Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 70: Bận rộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Giang mang máy sấy ra, Duẫn Nhi thấy thần sắc anh vẫn rất tự nhiên, cô cảm giác có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi. Trong mắt ảnh đế đại nhân, cô chỉ là tinh linh hoa mà thôi.

Cô ném hết những suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, nét đỏ ửng trên mặt dần biến mắt, cô biểu thị mình có thể tự sấy tóc.

"Dù sao tôi cũng chẳng phải làm gì."

Ánh mắt cô rơi vào ngón tay thon dài của anh, cô không cách nào từ chối, chỉ đành từ bỏ chống cự, giao đầu của mình cho ảnh đế đại nhân, mặc cho anh làm gì.

Âm thanh ong ong vang lên bên tai, cô có cảm giác tay của ảnh đế đại nhân chạm vào da đầu cô, sự ấm áp truyền qua tóc, từng chút ấm áp cứ ập đến rồi lại ập đến. Trong lúc vô tình, cô đã thoải mái nhắm mắt lại.

"Vừa nãy anh nhìn gì thế?" cô nhớ khi cô đi ra khỏi phòng tắm thì Tống Giang vẫn đang cầm điện thoại di động xem, vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc xem điện thoại như thế.

Anh nắm tóc cô, thuận miệng nói: "Đạo diễn gửi tin nhắn đến."

Duẫn Nhi không hỏi nữa, cô cúi đầu, nhìn mái tóc thật dài của mình dần khô lại dưới đầu ngón tay anh, trong lòng yên bình đến lạ.

Sau khi sấy tóc xong, theo như lệ thường thì anh rót cho cô một cốc sữa bò, cô uống cạn rồi lên giường nằm, cô có hơi kỳ quái tại sao anh vẫn chưa lên giường.

"Thầy Tống, anh vẫn chưa ngủ à."

"Em ngủ trước đi, tôi còn chút việc phải làm."

Duẫn Nhi biết anh đã nói thế rồi, công việc của anh cô cũng chẳng làm được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu.

Anh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Duẫn Nhi trở mình, cô lấy điện thoại ra chơi, nhìn xem trên mạng có tin tức lớn nào không.

Không có gì cả.

Nhưng trong mười hotsearch đầu tiên có tin fans đến tham ban đoàn làm phim của Tống Giang, fans đã gửi bức ảnh chụp chung với anh cho đội giúp đỡ người hâm mộ, đã có một tài khoản V đăng tải, sau đó được những tài khoản thương mại đăng lại, lập tức lên hotsearch.

Tất cả đều là những lời ca ngợi dành tặng cho Tống Giang, còn có người nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt này nọ.

Duẫn Nhi nhấn like từng bình luận một, mãi đến khi phát hiện nhấn like quá nhiều, cảm giác hơi mệt mới dừng tay.

Cô lại mở Taobao ra, kiểm tra xem hàng cô đặt đã đến chưa.

Nếu muốn thi đại học, cần khá nhiều sách vở, Tống Giang đã hỏi một người bạn của anh, biết cần phải mua sách nào.

Anh đã liệt ra một danh sách, khi cô có thời gian rảnh đã mua hết tất cả những thứ trong danh sách trên Taobao.

Nơi nhận hàng là thành phố điện ảnh, trên vận đơn biểu thị ngày kia sẽ đến. Cô đã quên mất thời gian, cô và Tống Giang đã đến thành phố điện ảnh hơn một tháng, chỉ hai tháng nữa là quay xong.

Thời gian hai tháng này, cô có thể vừa làm trợ lý của anh, vừa học tập những kiến thức cơ bản... Cũng không biết Đại Hoàng Nhị Hoàng và vương hậu ở nhà thế nào rồi.

À đúng rồi, còn Tiểu Bạch nữa.

Khi nhớ tới con rắn trắng được ký gửi tại sân bay, cô âm thầm cầu khẩn, hy vọng nó đừng chuồn đi mất, bị người ta bắt được thì chỉ có vào nồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cơn buồn ngủ ập đến. Duẫn Nhi hướng ra cửa phòng nói một tiếng ngủ ngon, sau đó tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, cô cùng Tống Giang đến đoàn làm phim. Mắt thấy anh và Chu Hân Duyệt chuẩn bị quay phân đoạn tình cảm kia, hiển nhiên Chu Hân Duyệt cũng biết phân đoạn cô ta chết này rất quan trọng, chắc chắn tối hôm qua đã khổ luyện nhiều.

Hai người quay rất thuận lợi.

Chỉ là---

Duẫn Nhi phát hiện một vấn đề nhỏ, tối hôm qua khi cô giúp anh đối diễn, sau khi cô chết, anh đã ôm chặt lấy cô.

Mà hôm nay anh chỉ ôm đầu Chu Hân Duyệt vào lòng, một tay đặt bên người cô ta, muốn chặn miệng vết thương chảy máu không ngừng của cô ta.

Duẫn Nhi không biết hai cách thể hiện này cách nào tốt hơn, nhưng nhìn ánh mắt của đạo diễn, hẳn là rất thỏa mãn.

Xem ra ảnh đế đại nhân đối diễn với cô xong, đã có linh cảm nên đã dùng cách này để thể hiện.

Trong mắt cô hiện lên sự sùng bái.

Có lẽ cân nhắc thấy phân cảnh hôm nay khá căng thẳng, cho nên đạo diễn đã không để các diễn viên huấn luyện.

Tông Việt và huấn luyện viên Lý được nghỉ ngơi một ngày, huấn luyện viên Lý đã ra ngoài dạo, còn Tông Việt thì ở lại trong đoàn làm phim.

Anh ta thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu với công nhân viên, đại đa số thời gian đều đứng một bên, yên lặng quan sát.

Duẫn Nhi lặng lẽ nhìn mấy lần, cuối cùng chủ động lên nói chuyện, kết quả còn chưa nói được hai câu thì điện thoại của Tông Việt đã vang lên, cho nên đành phải thôi.

Ngày thứ hai, sách mà cô mua đã đến, Tống Giang đang quay phim, cô không làm phiền anh. Cô nói một tiếng với Kiều Hựu Song, Kiều Hựu Song nói: "Em ở đây canh chừng đi, tôi đi lấy cho em."

Duẫn Nhi buồn cười chỉ vào quần áo của cậu ta: "Anh đang mặc đồ của diễn viên quần chúng đấy." --- Diễn viên quần chúng không đủ, cho nên công nhân viên đã nhảy vào để góp đủ số, Kiều Hựu Song cũng bị kéo vào.

Vốn dĩ cô cũng phải vào, nhưng Tống Giang không đồng ý, bởi vì như thế phải đổi quần áo của diễn viên quần chúng.

Kiều Hựu Song chỉ đành dặn đi dặn lại, cứ như sợ cô chạy đi mất vậy. Cô chính là tâm can bảo bối của anh Tống, lỡ như xảy ra chuyện gì, hậu quả khó lường được.

Đoàn làm phim có một nơi cố định nhận hàng chuyển phát nhanh, nhưng nó nằm ở một khu khác, Duẫn Nhi đến rồi mới phát hiện đến tận một thùng, khá là nặng.

Công nhân viên biết cô là người nhà của Tống Giang nên chủ động yêu cầu giúp cô mang về, nhưng cô nhìn dáng vẻ bận rộn của họ, cô từ chối sự giúp đỡ đó.

Cô tự ôm một thùng sách về, mặc dù có hơi nặng, nhưng với cô mà nói, trong lòng lại có chút vui vẻ.

Cô trước đây, đừng nói đến vật nặng, sau này ngay cả một ly nước cũng không bưng nổi, bây giờ có thể ôm một thùng sách lớn như thế, có thể thấy được giờ cô khỏe mạnh thế nào.

Trên đường về có vô tình gặp được Tông Việt.

"Sao không nhờ người khác đưa về hộ em?" Thấy cô có hơi vất vả, Tông Việt dừng bước, anh ta nhận lấy thùng sách từ tay cô.

"Cảm ơn." Duẫn Nhi cười nói: "Em có thể tự mang về, không cần làm phiền người khác."

Cô sợ Tông Việt có việt phải làm, nên vội hỏi: "Anh có bận gì không? Không sao, tự em ôm về được."

Tông Việt lắc đầu: "Tôi chỉ tùy tiện đi quanh đây thôi."

Anh ta dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi cô: "Em mua sách à?" Trên thùng hàng chuyển phát nhanh có viết chữ sách.

Duẫn Nhi cũng không gạt anh ta: "Trước kia em vì vài lý do mà không lên cao trung được, bây giờ muốn đi đại học, vì thế nên mới mua chút sách và tài liệu về học."

"Không học cao trung..." Tông Việt nói: "Em gái tôi cũng không lên cao trung được."

Cô không biết nên tiếp lời thế nào, bởi vì cô biết em gái trong miệng anh ta chính là mình.

"Thật ra..." Duẫn Nhi mở lời, cô cũng chẳng biết nên tiếp tục thế nào, không lẽ phải nói trắng ra, ở nơi này nói với anh ta rằng em chính là Lâm Duẫn Nhi à.

Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tông Việt, vẫn nên nghe theo sắp xếp của ảnh đế đại nhân, đợi đến hôm đó rồi lại nói.

Tông Việt nghiêng đầu nhìn cô, Duẫn Nhi nhanh trí nói: "Tuy rằng bây giờ không lên cao trung được, nhưng biết đâu sau này em gái anh cũng có thể tiếp tục học giống em."

"Cũng có thể." Ánh mắt của Tông Việt hơi ảm đạm.

Thật ra anh ta không quen nói nhiều với người khác, huống hồ còn là nữ. Nhưng chẳng hiểu sao khi gặp cô gái tên Tống Dật này lại cảm thấy quan tâm.

Duẫn Nhi nhìn anh ta, cô nghiêm túc nói: "Chắc chắn có thể."

Tông Việt cũng không biết cô lấy tự tin từ đâu ra, nhưng anh ta cũng nhận lấy ý tốt đó, phúc khí của Duẫn Nhi quá ít, nói không chừng khi có nhiều phúc khí hơn, em ấy sẽ tỉnh lại.

Anh ta thầm nghĩ rất nhiều chuyện, hai người không nói gì với nhau nữa, ngược lại bầu không khí cũng chẳng hiện ra vẻ lúng túng. Một lát sau, Tông Việt bỗng hỏi: "Em không phải em gái ruột của Tống Giang đúng không."

Duẫn Nhi: "..."

Vẻ mặt của cô đã trả lời Tông Việt, anh ta cười nói: "Em yên tâm, tôi chỉ xác nhận thôi, sẽ không làm lộ quan hệ của em và cậu ta đâu."

"Chỉ là, không ngờ một diễn viên như Tống Giang, lại đặt em ngay dưới mí mắt như thế."

Duẫn Nhi nghe ra ý tứ trong lời của anh ta, cô có hơi đỏ mặt, muốn nói không như anh nghĩ nhưng lời chưa nói ra đã bị cô nuốt vào lại.

Cho dù cô có nói, có lẽ Tông Việt cũng sẽ không tin.

Cô chỉ đành cười cười với anh ta, anh ta cũng cười đáp lại cô.

Chuyện cô chuẩn bị sang năm thi đại học lan ra khắp đoàn làm phim, mọi người biểu hiện rất nhiệt tình và thân thiện, không ai hỏi thẳng cô tại sao lại chuẩn bị thi đại học mà còn muốn cùng anh trai đến đoàn làm phim, cũng không ai đi hỏi Tống Giang.

Trong đoàn làm phim có một nhiếp ảnh gia, trước đây ông ta là giáo viên toán học của cao trung, sau đó cảm thấy làm giáo viên quá tốn tâm tốn sức, nghĩ rằng mình không sống lâu nữa nên bèn từ chức, bắt lấy niềm đam mê nhiếp ảnh của bản thân.

Một lần tình cờ gặp được cơ hội, tiến vào giới giải trí làm nhiếp ảnh hậu kỳ. Sau đó vào hết đoàn làm phim này đến đoàn làm phim khác, có được không ít nhân khí.

Biết Duẫn Nhi định sang năm thi đại học, lúc rảnh rỗi còn cố tình đến dạy cô một chút.

Tống Giang vốn định mời một giáo viên đến đoàn làm phim phụ đạo cho cô, lại bị cô từ chối. Cho dù muốn mời giáo viên đến phụ đạo, cũng phải đợi anh về lại thủ đô đã.

Còn nữa, cô đã từng tự học qua chương trình học cao trung, cô biết hết những nội dung của chương trình học, chỉ là thiếu kiến thức nên cần củng cố lại thôi.

Duẫn Nhi trải qua tháng ngày rất phong phú.

Tống Giang làm việc thì cô sẽ ở bên cạnh xem, khi anh nghỉ ngơi thì cô ở bên cạnh học tập làm bài, thỉnh thoảng anh sẽ chỉ cô một chút.

Buổi tối khi về lại khách sạn, anh sẽ dành ra nửa giờ để giảng bài cho cô --- anh không chỉ là một diễn viên ưu tú, anh còn là một học bá hàng thật giá thật.

Mỗi ngày cô đều làm rất nhiều bài tập, cô hệt như một miếng bọt biển liên tục hấp thu tri thức, sau đó biến nó thành thứ cho riêng mình dùng.

"Được rồi." Tống Giang tắm rửa xong đi ra, anh thấy cô vẫn còn vùi đầu làm bài bèn bước lên đóng sách của cô lại: "Đã mười giờ rưỡi rồi."

Duẫn Nhi giơ tay dụi dụi mắt, thời gian trôi qua nhanh thật. Cô thè lưỡi một cái, anh bắt đầu kiểm tra bài tập của cô.

"Khá tốt, chỉ sai ba câu."

"Ngày mai là sinh nhật của Tông Việt, tôi đã hẹn anh ta rồi, buổi tối đến chỗ cũ ăn tiệc." Tống Giang nói: "Em muốn chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh ta?"

Duẫn Nhi lắc đầu, cô cũng không biết Tông Việt thích gì.

"Vậy chuẩn bị một chiếc bánh kem đi. Ngày mai em đi đặt."

Cô vui vẻ đồng ý, cô rất thích dáng vẻ sắp xếp việc cho cô của anh, sẽ khiến cô có cảm giác được anh tin tưởng, cảm giác vui vẻ.

----

Tông Việt và huấn luyện viên Lý ở cùng một phòng, huấn luyện viên Lý chống đẩy trên đất, vừa làm vừa hỏi: "Người anh em, ngày mai sinh nhật cậu, tối chúng ta đi đâu chơi đây?"

"Tống Giang hẹn tôi rồi." Tông Việt liếc nhìn điện thoại, nói.

Huấn luyện viên Lý cũng không bất ngờ, anh ta biết khoảng thời gian này bạn thân mình và minh tinh lớn kia quan hệ khá ổn.

Nhưng trời sinh anh ta đã không thích thân thiết với những người giàu có này, cho nên không quá quen với Tống Giang.

"Hẳn là muốn chúc mừng sinh nhật cậu nhỉ." Huấn luyện viên Lý cười nói: "Minh tinh lớn này cũng không tệ."

Tông Việt thở dài.

"Cậu thở dài gì thế?" Huấn luyện viên Lý đứng dậy, lau mồ hôi nói: "Có một người bạn là minh tinh cũng tốt, cậu là một người nghèo rớt mồng tơi, người ta lại không màn mà kết bạn với cậu, cậu ló lắng cái gì."

Tông Việt sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: "Cậu nói đúng."

Là anh ta lo chuyện vụn vặt quá nhiều.

"Nếu minh tinh lớn đã hẹn tổ chức sinh nhật cho cậu, vậy tôi sẽ lười biếng đây, sáng mai tôi tự đi chơi." Huấn luyện viên Lý xoa cằm: "Cô gái lần trước tôi gặp khá được, tôi thử xem có thể hẹn cô ấy đi chơi không..."

Tông Việt lắc đầu một cái, không để ý đến anh ta nữa. Lấy điện thoại ra vào weibo, trên weibo đang lộ ra tin tức có liên quan đến viện mồ côi Ái Tâm và Trình Viện, anh ta vẫn luôn quan tâm.

Đến bây giờ anh ta vẫn không biết tại sao chuyện này lại lộ ra ngoài, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, đằng sau chuyện này có người ra tay.

Nếu không thì thật sự quá trùng hợp.

Nhớ đến lần Tống Giang mời cơm anh ta trước đó, anh ta thoáng có một suy đoán mơ hồ, nhưng vẫn không chắc chắn.

Một người như Tống Giang, tại sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ Duẫn Nhi, vốn dĩ Tống Giang chẳng có lý do nào để làm vậy cả, lẽ nào chỉ vì đồng tình?

Tông Việt tìm những tin tức liên quan đến Tống Giang trên mạng, anh ta càng nhíu mày chặt hơn.

Ngày hôm sau, Duẫn Nhi không cùng Tống Giang đến trường quay, anh để cô đi đến cửa hàng bánh kem, tiện thể đi dạo xung quanh.

Tối hôm ấy khi ra ngoài cùng Tống Giang, thời gian có hạn, lại thêm lo lắng sợ anh sẽ bị nhìn thấy cho nên đi dạo chẳng bao lâu đã vào núi.

Anh biết nhóc con muốn đi ra ngoài một chút, nhưng cả ngày cô bận bịu làm trợ lý cho anh, còn vội ôn bài tập, sắp xếp thời gian của mình đến một chỗ hở cũng không có.

Anh thẳng thắn mượn cơ hội đi mua bánh sinh nhật cho Tông Việt, để cho cô nghỉ một ngày, để cô chơi đùa thoải mái chút.

Kiều Hựu Song lại lo lắng không thôi, trên đường cùng Tống Giang đến trường quay, cậu ta nói: "Anh Tống, anh cứ để Tiểu Hoa ra phố một mình thế à, có phải không an toàn lắm không?"

"Có gì không an toàn?" Khóe môi anh hơi nhếch lên, Kiều Hựu Song nhìn ra tâm trạng của ông chủ hôm nay rất tốt.

"Tiểu Hoa..." Nhận được ánh mắt của ông chủ, Kiều Hựu Song nuốt mấy chữ "ngốc nghếch" vào lại: "Đơn thuần đáng yêu, lại còn xinh đẹp như thế, lỡ đâu có kẻ xấu thấy cô ấy xinh đẹp, nổi ý xấu thì sao."

Tự tưởng tượng hình ảnh Tiểu Hoa đơn thuần đi ra ngoài đường lớn, tò mò nhìn xung quanh, cô không tài nào phát hiện được có kẻ xấu theo đuôi mình.

Tên kia nhân lúc cô không chú ý đã đánh ngất cô, cuối cùng phát hiện ra cánh của cô, cho rằng cô là quái vật, sau đó đưa cô đến cục cảnh sát, lại sau đó cô bị đưa đến phòng nghiên cứu, cuối cùng...

Kiều Hựu Song rùng mình một cái, nhìn Tống Giang với gương mặt hoảng sợ.

Tống Giang: "..."

"Cô ấy không yếu ớt như cậu tưởng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top