Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐÀO LÝ CÓ HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 无脑甜饼 (weibo 顾沉歌 - gr Tiêu Lạc)
Dịch : Tư Không Thiên Lạc
      
           ********----------------********

Cuộc sống hàng ngày sau khi kết hôn

   Gió xuân còn chưa thổi đến Tuyết Nguyệt Thành, tin tức đại tiểu thư Tư Không Thiên Lạc sẽ quay về đã truyền đi khắp thành.

    Khi nàng và Tiêu Sắt trở về sau chuyến đi này, theo ý định ban đầu, họ sẽ không đến Tuyết Nguyệt Thành.

    Nhưng hai người họ vừa đi từ nơi ấm ra, Tiêu Sắt lo lắng trời lạnh sẽ khiến Tư Không Thiên Lạc xảy ra chuyện. Tiêu Sắt đề nghị :” Dù sao nơi này cũng cách Tuyết Nguyệt Thành không xa, nhân cơ hội này chúng ta cũng về nhà xem một chút.”

   Tư Không Thiên Lạc đặt Ngân Nguyệt Thương lên đùi, cũng không nói đồng ý, chỉ hơi hếch cằm nhìn Tiêu Sắt một cái, không giấu được nụ cười ranh mãnh:    “ Sao thế, trên đường lạnh như vậy, ta cũng không thấy ngươi quan tâm như này…"
  
   Tiêu Sắt ấp úng nói “làm sao có thể so sánh khoảnh khắc này và khoảnh khắc đó” nhìn chút biểu cảm kiêu ngạo lướt qua trên gương mặt của nàng, lời đến miệng lại thành: “ Nương tử dạy phải.”

    Ngân Nguyệt Thương bị rơi xuống đầu gối, Tư Không Thiên Lạc nhanh tay đỡ lấy, Mặt nàng đỏ bừng, lắp bắp: “Đừng, đừng gọi loạn” .

   Tiêu Sắt chống cằm nhìn nàng , không vội nói: “Ồ? Thật tình! Đã là phu thê danh chính ngôn thuận, bái lạy Thiên Địa, sao lại nói là gọi loạn ?"

  Tư Không Thiên Lạc lo lắng: "Ta không nói với ngươi nữa!"

   Quay người lại, nàng lấy một cây bút đưa cho hắn "Gửi cho cha một bức thư, chỉ cần nói rằng bổn tiểu thư về nhà. "

   Tiêu Sắt cố ý khẽ thở dài, nhưng âm cuối lại vặn vẹo.
 
   Tư Không Thiên Lạc nhướng mày khi thấy hắn thở dài, hắn tuỳ tiện nhét giấy bút vào trong ngực. Sau đó nàng quay mặt ra ngoài cửa sổ hét lớn " Bổn tiểu thư cùng cô gia về nhà ... đã được chưa !"
  
   Tiêu Sắt nghe thấy vậy liền chậm rãi trải tờ giấy vừa bị hắn vò nát ra, cầm bút viết một bức thư cho Tư Không Trường Phong .

    Mặc dù vẫn còn hai hoặc ba ngày nữa mới đến Tuyết Nguyệt Thành. Những con bồ câu đưa thư mà Tiêu Sắt nuôi đều nhanh hơn những con bồ cầu thường khác, nhưng vẫn không nhận được thư hồi âm.
   
   Rốt cuộc, một thước vẫn là một thước, Lão già đúng là vẫn còn để bụng chuyện bắp cải của mình đang chăm sóc bị trốm mất.
 
   Cho nên khi tin tức đã đến chỗ của Tư Không Trường Phong, ông ấy đã cố tình bỏ qua nửa câu sau như Tiêu Sắt dự đoán. Trong mắt ông ấy câu đó chỉ còn lại năm từ “ Bổn tiểu thư về nhà".

   So với người cha già khi nhận được thư đã bắt đầu mong chờ mở xem thư, thì đám đệ tử luyện võ trong thành càng hưng phấn hơn, thuở nhỏ đã nghe nói đến phong thái hào hiệp và anh dũng của Tư Không tiểu thư khi cưỡi ngựa chạy khắp Tuyết Nguyệt Thành (thật giống Tiểu Bá Vương nào đó ở Càn Đông Thành, cái tật này nhất định do người đó dạy)

   Nhưng thật tiếc là sau khi vào thành mới biết Đại tiểu thư đã trốn ra ngoài, đi du lịch khắp nơi.
 
   Bản thân Thương tiên tự nhiên cũng lười bắt nạt những tiểu bối non nớt này, hắn ở Tuyết Nguyệt Thành tu luyện hơn một năm, nhưng chưa từng có cơ hội cầm thương giao thủ.

   Bây giờ tiểu thư về nhà, có người đã sớm chuẩn bị thư mời, muốn tới tìm nàng nói chuyện.

   Những thư mời này vốn được gửi đến chỗ ở cũ của Tư Không Thiên Lạc trong phủ của thành chủ, bằng một cách tự nhiên đã rơi vào tay Tiêu Sắt.

   Tư Không Thiên Lạc ngồi trên xe ngựa mấy ngày liền cảm thấy có chút buồn chán, liền mặc kệ hắn, một mình ra ngoài cưỡi ngựa, Tiêu Sắt dựa vào đệm, lạnh lùng lẩm bẩm.

   Rèm xe còn chưa được vén lên, một khuôn mặt tươi cười từ bên ngoài ngó vào: " Tiêu Sắt, ngươi sao vậy? Vừa rồi nghe thấy ngươi lẩm bẩm, là ai khiến ngươi cảm thấy không thoải mái sao?"

   Tiêu Sắt bình tĩnh di chuyển những bức thư qua một góc Tư Không Thiên Lạc không thể nhìn thấy, dùng lực trên tay, những lời chào hỏi tinh tế kia lập tức hóa thành bột phấn, lời nói quý như vàng cất lên : "Không có việc gì."

   Tư Không Thiên Lạc nghi hoặc nhìn hắn, nhưng không thấy có gì bất thường, vì vậy mới yên tâm, vung roi lên, thanh âm trở nên xa xăm: "Tuyết Nguyệt Thành phía trước không xa, ta đi trước!"

   Tiêu Sắt phủi bột xuống đất, thở dài rồi vén rèm lên hít một hơi cũng đuổi theo.

   Cả hai đều nhìn thấy Tư Không Trường Phong, người đã đợi trên tháp từ lâu. Tư Không Thiên Lạc từ xa ngồi trên lưng ngựa, chắp tay kêu to "Cha",

   Tư Không Trường Phong lúc đầu còn cười, nhưng ánh mắt lại đảo qua Thiên Lạc một vòng, dừng ở trên người Tiêu Sắt, ánh mắt lập tức thay đổi.

   Tiêu Sắt đứng sau lưng Tư Không Thiên Lạc, chắp tay sau lưng, hắn không khỏi thở dài khi nhận thấy luồng trường phong bá đạo đang lao thẳng về phía mình mà hắn lại không thể né tránh.

   Tiêu Sắt dùng côn chặn lại được thương đầu tiên.

   Khi Tư Không Trường Phong và con rể đánh nhau ở cổng thành, thì Tư Không Thiên Lạc đã đến trên đường chính, tiếng cười của nàng vọng lại từ trong gió: " Tiêu Sắt, cha, các người đánh nhau trước đi , ta đã lâu không đánh, ta cũng muốn học hỏi một chút !”

  Tiêu Sắt bị phân tâm quay lại cảnh cáo nàng, nhưng bị Tư Không Trường Phong đánh tới, sau khi tránh kịp thời, hắn bất lực hỏi: "Không biết cha làm vậy là có ý gì?"

   Không hoan nghênh thì thôi đi, người còn chưa vào thành đã bị đánh, dùng lực không được, không dùng lực cũng không được, Tiêu Sắt nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên trải qua cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

   Nhưng Tư Không Trường Phong lườm hắn một cái: “Ngươi còn dám hỏi!” Vừa nói vừa tiếp tục ra chiêu, Tiêu Sắt một bên ngăn cản một bên lại thở dài, không cho phép hỏi, cũng không cho nói, con rể này của Thương tiên thật là bị làm khó.

   Hai người tranh đấu đến mức bốc hoả. Nhưng trong thành bỗng có tiếng hò hét càng lúc càng lớn: “Tam thành chủ— Cô gia — đừng đánh nữa — tiểu thư bị ngất rồi !”

   Hai bóng người bên ngoài thành lập tức bay vào. Tư Không Trường Phong lập tức bắt mạch cho nữ nhi.

   Thấy hắn cau mày hồi lâu không lên tiếng, Tiêu Sắt không khỏi lo lắng: "Thiên Lạc sao rồi?”

   Tư Không Trường Phong lắc đầu, Tiêu Sắt trong lòng hoang mang run sợ, đang lúc sắp không chịu nổi thì đột nhiên bị ánh mắt sắc bén của nhạc phụ nhìn :      " Nó đang mang thai, ngươi không biết sao?  Ngươi làm chồng cái kiểu gì đây?"

    Tiêu Sắt sững người tại chỗ, sau đó bắt đầu nghĩ lại biểu hiện không đúng của Tư Không Thiên Lạc lúc trên đường, trái tim hắn dần chùng xuống, sau đó là niềm vui sướng dâng trào, khóe miệng hắn không thể kìm nén được, hắn khom người cúi xuống kính cẩn với Tư Không Trường Phong : “Đa tạ nhạc phụ.”

    Tư Không Trường Phong lườm hắn một cái : "Ta đi mua thuốc cho đứa con gái vô lương tâm này, ngươi trông nó chút đi.” Tiêu Sắt vội vàng nói đồng ý.

   Ai ngờ Tư Không Thiên Lạc vừa tỉnh lại việc đầu tiên làm chính là vén chăn đi tìm thương: “Xong rồi, xong rồi tiểu tử kia thấy ta tạm thời ngất đi sẽ không nghĩ là bản cô nương sợ thua nên chạy chứ ? Này, Tiêu Sắt, đừng ngăn cản ta, ta phải đấu với hắn, còn chưa đấu xong mà "

   Tiêu Sắt giữ lấy tay của nàng nhẹ giọng: “ Được rồi! Được rồi ta giúp nàng đánh hắn, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi”

   Tư Không Thiên Lạc vẻ mặt không thể tin được: “Làm sao có thể! Người ta sẽ chê cười ta ăn ‘cơm mềm’!"

   Tiêu Sắt kìm nén sự nóng nảy trợn tròn mắt nói với nàng bằng giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng nhất có thể:           " Thiên Lạc, nhạc phụ vừa bắt mạch cho nàng nói rằng chúng ta hiện có một hài tử."

   Nàng một lúc sau mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn bụng của nàng lại nhìn hắn, không thể tin nói: " Hài tử?  Hài tử của chúng ta?"

   Tiêu Sắt chậm rãi đem hai tay của nàng đặt ở trong lòng bàn tay của hắn, cười lặp lại: "Đúng, hài tử. Hài tử, của chúng ta.” Tư Không Thiên Lạc ngoan ngoãn nằm xuống giường.

   Nhưng sau khi uống một ít thuốc bổ và im lặng trong vài ngày, Tư Không Thiên Lạc lại bắt đầu chạy quanh thành với cây thương trên tay.

   Tiêu Sắt đuổi theo phía sau hét lớn:      " Thiên Lạc! Thiên Lạc!"
 
   Thấy nàng vẫn không có ý định dừng lại, hắn lo lắng đến mức hét cả tên nàng: "Tư Không Thiên Lạc! "

   Lão già uống trà ở ven đường mỉm cười: “ Khi Đại tiểu thư mười bảy tuổi, cũng đuổi theo cô gia chạy khắp cả thành. Đây là phong thuỷ lưu chuyển a~”

   Những đệ tử chờ đợi trên Các nhìn cảnh gà bay chó chạy trên đường lớn, lau mồ hôi lạnh trên trán, lặng lẽ liếc Tư Không Trường Phong đang ở bên vẻ mặt bình tĩnh, Thấp giọng hỏi: "Tam thành chủ, người không để ý sao?”

   Tư Không Trường Phong lắc đầu: " Cái này nữ nhi không có lương tâm của ta nói đúng, mỗi thế hệ có một giang hồ riêng , dù sao để cho nàng làm loạn, cũng còn có con rể của ta. Hắn sẽ không để bất cứ điều gì có thể làm tổn thương nó.”

   Góc váy màu vàng tươi đan xen với tay áo màu xanh lam, Tư Không Trường Phong nheo mắt, hắn liếc nhìn những bông hoa lặng lẽ nở trên đường, rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.
Mùa xuân đến rồi.

𝑬𝒏𝒅.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top