Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 116: Người ưu tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua vội vã, vừa đảo mắt đã đến năm tư đại học, Duẫn Nhi trở thành một học sinh sắp tốt nghiệp, chuẩn bị thực tập rồi.

Nhưng cũng không biết có phải vận may khá tệ hay không, đại tỷ tam tỷ và nhị tỷ đều đã tìm được công việc thực tập của mình, chỉ có cô, đã đến vài công ty rồi mà vẫn chưa được nhận.

Mấy năm qua trong đại học, trường học có hoạt động cỡ lớn nào, dù là hoạt động văn nghệ hay hoạt động gì khác thì cô đều tham gia hết, theo lý thuyết thì hẳn cô phải dễ tìm được công việc thực tập hơn mới đúng.

Đại tỷ không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô nàng an ủi: "Là do ánh mắt họ không tốt, không sao, Tiểu Tứ của chúng ta giỏi thế này chắc chắn có thể tìm được công việc tốt!"

"Đúng vậy." Tam tỷ cũng đau lòng cho cô khi phải chạy nhiều như thế giữa mùa hè, nhưng chẳng có lấy lần nào thành công, cô nàng nắm vai cô: "Là họ bị mù rồi."

Cô nàng suy nghĩ một chút: "Không thì em nhờ em rễ lặng lẽ giúp đỡ xem sao?"

"Không muốn." cô không gục ngã, cô siết chặt nắm tay: "Đã lên đại học năm tư rồi, lẽ nào tìm một công việc cũng cần nhờ thầy Tống giúp đỡ à? Đó không phải sẽ thấy em thật ngốc sao."

Tam tỷ cảm thấy cô nói rất có lý, cô nàng sờ sờ gương mặt trắng mịn của cô: "Nhìn Tiểu Tứ bảo bối của chúng ta này, mới mấy ngày đã gầy rồi."

Đại tỷ nhị tỷ tam tỷ thuận lời tìm được công việc thực tập đến kỳ lạ, tuy rằng các cô nàng không nổi tiếng ở trường học như Duẫn Nhi nhưng cũng rất giỏi, đặc biệt là nhị tỷ, ở đại học năm ba cô nàng đã nhận được lời mời thực tập từ một đài truyền hình nào đó.

Sau đó lại ước ao ghen tỵ nói: "A a a a, em đi phơi nắng mấy ngày trời mà mặt chẳng hề bị đen!"

Sự chú ý của đại tỷ cũng bị kéo tới, cô nàng vuốt gương mặt bị đen cho phơi nắng của mình mà kêu gào thảm thiết.

Duẫn Nhi: "......"

Đề tài câu chuyện bị tam tỷ kéo lên tận trời, họ bắt đầu thảo luận bí quyết bảo vệ da.

"Tôi biết rồi tôi biết rồi." Nhị tỷ hấp tấp chạy vào, cô nàng bưng ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch: "Tiểu Tứ, chị đã hỏi mấy công ty phỏng vấn em rồi, em có biết tại sao họ lại không muốn nhận em không?"

"Là gì thế, nhị tỷ nói mau đi." Tam tỷ còn kích động hơn cả Duẫn Nhi: "Nếu không có một lý do hợp lý em sẽ thả đại tỷ đi cắn họ!"

Đại tỷ: "???"

"Giang Điềm!" Đại tỷ nhào tới bóp cổ tam tỷ: "Cái gì mà thả chị ra ngoài cắn họ hả! Hả!!!"

"Ví dụ! Ví dụ thôi!"

Nhị tỷ lườm một cái, không thèm quan tâm tới họ, cô nàng nói với Duẫn Nhi: "Bởi vì họ cảm thấy em quá ưu tú, công ty không giữ được em cho nên mới thẳng tay không cho em cơ hội."

"Ở công ty chị có một người đồng nghiệp, người đó giao lưu rộng rãi, người đó còn có bạn trong những công ty em đã đến phỏng vấn. Chị đã nhờ người đó hỏi thử một chút, đáp án chính là vậy."

Duẫn Nhi: "......"

Đại tỷ và nhị tỷ trăm miệng một lời: "Mẹ nó, thời buổi này còn có người sợ người mới quá ưu tú à, đầu óc bị nước vào à!"

Đêm đó, Duẫn Nhi căm giận phỉ nhổ chuyện này với Tống Giang.

Tống Giang: [Nản chí rồi?]

Duẫn Nhi: [Không có!]

Tống Giang: [Thật ra cách làm của những công ty này rất đúng, bởi vì họ biết mình không chứa nổi em, tất nhiên sẽ không hào phóng biến mình thành bàn đạp cho em. Tuy thao tác này khiến người ta khó chịu, nhưng cũng không đáng trách.]

Duẫn Nhi: [Em biết.]

Tống Giang: [Vậy tiếp đó em định làm thế nào?]

Duẫn Nhi: [Tiếp tục tìm, em không bị đánh bại như thế đâu.]

Duẫn Nhi: [Tôi là người giỏi nhất.jpg]

Tống Giang bên kia màn hình mỉm cười, anh đặt điện thoại xuống rồi hỏi Kiều Hựu Song: "Bên chỗ đài Thanh Mộc chuẩn bị thế nào rồi?"

Kiều Hựu Song mở máy tính bảng lên: "Trong hai ngày nay sẽ có kết quả."

Trên màn hình máy tính bảng là một poster, ở giữa có năm ký tự mạ vàng: Ai là người dẫn chương trình.

Đây là một chương trình tổng hợp do đài Thanh Mộc chuẩn bị, họ sẽ mời đến những người dẫn chương trình nổi tiếng từ những đài truyền hình lớn tham gia với tư cách là người hướng dẫn.

Và những người nghiệp dư sẽ đăng ký tham gia chương trình [Ai là người dẫn chương trình], họ sẽ vượt qua những vấn đề khó mà người hướng dẫn đặt ra, thể hiện sự ưu tú của mình.

Nếu trong chương trình ấy được người hướng dẫn vừa ý, lập tức có thể có được một cơ hội thực tập làm người dẫn chương trình.

Đài Thanh Mộc vẫn luôn muốn cho ra mắt chương trình này, thế nhưng cấp trên lại không coi trọng.

Người dẫn chương trình không phải là nghệ sĩ, lựa chọn người dẫn chương trình khác với lựa chọn nghệ sĩ. Người trẻ tuổi bây giờ, nào sẽ tốn thời gian xem tiết mục như thế.

Đặc biệt là bây chương trình tổng hợp rất đa dạng, còn có cả show tình nhân chia một chén canh.

Một khi chương trình phát sóng, tỉ lệ người xem không cao thì tương đương với việc làm không công, tốn tiền tốn sức tốn thời gian, quá lãng phí.

Không ai đồng ý đầu tư.

Đang lúc đạo diễn Ngô của chương trình này định chuẩn bị từ bỏ thì, Tống Giang lại xuất hiện đúng lúc như một cơn mưa giữa hè.

Anh và nhà lãnh đạo ăn một bữa cơm với nhau, sang ngày thứ hai thì đạo diễn Ngô lập tức nhận được thông báo từ cấp trên, nói rằng có thể chuẩn bị chương trình này.

Vừa nghe đã hiểu, Tống Giang là người đầu tư lớn nhất.

Nói cách khác, nếu không có Tống Giang đầu tư, chương trình này sẽ không được khởi động.

Đã có đầu tư, chuyện mời những người dẫn chương trình cũng có thể mời được.

Chỉ cần tỉ lệ người xem tăng cao thì tiết mục này sẽ không đổ, như thế sẽ không bị thiệt.

Đại diễn Ngô đến tìm Tống Giang, ông ta không nhịn được hỏi tại sao anh lại đầu tư vào chương trình này, bởi vì không có ai coi trọng cả.

Tống Giang cười cười: "Có lẽ là vì tò mò, muốn nhìn thử xem có thể tìm thêm được một ít người dẫn chương trình giỏi thông qua chương trình này không."

Đây cũng là ý định ban đầu đạo diễn Ngô muốn làm chương trình này.

Tại sao lại có những chương trình tuyển chọn tài năng để những nghệ sĩ có cơ hội ra mắt, còn có những chương trình liên quan đến diễn viên hành động, để diễn viên hành động có thể phô bài kỹ xảo của mình trên chính chương trình ấy, để diễn viên chân chính được lọt vào mắt khán giả nhiều hơn, không bị lu mờ đi.

Còn có những chương trình dành cho ca sĩ, để những ca sĩ có thực lực phô bày giọng hát của chính mình, mang đến nhiều ca khúc tốt hơn....

Nhiều chương trình tổng hợp như thế, tại sao lại không có chương trình nào để những người dẫn chương trình trẻ có thêm cơ hội chứ?

Cho nên, ông ta đã có suy nghĩ này.

....

Chỉ có Kiều Hựu Song biết tại sao Tống Giang lại đầu tư cho chương trình này.

Anh đồng ý với Duẫn Nhi sẽ buông tay để cô tự mình đi tìm giấc mơ của cô, tạo nên giá trị của bản thân. Nhưng anh không đồng ý không làm thay cô bất cứ thứ gì.

Mà điều anh có thể làm đó là khiến sân khấu của cô rộng lớn hơn.

Kiều Hựu Song thường xuyên nghĩ rằng, ông chủ của mình sẽ không thường làm ra mấy chuyện lãng mạn giống với những nam sinh nhỏ ngoài kia.

Mà một khi anh muốn lãng mạn, sẽ không có bất cứ ai so sánh được với anh.

Mấy ngày sau, chương trình ai là người dẫn chương trình bắt đầu khởi động, cũng bắt đầu tuyển người khắp nơi, mà tam tỷ mãi là người nhận được tin tức nhanh nhất.

Sau khi cô nàng nhìn thấy tin này đã hưng phấn không yên: "Tiểu Tứ Tiểu Tứ, em đi tham gia chương trình ai là người dẫn chương trình này đi!"

Duẫn Nhi ngơ ngác.

Tam tỷ vội vàng nói lại tình hình cụ thể và mở trang tin tuyển người lên cho cô xem: "Trời ạ, thầy hướng dẫn có Đường Triết, Từ Hân Hòa, Đàm Thế Khôn, Thời Giai, đúng là tổ hợp thần tiên mà!"

"Không phải em đang không tìm được việc à, em tham gia chương trình này, chắc chắn những thầy hướng dẫn sẽ thích em, đến lúc đó em còn có thể vào được đài của những thầy hướng dẫn này nữa.

Những người này đều ở đài lớn, đặc biệt là Từ Hân Hòa, cô ấy ở đài trung tâm đó! Nói không chừng không lâu nữa em sẽ có thể xuất hiện trên màn ảnh, một mình dẫn một chương trình cũng nên."

Tam tỷ vừa nói vừa tưởng tượng, hệt như đã nhìn thấy Duẫn Nhi biến thành người dẫn chương trình ngay trước mắt, có vô số người chen lấn mời cô đến dẫn đủ loại chương trình, cô nàng kích động đến không chịu được.

Đại tỷ cũng nhanh chóng biết được tin này, cô nàng cũng hệt như tam tỷ, các cô đều thay nhau cổ vũ Duẫn Nhi ghi danh tham gia chương trình này.

Nhị tỷ nhìn thấy Đường Triết là thầy hướng dẫn cho nên quyết định từ chức, cũng chuẩn bị đi tham gia.

"Tiểu Tứ, chúng ta cùng đi đi mà." Nhị tỷ ôm ngực: "Chương trình này thật tốt, cuối cùng chị cũng có cơ hội nhìn thấy thầy Đường rồi, nếu có thể trở thành học trò của anh ấy...... A a a a."

"Nhưng em không muốn đi."

Dứt lời, nhị tỷ nhìn cô đầy kinh ngạc.

"Tại sao? Chương trình này rất thích hợp với chúng ta mà."

Duẫn Nhi buồn rầu: "Lỡ đâu không được chọn, đến lúc chương trình lên sóng khán giả cũng không xem được."

Nhị tỷ ngơ ngác: "Tiểu Tứ, từ khi nào em lại để ý ánh mắt người khác như thế?"

Duẫn Nhi cắn đầu ngón tay, cô không lên tiếng. Nhị tỷ đã gấp đến mức tháo cả mắt kính: "Đã xảy ra chuyện gì thế?!"

"Em sợ khiến Thầy Tống mất mặt." cô nói ra lo lắng của mình: "Nếu em tham gia chương trình này, lỡ đâu sau này chuyện của em và thầy Tống lộ ra ánh sáng, em lại có biểu hiện không tốt trong chương trình, bị loại, đến lúc đó không phải sẽ liên lụy đến anh ấy à."

Cô biết có một số lời nói sẽ gây tổn thương thế nào, cô không muốn có một ngày Tống Giang bị mắng vì chính cô.

"Ôi bảo bối nhỏ của tôi, có phải em suy nghĩ nhiều rồi không." Nhị tỷ đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thế nhưng chưa hề nghĩ đến lý do này: "Tiểu Tứ, em tưởng mỗi ngày bọn chị khen em là khen cho vui à?"

"Em tưởng những ước ao đố kỵ em của bọn chị cũng là giỡn cho vui à?" Nhị tỷ thoải mái: "Em ưu tú như thế, chúng ta làm chị em nên cảm thấy vui thay em. Nhưng song song đó cũng sẽ ước ao, đố kỵ em."

"Thường xuyên có người so sánh hai chúng ta, nói chị không thể sánh được với em ở mọi mặt. Nhị tỷ của em là một người bình thường, nghe quá nhiều trong lòng cũng có chút khó chịu.

Nhưng ngoại trừ chút khó chịu ấy ra thì chị cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, em là Tiểu Tứ của phòng chúng ra, là em gái của bọn chị, là NO.1 được người người công nhận, em còn sợ gì nữa chứ."

Nhị tỷ cười đến ấm áp vô cùng, nếu so với đại tỷ và nhị tỷ thì cô nàng là một người khá kiệm lời. Bình thường cô nàng đều im lặng mà làm, lúc này lại thoải mái thừa nhận mình đố kỵ Duẫn Nhi mà chẳng có chút khó chịu nào.

"Chương trình này, nếu chỉ có một người có thể đi tới cuối cùng, ở lại trên sân khấu, Tiểu Tứ, chắc chắn người đó là em." Ánh mắt của nhị tỷ trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Ai không có lòng ghen tị?

Cô nàng cũng không giấu làm gì.

Đố kỵ cũng là một động lực, có thể khiến chính mình càng ưu tú hơn.

Nhị tỷ chưa bao giờ muốn vượt qua Duẫn Nhi, mặc dù khi nhìn thấy Duẫn Nhi ngày càng giỏi hơn, cô nàng cũng càng có động lực hơn.

Duẫn Nhi đỏ vành mắt, cô ôm lấy nhị tỷ: "Được, em và chị cùng tham gia."

Nhị tỷ xoa xoa đầu cô, nở một nụ cười ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top