Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

KKCĐ 43: Cứng đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập liên hồi của anh.

Từng nhịp từng nhịp hữu lực vang lên, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tay nhỏ của cô đặt trước ngực anh, cảm thụ rõ ràng.

Dương Dương hít một hơi thật sâu, phảng phất như lấy lại tinh thần, đỡ cô trở lại ghế.

Mỗi người ở một đầu ghế sofa lớn, tận lực điều chỉnh hô hấp.

Mấy giây sau, anh khàn giọng nói: "Xin lỗi, anh vừa rồi... Không cố ý."

Duẫn Nhi cảm giác cả khuôn mặt mình đã cháy rực, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

Anh trầm mặc một lúc lâu, lên tiếng: "Anh đi bật đèn."

Duẫn Nhi thấp đầu, không đáp.

Đèn phòng bật sáng, có chút chói mắt, cô giơ tay che mắt, qua một lát mới có thể thích ứng.

Thả tay xuống, tầm mắt cô lập tức chạm phải anh cả người hỗn độn, sơ mi nhăn nhúm xộc xệch.

Tóc ngắn của anh cũng có chút loạn.

Đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.

Duẫn Nhi ý thức được chính cô lúc này cũng không khác anh là mấy.

Cô vội vàng chỉnh váy, che khuất đôi chân nõn nà, đứng dậy nói: "Em đi tắm."

Cô đi lướt qua anh.

Khóe môi anh giật giật, không ngăn cản cô.

*

Duẫn Nhi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương.

Trên mặt vẫn còn nhuộm một tầng đỏ rực, cánh môi mọng có chút sưng lên.

Tóc dài có chút rối.

Y phục trên người cũng không còn ngay ngắn.

Cô chỉnh sửa lại, phát hiện không mang theo đồ ngủ, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Dương Dương không còn ở phòng khách, chắc là đã về phòng ngủ thay quần áo.

Cô tắm rửa rất nhanh rồi trở về phòng.

Trong chốc lát cô cũng nghe được thanh âm của anh đến phòng tắm.

Cô thở phào một cái, liếc nhìn chân mình, vành tai đột nhiên có chút nóng lên.

Khoảng chừng vài chục phút sau, anh gõ cửa.

"Vào đi."

Dương Dương đẩy cửa, hỏi cô: "Buồn ngủ rồi sao?"

"Dạ, có chút mệt, mai còn phải đi làm."

Nhịp tim của cô không tự chủ được mà tăng cao.

Anh nhìn sắc mặt cô, đi tới bên giường, cúi người chạm trán với cô: "Cám ơn em, sinh nhật năm nay anh rất thích."

Vầng trán anh lạnh lẽo.

Duẫn Nhi lại càng lo lắng, đụng đụng tay anh: "Sao người anh lại lạnh như vậy? Cảm sao?"

"Không phải, anh vừa mới...", anh ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô, "Anh vừa mới tắm nước lạnh."

Duẫn Nhi sửng sốt: "Sao mùa đông lại còn..."

Nói được nửa câu, cô phản ứng kịp, không dám nói tiếp.

Anh cười cười, đưa tay giữ lấy cằm nhỏ của cô: "Được rồi, ngủ ngoan."

"Ngủ ngon."

*

Hôm sau, trước giờ đi làm Duẫn Nhi cố tình không đeo nhẫn.

Nhỡ đâu có người phát hiện thì sẽ không tốt lắm.

Hai người là một trước một sau đến công ty.

Thứ sáu tuần này là hạn chót để nộp bản thảo, toàn bộ bộ phận thiết kế đều ở lại làm thêm giờ, mười giờ tối đèn đuốc vẫn còn sáng choang.

Cảnh sát cũng đã gọi điện thoại báo cho cô kết quả vụ án, tên bảo vệ kia phạt nhận phạt giam 3 tháng.

Cô lịch sự nói cảm ơn, chuyện này coi như hoàn toàn buông xuống, đem toàn bộ tâm tư đặt ở phương diện thiết kế.

Lúc đầu cô đã thiết kế hai bộ hoàn toàn tương phản về phong cách nhưng lần trước cùng Dương Dương đi hóng gió một chuyến lại đột nhiên có thêm linh cảm mới, dự định tuần này sẽ vẽ ra tác phẩm mới.

Thời gian gấp rút, Lâm Man Man lại không ngừng giao việc cho cô, mỗi ngày lại nhiều thêm, ngay cả chuyện mang váy đi tiệm giặt để trả lại cho Tô Điềm cô cũng không có thời gian.

Tô Điềm cũng bận rộn đến chân không chạm đất, chuyện chiếc váy cũng để tùy ý Duẫn Nhi.

Liên tiếp 3 ngày trời, ngày nào cô cũng tăng ca đến hơn 12 giờ.

Dương Dương tuy là cùng cô ở trong một căn hộ nhưng chẳng thể nhìn thấy người. Cô trở về rất muộn, tắm rửa xong liền mệt mỏi đi ngủ.

Tối thứ năm, anh đã về nhà từ lâu, mãi không thấy cô, không nhịn mà gọi đi.

Duẫn Nhi liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, chạy vào phòng họp nhận điện thoại.

Anh buông mấy chữ: "Mười một giờ."

"Em biết rồi, anh đừng như vậy, em đây là đang bán mạng thay anh kiếm tiền mà."

"Còn muốn cãi?"

Cô nghe thấy tiếng anh thay giày, "Anh đi đón em, 20 phút nữa xuống sảnh", anh oán giận, "Mới vài ngày không thấy liền cho rằng anh dễ nói chuyện vậy sao?"

Từ Phồn Duyệt đến công ty rất gần.

Ban đầu cô định 12 giờ mới về, nhưng anh đã nói vậy, cô tự nhiên cũng phải thuận theo.

Nhìn lượng công việc, ngày mai đành đến sớm một chút cũng được, không ảnh hưởng gì lắm.

Khoảng 20 phút sau, Duẫn Nhi xuống lầu.

Trời khuya đột nhiên có mưa nhỏ, lạnh buốt đến cắt da.

Hít một ngụm khí lạnh, cô đột nhiên cảm thấy dạ dày có điểm không đúng.

Một chiếc Maybach tiến tới gần cô, đây là một chiếc xe khác của Dương Dương.

Cô đi tới, cửa bên ghế phụ từ bên trong được đẩy ra.

Duẫn Nhi lên xe.

Anh cúi người thay cô cài chặt đai an toàn, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô: "Sao đó? Khó chịu?"

Duẫn Nhi nhỏ giọng: "Đau dạ dày."

Cái này cũng là bệnh kinh niên của cô, thi thoảng sơ ý uống nước lạnh cũng có thể bị đau dạ dày.

Nhưng nửa năm nay cô cũng rất chú ý, không để bệnh tái phát.

Mấy ngày nay quá mức bận rộn, chuyện ăn uống không được điều đô, đau đến mức không thể chịu nổi.

Anh lấy một ly trà sữa nóng vừa mua đưa cho cô: "Uống một chút đi."

Duẫn Nhi nhận lấy, cũng chỉ uống một ngụm.

Dương Dương khởi động xe, nghiêm giọng: "Còn muốn giảm cân? Cả người em đã gầy đến vậy rồi mà vẫn không biết nghĩ tới thân thể mình? Nhanh uống đi."

Cô không bài xích đồ ngọt, chỉ là thói quen này đã được hình thành từ nhỏ.

Ban đầu anh cũng không biết thói quen này của cô, có một lần đi dạo phố, cô bỗng nhiên dừng trước một tiệm trà sữa nổi tiếng, nhìn anh có chút mong chờ.

Anh hỏi: "Muốn uống?"

Cô do dự một chút, gật đầu: "Nhưng em không uống hết một ly."

Dương Dương miễn cưỡng: "Còn lại để cho anh, có bạn trai để làm gì?"

Khoảng thời gian đó chỉ cần cô muốn uống trà sữa đều sẽ mua một ly. Cô uống một hai ngụm, còn lại đều cho anh.

Cũng may anh bình thường vận động rất nhiều, sức ăn cũng lớn, thân hình cũng không bị béo lên.

*

Dương Dương mang cô về nhà, từ trong tủ thuốc tìm ra thuốc dạ dày.

Loại thuốc này lúc trước cô hay dùng, anh chắc hẳn là vì cô mà chuẩn bị.

Anh rót một ly nước ấm, đưa thuốc tới.

Chóp mũi cô đau xót, nhận thuốc xuống xong.

Dương Dương đem một vỉ thuốc bỏ vào trong túi xách của cô: "Ngày mai chú ý ăn xong phải uống thuốc."

Duẫn Nhi dạ.

Anh thúc dục cô nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống, dạ dày cô vẫn quặn đau từng đợt, căn bản là ngủ không được.

Càng lúc càng đau đến lợi hại.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đứng dậy đi tới phòng bếp, pha một ly nước muối.

Động tác cô đã tận lực nhẹ tay nhẹ chân, nhưng lúc cô thêm muối vào ly, Dương Dương đã đi đến gần cô.

Chắc là bị cô đánh thức.

Trên mặt anh vẫn còn nhiễm một tầng mù mờ buồn ngủ, cả người không hiểu sao lại càng toát nên vẻ phóng khoáng bất khan.

Anh hỏi cô: "Đau đến không ngủ được sao?"

Duẫn Nhi cầm ly nước nhấp một hớp: "Không có. Em khát nước thôi."

Anh không chút do dự vạch trần cô: "Khát nước cho nên phải thêm muối?"

"...."

Cô không trả lời.

Anh tìm bình giữ nhiệt, pha kĩ nước muối, dắt tay cô trở vào phòng ngủ, để bình giữ nhiệt ở tủ cạnh giường, tùy ý cô dùng.

Cô chưa từng thấy anh chiếu cố người như vậy, khẽ mỉm cười nhìn anh.

Dương Dương nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Đau lắm sao?"

Duẫn Nhi cũng không muốn giấu nữa, gật đầu.

Anh nhét cô vào chăn, bàn tay to lớn cũng vươn vào đặt trên bụng cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, anh ngủ cùng em."

Chỗ được anh chạm vào như một luồng nước ấm, chầm chậm lan tỏa cả người cô.

Không biết là do thuốc, nước nóng hay bàn tay khô ráo của anh, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô cắn môi nhìn anh: "Anh ở lại với em sao?"

Dương Dương ngước mắt.

Duẫn Nhi nhỏ giọng: "Ngày mai còn phải đi làm, ngủ đi thôi."

Trước đây không phải bọn họ chưa từng cùng nhau ngủ nhưng đều là nghỉ trưa ngắn ngủi.

Đáy mắt thâm sâu của anh nhìn cô, sau đó nói được.

Anh điều chỉnh tư thế, tắt đèn đầu giường.

Trong bóng tối, anh ôm cô, hơi thở nam tính quấn quít quanh người cô, khiến người ta cảm thấy vô cùng an nhiên.

Tay phải của anh vẫn đặt trên bụng cô mà xoa nhẹ, cách một tầng vải vóc.

Duẫn Nhi cứ vậy chầm chậm đi vào giấc ngủ.

*

Hôm sau thức dậy, anh đã đi rồi, không gọi cô dậy.

Cô sờ sờ phần giường bên cạnh, còn lưu lại nhiệt độ của anh.

Hôm nay cô cố tình đến công ty sớm một chút, vùi đầu xử lý công việc.

Bận rộn cả một ngày, Lý Khải đưa tới cơm hộp và canh gà, đãi bộ phận thiết kế, còn cố ý nhỏ giọng dặn dò cô chú ý ăn uống.

Cô biết đây là ý của Dương Dương, gật đầu đáp ứng.

Nhưng đến lúc bận rộn với các bản vẽ, chuyện ăn uống liền bị vứt qua sau đầu.

Tám giờ tối, Dương Dương gọi Lý Khả: "Đi xem thử xem cô ấy có ăn cơm chưa."

Lý Khả nói chưa ăn.

Duẫn Nhi đang tập trung vẽ thì nhận được tin nhắn của anh: "Còn không chịu ăn? Ngại dạ dày chưa đủ đau?"

Cô lúc này mới nhớ tới phần cơm của mình.

Nhưng đã sớm nguội rồi.

Cô không muốn dở việc, đáp một câu "Lát nữa", sau đó tiếp tục vẽ.

Không đến 5 giây sau, anh từ trong phòng làm việc đi ra.

Duẫn Nhi nghe anh nói chuyện với nhà thiết kế gần Tô Điềm: "Bận rộn đến độ không kịp ăn sao? Tranh thủ ăn một chút, nếu không... sẽ không tốt cho dạ dày."

Nhà thiết kế kia đáp một tiếng.

Dương Dương sờ hộp giấy kraft nói: "Đều đã nguội rồi, được, để tôi đi hâm lại giúp cho."

Nhà thiết kế kia cười tươi như hoa, nói cám ơn.

Anh quét mắt về phía Duẫn Nhi, nói với Tô Điềm: "Được rồi đừng hâm mộ, cũng giúp cô hâm một chút."

Tô Điềm cười, không ngừng nói Dương tổng biết chiếu cố nhân viên.

Mọi người xung quanh cũng người một lời, tôi một lời khen anh.

Anh cầm năm sáu hộp cơm, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Duẫn Nhi.

Cô vùi đầu chỉnh sửa thiết kế, lại đang là thời khắc mấu chốt, mặc dù biết anh đã đi tới nhưng cũng không ngẩng đầu.

Trưa mai là deadline, khoảng thời gian này phải tranh thủ từng chút một, bản vẽ vẫn có mấy chi tiết cô chưa hài lòng, nói không chừng đêm nay phải thức trắng.

Anh cũng không quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng đem hộp cơm và canh gà đi hâm nóng, mang trở lại còn nhẹ tay gõ gõ mặt bàn, nhìn mọi người: "Nhớ phải ăn cơm."

Lời này giống như dặn dò tất cả mọi người, cũng không có ai nhìn ra quan hệ của anh và cô.

Dương Dương trở về phòng, Tô Điềm nhìn hộp cơm nóng trước mặt, không nhịn được dừng bút, bắt đầu động đũa.

Tô Điềm hỏi: "Duẫn Nhi, cậu không ăn sao?"

Duẫn Nhi không đáp.

Khi cô đã tập trung vẽ thì không ai có thể quấy rầy cô.

Điểm này giống Nam Khải như đúc.

Tô Điềm cũng biết tật xấu này của cô, không hỏi thêm.

Duẫn Nhi đem bản vẽ phóng lớn trên màn hình máy tính, dự định thay đổi một họa tiết, vừa mới nhấc bút đã nhảy ra một tin nhắn từ anh: "Ăn cơm."

Duẫn Nhi trực tiếp tắt thông báo.

Ban nãy anh huyên náo một trận đã làm cô quên mất ý định thay đổi của mình, mất một lúc lâu mới có thể tìm lại đấy.

Qua một lúc, Dương Dương lại xuất hiện.

Anh nhìn hộp cơm cùng canh gà còn nguyên trên bàn cô, nhíu mày trở về phòng làm việc gọi điện thoại cho Lâm Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top