trợ lí và vệ sĩ xung quanh hoảng sợ, chẳng nhẽ đau dạ dày lại tái phát rồi? Còn 10 phút nữa thôi là về đến nhà, bây giờ có nên quay đầu xe phóng ngay đến bệnh viện hay không đây?

“NB, cậu không sao chứ?”

“Cậu thấy đau ở đâu?”

“Chúng ta đến bệnh viện trước nhé?”

“Không...” – Phải mất một lúc lâu, khi mà tài xế sắp không giữ nổi bình tĩnh chuẩn bị nghe theo lời của trợ lí mà quay xe lại phóng đến bệnh viện gần nhất, thì NB mới hồi thần lại, từ từ ngẩng đầu lên.

“Tôi không đau ở đâu cả, không cần đến bệnh viện.”

“Nhưng vừa rồi trông cậu thực sự không ổn đó. NB, đừng cố chịu...”

“Tôi. Phải. Về. Nhà.” – Ngắt lời trợ lí kia, NB, bốn chữ không hơn, kiên quyết không chừa đường thương lượng. Trợ lí cũng thừa hiểu không thể lay chuyển được người này. Hơn nữa sau khi quan sát kĩ thì thấy có vẻ cậu không có đau ở đâu thật, chỉ là vì sao tâm trạng nháy mắt lại biến xấu như vậy?

Mà quả thật NB không có thấy không khỏe gì hết, bây giờ trong đầu cậu chỉ còn ý niệm mau chóng về nhà, mau chóng được ôm người kia vào lòng, mau chóng được cảm nhận hơi ấm kia...

Vượt qua chốt bảo vệ, xe thuận lợi đi vào tiểu khu.

“Làm phiền gửi hành lí ở chỗ bảo vệ của tòa nhà giúp tôi, mai tôi sẽ lấy. Mọi người vất vả rồi, cảm ơn.” - Không chờ vệ sĩ lấy xong hành lí, NB vội vã xuống xe rồi vọt vào trong làm trợ lí cũng phải đuổi theo không kịp thở.

“Chờ đã NB, điện thoại, điện thoại của cậu.” – Vừa chạy đằng sau vừa gọi với theo, trợ lí xui xẻo nhủ thầm tiểu tổ tông hôm nay lại làm sao vậy, sao lại gấp gáp như vậy? Cũng đâu phải lần đầu tiên công tác xa nhà lâu ngày. Hấp tấp, đói khát như vậy, eo của Tiêu lão sư tối nay có ổn không đây?

Nghe thấy “điện thoại”, NB chạy chậm lại, vừa hay dừng chân ngay trước cửa thang máy. Nhìn chiếc điện thoại vừa bị chính mình quăng xuống sàn xe giờ đang nằm trong tay trợ lí, ánh mắt cậu càng ngày càng lạnh. Dù thâm tâm biết nó chẳng có tội tình gì, nhưng giờ phút này cậu thực sự chỉ muốn tiêu hủy sạch những thứ có thể lên được weibo, bao gồm cả chiếc điện thoại được cậu coi là vật bất li thân kia.

Thoáng chần chừ trôi qua, NB chủ động mở lời: “Xin lỗi, phiền chị cất nó vào túi đằng sau giúp tôi.” Trợ lí đơ ra một chút rồi cũng y lời làm theo. Tuy đã từng vài lần nhìn thấy cảnh tổ tông này được Tiêu lão sư chăm sóc tỉ mỉ đến mức tay chân không có chỗ dùng, cũng rất ít khi thấy cậu ấy chủ động nhờ trợ lí làm những việc lông gà vỏ tỏi kiểu này. Điện thoại đáng thương, mày làm sao lại để bị thất sủng như vậy? Chủ nhân mày đến động cũng không muốn động đến mày nữa kìa.

“Xong rồi.” – Kéo khóa cho quý phi Nike, chị trợ lí chỉ kịp nhận lại một tiếng cảm ơn của NB trước khi bóng người khuất sau cánh cửa thang máy. Thở dài, tâm trạng đột nhiên xấu đi như vậy, đừng nói là vừa rồi nhìn thấy cái gì không hay trên hot search của Tiêu lão sư rồi chứ? Phải biết, cả kể khi chính bản thân mình gặp chuyện, NB cũng có thể bày ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận hết thảy. Chỉ riêng đối với chuyện của người thương, có cố thế nào NB cũng không thể che giấu tâm tình được.

“Kính kong” – Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên làm TC có chút giật mình. “Là cún con sao? Ngoài em ấy ra thì còn ai lại đến nhà vào giờ này chứ? Sao lại ấn chuông mà trực tiếp vào? Chẳng nhẽ lại không mang chìa khóa?” – Vừa khó hiểu trong lòng, TC vừa tháo tạp dề, đi ra mở cửa.

“Cún con, mừng em về… Oa!” – Còn chưa kịp nhìn kĩ cún con của mình có gầy đi miếng thịt nào không, TC đã bị người trước mặt gắt gao ôm lấy. Này, này là đang ở trước cửa nhà đó có được không, có ý thức mình là người nổi tiếng chút đi chứ VNB!!

TC hoảng hồn, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giãy không ra, đẩy không lui, chỉ đành mặc cún con cứ ôm mình như thế, lôi lôi kéo kéo mà cùng vào nhà.

Khép cửa, khóa chốt, hai người cứ thế đứng ở huyền quan mà ôm nhau không nói lời nào. Cảm nhận được tâm trạng của cún con có chút không ổn, thậm chí còn ẩn ẩn bất an, TC ăn nói dễ nghe thường ngày cũng không biết phải làm gì, chỉ đành vươn tay ở trên lưng cậu bé của mình mà vuốt ve lên xuống, nhẹ nhàng trấn an.

Mãi một lúc sau, cảm nhận được thân thể ôm mình đến cứng còng dần dần thả lỏng, TC mới cất tiếng thăm dò:

“Cún con, hành lí của em đâu? Lại gửi ở chỗ bảo vệ rồi?” – Người phía trước gật gật.

“Cún con, đi đường xa như vậy, chắc mệt lắm rồi phải không?” – Người phía trước gật gật rồi lại lắc lắc.

“Cún con, vào trong đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, còn không mau ăn sẽ nguội mất.”

“Nhất bảo, đừng ôm mãi như vậy, vào trong đã nào.”

Mặc cho người trong lòng dỗ thế nào, NB cũng không chịu buông tay.

“Nhất Bác, em làm sao vậy?” - Cảm thấy NB hôm nay thật sự có chút khác lạ, anh lớn cũng không giấu nổi lo lắng rồi.

“Hết pin, muốn sạc pin. Không sạc, không có sức ăn cơm.” – Giọng nói có chút uể oải vang lên bên tai. TC có chút dở khóc dở cười. Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi. Mà ôm thì cứ ôm đi, sao còn phải cọ cọ vào cổ anh làm gì? Lại còn không cho ôm thì không ăn cơm? TC có chút nghi ngờ có phải bình thường mình chiều bạn nhỏ quá rồi không, sao càng ngày càng không có lí lẽ gì hết thế này?

NB tham lam hít lấy mùi hương quẩn quanh bên mũi của người trong lòng, tỉ mỉ phân tích một chút. Có chút mùi thơm nhè nhẹ quen thuộc của nước giặt cả hai dùng chung, chút mùi vị ấm áp làm người ta đói cồn cào của vài món ăn, lại có hương thơm thanh mát thản nhiên không thể gọi tên, là mùi của riêng Tiêu Chiến, mùi của người thân, mùi khiến người ta yên lòng.

“Đâu phải bình thường không cho em ôm đâu, hôm nay lại làm sao thế này? Nào, vào rửa tay rồi ăn cơm, ăn cơm xong cho em ôm thoải mái, được không?” – Lại thấy người trước mặt lặng thinh, TC vừa nói vừa xoa đầu cậu dỗ dành.

“Em không đói sao, anh là đói lắm rồi đó. Em không biết anh chuẩn bị cả bàn cơm kia cực khổ thế nào đâu.” – TC bộc phát kĩ năng làm nũng, trong giọng nói cũng không ý thức được, phảng phất chút ý vị kể khổ mà chỉ khi ở cạnh người thân cận nhất anh mới thể hiện ra. Nghe thấy anh lớn kêu đói, NB chợt hồi thần, thả người ra một chút, nhưng tay thì vẫn gắt gao nắm chặt không buông. Chẳng còn cách nào, TC đành dắt NB vào trong, thầm nghĩ còn dám bảo mình không phải bạn nhỏ, nhìn xem nhìn xem, có khác gì mấy bạn trẻ mẫu giáo dính người đâu cơ chứ?

NB ngay tại bồn rửa trong bếp rửa mặt rửa tay, xong xuôi quay ra nhìn thì rơi vào tầm mắt là thân ảnh bận rộn của TC đang hâm nóng đồ ăn, vừa làm vừa lúc có lúc không nhỏ giọng cằn nhằn.

“Nhất bảo, em xem, em mà ngoan ngoãn vào nhà từ nãy thì có phải bây giờ anh không phải vất vả như vậy không? Mau, ngồi vào đây, hôm nay phạt em phải ăn hết, không ăn hết không cho lên giường.” – TC một bộ đầy hăm dọa xếp bàn ăn, chờ mãi không thấy cún con đáp lời thì trông qua, chỉ thấy bạn nhỏ ngẩn người nhìn mình trân trân, thầm nghĩ sao hôm nay cứ như người mất hồn thế này.

Đi tới kéo tay NB bắt ngồi xuống, lại đặt hai tay lên vai cậu, TC nhẹ giọng nói:

“Mệt mỏi cả ngày rồi, ăn cơm thôi.” – Rồi hôn một cái lên mái tóc hơi rối của cún con.

“Ừm, ăn, ăn hết.” – Ngửa đầu ra đằng sau nhìn thẳng vào khuôn mặt của người phía trên NB nhẹ giọng trả lời, lại kéo một tay anh đưa lên miệng mà hôn, ánh mắt thì vẫn chuyên chú lướt qua từng đường nét gương mặt đối phương. Từ lúc về nhà đến giờ NB mới có dịp ngắm kĩ anh . May quá, không có gầy đi, tựa hồ so với hai tuần trước khi cậu đi cũng không có quá nhiều thay đổi, thậm chí tinh thần anh còn trông có vẻ đã tốt hơn nhiều. Thời gian này anh cũng đã rục rịch trở lại làm việc, lịch trình cũng được bảo mật gần như tuyệt đối. Có lẽ guồng quay công việc cũng giúp anh phần nào quên đi những sóng gió ngoài kia.

Lại nhìn bữa cơm thịnh soạn trên bàn. Đi xa một đoạn thời gian, về nhà rồi, thực sự NB muốn phóng túng một lần. Giữ dáng gì gì đó tạm thời không nghĩ đến, chỉ muốn tập trung vào mĩ vị trước mắt.

Trù nghệ của TC cũng không phải là cực kì xuất sắc, nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị của bạn nhỏ. Vốn NB cũng không phải người kén ăn, nhưng đặc điểm công việc khiến không chỉ cậu mà cả anh đều phải chủ yếu ăn đồ ăn ngoài, bản thân lại dở ẹc trong việc bếp núc, nên đối với cậu mà nói, những món ăn mang đậm hơi thở gia đình mà TC làm ra thực sự còn ngon hơn biết bao sơn hào hải vị. Hôm nay cũng vậy, bốn món mặn một món canh, cũng không có gì quá cầu kì phức tạp, vậy mà vẫn cho thấy sự dụng tâm của anh, cũng làm cho cậu cảm thấy mình may mắn đến nhường nào.

Dùng dằng mất một hồi ở cửa nhà, TC đã đói đến bụng réo ọc ọc, vội vàng ngồi xuống đối diện cún con, gắp cho cậu chút rau rồi lại gắp chút thịt. Chẳng mấy chốc cái bát trước mặt NB đã đầy ụ thức ăn. Cảm thấy NB không hoạt bát như thường ngày, anh cũng chỉ đành nói nhiều hơn một chút, chủ động hỏi em quay phim sao rồi, Dĩnh tỷ có khỏe không, với tiến độ như bây giờ thì khi nào sẽ đóng máy, rồi thì món này có ngon không, món kia có bị mặn quá không, món này anh mới làm lần đầu đó em ăn thử xem. NB vừa mềm nhẹ đáp lại từng câu hỏi thăm, vừa chăm chú nhìn ca ca sống động chân thực trước mặt mình. Nhẹ nhàng nhắm mắt hít sâu một hơi, như để tạm quên đi hình ảnh đáng sợ kia trong đầu, NB ép mình phải bình tĩnh lại.

Biểu hiện nho nhỏ này của Nhất Bác vẫn là không qua được mắt TC. Là điều gì khiến cún con của anh tâm sự nặng nề như vậy? Liên quan đến công việc của em ấy ư? Hay là lại có việc gì liên quan đến anh khiến em ấy phiền lòng. Như bị tâm trạng của NB lây nhiễm, TC bỗng chốc thấy lòng rối như tơ vò, không biết nên hỏi đối phương luôn hay nên im lặng đợi em ấy tự mở lòng với mình.  

Nhưng cũng không đợi TC chìm trong rối rắm lâu, NB rất nhanh chóng đã trở về trạng thái như bình thường, miệng cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ làm ca ca nhìn đến có chút mê mẩn. Đưa đũa gắp lấy một con tôm béo mập, NB quen tay lột vỏ tôm, chấm nước sốt rồi đưa đến bên miệng người đối diện. TC cũng chẳng kịp phản ứng, cứ thế há miệng theo quán tính. Tôm chấm sốt thật ngọt, người trước mặt càng ngọt, TC bị sự ngọt ngào làm cho cười tít mắt. “Thôi vậy, có chuyện gì cứ ăn cơm xong rồi hẵng hay.” – TC nhủ thầm, cùng NB hưởng dụng bữa cơm ấm áp.

Bữa ăn kết thúc mới là lúc TC thực sự kiến thức được sự dính người của cún con nhà mình. Xót NB bôn ba cả ngày, hôm nay TC phá lệ không để cún con động tay vào bất cứ việc nhà nào. Cơm anh cũng đã nấu, đến rửa bát anh cũng giành. NB bị đuổi ra sofa ngồi thì không chịu, từ đằng sau ôm lấy anh, cả người áp lên như miếng cao dán. TC bước sang bên phải cao dán cũng nhích nhích sang bên phải, TC đi sang bên trái cao dán cũng cọ cọ sang bên trái, cọ tới cọ lui làm cả người anh đều thấy nóng ran. Trước khi ăn cơm, cún con đã cởi áo khoác cùng áo len, bên trong chỉ còn mặc một lớp áo phông mỏng, nhiệt độ cơ thể cứ như thế, trực tiếp, xuyên qua bộ quần áo mặc ở nhà mỏng nhẹ của TC, đốt đến tận tim anh, cũng hun cho cái gáy và hai tai anh đỏ hồng.

“Nhất, Nhất Bác, có thể để yên cho anh rửa xong không hả?” – Mặc cho TC quẫn bách nhắc nhở, người phía sau một tiếng ư hử cũng không có, cái má mềm mềm cứ thế áp lên cái gáy đang tỏa nhiệt của anh mà cọ, làm anh nhột muốn chết.

Khó khăn rửa xong một đống bát đĩa trong sự phá rối không ngừng nghỉ của Nhất – cao dán – Bác, TC cảm giác như sức lực nửa đời người đã cạn, cả người âm ẩm dinh dính. Rõ ràng đang là trời tháng 4 đầu xuân, anh một thân đồ ở nhà thoải mái phiêu phiêu lại bị cún con ép đến ra một đống mồ hôi. TC vừa bực vừa buồn cười, nhưng đánh không nỡ đánh, mắng không nỡ mắng, chỉ có thể vươn tay xoa xoa cái đầu xù ở đằng sau.

“Nhất bảo, thả anh ra rồi còn đi tắm nào.”

“Chúng ta cứ thế này mà tắm không được sao?” – Giọng ai đó hăng hái vang lên, làm TC không thể không liên tưởng đến những hình ảnh mở đầu của một quá trình không phù hợp cho trẻ nhỏ nhìn thấy...

Hai người cứ thế anh một bước tôi một bước, như hai con lật đật bám dính lấy nhau mà đi về phòng ngủ. TC thực sự chịu hết nổi, huých huých khuỷu tay đụng đụng người phía sau, đổi lại là cái dụi đầu mạnh mẽ tràn đầy ủy khuất. Nếu dùng một hình ảnh để miêu tả trạng thái bây giờ, thì TC chính là cảm thấy mình đang bị một con Golden Retriever cỡ bự bám lấy, hai chân trước bám lấy vai anh, đôi tai cụp xuống, hai mắt đáng thương, đòi được chủ nhân cho tắm cùng, mà còn là tắm trong cái tư thế rất – chi – là – khó – tả này...

Đeo trên lưng cún con cỡ bự lết đến tủ để lấy quần áo, TC bị NB trảm đinh chặt sắt:

“Cần gì lấy quần áo, đằng nào lát lên giường lại chẳng cởi ra.”

Đã nói đúng lại còn nói to...

TC vô ngữ, lại có chút tiếc nuối, thôi không lấy quần áo nữa, vác theo “cục” cún con vào nhà tắm.

“Ào!” – Đưa người đến dưới vòi hoa sen, NB chẳng nói chẳng rằng gạt vòi nước làm nước xối thẳng xuống đầu cả hai.

“Này, này, em làm gì thế hả, quần áo còn chưa cởi ra mà...” – May mà TC đã bật sẵn nước ấm từ trước. Trong phòng tắm có một chiếc gương rất lớn, gần như choán cả một mảng tường. TC vô tình ngoài đầu nhìn sang, thì chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình mình đang mặc bây giờ vì bị nước thấm ướt mà dính sát vào cơ thể, bờ ngực khỏe khoắn cùng hai hạt đậu nhỏ đo đỏ thoáng ẩn hiện qua làn vải mỏng. NB tựa đầu vào vai anh, vẫn với tư thế ôm từ đằng sau mà đặt môi bên cần cổ anh, nhẹ nhàng ma sát. TC cảm thấy nơi cổ và môi đối phương đang tiếp xúc truyền đến xúc cảm ngứa ngáy như bị một cọng lông vũ lướt qua, từng hơi thở của người đằng sau phả vào càng khiến nơi đó nóng lên từng đợt.

NB lướt môi trên cần cổ thon thon, như mơn trớn thăm dò, lại như khẽ khàng vuốt ve ái nhân, một bàn tay vòng quanh eo chế trụ, một tay còn lại càng không rảnh rỗi, bắt đầu lần mở từng chiếc cúc áo phía trước ngực. TC bất thình lình “A” lên một tiếng đau đớn, NB vậy mà lại cắn anh, cắn một ngụm xong, lại như thương tiếc, vươn đầu lưỡi liếm lên vết răng nhàn nhạt, rồi tiếp tục chuyển môi. Chẳng mấy chốc, một bên cần cổ của TC đã chi chít những dấu hôn đậm nhạt.

Sự thực thì NB cắn cũng không làm TC đau đến thế, chỉ là bất ngờ bị cắn vào nơi yếu hại thì ai cũng sẽ giật mình mà thôi. Đến khi dần hồi thần lại, TC phát hiện ra bản thân đã gần như xích lõa, chỉ còn lại chiếc quần tứ giác che chắn bộ vị nhạy cảm, mà NB thì vẫn mặc nguyên quần áo ướt đẫm, vùi đầu vào cổ anh mà liếm hôn.

“Ha... NB, chờ đã, đừng..., đừng mặc nguyên quần áo ướt như vậy, sẽ bị cảm..., a..., bị cảm đó...” – TC nhỏ giọng nhắc nhở trong hơi thở đứt quãng, cảm giác nhoi nhói theo từng chiếc hôn làm thần trí của anh cũng không còn rõ ràng.

“Vậy Chiến ca cởi giúp em đi!” – Nói rồi thình lình xoay người anh lại, kéo hai tay anh đặt lên eo mình, NB hạ xuống đôi môi hồng hào ướt át kia một nụ hôn nóng bỏng. TC hai tay run run vén vạt áo của đối phương lên, nhưng vì là áo phông nên không sao cởi ra được nếu hai cái đầu vẫn cứ quấn lấy nhau không ngừng hôn như bây giờ. Nhận thấy sự lực bất tòng tâm của anh, NB rời môi trong tích tắc, cởi phăng chiếc áo, kéo tay anh hướng xuống dưới, dùng ánh mắt yêu cầu anh cởi quần giúp mình, rồi tiếp tục chuyển đầu, hôn anh ngấu nghiến, bốn cánh môi chỉ vừa mới tách ra lại khăng khít liền kề.

Giữa những nụ hôn không cầm nổi hơi, TC giúp NB nới lỏng thắt lưng, cởi cúc quần, ngón tay theo chiều dọc của khóa kéo mà cảm nhận được độ căng của hung khí đang bừng bừng tinh thần ở bên trong. Cho đến khi mỗi người chỉ còn độc chiếc quần tứ giác trên người, TC đã bị NB đặt lên thành bồn tắm bên cạnh mà hôn một lúc lâu.

Nhẹ nhàng mân mê cánh môi sưng đỏ, NB từ nốt ruồi xinh xinh nơi khóe miệng một đường đi xuống, cắn cắn yết hầu, lại ở bờ ngực khỏe mạnh mút một chút, đến phần bụng trơn mịn, cái rốn khêu gợi thì không kìm được hôn hôn liếm liếm làm người bên trên vừa sợ vừa nhột, cả người vặn vẹo ngồi không vững. Nếu như không phải có hai tay NB vẫn luôn giữ chắc eo anh, TC nghĩ chắc mình đã ngã vào bồn tắm phía sau mấy lần rồi không chừng.

Cúi thấp người thêm một chút, NB tựa cằm lên đầu gối của anh lớn. Nhìn ngắm nơi nhạy cảm hơi phồng lên cách một lớp quần, NB ghé sát, dùng mũi đụng đụng, đồng thời nhạy bén quan sát sự biến hóa của đối phương, không kìm được mở miệng trêu ghẹo:

“TC nhỏ rất không an phận nha! TC lớn nói xem phải làm sao bây giờ?” – Rồi chẳng chờ đối phương phản ứng, NB dùng răng nhẹ kéo cạp quần xuống, hai cánh tay hữu lực ở đằng sau một bên nâng eo, một bên lưu loát lột xuống lớp vải vướng víu cuối cùng này, tốc độ vô cùng thuần thục làm người ta không kịp trở tay.

Nhẹ rên lên một tiếng khi NB cúi đầu hàm trụ TC nhỏ, TC lớn thở dốc vô lực. Động tác chăm sóc thương yêu khác hẳn vẻ bá đạo thường ngày. Đầu lưỡi NB rất dày lại đầy đặn, khi hôn mang đến bao nhiêu mãnh liệt thì giờ đây, khi khẩu giao cũng mang đến cho TC bấy nhiêu khoái cảm. Vòm miệng ấm áp bao lấy TC nhỏ, phun ra nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt quét qua ngọc hành mẫn cảm, chốc chốc lại trêu đùa đỉnh chuông nho nhỏ. Khoái cảm từng trận đánh úp làm TC trong bất giác lùi lại cơ thể theo phản xạ, hoàn toàn quên mất phía sau mình là bồn tắm trống trơn. NB dù đang tập trung vào “công việc” trước mắt cũng phải nhanh tay nhẹ mắt giữ eo anh ấn lại về phía trước. Lần này trực tiếp ấn làm TC nhỏ càng đi vào sâu, đỉnh đầu chạm đến vòm họng của NB. Từng đợt khoái cảm dồn dập, TC căng người. NB cảm nhận được dịch thể nóng bỏng cùng mùi xạ hương ngập tràn trong khoang miệng, nhưng vẫn đợi một lúc mới chịu thả TC nhỏ ra.

Khoái cảm dần qua đi nhưng tinh thần TC vẫn có chút mơ hồ. Anh ngả về phía trước chôn đầu vào vai người đối diện, há miệng thở dốc, người ấy thì vẫn ôn nhu vuốt ve lưng anh. Khi đã bình ổn lại hơi thở, TC ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn hơi mông lung, đuôi mắt ánh lệ từ dư âm tình triều làm người ta có ham muốn khi dễ anh mãnh liệt. NB thực sự nghi ngờ có phải hay không người này chính là thỏ tinh biến thành. Nếu là thật thì thỏ tinh này cũng quá lợi hại, không biết đã ếm lên cậu loại bùa gì, khiến cậu cả đời này không thể, cũng không muốn thoát ra.

Bất chợt TC vươn người, ngoạm lấy bờ môi trước mắt, đầu lưỡi nhanh nhẹn mở đường đi vào quét một vòng quanh khoang miệng. NB vừa bất ngờ, vừa buồn cười, dưới sự hung mãnh của thỏ nhỏ, miệng chỉ có thể hàm hồ mà hô mấy chữ: “Anh, anh từ từ đã!” Nhưng có vẻ vừa rồi, TC đã bị khi dễ quá triệt để, nói chuyện cũng không thèm nói. Khuấy đảo môi lưỡi NB chưa đủ, TC như muốn phản công, từ cằm xuống cổ, từ cổ xuống đến vai, một đường hôn hôn gặm gặm, vừa dứt khoát vừa hung ác, để lại dấu răng thỏ ở khắp nơi. Nếu đã hôn cổ anh thành như thế, vậy thì cả hai ngày mai ai cũng đừng mong dám ra ngoài gặp người! TC sục sôi nghĩ.

NB thì hoàn toàn chẳng thấy đau đớn gì. Phải biết, TC bình thường khi “làm” cũng rất hay cắn cậu, đau cũng cắn, sướng cũng cắn, đủ mọi nơi đủ loại thời điểm. NB bị cắn cũng đã thành quen, bây giờ trông thấy bộ dạng tức giận cắn loạn khắp nơi của thỏ nhà mình thì chỉ thấy đáng yêu quá đỗi. Kéo anh dậy xoay ngược người lại, để hai tay anh chống lên thành bồn, NB ép sát người xuống, bộ phận đàn ông sưng to kề sát, cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được sức nóng hầm hập. Mút lấy vành tai của người phía trước, NB trầm giọng thì thầm:

“Chiến ca vừa rồi được thoải mái rồi thì cũng đừng quên em nha...”

Tai là vị trí mẫn cảm của TC. Một hồi bị mút lấy, lại bị hơi thở nóng ẩm phả vào làm vành tai vốn đã đỏ nay càng như nhỏ máu. NB vô cùng thích thú quan sát mỗi biến hóa dù là nhỏ nhất trên người đối phương, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Tiếng nói lí nhí của TC len qua tiếng nước, truyền đến: “Nhưng chỗ đó…, vẫn…, vẫn chưa được chuẩn bị qua.” Càng về cuối câu âm lượng càng nhỏ, tố cáo tâm trạng ngượng ngùng của TC.

Hai người bên nhau đã được một thời gian, tình sự cũng đã làm vô số lần, nhưng trừ tiền diễn ở trên giường, TC chưa bao giờ để NB giúp mình làm sạch chỗ đó trước. Mọi sự chuẩn bị trước đó đều là anh tự làm. Nếu có tắm chung cũng là sau khi anh chuẩn bị xong xuôi mới cho NB vào. NB luôn nửa đùa nửa thật nói anh da mặt mỏng, đã ở cạnh nhau lâu như vậy rồi, còn cái gì mà thẹn thùng nữa đâu. Nhưng cá nhân TC vẫn là có chút chướng ngại tâm lí. Dù sao quan hệ nam-nam với nam-nữ vốn khác biệt. Nơi đó, cũng vốn tự nhiên không phải dùng để làm sự tình này, vẫn là để anh tự chuẩn bị sẽ tốt hơn. Hơn nữa, ai mà chẳng muốn mình luôn đẹp trong mắt người yêu.

Tâm tình này của TC, NB hiểu, cũng vốn đã nhìn thấu từ lâu. Ngoài chút buồn cười khi thấy vẻ thẹn thùng của anh mỗi lần NB đề nghị làm giúp, còn có chút đau lòng khi anh nhất mực từ chối. Không chỉ buồn vì bị bảo bối của mình cự tuyệt, hơn cả là cậu đau lòng anh. Vốn dĩ làm bên thừa nhận đã có chút khó khăn, lại vì để giữ hình tượng trước mặt người yêu mà tự mình làm hết. Anh luôn tự ti mình hơn NB 6 tuổi, sẽ già nhanh hơn cậu, có thể một ngày nào đó sẽ không còn đẹp nữa, nên dù đã thân thiết đến mấy, vẫn có một vài giới hạn anh giữ cho riêng mình, không để NB chạm vào. NB vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu, chỉ có thể nước ấm nấu ếch, lâu lâu dỗ ngọt người yêu, rằng mình không có để ý, rằng Chiến ca lúc nào cũng đẹp hết, rằng mình thực sự yêu anh ấy rất nhiều.

Lần này, NB nháo một trận từ cửa nhà, hết bữa ăn là ôm cứng anh không rời, quyết tâm không để cho anh thoát nữa. Rào cản xa lạ cuối cùng này, phải phá bỏ đi thôi.

“Vậy để em làm giúp anh.”

“Không, để…, để anh tự làm!” – TC lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Chiến ca à, đã đến lúc này rồi, anh đừng từ chối em nữa mà. Anh định cứ thế này đuổi em ra ngoài, chờ anh làm xong rồi lại đi vào tắm tiếp ư?” – NB vừa bực vừa buồn cười, giọng nói không khỏi kéo cao lên một chút, lại nhìn thấy anh ấy hơi cau mày. Rướn người, ở mi tâm đang xoắn lại của người phía trước hôn một cái, NB dịu giọng an ủi:

“Đừng lo lắng gì cả, để em giúp anh lần này, có được không?” – Ánh mắt trong trẻo lại kiên định, không có nửa phần trêu ghẹo cùng giọng nói ôn nhu tựa như một liều thuốc an thần. TC chợt nhận ra thái độ tránh né của mình trước đây, nó thật ngốc nghếch biết bao nhiêu. Đã xác định sẽ cùng em ấy bên nhau cả đời rồi, những chuyện thế này đâu xứng đáng trở thành rào chắn giữa hai người chứ.

Nghĩ thông suốt rồi thì tinh thần cũng thoải mái hơn, nhưng chút xấu hổ thì vẫn còn đó. TC ngượng ngùng quay đầu, tay chỉ chỉ chỗ vòi hoa sen. NB biết ý, bèn kéo người về phía đó, vặn mức nước to hết cỡ. Khuỵu một bên đầu gối len vào giữa hai chân TC để anh ngồi ghé lên, NB ở đằng trước ôn nhu hôn lên ngực, ngậm vào quả anh đào nho nhỏ liếm mút, một bàn tay phía sau kéo mở, tay còn lại nhanh nhẹn đưa ngón tay đi vào...

*GIẢN LƯỢC MỘT NGHÌN CHỮ*

Đặt tính khí đã trướng to của mình kề sát miệng huyệt nay đã hơi sưng đỏ, NB cố ghìm lại ý muốn một kích xông vào, gian nan hỏi nhỏ:

“Bảo bảo, em vào nhé?” – Rồi chỉ đến khi nhận được cái gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn của anh, mới từ từ đẩy phân thân đi vào.

Ngón tay TC bấu chặt vào bồn rửa mặt phía trước, các khớp có chút trắng bệch. Không quá đau, nhưng cảm giác lâu ngày không làm, giờ lại bị thứ hung khí to lớn này đâm chọc, vẫn là có chút không tiêu hóa ngay được. TC nỗ lực bình ổn hơi thở, thả lỏng thân thể một chút, cảm giác đau đớn cũng rất nhanh qua đi.

Ở bên nhau đã được một thời gian, chuyện này cũng đã là làm vô số lần, nhưng chưa bao giờ việc cùng TC thân mật thôi làm NB thân tâm rạo rực. Cảm giác ấm áp bao vây cùng niềm hạnh phúc khi được làm tình với người mình yêu thương luôn kích thích tinh thần cậu, khiến cậu cảm thấy một trong những việc tốt đẹp nhất đời này chính là được ôm người này trong vòng tay.

Hiểu rõ tâm ý cùng thân thể của đối phương càng làm tình sự của hai người thêm hòa hợp. NB biết rõ đâu là vị trí mẫn cảm của TC. Chờ tới khi anh hoàn toàn tiếp nhận mình thì bắt đầu một cuộc tiến công như vũ bão, làm người ta không thể khống chế mà hét lên thành tiếng.

Trong không gian phòng tắm tràn đầy hơi nước mờ ảo là hai bóng người dính chặt không rời. Sau một đợt bão táp làm cả hai thần hồn điên đảo, NB ôm lấy TC từ phía sau, từ tốn mà hôn lên từng tấc da thịt trên gáy cổ và trên lưng đối phương, bên dưới cũng chầm chậm ra vào, nhưng ở mỗi điểm thúc đến đều là vô cùng dứt khoát đâm tới, làm thân thể TC không kìm được mà chốc chốc nảy lên.

Liếm nhẹ vành tai đỏ hồng, NB khẽ thổi nhiệt:

“Chiến ca, anh mau nhìn vào gương đi, nhìn hai chúng ta...” – Càng về sau giọng nói càng trầm thấp, nội dung cũng càng khiến người ta tim đập chân run. Khi nói, động tác ở dưới thân vẫn không ngừng lại chút nào.

TC bị trêu đến vừa thẹn vừa giận, cất giọng khàn khàn vì kêu khóc nãy giờ gắt gỏng mắng: Vương Nhất Bảo em có thôi đi chưa, ai dạy hư em rồi hả, trẻ con sao lại dám nói những lời như vậy. Rồi không hề báo trước mà co chặt hậu huyệt, thiếu điều ép chết NB nhỏ ở bên trong, làm cho NB lớn không thể làm gì hơn là quẳng luôn mấy lời trêu chọc đã nghĩ sẵn trong đầu, nhanh chóng lấy lại sức chiến đấu, căm tức vô cùng mà ra ra vào vào, ép cho TC chịu không nổi mà đứt quãng nhỏ giọng xin tha.

TC quay đầu nhìn chính mình và người yêu ở trong gương. Không lâu sau khi dọn về ở chung, NB đã rất quyết đoán lắp một tấm gương chống mờ choán hết một bên tường phòng tắm, khiến cho mỗi lần hai người hành sự ở đây tăng thêm không ít tình thú. Bây giờ cũng vậy, TC rõ ràng nhìn thấy hung khí to lớn kia, theo tiết tấu của chủ nhân nó mà thoắt ẩn thoắt hiện ở sau mông mình, thực sự là thẹn đến muốn nổ tung, cũng càng làm cho khoái cảm người đó mang tới được nhân lên gấp mấy lần. TC nhỏ ở phía trước không biết là lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay lại bị ép đến phun ra tinh hoa không ngừng.

Phải một lúc lâu sau đó, sau mấy cú thúc sâu, hai tay NB ghì chặt eo TC, giải phóng bản thân. Cậu nghiêng người về phía trước như đang rót vào, ấn chặt anh vào lòng mình khiến giữa hai người không còn chút kẽ hở. Từng đường gân mạnh mẽ của phân thân đang vùi sâu trong cơ thể nảy lên liên hồi làm TC không có cách nào lờ đi sự tồn tại của nó cũng như sức nóng của dịch thể đang được bắn sâu vào trong cơ thể, cơ hồ khiến anh cảm thấy nhiệt độ bên trong có khi còn nóng hơn cả phòng tắm đầy hơi nước này.

TC quay đầu kéo gương mặt NB kề sát lại lung tung hôn lên, như thể hành động này có thể khiến anh bớt chú ý đến cái nóng bỏng rát từ sâu thẳm trong thân thể đang lan tràn đến tứ chi, khiến cả người anh run rẩy. Nóng quá, nóng đến phát hoảng, nóng đến mức anh muốn vùng ra chạy trốn.

Nhưng anh đang được NB ôm thật chặt trong vòng tay, trong khoảnh khắc này, cùng anh chia sẻ sự dày vò cùng niềm sung sướng nguyên thủy nhất.

Khi hai người bước ra khỏi phòng tắm, đã là gần 12h đêm, TC cũng đã mệt lả, được NB nửa ôm nửa dìu đặt ngồi lên giường. Bắc Kinh những ngày đầu tháng tư trời về đêm vẫn còn lạnh. Dù trong phòng đã bật máy sưởi rất ấm áp, nhưng vì sợ người vừa bị dày vò một trận kia bị cảm, NB vẫn quyết định lấy đồ mặc cho cả hai. Mở cửa tủ quần áo, đập vào mắt cậu là mấy bộ đồ ngủ đôi, màu sắc kiểu dáng đa dạng vô cùng, rất mới, lại còn được xếp ngay ngắn. “Chắc vừa rồi định lấy quần áo là muốn khoe với mình đây mà.” – NB nhìn bộ quần áo bằng vải bông có cái mũ bờm sư tử mà nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng khóe mắt lại tràn ngập dịu dàng.

Lấy ra bộ đồ nhìn có vẻ bình thường nhất trong đống quần áo, NB đưa cho TC đang nửa ngồi nửa nằm trên giường. Mắt anh nhắm hờ, cả người hiện rõ 4 chữ “miệt mài quá độ”. NB đáng ghét, “làm” anh ở bồn rửa mặt còn chưa đủ, lại kéo anh vào bồn tắm. Lấy cớ ngâm nước nóng để cơ thể bớt mệt mỏi, cuối cùng mới bị anh hôn có vài cái đã biến tướng thành sờ sờ vuốt vuốt, cuối cùng lại “làm” anh thêm một lần, dù anh có hô to xin cứu mạng cũng không chịu nương tay. Đến lúc hai người hoàn thành quá trình tắm rửa đúng nghĩa, cả người TC cơ hồ đã chết lặng. Anh hoàn toàn không hiểu sao tinh lực của một người có thể dồi dào đến vậy, cũng thật nghi ngờ bộ dạng bồn chồn bất an lúc mới vào nhà có phải hay không là cố tình làm anh mất cảnh giác. Thôi thì có chuyện gì để mai rồi hỏi cho rõ, giờ này, một ngón tay anh cũng lười động, não cũng tê liệt luôn rồi.

“Anh, anh lạnh không? Em mặc cho anh nha?” – TC hé mắt nhìn bộ quần áo được đưa đến ngay cạnh, mũi hừ nhẹ tỏ vẻ chẳng mấy thuận ý.

“Không lạnh, không muốn mặc, muốn ôm ômmm...”

TC sau khi “bị làm” chính là lúc làm nũng, dính người nhất...

NB bị sự manh bất ngờ của thỏ nhà mình làm cho một tiễn xuyên tim, cảm thấy sao một nam nhân lại có thể dễ thương đến thế cơ chứ. Giờ anh bảo cậu làm gì cậu cũng làm, không mặc thì không mặc vậy. Anh không mặc cậu cũng chẳng mặc làm gì. NB tăng nhiệt độ máy sưởi rồi ôm TC ngồi dậy, để trán anh tựa vào bụng mình, NB đứng trước mặt TC bắt đầu sấy tóc cho anh.

Những ngón tay thon dài luồn qua, nhẹ nhàng đánh bông mái tóc mềm. Hai người chăm sóc cho nhau đã thành quen, những việc nho nhỏ đơn giản như sấy tóc này cũng có thể làm đến đặc biệt có kĩ xảo. Nhiệt độ máy sấy vừa đủ, khoảng cách cầm máy không xa không gần, ngón tay nhẹ nhàng ấn xoa da đầu như có như không mát xa một chút, quả thật là thư thái đến muốn hỏng mất. TC vừa nãy chỉ là hơi mệt mỏi nay được làm cho thoải mái đến có chút liu diu buồn ngủ.

TC đang cúi đầu, trán tựa vào bụng NB, vời tầm nhìn này anh có thể ngắm trọn đôi chân thon dài trắng bóc cùng chỗ nào đó mà ai cũng biết là chỗ nào đấy (Không sai, Bobo chính là đang không mặc gì aaaaaa *che mắt*). Liếc liếc thứ khiến anh vừa khổ sở vừa sung sướng biết bao lần, TC tâm tình có chút phức tạp. Cùng là nam nhân, nói không ghen tị là nói dối. TC thực sự không hiểu, vị trí, chức năng cũng giống nhau cả thôi, kích cỡ lớn như vậy để làm gì cơ chứ? Đây, đây rõ ràng chính là kẻ thù của mọi đàn ông!

Hâm mộ ước ao ghen tị hận, trong đủ thứ cảm xúc hỗn tạp ấy, thế mà TC lại cảm thấy có chút thành tựu cùng đắc ý nho nhỏ. Là kẻ thù của mọi đàn ông thì sao chứ, kích cỡ đáng ghen tị thì sao chứ, vẫn là bị một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất gần 30 năm như anh thu phục, không phải sao?

Nhưng nghĩ đến vừa rồi còn bị thứ hung khí này dày vò gần 2 tiếng đồng hồ không nghỉ, TC vẫn là giận lắm lắm. Tức quá mà, sao bảo cả ngày đi đường mệt mỏi mà đến lúc đó lại chẳng biết tiết chế gì hết? Càng nghĩ càng tức, tức đến độ không kìm được đưa tay chọc chọc...

Chỉ thấy thân thể người phía trước có chút cứng còng, tay đánh máy sấy chợt ngưng. NB nuốt nước bọt đánh ực, giọng nói mang chút uy hiếp kìm nén vang lên trên đỉnh đầu TC: “Chiến ca,... anh là muốn đêm nay cả hai khỏi ngủ phải không?”

Nhận ra mình vừa làm một hành động vô cùng nguy hiểm, TC bộc phát bản năng của thỏ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xoay người lủi vào chăn, cuộn tròn thành một cục trên giường.

“Tóc khô rồi, ngủ thôi ngủ thôi!” – Còn rất không lương thiện mà cười hì hì ra tiếng.

Cố ý châm lửa lại không chịu dập lửa, TC cứ thế bỏ mặc NB lớn mặt đần thối và NB nhỏ đang dần “đứng lên”, liêu xiêu trong tiếng gió ù ù của máy sấy.

Cố dằn cỗ tà hỏa đang dâng lên trong lòng, NB thầm điều giáo NB nhỏ đang không nghe lời kia một chút, cũng nhanh chóng tự sấy tóc cho mình, cố gắng quên đi dục niệm vừa bị TC khơi lên.

Chẳng biết người kia đã ngủ chưa, NB nhẹ tay nhẹ chân tắt đèn, vặn nhỏ đèn ngủ đầu giường rồi trèo lên, kéo kéo cục chăn. “Người này, trốn gì mà trốn chứ. Nắm chặt chăn như vậy không sợ ngộp sao?” – NB dở khóc dở cười thầm nghĩ. Quả nhiên lúc giành được một góc chăn kéo ra, thì thấy TC ngủ say đã bị nóng đến mức hai má hồng hồng.

Vén chăn cho anh, chỉnh tư thế cho anh nằm lại ngay ngắn, NB cẩn thận quan sát kĩ nét mặt anh. Thấy TC khi bị di chuyển mày hơi chau lại, có vẻ thân thể không thoải mái, NB rất biết thân biết phận mà luồn tay vào chăn, đặt lên eo người ta mà nhẹ nhàng xoa nắn. NB biết rất rõ lực hông của mình, phỏng chừng trong hai ngày tiếp theo, xoa eo xoa thắt lưng là hoạt động không thể thiếu rồi...

Quả nhiên, xoa xoa một lúc, mi tâm TC giãn ra rồi.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt lúc ngủ của TC trông thật an tường. Hàng mi dài rủ xuống tạo thành một bóng rèm mờ trên khuôn mặt mi mục như họa, càng làm dung nhan khi ngủ thêm hiền hòa, an nhiên. VNB có chút hoảng hốt. Cậu kề sát mặt lại gần, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở mỏng nhẹ man mát phả lên mặt mình, gần đến mức cậu có thể nghe thấy được ở từng nhịp hô hấp, đầu mũi TC đều phát ra vài âm rung khe khẽ.

“Là đang ngủ, anh ấy chỉ là đang ngủ thôi...”

Chẳng thể kìm lòng, NB nhẹ đưa tay vuốt ve gương mặt người yêu, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn như để khắc sâu dung nhan này vào tâm khảm. Trong khoảnh khắc ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của TC, trí não NB không kìm được mà bị kéo về những hình ảnh đáng sợ thấy trên mạng trước đó. Từ ngày chính thức debut, chính thức bước chân vào giới giải trí bên ngoài phù hoa, bên trong mục nát này, cậu đã tự dặn mình phải tự xây cho mình một thành lũy tinh thần cứng rắn nhất có thể. Nhưng khi thực sự được chứng kiến sự điên cuồng của antifan, đặc biệt là antifan của TC, cậu mới hiểu được cảm giác nhìn người mình yêu nhất bị bôi nhọ, lăng mạ, thậm chí bị trù chết là đau khổ và tuyệt vọng cỡ nào. Ngày hôm nay, khi bức ảnh bị antifan ác ý chỉnh sửa kia vô tình đập vào mắt, lực công kích của hình ảnh thực sự quá mạnh. NB cảm thấy như thể mình vừa bị một cái chày đập vào đầu, kinh hoảng và choáng váng. Gương mặt tươi cười ấm áp nhường ấy lại biến thành tấm ảnh trắng đen đầy vẻ chết chóc, dường như trong một khắc đã lấy đi hơi thở của cậu lúc đó, cũng trở thành hình ảnh ám ảnh tâm trí cậu mãi mãi về sau.

Dẫu biết đó chỉ là những hình ảnh giả dối mang đầy sự ác ý không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng nỗi đau trong lòng lúc đó, và cả lúc này, sao mà thật quá...

“Anh vẫn chưa nhìn thấy đúng không? Anh không biết đúng không? Mong rằng anh ấy chưa thấy chúng...”

Phải làm sao, để cậu có thể bảo vệ anh, bảo vệ người cậu yêu?

TC là người khá mê tín, NB ngược lại không quá tin vào thần phật. Nhưng giờ phút này đây cậu lại thầm nguyện cầu, cầu cho những sóng gió này mau qua, cầu cho anh khỏe mạnh bình an một đời.

“TC, anh phải sống thật lâu, thành một ông lão 87 tuổi, nhìn thấy ông lão 81 là em vẫn kiên định với quyết định năm 21 tuổi như thế nào.”

“TC, anh phải ở cạnh em thật dài lâu, đến lúc anh rụng hết răng không hát nổi nữa, chân em cũng yếu không thể nhảy được nữa. Dù không thể tiếp tục lái motor chở anh đi chơi, nhưng em có thể dắt tay anh, hai chúng ta ngày ngày cùng nhau đi dạo, có được không?”

NB thì thầm, như đang ôn nhu thủ thỉ với ái nhân, lại như đang từng chút một đè xuống hoảng loạn trong tim, tự an ủi bản thân mình. Rồi lại có chút giống như đang khẩn cầu với trời cao, cầu Người đối xử tốt với người cậu thương một chút.

Nhích về phía trước ôm trọn TC trong vòng tay, NB ủn đầu mình vào lồng ngực đối phương, để tiếng tim đập nhịp nhàng bên tai ru cậu vào giấc ngủ.

TC đang say ngủ vậy mà như đã nghe thấy những thì thầm rất nhỏ của người kia, khiến anh dù đang mơ cũng phải mỉm cười. Trong mơ anh thấy dường như rất nhiều năm tháng đã trôi qua, cảnh vật trở nên lạ lẫm, con người cũng lạ lẫm. Duy chỉ có một thân ảnh quen thuộc duy nhất vẫn lặng yên đứng xa xa. Người này cũng nhiều tuổi rồi, trông cũng chẳng thể nói là trẻ hơn anh 6 tuổi nữa, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói dứt khoát kia vẫn như cũ, vẫn kiên định như của mùa hè năm đó, mùa hè năm hắn vẫn chưa tròn 21 tuổi.

Hắn nói:

“Chiến ca, đệ đệ yêu anh!”

30/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top