Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc, Đường Liên, Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y tụ tập ở Mỹ Nhân trang uống rượu do Thiên Nữ Nhụy làm.

   Lôi Vô Kiệt uống hớp lớn nói: "Rượu do Thiên Nữ Nhụy làm uống thật ngon."

  Tiêu Sắt thản nhiên nói: "Vậy ngươi phải cảm ơn đại sư huynh, Thiên Nữ Nhụy chính là muốn chiêu đãi một mình đại sư huynh."

  Đường Liên hơi đỏ mặt: "Nhụy sẽ không làm như vậy."

  Diệp Nhược Y uống một ngụm nhỏ trong ly rượu trước mặt: "Rượu là rượu ngon, nhưng hơi nồng."

   Lôi Vô Kiệt nhìn Diệp Nhược Y: "Ngươi thân thể yếu ớt, đừng uống quá nhiều."

   Tiêu Sắt nhìn Tư Không Thiên Lạc đang im lặng ngồi bên cạnh chỉ một mực uống rượu, nhẹ nhàng nói:
"Thiên Lạc, ngươi cũng đừng uống nhiều."

   Tư Không Thiên Lạc như không nghe thấy lời Tiêu Sắt, đột nhiên giơ chén rượu đụng đụng vào chén của Đường Liên và của hắn:
"Đại sư huynh, Dạ ca ca cạn ly."

  Đại sư huynh thở dài: "Ngươi nói muộn rồi, muội ấy đã say."

Tiêu Sắt lập tức nhíu mày: "Dạ ca ca?"

  Đường Liên: "Dạ là con trai của một vị bằng hữu của tam sư tôn, lớn hơn Thiên Lạc sư muội hai tuổi, khi còn bé thường mang sư muội đi khắp nơi chơi. Lần đầu tiên ba người chúng ta uống trộm rượu của sư phụ, sư muội mới uống hai ly đã say khướt, ta và Dạ bị sư phụ, tam sư tôn và các trưởng lão phạt một trận rất thảm."

  Tiêu Sắt lườm Đường Liên một cái, rồi lấy chén rượu trên tay Tư Không Thiên Lạc ra: "Biết rõ cô ấy không thể uống rượu mạnh, huynh còn để cho cô ấy uống."

   Đường Liên: "Ta không nghĩ đến sư muội trưởng thành rồi mà vẫn không thể uống được, không giống tam sư tôn chút nào."

  Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ Tiêu Sắt: "Ngươi đừng trách đại sư huynh, sư tỷ khó có lúc yên tĩnh như vậy, cũng rất tốt."

  Diệp Nhược Y bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng bởi vì bọn đại nam nhân như các ngươi, Thiên Lạc mới như bây giờ."

   Đường Liên lắc đầu: "Sư muội khi còn nhỏ cực kỳ dễ thương, mọi người ở Tuyết Nguyệt thành sủng ái sư muội rất khủng khiếp. Dạ lại càng sủng ái sư muội hơn, mỗi ngày đều cùng muội ấy luyện công, đáng tiếc là có một ngày hắn không từ mà biệt."

   Lúc này Tư Không Thiên Lạc đột nhiên đứng lên, vươn tay cầm chén rượu trên tay Tiêu Sắt, Tiêu Sắt theo bản năng muốn nghiêng qua bên cạnh tránh, Tư Không Thiên Lạc trọng tâm bất ổn trực tiếp ngã lên ngực hắn.

  Tiêu Sắt vội vàng ôm lấy eo cô, cố định lại thân thể của cô: "Ta đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước."

  Tư Không Thiên Lạc nắm lấy vạt áo của Tiêu Sắt bũi môi, đôi mắt xinh đẹp mở to: "Dạ ca ca.... Dạ ca ca..."

  Thấy Tư Không Thiên Lạc anh khí bá đạo như vậy, mọi người sững sờ.

"Ha ha ha ha..."

  Đường Liên không hiểu nhìn Lôi Vô Kiệt bên cạnh đột nhiên cười to:
"Ngươi cười cái gì?"

"Đáng đời ngươi giễu cợt ta, Tiêu Sắt ngươi cũng có tình địch."

Bị Tiêu Sắt giễu cợt đã lâu, nay cuối cùng hắn cũng có thể cười lại.

Tiêu Sắt nghiến răng nghiến lợi quát: "Lôi Vô Kiệt, ngươi muốn chết."

"Ta đi xem Nhụy có cần giúp gì hay không." Đường Liên cũng che miệng cười trộm chạy ra ngoài.

"Lôi Vô Kiệt, chúng ta cũng đi xem họ có cần giúp gì không." Diệp Nhược Y đứng dậy lôi Lôi Vô Kiệt ra ngoài.

"Mấy người các ngươi đứng lại cho ta..." Không để Tiêu Sắt nói hết câu, một bàn tay nhỏ thon dài để trên mặt hắn.

   Nhìn dung nhan xinh đẹp của cô gái trong lòng, Tiêu Sắt thở dài hung hăng nghĩ: Hay là giải quyết chuyện trước mắt trước, còn có Dạ ca ca là cái quỷ gì.

"Ngươi lớn lên thật đẹp mắt." Tư Không Thiên Lạc bưng lấy gương mặt anh tuấn của Tiêu Sắt.

Hiển nhiên là thiếu nữ đang ở trạng thái mơ hồ nhưng cũng rất đáng yêu.

Tiêu Sắt sững sờ nhìn Tư Không Thiên Lạc quên cả việc phản ứng.

"Ngươi là Tiêu Sắt, Dạ ca ca đâu?" Một tiếng Dạ ca ca cuối cùng cũng kéo lại hồn Tiêu Sắt.

"Tư Không Thiên Lạc ngươi nhìn cho kỹ, người trước mặt và tương lai ngươi chỉ có Tiêu Sắt, cũng chỉ có thể có Tiêu Sắt." Tiêu Sắt nâng mặt Tư Không Thiên Lạc lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Tiêu Sắt." Tư Không Thiên Lạc chớp đôi mắt to xinh đẹp.

"Thiên Lạc rất thích Tiêu Sắt?" Tiêu Sắt từng bước dụ dỗ.

"Thích! Rất thích!" Tư Không Thiên Lạc nhón chân, bẹp một cái lên mặt hắn, sau đó tựa đầu nằm yên trong ngực hắn.

"Ngươi sau này chỉ có được nghĩ tới Tiêu Sắt, đi theo Tiêu Sắt, đuổi theo Tiêu Sắt." Tiêu Sắt hận không thể đem người trong lòng dày vò một phen.

   Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Sắt liền tuyên bố trước mặt mọi người, ngoại trừ trước mặt hắn Tư Không Thiên Lạc cấm uống rượu mạnh.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top