Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 45: Vật nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người từng người đi tắm rửa, Duẫn Nhi tắm sữa bò xong, cô kéo cơ thể thơm ngát của mình bay ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Tống Giang đang ngồi dựa vào đầu giường, anh đeo một cặp kính, đang nghiêm túc xem kịch bản trong tay.

Cô nhìn trang bìa của kịch bản, trến đó viết [Siêu kế hoạch].

Tống Giang thấy ánh mắt tò mò của cô, anh kiên nhẫn kể cho cô nghe một câu chuyện.

[Siêu kế hoạch] là do đạo diễn Từ An làm đạo diễn, được Khánh Hoa đầu tư sản xuất, biên kịch là Lưu Tam Quân kết hợp với nhau để quay chụp bộ phim này.

Từ An là một đại diễn lớn của quốc tế, do Khánh Hoa sản xuất, biên kịch Lưu Tam Quân là một biên kịch kim bài ---- Ba yếu tố này gộp lại, là một đội hình mạnh mẽ.

Từ khi ra mắt Tống Giang đã là một gương mặt nổi trội trong làng điện ảnh, lọt vào tầm ngắm của rất nhiều diễn viên, những bộ phim anh quay đều đạt được giải thưởng, doanh thu phòng vé leo dốc liên tục.

Ngoại trừ bộ phim để lại lịch sử đen kia, mỗi một bộ phim của anh không chỉ có được giải thưởng, doanh thu phòng vé còn chỉ đi lên chứ không đi xuống, danh tiếng anh cũng gắn liền với phòng vé.

Đây nguyên nhân khiến anh nổi tiếng vang dội dù chỉ mới ra mắt ba năm ngắn ngủi, dù vẫn chưa có được vị trí vững chắc hoàn toàn trong vòng giải trí.

Vũ Tinh Ngôn cũng vất vả lắm mới có thể đưa bộ [Siêu kế hoạch] đến tay Tống Giang, nội dung của bộ phim này là quá trình rèn luyện của một vị vua chiến đấu.

Ý nghĩa chính của bộ phim là lòng yêu nước, quân đội vì quốc gia mà chọn ra những người ưu tú, có sở trường để tiến vào quân đội.

Sau đó trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc và nghiêm ngặt, mãi đến khi vua chiến đấu xuất hiện, dẫn dắt người trong tổ chiến đấu riêng của mình ra sức vì quốc gia.

"Nóng máu thật đấy." cô chỉ nghe anh kể nội dung chính thôi mà đã kích động không yên rồi, cô không nhịn được nói: "Tôi thích quân nhân lắm, họ rất tốt."

Cô nhìn về phía anh, não bổ hình ảnh khi anh mặc đồ quân nhân, đến mức hai mắt sáng ngời lên.

Rõ ràng trước đây cô chỉ thèm tay của ảnh đế đại nhân, từ khi nào cô bắt đầu thèm dung nhan anh thế?

Không được không được, cô không chế chính mình lại, tránh cho mình bị coi thành người mê trai.

Thấy nhóc con lại bắt đầu thả hồn theo gió, Tống Giang cười cười, tiếp tục xem kịch bản.

"Vậy lúc nào mới bắt vào đoàn?"

"Ba ngày nữa."

"Nhanh vậy à?" Bàn tính nhỏ trong lòng cô bắt đầu đánh lạch cạch, cô rất muốn hỏi anh có mang mình theo được không. Theo như tính cách của ảnh đế đại nhân, cô cảm thấy anh sẽ mang mình theo.

Nhưng lại có hơi không đoán được, lần này là vào đoàn làm phim, mỗi ngày đều rất bận rộn, nếu cô đi, chắc chắn sẽ thêm phiền phức, nói không chừng anh không muốn...

Dù sao bây giờ cô có đợi ở nhà cũng không đói bụng được, đâu đâu cũng có đồ ăn, cũng có thể tùy tiện chạy ra ngoài.

Anh có vẽ cho cô chút rau dưa, cô có thể hái rau dưa ở thế giới trong tranh rồi xào ăn.

Vì thế, cho dù anh không có nhà, cô cũng có thể thoải mái sống tiếp.

"Tôi đã nghỉ ngơi hơn một tháng. Đã đến lúc làm việc."

Duẫn Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng chú ý đến sự yên tĩnh của tinh linh hoa, anh ngước mắt khỏi kịch bản, vừa nhìn đã phát hiện nhóc con đang nằm trên chăn ngủ.

Anh nhìn một chút rồi nâng tinh linh hoa lên, định đưa cô vào phòng nhỏ. Nhưng anh bổng thay đổi chủ ý, đặt cô ở một bên gối, dùng khăn tay đắp lên người cô.

Đêm nay, ngủ cùng anh đi.

"Ngủ ngon."

Anh buông kịch bản xuống, bật đèn ngủ lên, nằm xuống gối ngủ say.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ hai, Kiều Hựu Song đến đón anh tới sân bay, khi cậu ta nhìn thấy vali hành lý của anh thì rất kinh ngạc: "Anh Tống, anh chỉ mang một vali đồ thôi à?"

Một trợ lý như cậu ta đã mang theo hai vali rồi.

Tống Giang nhìn vào vẻ mặt của cậu ta thôi đã đoán được cậu ta nghĩ gì, anh lạnh nhạt nói: "Sang đó lại mua."

Anh không thích mang nhiều hành lý ra ngoài, anh tình nguyện đi chọn mua nến đến lúc đó cần dùng, trên thực tế thì, anh không quá để ý đến những thứ này, tổng kết lại chỉ có một câu: Có nhan sắc nên tùy hứng.

"Đây là gì thế?" Kiều Hựu Song phát hiện trong tay anh có một cái hộp dài.

"Tranh, cẩn thận chút, đừng đụng đến." anh cố tình nói rõ, tránh cho cậu ta động tay động chân.

Kiều Hựu Song: "..."

Ông chủ thân yêu của tôi ơi, anh đi đóng phim đó, anh mang tranh theo làm gì thế.

Còn nữa, tranh thì nhét vào vali là được rồi, tại sao phải đặt trong một cái hộp riêng rồi cầm tay thế?

Khi sắp đến sân bay, Tống Giang mở hộp ra, lấy tranh ra rồi cẩn thận thả cô vào.

Duẫn Nhi trở lại trong tranh, cô vắt chân nhỏ lên ăn đào đầy hạnh phúc.

Ba ngày nay cô vẫn luôn xoắn xuýt liệu có nên hỏi anh rằng có dẫn cô theo đến đoàn làm phim hay không, kết quả, sáng sớm hôm nay anh bỗng nói với cô: "Duẫn Nhi, lúc qua chốt kiểm tra em phải trở lại trong tranh."

Cô sửng sốt đến nửa ngày, sau đó bắt đầu cười ngây ngô, còn lôi kéo Nhị Hoàng bay tới bay lui trên không trung.

Tống Giang: "..."

Thật sự không hiểu nổi cô vui vẻ điều gì.

Cô là vật sống, nếu đi theo bên cạnh anh đi qua chốt kiểm tra thì rất có thể sẽ bị kiểm tra được, cô vào lại trong tranh mới an toàn.

Sau khi Duẫn Nhi vui vẻ, cô lại có chút lo lắng, hộp đựng tranh có bị cướp không, lỡ đâu tranh bị cướp, cô muốn tìm lại anh còn khó hơn lên trời.

Cô chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, ảnh đế đại nhân nhất định phải ôm tranh thật chắc.

Lúc qua chốt kiểm tra, trên người Tống Giang đều bình thường, nhưng khi kiểm tra đến hành lý của anh thì còi báo động chợt vang lên.

Tống Giang: "..."

Duẫn Nhi không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, nhưng cô có thể nghe được âm thanh bên ngoài truyền xuyên qua hộp, cô phát hiện anh bị chặn lại.

Nhất thời cô cuống lên, lẽ nào máy kiểm tra đã phát hiện được cô, vì thế nên mới chặn Tống Giang lại?

"Tiên sinh, mời anh theo tôi đến bên này, mở vali hành lý của anh ra."

Vốn dĩ vali hành lý nên do Kiều Hựu Song xử lý, nhưng trợ lý chỉ có một, tổng cộng có hết ba cái vali hành lý, cho nên Tống Giang cũng không giao cho cậu ta.

Cuối cùng, mở vali kiểm tra.

Mi tâm sau chiếc kính râm của anh nhíu chặt, Kiều Hựu Song gấp đến mức đổ mồ hôi, chỉ sợ Tống Giang bị người xung quanh nhận ra, sau đó đăng tải lên mạng, đến lúc đó có kẻ lại dùng lý do anh mang đồ cấm lên máy bay để bôi đen anh.

Có hai người nhân viên sân bay mở vali kiểm tra, một nam một nữ, đều kiểm tra rất cẩn thận, sau đó, cô gái kia "A--" lên một tiếng rồi rụt tay lại nhanh như chớp.

Tống Giang và Kiều Hựu Song đồng thời nhìn qua, hai người: "..."

Dưới đáy vali, có một con rắn trắng đang cuộn tròn người như khoanh nhang muỗi, nó ngẩng đầu mở đôi mắt mông lung ngơ ngác ra, thè lưỡi với cô gái kia.

Duẫn Nhi mơ hồ nghe được bên ngoài có người nói "rắn", khổ cái là cô không nhìn thấy, gấp đến mức hận không thể chui ra nhìn.

Vào lúc này, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói với áp suất thấp của Tống Giang: "Xin lỗi, đây là thú cưng tôi nuôi, tôi không biết nó bò vào từ lúc nào."

"Nó rất hiền, không độc, không cắn người."

"Mong cậu giúp tôi ký gửi nó ở sân bay, khi về tôi sẽ lấy..."

Chỉ mấy lời ít ỏi đã khiến cô hiểu rõ chuyện gì xảy ra, con rắn trắng kia đã nhân lúc ảnh đế đại nhân không để ý mà bò vào vali hành lý, thật quá đáng!

Rắn trắng bỗng dùng đuôi cạy hộp tranh ra, nhanh chóng chui vào, ánh mắt của Tống Giang khẽ biến đối.

Anh sợ rắn trắng không biết chừng mực mà làm hỏng tranh, cho nên vội vàng mở nắp hộp ra, xách nó ra ngoài.

"Lâm Duẫn Nhi!" Rắn trắng đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô trong tranh, nó tức muốn nổ phổi: "Không phải bổn thiếu gia chỉ tìm bừa một nơi để ngủ à, sao con người lại xách ta tới chỗ nào rồi!"

Nó bị dọa sợ, nó có thể hoành hành ở khu biệt thự, nhưng đây là sân bay, con người ở khắp mọi nơi, nó vừa mở mắt ra đã thấy vô số người, nó suýt nữa đã bị dọa cho tè ra rồi được không hả!

Duẫn Nhi: "......"

Sau một vài sự cố nhỏ, cuối cùng rắn trắng cũng bị ký gửi ở sân bay, vất vả lắm mới lên máy bay được, Kiều Hựu Song lập tức uống hết nửa chai nước để bớt sợ hãi.

"Anh Tống, con rắn kia do anh nuôi thật à?" Ông chủ có vẻ không hứng thú với mặt này cho lắm, nhưng nó cũng là rắn.

Tống Giang xoa mi tâm, anh không muốn nói chuyện. Kiều Hựu Song chỉ đành thức thời câm miệng, sau đó lại không nhịn được cười, cậu ta đi theo anh Tống ba năm, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy trên mặt anh xuất hiện vẻ "mệt tim".

Vé máy bay là khoang hạng nhất, Tống Giang nghe tiếng gõ nhẹ nhàng vang ra từ hộp đựng tranh, anh nhìn quanh một chút rồi mở hộp, Duẫn Nhi bay ra.

"Xin lỗi thầy Tống." Cô vừa mở miệng là lời xin lỗi, vội vàng nói rõ nguyên nhân tại sao rắn trắng lại xuất hiện trong vali hành lý.

Tống Giang sau khi nghe xong: "..."

Anh bắt lấy trọng điểm: "Tại sao Tiểu Bạch lại muốn vào vali để ngủ?"

Duẫn Nhi ngơ ngác, cô cũng không biết: "Hình như là vì.. Ngủ thoải mái."

Anh trả lời lại với gương mặt không chút cảm xúc: "Có phải nó đã ngủ qua toàn bộ quần áo treo trong tủ không?"

Duẫn Nhi: "..."

Cô không dám trả lời vấn đề này, cô cảm thấy, vẫn nên đem Tiểu Bạch đi hầm canh rắn đi.

Cùng lúc đó, hình ảnh Tống Giang bị chặn lại ngay chốt kiểm tra lan truyền, cuối cùng vẫn có người nhận ra anh, sau đó quay video chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Rất nhanh sau đó đã lên hotsearch, dân chúng trên mạng bắt đầu thảo luận với nhau, hướng đi của chuyện cũng chuyển biến một cách thần kỳ.

"Chắc chắn là có người muốn hãm hại nam thần, lén lút nhét rắn vào vali hành lý của anh ấy."

"Ôi mẹ ơi, nghĩ kỹ thì thật khủng đấy."

"May là sân bay kiểm tra ra được, nếu không kiểm tra được.. Mấy người có từng xem qua một bộ phim chưa, trong phim có một con rất lớn xuất hiện trên máy bay..."

"Mãnh liệt kiến nghị, mọi người không nên vì tò mò mà đi xem bộ phim này."

"Phim gì thế, cầu tên phim."

"Rắn độc trên không, tôi có link."

"Cầu link."

"Cầu link."

....

Sau đó hotsearch biến thành: Tống Giang nghi ngờ bị ám sát.

Tống Giang: "..."

Duẫn Nhi: ".."

Kiều Hựu Song: "Bị điên à, ai tưởng tượng giỏi thế?!"

Duẫn Nhi lặng lẽ cho cậu ta một like, thật sự là nói ra tiếng lòng của cô mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top