Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

KKCĐ 21: Tự đòi quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam sinh kia dạng người cao gầy, vì lực ném tới cố ý dùng sức và quả bóng vốn nặng nề làm cho suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Anh ta lui lại hai bước, mất mặt, tức giận lớn tiếng nói: "Dương Dương, nước sông không phạm nước giếng, cậu cũng bớt lo chuyện người khác đi."

Ánh mắt Dương Dương lúc này mới chuyển tới, hoàn toàn không đem đối phương để vào mắt, giọng nói có chút khinh thị: "Tôi còn muốn nhúng tay vào đấy, thế nào?"

Nam sinh kia vừa tức vừa gấp, nhưng anh ta cũng thật sự không dám làm gì Dương Dương, muốn đo tài đo sức đánh nhau một trận thì chắc chắn anh sẽ thành bại tướng dưới tay Dương Dương.

Anh ta không có cách gì, đành đem hộp chocolate nhét vào tay Duẫn Nhi: "Được rồi, không cùng nhau ăn cơm cũng được. Hộp chocolate này em nhận đi, là anh cố ý tìm người quen ở nước ngoài gởi về để tặng cho em."

Duẫn Nhi lắc đầu, rất có lễ phép nói: "Cám ơn nhưng tôi không ăn ngọt."

Mới vừa rồi còn náo loạn đến mất mặt trước bao nhiêu người, vẫn còn duy trì được lịch sự mà nói cám ơn đối phương nữa chứ.

Dương Dương bật cười.

"Nghe rõ chưa, người ta chướng mắt với đồ cậu tặng."

Anh tùy ý vươn tay lau mồ hôi, cánh tay dài hữu lực vươn tới, cố ý nói: "Bất quá tôi cũng rất thích đồ ngọt, hay cậu cho tôi đi?"

Nam sinh kia biết hôm nay không thu được kết quả gì, cầm hộp chocolate rời đi.

Thần kinh căng thẳng của Duẫn Nhi rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại.

Trước đây ấn tượng của cô về Dương Dương cũng không có gì quá rõ ràng, chỉ cảm thấy anh là một hoa hoa công tử, quanh người lúc nào cũng có một đống nữ nhân theo đuổi.

Không nghĩ tới anh lại ra tay giải vây cho cô.

Thân hình Dương Dương cao lớn, từ trên cao liếc cô một cái, dùng giọng điệu ngạo mạn từng trải nói với cô: "Tôi khuyên cô thế này, về sau muốn cự tuyệt người khác thì phải dứt khoát một chút, nói thẳng ra là "Tôi không coi trọng anh". Đừng có vòng vo nói nhảm cái gì mà "Không định nói chuyện yêu đương", hiểu không?"

Lúc đó anh cũng không hề nghĩ tới, toàn bộ sự cự tuyệt dứt khoát lạnh lùng anh dạy cô đều là dùng cho chính anh.

Tuy giọng điệu phách lối này của anh làm Duẫn Nhi không thích, cô vẫn ôn nhu nói: "Nhưng như vậy rất bất lịch sự."

Anh thật bái phục.

"Bất quá, cám ơn anh đã hỗ trợ."

Hai tay cô vẫn siết chặt, rõ ràng vẫn rất khẩn trương.

Tóc dài đen nhánh bay bay trong gió, thời điểm ngước lên nhìn anh còn dùng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ kiên cường, giả bộ bày ra một bộ dạng thấy chết không sờn.

Dương Dương ý vị cười cười, đùa một câu: "Cám ơn thế nào? Mời tôi ăn cơm?"

Nhỏ giọng trêu ghẹo cô như đang đùa mấy chú mèo con cún con.

Anh là một nhân vật có tiếng trong trường, chỉ cần đi một vòng tới canteen cũng khiến không ít nữ sinh nhìn chăm chú. Cô đương nhiên không muốn rước lấy nhiều sự chú ý như vậy.

Nhưng dù gì đi nữa anh đã thật sự ra tay giúp cô.

Qua một lát, Duẫn Nhi hỏi: "Anh thật sự muốn tôi mời anh đi ăn cơm để cám ơn?"

Anh giống như chỉ tình cờ thuận miệng mà nói đến chuyện này, cũng không hề có dáng vẻ muốn cô thật sự mời anh đi ăn.

Lông mi cong cong của cô giống như cánh chuồn chuồn, khẽ chớp một cái.

Dương Dương nghe được mấy lời này lại vô cùng hứng thú nhìn cô.

Ngũ quan của anh rất sắc sảo, hai mắt dài hẹp, hoàn mỹ bổ sung cho khí chất phóng túng không chịu gò bó của anh.

Quả nhiên, anh đáp: "Không cần. Chỉ muốn nhìn xem cô lễ phép cự tuyệt tôi như thế nào thôi."

Hai chữ "lễ phép" được tận lực nhấn mạnh.

Duẫn Nhi:....

Cô chớp mắt, nghiêm túc nói: "Thật ngại quá, ba tôi không cho tôi cùng người xa lạ ăn cơm."

Dương Dương....

Cô lúc này còn ngước lên, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh hỏi anh: "Như vậy có tính là đã thỏa mãn yêu cầu của anh chưa?"

Gương mặt thanh thuần sạch sẽ, khí chất an tĩnh lạnh lùng, lại có thể thốt ra mấy lời dí dỏm thế này.

Dương Dương cười cười: "Tôi cảm thấy hình như chưa đủ lễ phép."

"Vậy tôi vái anh một cái?"

"Không đủ, phải ba cái."

Hai người cùng nhau bật cười.

Anh chỉ icon nấm trên quai túi xách của cô, giọng nói cũng nghiêm túc trở lại: "Đưa cái này cho tôi được rồi."

Duẫn Nhi giơ túi xách lên, tháo icon nấm ra: "Ý anh là cái này sao?"

Anh bình thường tuy là bất cần đời nhưng nhìn qua cũng là nam nhân đàng hoàng nghiêm chỉnh, không nghĩ tới lại thích mấy món đồ chơi thế nào sao?

Duẫn Nhi do dự: "Chắc không phải đâu."

Lúc đầu anh chỉ là thuận miệng đòi hỏi một chút, cảm thấy mấy thứ nhỏ nhặt thế này đối với cô cũng không tính là cái gì quá quan trọng. Thấy cô luyến tiếc, trong lòng chẳng biết vì sao lại thấy buồn bực.

Vẫn là thanh âm không đứng đắn quen thuộc: "Sao lại luyến tiếc đến vậy? Là của bạn trai tặng sao?"

Duẫn Nhi vô thức giải thích: "Tôi không có bạn trai."

Anh đương nhiên biết điều này, chỉ muốn xác nhận lại một chút.

Anh nhíu mày: "Hay là do bạn là nam tặng?"

Duẫn Nhi không tự chủ muốn bảo hộ danh dự của mình, cô làm gì mà dễ dãi nhận đồ của người khác giới đưa cơ chứ, nói: "Là của bạn cùng phòng tặng tôi, không tiện đưa lại cho anh."

Dương Dương không để ý, đáp: "Quên đi, tôi cũng không cần."

Anh cúi người nhặt bóng rổ lên, định rời đi.

Duẫn Nhi gọi một tiếng: "Dương Dương..."

Anh xoay đầu lại: "Biết tên tôi sao?"

Anh nổi danh như vậy, cô không biết mới là lạ!

Duẫn Nhi gật đầu: "Cái này không tặng anh được, nếu anh thích thì tôi sẽ mua cái mới cho anh."

Dương Dương nói không cần, quay đầu cầm bóng rổ đi.

Sau khi anh rời đi Duẫn Nhi mới phát hiện xa xa có không ít nữ nhân đang nhìn qua. Bọn họ có lẽ đã đứng đó từ lâu, quan sát cô cùng anh, còn có người dùng điện thoại chụp hình và quay clip.

*

Đêm đó cô nhận được điện thoại của Trần Toàn đang kích động.

"Duẫn Nhi! Chuyện gì xảy ra vậy? Dương Dương sao lại vì cậu mà đánh nhau với nam sinh khác?"

Duẫn Nhi không biết nói sao cho phải, hỏi bạn thân xem cô nghe được chuyện đó ở đâu, Trần Toàn nói là nhìn thấy ảnh trên diễn đàn của trường.

Duẫn Nhi tốn một đống thời gian mới đăng ký được một tài khoản trên diễn đàn.

Ảnh chụp rất mơ hồ, nhìn qua chỉ là cô và Dương Dương đang đứng ở sân bóng rổ thôi mà, sao lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy?

Phía dưới tấm hình, nữ sinh đăng lên thề son sắt nói Duẫn Nhi là bạn gái của Dương Dương, có nam sinh khác tỏ tình với Duẫn Nhi, chọc giận Dương Dương nên bị Dương Dương đánh.

Cuối cùng còn chốt một câu in hoa: "NAM THẦN ĐÃ LÀ HOA CÓ CHỦ".

Bên dưới còn có người hỏi Dương Dương với Cao Vi Như không phải là một đôi sao?

Lại có người khác thắc mắc liệu có hiểu lầm gì không, hai người trong ảnh nhìn cũng không thân mật gì cả.

Trần Toàn rít qua kẽ răng: "Mẹ nó, chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không nói cho tớ biết!"

"Còn không phải cậu bận ngủ bù sao."

"Lại còn trả treo?"

Duẫn Nhi cuối cùng cũng đem tình hình thực tế kể lại, Trần Toàn lập tức tỏ ra thất vọng.

Nghe cô nói sẽ mua tặng Dương Dương một cái icon đầu nấm khác, cô hỏi lại: "Gì chứ? Cậu cũng có cảm tình với tên kia sao?"

Duẫn Nhi phủ nhận: "Không có, xem như là cám ơn thôi. Xem ra anh ta rất thích móc khóa cậu tặng tớ."

Cô lại hóm hỉnh đùa một câu: "Nếu không cậu thay tớ mua tặng người ta một cái. Tớ thấy hai người cũng rất hợp nhau."

Trần Toàn: "Thôi làm ơn, tớ cũng không muốn bị ánh mắt của các nữ sinh gϊếŧ chết."

Dương Dương cũng không phải là người quy củ gọn gàng, có một lần ở canteen Duẫn Nhi vô tình nghe được mấy người bạn cùng phòng của anh cười anh hay làm mất chìa khóa, quyết định sẽ mua tặng anh một cái móc khóa đi vậy.

Duẫn Nhi chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một cái móc khóa kim loại có icon đầu nấm biểu cảm "Thấy ta đẹp trai không?", không hiểu sao lại cảm thấy cái này nhất định sẽ hợp với anh, quyết định đặt hàng.

Hơn một tuần lễ, móc khóa mới tới tay.

Dương Dương bình thường cũng không mấy khi đến lớp, có khi cả một tuần lễ cũng không thấy mặt.

Sân bóng rổ thì lại thường xuyên xuất hiện, nhưng trải qua sự kiện lần trước, cô cũng không dám cứ vậy mà đi qua, cuối cùng quyết định sẽ nhờ Bình Trác một phen.

Đợi đến giờ tan học, cô gọi Bình Trác một tiếng.

Bình Trác là nam sinh ôn hòa thân sĩ, nghe cô nói xong cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nhận lấy món quà: "Được, đợi tên kia nhận quà anh sẽ nhắn WeChat cho em."

Cả lớp có group WeChat, anh biết WeChat của cô.

Tiết học hôm nay là môn học không bắt buộc và không được tính là tín chỉ, có thể thấy rằng một phần ba số người trong khoa không đến lớp.

Mấy người cùng phòng của Bình Trác không đi học, Bình Trác mỉm cười hỏi: "Em trở về ký túc xá hay đến thư viện?"

Duẫn Nhi nói sẽ trở về ký túc xá lấy đồ.

Bình Trác gật đầu: "Đi thôi, anh tiễn em về ký túc xá."

Duẫn Nhi chỉ nghĩ tới sẽ thuận đường, gật đầu đồng ý.

Muốn trở về ký túc xá nữ sinh thì phải đi qua ký túc nam sinh trước.

Cô lễ phép nói anh không cần mất công đi thêm một đoạn đường, Bình Trác thân sĩ nói không có gì, một đường đưa cô đến cửa ký túc xá, đợi cô đi vào trong rồi mới xoay người rời đi.

Mới vừa về đến phòng ký túc xá, Vu Tiền rống to đến độ lỗ tai của Bình Trác chịu không nổi: "Mẹ nó, mẹ nó, nhanh nhanh khai báo, cậu đang theo đuổi nữ thần sao? Còn đưa người ta về tận ký túc xá?"

Dương Dương vừa ngủ dậy, ánh mắt có chút mông lung, thanh âm lại bình tĩnh vô cùng: "Từ lúc cậu ta ở trên sâu thượng nhìn thấy cậu đến giờ đã la lối không ngừng, hơn mười phút rồi, cả tòa ký túc xá này ai cũng nghe thấy."

Bình Trác bật cười, đem hộp quà trong tay ném lên giường Dương Dương: "Người ta muốn tặng cho cậu."

Dương Dương thờ ơ đáp: "Vậy hả?"

Bình Trác: "Thuận tay giúp người ta thôi, nếu muốn theo đuổi thì chẳng đợi đến bây giờ."

Dương Dương không nói gì, mở hộp quà trong tay, khóe miệng khẽ cong lên.

Vu Tiền lúc này mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc: "Dương ca, chuyện của hai người là thật à?"

"Ăn nói đàng hoàng chút, gào thét ồn ào không sợ mọi người báo quản sinh à", anh chê Vu Tiền ầm ĩ, "Chuyện lần trước không phải các cậu không biết."

Vu Tiền: "Muốn xem một chút."

Dương Dương ném cả hộp qua.

Vu Tiền cầm trong tay lật qua lật lại, vui vẻ: "Cái icon này rõ ràng là kiểu "Thấy ta đẹp trai không?", rất hợp với Dương ca. Nữ thần còn biết Dương ca tự luyến cơ à?"

Dương Dương bật cười một tiếng.

Vu Tiền reo lên như vừa phát hiện ra châu lục mới: "Ối, còn cả thiệp cảm ơn viết tay này. Thật đúng là lễ phép."

Dương Dương mới vừa rồi không có chú ý, nghe vậy liền nói: "Đưa đây."

Nét chữ xinh đẹp tinh tế: "Cám ơn đã hỗ trợ."

Anh nở nụ cười: "Ha ha, phải có cả cờ thi đua mới đúng phải phép chứ nhỉ?", anh lại mắng Vu Tiền, "Con mẹ nó, cậu nhỏ giọng dùm một chút, đừng khoe cho cả tòa nhà đều biết có được không?"

*

Chuyện này về sau Vu Tiền rất hay đem ra trêu ghẹo Duẫn Nhi. Luôn miệng "Cờ thi đua" với cả "Thấy ta đẹp trai không?", mãi không biết chán.

Cô không nghĩ tới đã qua lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn giữ lại cái móc khóa.

Hơn nữa là cố ý dùng tới, mấy ngày trước cô cũng không thấy cái icon đầu nấm này.

Chưa thấy cô rời đi, Dương Dương khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Vì chiếc móc khóa này mà nhìn lâu đến thế sao?

Duẫn Nhi vốn tưởng anh say đến độ không chú ý tới xung quanh, vì một câu này cô liền hoàn hồn, vội vàng khởi động xe.

Cô lái xe rất ổn.

Anh nhìn cô vững vàng chuyển tay lái, cuối cùng cũng yên tâm, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Còn thật sự suy nghĩ, về sau nếu phải tiếp rượu quá nhiều mà tài xế lại bận việc thì có thể để cô tới đón anh.

Lúc trở lại Phồn Duyệt, anh đã ngủ sâu rồi. Thẳng đến khi Duẫn Nhi mở cửa ghế phụ, thay anh tháo dây an toàn, đẩy đẩy cánh tay anh thì anh mới tỉnh lại.

Cô cho là anh thật sự đã ngấm rượu, ôn nhu gọi: "Chúng ta về nhà ngủ thôi."

Chúng ta?

Về nhà?

Khóe môi anh như có như không khẽ cong lên, liền dứt khoát giả say, không trả lời cô.

Dương Dương mặc dù không mập nhưng thân thể cường tráng của anh chênh lệch rất lớn so với sức lực của nữ nhân.

Duẫn Nhi cố sức đỡ anh, gian nan vượt một đường đến trước cửa căn hộ, muốn anh đưa tay mở khóa.

Cánh tay anh thoáng giơ lên lại bất lực rơi xuống, say đến độ chạm mấy lần cũng không đúng vào chỗ mở khóa.

Cô không còn cách nào, cầm lấy tay anh, hướng vào chỗ khóa vân tay.

Bàn tay dày rộng của anh có chút lạnh, chạm phải lập tức làm người ta cảm thấy thoải mái.

Thử qua mấy lần rốt cuộc cũng mở được khóa.

Cô vừa xoay sở đóng được cửa lại lập tức rơi vào một vòm ngực ấm áp.

Dương Dương từ phía sau lưng ôm lấy cô.

Duẫn Nhi cứng đờ.

Hai tay anh ôm siết thắt lưng nhỏ nhắn của cô, nhốt cả người cô vào trong ngực, đầu đặt trên bả vai mảnh khảnh, hơi thở ấm nóng đầy tính xâm chiếm phả vào cổ trắng nõn của cô, vô thức hừ một tiếng.

Nghe được tiếng hừ nhẹ kia, Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn anh: "Đúng là say đến rối tinh rối mù."

Trong thanh âm lộ ra chút cưng chiều mà chính cô cũng không nhận ra.

Duẫn Nhi thấp giọng: "Thì ra anh uống say lại xấu tính như vậy, toàn mượn rượu chiếm tiện nghi của người khác. Bảo sao lúc trước có mặt em liền không dám uống say."

Dương Dương ôm cô không có động tĩnh gì, cứ vậy mà tựa vào cô như muốn ngủ mất.

Mùi rượu theo hơi thở anh từ từ bao trùm cả người cô.

Kỳ lạ ở chỗ cô không hề chán ghét mùi hương này, hương rượu hòa cùng hơi thở nam tính của anh thật sự khiến người cảm thấy ý vị vô cùng.

Thật lâu không được anh ôm chặt từ sau lưng thế này, cô luyến tiếc không muốn đẩy anh ra.

Qua một lúc lâu sau mới khẽ vỗ vỗ tay anh, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, đi vào phòng ngủ có được không?"

Dương Dương không đáp.

Nam Hạ nỗ lực kéo tay anh ra, khí lực của đàn ông rất lớn, cô thử mấy lần đều không thành không.

Cô hết cách, gọi một tiếng: "Dương...."

Chưa kịp gọi xong đã nghẹn lời...

Anh cúi đầu, cánh môi lạnh băng của anh rơi vào gáy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top