Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 51: Tiểu Hoa???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể trước đây của Duẫn Nhi, nếu Tông Việt không nghĩ cách đón về, vậy thân thể cô sẽ bị hỏa táng.

Tông Việt dã dùng một ít quan hệ cũ trong bộ đội của mình, mới có thể đưa Duẫn Nhi về nhà mình thành công, thân thể cô vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng đắt giá.

Anh ta đã mời bác sĩ khác đến kiểm tra, nhưng vẫn thu được kết quả chết não, theo lý thuyết thì người chết não chẳng bao lâu nữa, tất cả bộ phận khác của cơ thể sẽ suy kiệt, hô hấp cũng sẽ biến mất.

Nhưng Duẫn Nhi không có thế, những công năng bộ phận trong cơ thể cô vẫn ổn, thậm chí còn tốt hơn cả khi cô còn sống, thi thoảng trái tim cô cũng sẽ đập, đây chính là lý do Tông Việt cảm thấy cô vẫn còn thở.

Những tình huống này quá kỳ quái, khiến Tông Việt nghĩ rằng rất có thể cô vẫn chưa chết, vì thế anh ta mới kiên trì đưa cô về nhà.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tông Việt nói muốn đi đến một nơi khác nên từ chối lời đề nghị đưa anh ta về khách sạn của Tống Giang, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Tống Giang rồi đi.

Kiều Hựu Song vội vã chạy tới, đưa kính râm cho Tống Giang, giọng điệu gấp gáp: "Anh Tống, cẩn thận bị fans nhận ra, mau ngụy trang một chút đi."

Ở xa xa có hai nữ sinh cứ liên tục nhìn sang bên này, Tống Giang chỉ đành nhận lấy kính râm đeo lên, bước vào xe.

Kiều Hựu Song bắt đầu nói lịch trình công việc ngày mai, tạm thời Vu Tinh Ngôn không tiện đến đoàn làm phim, cậu ta là trợ lý duy nhất của Tống Giang, cậu ta cần làm rất nhiều chuyện.

Ở trong vòng, trên trợ lý chính là người đại diện, Vu Tinh Ngôn và Tống Giang đã thương lượng qua, công ty thiếu người, họ định bắt đầu bồi dưỡng Kiều Hựu Song, sau này có thể nhận những công việc của người đại diện.

Kiều Hựu Song cũng biết, vì thế nên áp lực rất lớn, chỉ lo mình sơ suất chỗ nào sẽ phụ sự cất nhắc của ông chủ.

"Anh Tống, em vừa nhận được tin wechat của tổng giám đốc Vu, anh ta nói muộn nhất phải hơn một tuần nữa anh ta mới có thể đến đoàn làm phim được."

Kiều Hựu Song cua xe vào chỗ rẽ, lại phát hiện ông chủ mình không hề phản ứng với những gì mình nói, không thể làm gì khác hơn là nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy Tống Giang đang cúi đầu nhìn gì đó, nhưng trong tay anh không hề có điện thoại, anh xem không khí à?

Cậu ta đã sớm phát hiện tình huống này, trước kia cũng thế, mỗi lần chở Tống Giang ra ngoài thì anh đều duy trì động tác này.

Rõ ràng trước đây không như thế.

"Anh Tống?"

Tống Giang cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi biết rồi."

Anh hơi khép ngón tay lại, che đi Duẫn Nhi đang ngồi trong lòng bàn tay mình.

Vì có Kiều Hựu Song cho nên cô rất khó nói chuyện, thật ra cô muốn chờ trong túi, nhưng Tống Giang lại đưa cô ra ngoài.

Cô cảm thấy ảnh đế đại nhân sợ cô sẽ khóc cho nên mới làm thế, vì để anh biết rằng cô rất ổn cho nên cô mỉm cười với anh, còn viết chữ trong lòng bàn tay anh.

Tống Giang lấy điện thoại di động ra, anh viết một hàng chữ, đưa tới cho cô xem: "Em sợ Tiểu Kiều à?"

Tiểu Kiều là xưng hô mà anh gọi Kiều Hựu Song.

Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Tống Giang lại chuyển điện thoại đi, dùng một tay đánh chữ: "Lúc tôi đến đoàn quay phim, không thể nào đưa em theo bên mình được, rất dễ khiến em bị thương. Tiểu Kiều luôn ở xung quanh, mãi đến khi tôi quay phim xong mới tan ca."

Duẫn Nhi hiểu rõ ý của anh, nếu cô muốn đến trường quay, vậy phải có người đưa cô theo.

Nhưng Tống Giang phải quay phim, cô không thể chờ trên người anh được, mà nếu cô rời khỏi anh ở một mình trong trường quay thì rất nguy hiểm.

Chỉ có Kiều Hựu Song là người mình, cậu ta mang theo cô mới an toàn.

Nhưng đầu tiên là cô phải đồng ý.

Anh đang dò hỏi ý kiến của cô.

Duẫn Nhi gật đầu không chút do dự.

Có lẽ vì những chuyện cô đã trải qua trước đây cho nên từ sâu trong lòng cô không muốn tin tưởng người khác, cũng sẽ không tự cho rằng có người vô duyên vô cớ tốt với cô.

Sau khi trở thành tinh linh hoa, ở chung với Tống Giang, cùng với việc biết được tất cả sau khi nhìn thấy Tông Việt khiến cô bỗng có dũng khí hơn.

Lòng người đều tùy theo từng người, bản thân cô muốn trở nên mạnh mẽ thì không nên sợ ngại bất cứ thứ gì mới đúng, cho dù bây giờ cô chỉ là một bé con.

Khóe môi của anh cong lên, Duẫn Nhi vốn nghĩ anh sẽ hỏi cô chuyện trước kia, nhưng sau đó anh lại không đánh chữ nữa mà là dùng điện thoại mở nhạc, bật một bài hát.

Là bài nhạc tiếng Anh, tuy rằng lúc cô nằm trên giường có tự học tiếng Anh, nhưng hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nghe được mấy từ đơn, còn cái khác cô hoàn toàn nghe không hiểu.

Nhưng giai điệu rất êm tai, có một cảm giác ấm áp hệt như ánh mặt trời chiếu lên người.

Cô thẳng thắn xem tay của anh là giường, nằm úp sấp xuống, chống tay nâng cằm, nhắm mắt lại lắng nghe.

Nghe một hồi lại chợt có cảm giác không đúng, giọng hát nam dường như có hơi quen tai..

Duẫn Nhi mở mắt, cô bật thốt lên: "Thầy Tống, có phải anh hát bài này không?"

Tống Giang cười "Ừ" một tiếng: "Giờ em mới nghe ra à?"

Duẫn Nhi có hơi ngượng ngùng, vừa nãy cô chỉ chú ý đến giai điệu mà thôi.

Vừa định nói chuyện, thân xe mỗi nghiêng một cái, Kiều Hựu Song đang lái xe đằng trước cẩn thận mở miệng hỏi: "Anh Tống, anh... Nói chuyện với ai thế?"

Đang chuyên tâm lái xe thì chợt nghe từ sau nghe vang lên một giọng nữ giòn tan, sau đó Tống Giang lại nói chuyện với đối phương, hơn nữa điện thoại di động đang phát nhạc, anh không hề nhận cuộc điện thoại nào.

Nguyên một buổi tối, cậu ta hồi tưởng lại những hành động quỷ dị của Tống Giang mà trong đầu chợt lóe lên những suy nghĩ kỳ quái, khiến mình sợ đến run lên một cái.

Duẫn Nhi: "..."

Vừa nãy cô đã quên mất sự tồn tại của Kiều Hựu Song.

Cô cân nhắc, nếu lúc này cô bay ra ngoài nói không chừng sẽ khiến Kiều Hựu Song sợ đến mất khống chế, cho nên cô cứ nằm úp sấp không lên tiếng, mọi chuyện giao cho Tống Giang.

"Đỗ xe bên kia đi, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn nhỏ."

Kiều Hựu Song lại nhìn vào kính chiếu hậu lần nữa, đúng là không thấy Tống Giang gọi điện thoại thật, người bạn nhỏ từ đâu ra thế.

Cậu ta nhanh chóng tìm một nơi đỗ xe ở bên đường rồi dừng xe, anh gật đầu với Duẫn Nhi, sau đó anh thả mấy ngón tay vốn đang co lên xuống.

Duẫn Nhi đứng lên, xoay người lại phất tay với Kiều Hựu Song: "Xin chào, Tiểu Kiều."

Cô gọi theo Tống Giang.

Kiều Hựu Song: "..."

Kiều Hựu Song giơ tay dụi mắt.

Duẫn Nhi thân thiện nói: "Anh không nhìn lầm đâu."

Kiều Hựu Song: "..."

Kiều Hựu Song tự đưa tay nhéo cánh tay mình một cái.

Duẫn Nhi cản lại, vội nói: "Là sự thật."

Kiều Hựu Song nhìn cô, lại nhìn Tống Giang, nhìn Tống Giang, xong lại nhìn cô, nhìn qua nhìn lại nhiều lần. Sau khi xác định mình không hề hoa mắt, cậu ta chợt lộ ra vẻ mặt tam quan bị đánh nát.

"Xin, xin chào." Cậu ta yên lặng giơ tay.

Tống Giang thưởng thức xong sự ngơ ngác của trợ lý, anh nói: "Lái xe đi."

"Ồ." Kiều Hiệu Song ngất ngất ngây ngây nổ máy xe.

Lần này Duẫn Nhi không kìm nén nữa, cô nhìn anh đầy hưng phấn: "Thầy Tống, anh còn biết hát nữa à, bài hát này tên gì thế?"

Tống Giang nhận lấy ánh mắt sáng lấp lánh của nhóc con, trong mắt anh cũng hiện lên ý cười, anh biết bây giờ tâm tình của cô đã khôi phục hoàn toàn, anh đã đạt được mục đích.

"Biết hát một chút, đây là bài hát trước đây tôi sáng tác trong lúc rảnh rỗi, tên tiếng Trung là [Đốm lửa nhỏ]." anh nói năng khiêm tốn.

Đây không phải là một chút, giỏi quá đi mất.

Duẫn Nhi khâm phục theo bản năng.

Ảnh đế đại nhân không chỉ đẹp trai, tay đẹp, đóng phim giỏi, hơn nữa bộ phim nào cũng đoạt giải thưởng, là sự tồn tại nổi trội của phòng bán vé.

Ngoài ra, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, anh còn có một kỹ năng vẽ vời xuất thần.

Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga đều thông thạo ---- Cô thấy anh đọc sách ở nhà nên biết.

Bây giờ lại nói với cô rằng, anh còn có thể soạn nhạc sáng tác.

Đúng là vạn năng!

Thiên tài, chắc chắn ảnh đế đại nhân là thiên tài trong thiên tài.

Cô không muốn sùng bái cũng không được, một chút ưu buồn trước kia của cô cũng đã biến mất tăm, cô nhìn anh bằng một ánh mắt sùng bái tột cùng.

"Thầy Tống, sau này tôi sẽ là fans của anh." cô nói lời thật lòng.

Cô suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Là kiểu fans chết tan thành tro bụi cũng trung thành."

Tống Giang: "..."

Kiều Hựu Song: "..."

Cuối cùng Kiều Hựu Song cũng có cảm giác chân thực hơn khi nghe câu nói này, cậu ta không nhịn được nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.

Trong đầu cậu ta chỉ có một vấn đề duy nhất: Đây là thứ gì???

Nói là người, nào có người nào chỉ lớn như thế, còn có cánh, thấy thế nào cũng không phải người.

Nói không phải người, lại có thể nói chuyện, có tay có chân, bề ngoài không khác gì với người bình thường, hơn nữa còn rất đáng yêu.

Chẳng trách trước kia anh Tống lại xem mấy loại phòng nhỏ kia trong trung tâm mua sắm, hóa ra là chuẩn bị cho cô.

Nhưng nhìn khá quen, hệt như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Kiều Hựu Song vừa chú ý xe cộ phía trước, vừa nghe tiếng, vừa nhíu mày nhớ lại.

Chớp mắt, cậu ta nghĩ tới: Bức tranh mà anh Tống vẽ kia, bên trong tranh có một tinh linh hoa!!!

Lần này khi vào đoàn làm phim anh Tống còn mang bức tranh kia theo, ban đầu cậu ta đã nghi ngờ rồi, với sự hiểu biết của cậu ta về Tống Giang, anh không đến mức mang một bức tranh theo đến đoàn làm phim.

Bé con vừa biết cử động vừa biết nói lại còn nhúc nhích kia, không phải chính là con tinh linh hoa trong tranh của anh Tống à?

Ôi mẹ ơi, anh Tống vẽ ra tranh sống à??!

Mà anh Tống lại nói chuyện quan trọng như thế với mình, có thể thấy được anh Tống rất tin tưởng mình. Kiều Hựu Song kích động, nhất thời có cảm giác mình bị giao trọng trách.

Cậu ta nhất định phải giữ kín bí mật này.

Cho đến khi về tới phòng khách sạn, Tống Giang nói rõ tình huống lại, Kiều Hựu Song vỗ ngực, chỉ thiếu chút nữa đã liếm ngón tay chỉ thiên mà thề: "Anh Tống, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ bảo vệ Tiểu Hoa thật tốt."

Duẫn Nhi: "???"

Cô tên Tiểu Hoa khi nào thế?

Tống Giang hỏi thay cô: "Tiểu Hoa?"

Kiều Hựu Song nhìn cô, rất nghi ngờ hỏi: "Cô ấy là tinh linh hoa, không phải tên Tiểu Hoa à?"

"Cũng được." Tống Giang nói.

Kiều Hựu Song lầm tưởng Tống Giang đang hoài nghi sự trung thành của cậu ta, cho nên nhân cơ hội bày tỏ lòng trung thành, biểu thị rằng chắc chắn mình sẽ không nói sự tồn tại của tinh linh hoa với bất kỳ người nào, có chết cũng không nói.

Cậu ta nói dõng dạc một tràng, Tống Giang bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi cậu ta về phòng của mình.

Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt có phần ai oán của nhóc con: "Ai nói tinh linh hoa là tên Tiểu Hoa."

Tống Giang không nhịn cười được, nói: "Tôi để Tiểu Kiều tìm kiếm những chuyện trước kia của em."

Duẫn Nhi phản ứng lại, nếu Kiều Hựu Song biết tên của cô, nói không chừng sẽ liên tưởng gì đó. Loại chuyện ly kỳ thế này, thà để ít người biết còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top