Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 65: Trợ lý mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi rụt chân lại cái vèo, cô ngơ ngác nhìn anh, sao mẹ của ảnh đế đại nhân lại có thể nhìn thấy cô!

Vẻ mặt của Tống Giang rất tự nhiên: "Là Tiểu Kiều."

"Phải không?" Dịch Phỉ nhíu mày: "Sao chân Tiểu Kiều lại trắng thế, không phải cậu ta là nam à."

Dịch Phỉ bỗng khẩn trương: "Con trai, đến giờ con vẫn chưa có bạn gái, có phải là...."

Tống Giang đen mặc, anh dời chủ đề đi: "Cha đâu."

"Bị lệch múi giờ rồi." Sự chú ý của Dịch Phỉ bị dời đi, bà quay camera lại, Tống Trọng Nguyên đang mang bịt mắt nằm trên giường: "Ông Tống dậy mau, nói chuyện với con trai này."

Tống Giang hết cách: "Nếu cha ngủ rồi thì đừng đánh thức ông ấy."

"Ngủ như heo." Dịch Phỉ nhỏ giọng phỉ nhổ, sau đó nói: "Con trai à, khi nào con mới tìm con dâu cho mẹ hả, lúc mẹ lớn cỡ con thì con đã năm tuổi rồi đó."

Tống Giang: "...."

Tống Giang: "Nếu mới về nước bị lệch múi giờ thì không phải đến tham ban đâu, cha mẹ về nhà trước đi, giờ con cũng không có ở thủ đô."

Sau khi khuyên can đủ đường mới khuyên được Dịch Phỉ bỏ ý định đến tham ban. Tắt cuộc gọi video xong, anh xoa mi tâm mình, anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đang cười thì hơi nhíu mày: "Cười cái gì?"

Duẫn Nhi bị bắt tại trận vội lắc đầu: "Không có gì."

Sao cô có thể cười ảnh đế đại nhân được chứ!

Chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của ảnh đế đại nhân khi bị mẹ ruột đùa giỡn, cô đã không nhịn được muốn cười.

Đêm đó, cô vẫn ngủ cùng giường với Tống Giang như cũ, ngoại trừ sự căng thẳng và khó chịu của đêm đầu tiên ra, bây giờ cô đã quen rồi.

Ngủ một giường có sao đâu.

Hôm sau, Kiều Hựu Song đến, vì để khiến cậu ta không quá sợ hãi mà anh đã bảo cô chờ trong phòng trước, sau khi làm cách mạng tư tưởng cho Kiều Hựu Song xong, cô mới bước ra.

Kiều Hựu Song; "....."

Chân cậu ta mềm nhũn, suýt đã quỳ xuống.

Cậu ta nhìn Tống Giang, lại nhìn Duẫn Nhi, sau đó nuốt nước bọt cái ực: "Tiểu Hoa biến thành người thật rồi?"

Duẫn Nhi ngày ngày được Kiều Hựu Song cõng ở đoàn làm phim, cũng đã khá quen thuộc với cậu ta. Cô giương cánh lên, cười cong cong mắt: "Chỉ lớn lên thôi."

Trong lòng Kiều Hựu Song ngập tràn thán phục, cậu ta đưa tay muốn sờ thử cánh cô, còn lẩm bẩm: "Chuyện này thần kỳ thật."

Nhưng tay còn chưa chạm tới cánh đã bỗng cảm nhận một sự nóng rực từ mu bàn tay truyền đến, cậu ta bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Tống Giang.

Kiều Hựu Song thức thời thu tay lại.

Sau khi Kiều Hựu Song biết Duẫn Nhi dùng thân phận trợ lý để đi theo Tống Giang, cậu ta vỗ ngực nói: "Tiểu Hoa đừng sợ, tôi sẽ dạy em cần phải làm gì."

Nhưng sau đó lại lặng lẽ nói với Tống Giang: "Anh Tống, Tiểu Hoa xinh đẹp như thế, đến đoàn làm phim có bị người ta chú ý quá không."

Tống Giang: "Không sao."

Kiều Hựu Song gãi đầu, nói: "Đến lúc đó giới thiệu với người khác, cứ giới thiệu cô ấy tên Tiểu Hoa à."

Tống Giang: "Tống Dật"

Trên mặt Kiều Hựu Song lại hiện lên vẻ kỳ diệu, cậu ta lặng lẽ đánh giá: Mẹ ơi, ông chủ lãng mạn quá rồi.

Đến đoàn làm phim, Duẫn Nhi xuất hiện, trong lúc nhất thời đã khơi dậy sự chú ý của mọi người.

Thường ngày Tống Giang đến đoàn làm phim cũng chỉ đưa theo một mình Kiều Hựu Song, lúc này anh lại kéo đến thêm một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.

Chu Hân Duyệt và trợ lý của mình đứng ở một góc, cô ta kéo trợ lý mình, vừa thán phục lại hâm mộ nói: "Thấy không thấy không thấy không, cô gái bên cạnh thầy Tống ấy, làn da kia thật khiến người ta giận sôi gan mà."

Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Hình tượng, chú ý hình tượng."

Cũng không lâu lắm, cả đoàn làm phim đều biết bên cạnh Tống Giang có một cô trợ lý xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người bàn luận về quan hệ giữa hai người.

Nếu giá trị nhan sắc của cô trợ lý này thấp hơn, thì sẽ chẳng ai nghĩ ngợi gì, nhưng cô cứ xinh đẹp ngời ngời như thế, người ta không thể không nghĩ bậy được.

"Có phải mấy người suy nghĩ nhiều rồi không, giả như Tống Giang có bạn gái, anh ấy sẽ đưa theo bạn gái mình đến đoàn làm phim, để cô ấy làm trợ lý chắc? Hơn nữa Tống Dật cũng họ Tống, cô không cảm thấy khả năng hai người họ là thân thích lớn hơn à."

"Cô nói cũng có lý."

"Cô nói thế cũng đúng... Nhìn qua thì Tống Dật còn khá nhỏ, cứ như vị thành niên ấy."

"Không dám hỏi thầy Tống, không phải đi hỏi Tống Dật là được à."

.......

Duẫn Nhi theo Kiều Hựu Song chạy tới chạy lui, cố gắng học làm một trợ lý tốt.

Bỗng nhiên có một cô gái gọi cô lại, cô biết đối phương, đối phương là người ghi chép của đoàn làm phim, cách làm người không tệ, cô thường nghe cô ta khen Tống Giang.

"Tống Dật, chị có hơi tò mò, chỉ là tò mò thôi, không có ý gì khác đâu nhé."

Chị gái ghi chép cười hì hì: "Em và thầy Tống đều cùng họ Tống, cũng bởi vì lý do này nên thầy Tống đã để em làm trợ lý à."

Duẫn Nhi lắc đầu: "Chúng tôi là người một nhà, tất nhiên họ Tống rồi."

Chị gái ghi chép bỗng tỉnh ngộ: "Thì ra em là em gái của thầy Tống, chẳng trách lại xinh đẹp như thế."

Duẫn Nhi ngại ngùng mỉm cười, cô không trả lời lại. Thái độ của chị gái ghi chép càng lúc càng nhiệt tình hơn, trò chuyện thêm vài câu thì có người gọi cô ta, cô ta vội vàng nói: "Có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp, có cái gì không biết cứ đến hỏi chị."

Duẫn Nhi ngoan ngoãn trả lời: "Được."

Chờ chị gái ghi chép đi rồi, cô lặng lẽ thở phào một hơi. Trên đường Tống Giang đưa cô đến đoàn làm phim, anh đã nói sau khi đến sẽ có người âm thầm hỏi quan hệ giữa hai người là gì, cho nên anh đã dạy cô một câu đáp lại như thế.

Hiệu quả rất rõ ràng, những âm thanh thảo luận về quan hệ của hai người nhất thời không còn, mọi người đã ngầm thừa nhận cô là em gái của Tống Giang.

Cũng bởi vì... tầng quan hệ này, mà cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều có thái độ khá nhiệt tình với cô.

Trước đây cô chưa từng ở chung với nhiều người như vậy, mới đầu cô có hơi căng thẳng, nhưng có Kiều Hựu Song giúp đỡ, rất nhanh sau cô đã thích ứng được từng chút một.

Tống Giang thi thoảng liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Anh hy vọng nhóc con của anh không chỉ ở mãi trong một mảnh rừng nhỏ, mà còn phải bước ra nơi đất trời rộng lớn hơn, đây cũng là lý do anh đồng ý để cô thi đại học.

Đến lúc chính thức bấm máy, cuối cùng Duẫn Nhi cũng có thể dùng tầm mắt bình thường nhìn dáng vẻ của Tống Giang khi anh đóng phim, cảm giác không hề giống nhau.

[Siêu kế hoạch] Quay tới lúc này, diễn viên cũng đã vượt những khó khăn trước đó, trạng thái của Chu Hân Duyệt cũng càng ngày càng tốt, lúc đóng phim với Tống Giang, cũng đã tiếp nhận được trạng thái của anh, chứ không phải bị ép đến mức chẳng còn chỗ phát huy như trước.

Ảnh đế đại nhân thật sự rất thích đóng phim, cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng anh khi anh đóng phim, làm chuyện mình thích, chắc chắn đó là điều vui vẻ nhất.

"Cắt----" Đại diễn hô lên một tiếng, phim trường lại bận rộn, Tống Giang thoát khỏi vai diễn của mình, Duẫn Nhi cũng vội đưa nước tới cho anh.

"Đã quen chưa?"

Đôi mắt cô lấp lánh như sao, cô gật đầu một cái thật mạnh. Kiều Hựu Song bên cạnh cười khà khà nói: "Bây giờ em còn hứng thú dạt dào, chờ thêm hai ngày nữa sẽ không còn hưng phấn vậy đâu."

"Không đâu. Anh không hiểu."

"Không cần để ý đến cậu ta."

Kiều Hựu Song: "...."

Cậu ta có cảm giác mình bị thất sủng.

Sau khi phim trường được bố trí lại xong, Tống Giang tiếp tục vào quay. Trợ lý của Chu Hân Duyệt lặng lẽ đến bên này, chị ta tươi cười tựa như hoa hướng dương, nói: "Tống Dật, bình thường em dưỡng da bằng mỹ phẩm nào thế."

Duẫn Nhi nhận ra chị ta, cô đoán là Chu Hân Duyệt bảo chị ta đến hỏi giúp. Mặt mũi của minh tinh nữ là quan trọng nhất, đóng phim cực khổ, là da cũng bị tổn thương không nhỏ.

Nhưng cô không hề đụng đến mỹ phẩm dưỡng da, bình thường đều dùng sữa bò tắm với rửa mặt, có lẽ đây là đặc tính trời sinh của tinh linh hoa. Nhưng sao cô có thể nói kiểu này với trợ lý được chứ, nói thế nghe có hơi mất tình cảm.

Cô suy nghĩ một chút, bèn nói phương pháp dưỡng da của Tống Giang cho trợ lý biết: "Bình thường em dùng mật ong đắp mặt, cũng thường uống nước pha mật ong, tốt nhất là sữa ong chúa, em cảm thấy hiệu quả không tồi, chị có thể thử xem."

"Được được được." Trợ lý vui vẻ nói cảm ơn, quay trở về với vẻ mặt có thu hoạch.

Sắp đến trưa, Kiều Hựu Song để Duẫn Nhi lại trường quay canh giữ, còn cậu ta đi nhận cơm.

Duẫn Nhi hết sức chăm chú nhìn Tống Giang đang bị một đống máy quay vây quanh, mãi đến khi dư quang nơi khóe mắt xẹt qua một bóng người quen thuộc.

Cô lập tức chuyển tầm mắt đi.

Là Tông Việt.

Đúng, Tông Việt xin nghỉ mấy ngày, hôm qua đã trở về, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.

Bởi vì sáng nay có khá nhiều phân cảnh, cho nên không sắp xếp huấn luyện.

Cô biết, Tông Việt xin nghỉ về nhà là vì cơ thể thật của cô, ảnh đế đại nhân vẫn luôn cổ vũ cô và Tông Việt làm quen với nhau, nhưng đến giờ cô vẫn chưa đưa ra được quyết định.

Tông Việt và huấn luyện viên Lý đứng sóng vai với nhau, huấn luyện viên Lý ngáp một cái: "Đi, đi nhận cơm đi, chết đói mất."

Huấn luyện viên phát hiện bạn tốt nhà mình không nhúc nhích nên cũng nhìn theo sang phía đối diện, lại vui vẻ nói: "Cô gái kia xinh đẹp thật đấy, còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh hạng nhất." Âm thanh của nửa câu sau thoáng nhỏ xuống.

"Nghe nói là em gái của Tống Giang, gen của nhà này mạnh thật, sao cha mẹ tôi không sinh tôi đẹp trai chút chứ."

Tông Việt lắc đầu, anh đang định dời tầm mắt đi thì bỗng thấy cô gái kia đưa mắt nhìn tới, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh ta, song lại nhanh chóng dời đi nơi khác, hệt như sợ bị anh phát hiện ra vậy.

Tông Việt hơi hướng mày, vừa nãy anh ta có cảm giác ai đó nhìn mình, sau đó chú ý thấy cô, nhưng lại không thể xác định được. Giờ phút này phát hiện được động tác của cô, anh ta có thể khẳng định, người vừa nãy nhìn anh ta chính là cô.

Anh ta và cô không hề quen biết nhau, tại sao cứ liên tục nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tông Việt cũng không nghĩ rằng vì mình đẹp trai --- Cả đoàn làm phim này còn nhiều người đẹp trai hơn anh ta.

Hay vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, Tông Việt tự nhủ để bản thân thả lòng sự chú ý hơn.

Duẫn Nhi đè lại trái tim đang đập thình thịch của cô, cô chỉ nhìn anh Tông Việt có hai lần mà anh ta đã nhận ra rồi, cô có chút vui vẻ thay anh ta, điều này nói rõ bây giờ anh Tông Việt rất lợi hại.

Không hổ là quân nhân đặc chủng.

Một phân cảnh cuối cùng của buổi sáng cũng kết thúc, Duẫn Nhi vội vã bưng cơm cùng Tống Giang đến phòng nghỉ.

"Cơm hộp hôm nay phong phú lắm luôn, đến năm món ăn lận." cô mở nắp hộp ra, lại lấy đũa thay anh.

Tống Giang ngồi trên ghế, anh mỉm cười nhìn động tác của cô.

Mãi đến khi nhóc con đặt đũa vào trong tay mình, anh mới lên tiếng: "Duẫn Nhi, tôi đóng phim có hơi mệt, em đút cho tôi đi."

Duẫn Nhi hoàn toàn không để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của anh, cô mở to đôi mắt: "Có thể không?"

Tống Giang: "...."

Anh dở khóc dở cười ngăn động tác của cô lại: "Đùa em thôi."

Duẫn Nhi nóng lòng muốn thử: "Không sao, tôi làm được."

Anh không nhịn cười nổi, anh nhìn xung quanh rồi khẽ nhíu mày: "Cơm của em đâu."

Duẫn Nhi bị hỏi cho sững người: "Ôi, tôi quên lấy rồi."

Kiều Hựu Song đã lấy thay cô, nhưng vừa nãy gấp quá nên cô chỉ lấy phần của anh.

Cơm hộp của minh tinh và công nhân viên lẫn diễn viên quần chúng đều khác nhau.

"Vậy tôi về lấy vậy." Cô nói.

"Không cần, có quay lại cũng không còn." Nếu có hộp cơm không được đụng tới, công nhân viên sẽ lập tức lấy đi ----- Có một vài công nhân viên, đặc biệt là diễn viên quần chúng thường xuyên lén lấy hai phần cơm, dẫn đến số hộp cơm không đủ, vì thế bình thường công nhân viên đều ăn cơm theo từng nhóm.

"Ăn chung đi."

Hộp cơm của diễn viên chính rất nhiều, hai người ăn cũng đủ. Cô cũng chẳng cảm thấy có gì không được, nhưng chỉ có một đôi đũa thôi.

"Em ăn trước." anh đưa đũa cho cô: "Trên người tôi hơi khó chịu, tôi đi tắm một chút."

Trường quay điều kiện có hạng, quay phim cả buổi sáng nào là lăn trên đất, bơi trong nước.

Dù trước đó đã lau rửa sơ qua người rồi nhưng vẫn rất bẩn, với một người có bệnh thích sạch sẽ như ảnh đế đại nhân mà nói, đúng là không chịu nổi.

Duẫn Nhi không suy nghĩ nhiều, chờ anh đứng dậy đi rồi cô tranh thủ ăn trước.

Trước đó đã từng nhiều lần ăn cơm hộp của minh tinh, cô gắp những món ăn anh thường thích ra một bên, còn dư lại thì cô ăn.

Sau khi Tống Giang tắm xong bước ra, cô cũng vừa ăn xong. Cô đang suy nghĩ có nên đem đũa đi rửa lại không thì anh đã lấy đôi đũa từ tay cô, cũng bắt đầu ăn phần cơm còn lại.

Duẫn Nhi: "...."

Không chỉ có đũa chưa rửa, mà ảnh đế đại nhân còn dùng cái bát cô vừa ăn qua.

Đều tại cô, cơm của mình mà cũng quên cho được, hại ảnh đế đại nhân phải ăn chung với mình, ngày mai phải nhớ kỹ mới được.

Nếu cô là trợ lý thật, Tống Giang là ông chủ của cô, chắc chắn cô đã bị ông chủ cho cuốn gói rồi.

Cô thầm đưa ra kết luận.

Tống Giang ăn xong, cô dọn dẹp phần đồ ăn thừa còn lại, anh định ngăn cản cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, lời chưa ra khỏi miệng anh đã nuốt ngược vào.

"Thầy Tống, anh mau ngủ một lát đi." cô nhìn đồng hồ: "Một giờ rưỡi bắt đầu huấn luyện, anh có thể ngủ năm mươi phút."

Cô đẩy ngã lưng ghế để anh có thể nửa nằm xuống, cô hệt như con chú ong mật nhỏ bận tới bận lui, anh nhìn mà buồn cười: "Duẫn Nhi, em đứng cả sáng rồi không mệt à?"

"Không mệt đâu." cô cảm thấy năng lượng dồi dào, nếu không phải hoàn cảnh không đúng, lúc này cô đã muốn giương cánh ra bay thẳng lên trời.

Tống Giang yên lặng.

Duẫn Nhi tưởng rằng anh mệt, cô cũng cảm nhận được sự mệt mỏi từ gương mặt anh, lại vội vã bước ra phía sau bắt đầu bóp vai cho anh: "Thầy Tống, anh mau ngủ đi."

Cô thật sự mong anh có thể nghỉ ngơi một chút, một giờ rưỡi bắt đầu huấn huyện, huấn luyện xong đến hai giờ ba mươi lại bắt đầu quay phim."

Theo như lịch trình thì, xế chiều hôm nay có một phân cảnh khá quan trọng, nếu thuận lợi, đến sáu giờ là có thể quay xong.

Nghỉ ngơi một chút mới có sức để hoàn thành công việc buổi chiều, tránh cho quá mệt mỏi.

Tống Giang cũng không từ chối ý tốt của cô.

Cô cúi người bóp vai cho anh, mái tóc dài rũ xuống, mùi hoa nhè nhẹ bay vào mũi. Anh nhắm mắt lại, anh thật sự buồn ngủ.

Thấy thế, Duẫn Nhi thả nhẹ động tác trên tay mình. Ở hành lang bên ngoài thi thoảng lại vang lên tiếng bước chân, khiến cô có kích động muốn ngăn cách phòng nghỉ này, như thế sẽ không có âm thanh nào xuất hiện, làm phiền đến anh.

Sau khi xác định ảnh đế đại nhân đã ngủ, lúc này cô mới buông tay, cô nhìn gương mặt khi say ngủ của anh, nhìn hồi lâu lại không nhịn được cười lên.

Ảnh đế đại nhân đẹp trai quá đi mất.

Bàn tay cô dừng giữa không trung, cô vô thức vẽ theo từng đường nét trên mặt anh. Bỗng nhiên có một sự kích động ập đến, cô muốn vẽ ra người này.

Đầu óc cô nhạy bén, cô lấy điện thoại ra chụp anh lại, thật hoàn mỹ.

Cô dời mắt đi rồi lại dừng lại ở bàn tay đặt trước người của Tống Giang, trên ngón tay thon dài có mấy vết thương nhỏ, mặc dù không nặng nhưng cũng khiến người ta nhìn vào thấy đau lòng.

Vì để không bị lộ mà ngay cả băng cá nhân cũng không được dùng, dễ bị nhiễm trùng, cho nên những vết thương nhỏ này vẫn không lành.

Duẫn Nhi ngồi xổm xuống, cô cẩn thận nắm lấy tay anh. Khi ở nhà nghỉ ngơi, tay anh chẳng có chút vết thương nào, sau khi đến đoàn làm phim, gần như mỗi ngày đều bị thương.

Duẫn Nhi nghĩ tới đây, cô vô thức thổi thổi vào những vết thương ấy, sau khi thổi xong, đến bản thân cô còn ngẩn ra.

Sau đó có hơi chột dạ ngẩng đầu lên, thật may, ảnh đế đại nhân chưa thức.

Cô đặt tay anh về vị trí cũ, lại sang một cái ghế khác ngồi xuống, thuật tay cầm kịch bản của Tống Giang lên xem. Kịch bản của anh đã được đánh dấu hết, vừa nhìn đã biết ngay phân đoạn nào là của anh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh nằm nhắm mắt trên ghế, mãi đến một giờ hai mươi lăm phút cô mới không quá tình nguyện đứng dậy, không đành lòng đánh thức anh đang ngủ say.

Lúc này ngoài hành lang cũng vang lên một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó cửa bị đẩy ra: "Anh Tống, một giờ rưỡi rồi, sao....."

Tống Giang mở mắt ra ngồi dậy, Duẫn Nhi kinh ngạc hỏi: "Không phải một giờ rưỡi mới bắt đầu huấn luyện sao, vẫn còn năm phút mà."

Kiều Hựu Song nghĩ thầm, thế này không phải đến sát giờ à, nhưng anh Tống chưa từng đến sát giờ --- Đây là nguyên tắc của anh.

Sau đó nghe Tống Giang nói: "Đi thôi, vẫn kịp."

Duẫn Nhi theo anh ra ngoài, Kiều Hựu Song nhìn theo bóng lưng của hai người: Anh Tống, nguyên tắc của anh đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top