Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 84: Lại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về lại biệt thự đã sắp mười một giờ, anh rót cho Duẫn Nhi một cốc sữa bò và một cốc nước. Dưới ánh mắt ngờ vực của cô, anh mỉm cười nói: "Sao? Không muốn tắm rửa à?"

Từ sau khi cô nắm giữ được hình thể bình thường, cô rất ít khi biến về thành tinh linh hoa, tất nhiên khi tắm rửa cũng dùng phòng tắm bình thường.

Nghe ảnh đế đại nhân nói thế, cô mới phát hiện đúng là đã lâu rồi mình chưa tắm sữa bò.

"Muốn!"

Tống Giang sờ đầu cô: "Đi đi."

Duẫn Nhi lắc người biến thành tinh linh hoa nho nhỏ, cô giương cánh, bay quanh anh hai vòng, sau đó mới nhảy vào trong cốc sữa bò.

Cô nhịn nhưng nhịn không được, lại uống hai ngụm sữa bò.

Dù sao cô cũng không chê chính mình!

Chờ đến khi cô tắm gần xong thì Tống Giang cũng đã tắm rửa xong, anh đi ra khỏi phòng tắm, dùng một cái khăn tay gói cô lên, bắt đầu vò vò.

Cứ thế, mái tóc dài của cô nhanh chóng bị khăn xoa đến gần khô, chờ đến khi cô biến lại hình thể bình thường thì dùng máy sấy sấy hai phút là khô hoàn toàn.

Mỗi lần bị ảnh đế đại nhân vò như thế, Duẫn Nhi đều cảm giác như mình là một sợi mì.

Cô thay bộ đồ ngủ mà anh đã vẽ cho cô, cô cũng không vội biến lớn, cô lắc lắc tóc của mình, ngẩng đầu nhìn anh, vừa nhìn qua lại cúi thấp đầu.

Tống Giang đang đắp mặt nạ bằng mật ong mà cô cố tình điều chế cho anh, dư quang thấy được động tác của cô, anh hơi cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

"Là... Tổng giám đốc Hứa dạy tôi khiêu vũ, tôi có cảm giác mình đã quên một chút, anh có thể dạy lại không?"

Khi nói xong mấy chữ cuối cùng, gương mặt của cô đỏ bừng lên, cô vội vàng kéo tóc hai bên xuống thấp chút, che đi gương mặt mình. Cô nghĩ thầm, dù sao bây giờ cô cũng nhỏ như thế, chắc chắn ảnh đế đại nhân sẽ không thấy cô đỏ mặt.

Còn nữa, mình đỏ mặt cái gì chứ, có gì mà đỏ mặt, mình đang muốn học tập mà.

Duẫn Nhi thầm hít một hơi, cô vểnh lỗ tai lên, chờ anh đáp lại.

Tống Giang đứng lên, sau đó xoay người đi mất.

Duẫn Nhi: "..."

Hai vai cô rũ xuống, cô không nhịn được cắn phần thịt mềm dưới đầu ngón tay mình: Chẳng lẽ cô nói quá nhỏ cho nên ảnh đế đại nhân không nghe thấy?

Mấy giây sau, Tống Giang lại đi vào, trong tay anh cầm điện thoại di động: "Tôi vừa tìm vũ khúc."

Có biết cái gì gọi là tình thế xoay chuyển không?

Chính là thế này đấy!

Nụ cười trên mặt cô dần chuyển thành giọng cười khúc khích, nhưng cô lại không hề cảm thấy: "Thầy Tống, anh đồng ý à."

"Tôi nói không khi nào thế?" Đầu ngón tay thon dài của anh chạm vào màn hình điện thoại, trước mắt có quang ảnh lóe lên, nhóc con đã bay tới trước mặt anh, anh tiện tay dùng ngón trỏ ấn nhẹ đầu cô.

Duẫn Nhi thân mật cọ cọ anh, ôm ngón tay anh không tha, cô nhỏ giọng nói: "Lúc ở trên vũ hội, sao anh không dạy tôi nhảy."

"Có Tiểu Bạch."

Duẫn Nhi: "..."

Cô quyết định ngày mai sẽ kéo Tiểu Bạch ra đánh một trận.

Nhìn chung quanh, cô chú ý tới một chi tiết: "Thầy Tống, móng tay của anh hơi dài rồi."

Cô lập tức biến về hình thể bình thường, lon ton chạy ra phòng khách, tìm đồ cắt móng tay.

Tống Giang vừa ngẩng đầu đã thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của nhóc con, anh cười khẽ một tiếng, trực tiếp đưa tay cho cô.

Duẫn Nhi nắm lấy bàn tay khô ráo ấm áp của anh, rõ ràng mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy tay của ảnh đế đại nhân, nhưng mỗi lần cô nắm tay anh đều cảm thấy kinh diễm.

Ánh mắt anh khẽ di chuyển, anh thấy cô chăm chú lại cẩn thận cắn sửa móng tay cho anh, dưới chóp mũi là mùi sữa thơm nhàn nhạt, còn có một mùi hoa như có như không.

Bàn tay khác đang nắm điện thoại di động của anh siết chặt lại, anh có hơi khó khăn di chuyển ánh mắt đi, đồng thời thu tay lại.

Duẫn Nhi: "???"

Cô còn chưa cắt xong mà.

"Duẫn Nhi, em đi rót giúp tôi một cốc nước đi."

"Được." cô lập tức chạy ra ngoài, cô không hề nhìn thấy ảnh đế đại nhân phía sau đang thở nhẹ ra một hơi, anh có hơi mất tự nhiên kéo kéo áo ngủ của mình.

Chờ đến khi Duẫn Nhi cầm nước về thì, cô phát hiện anh đã cắt xong móng tay mình rồi.

Duẫn Nhi: "..."

"Tìm được nhạc rồi." anh nhận lấy cốc nước uống một hớp: "Bây giờ có thể bắt đầu không?"

Nhất thời cô trở nên căng thẳng: ".... Được chứ?"

"Tất nhiên."

Anh đứng lên, tìm được một cái loa nhỏ, sau khi liến kết với điện thoại thì âm thanh dịu dàng vang vọng khắp phòng. Anh lùi về sau hai bước, làm ra thủ thế mời.

Cho dù bây giờ ảnh chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, nhưng động tác này vẫn lộ rõ vẻ đẹp trai không gì sánh được như cũ. Trái tim cô vô thức nhảy lên không yên, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay tới.

Tống Giang đặt một tay bên hông cô, giọng nói lọt vào tai cô: "Còn nhớ cách bước lên không?"

Duẫn Nhi gật đầu, anh nhận ra được sự căng thẳng của cô, trong mắt anh chợt lóe ý cười, bắt đầu dẫn dắt cô cũng như nói lại những điểm cần chú ý một lần

Tuy nhiên anh cũng đã không khiêu vũ một đoạn thời gian, có hơi mới lạ, nhưng sau khi anh cầm tay cô, một cảm giác kỳ diệu vừa quen thuộc vừa phù hợp chợt sinh ra.

Ánh mắt anh khóa chặt cô, giọng của anh hơi khàn khàn, lướt qua bên tai cô: "Bắt đầu thôi."

Cũng không biết có phải vì không gian không mà trong đầu cô chợt lướt qua hai chữ "gợi cảm", cô vội vàng giả vờ bình tĩnh, nhưng vành tai cô tựa như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt âm ỉ, đốt đến mức sau lưng cô nóng lên.

Lúc này, Duẫn Nhi lại rất vui khi ảnh đế đại nhân vẽ tóc mình dài như thế.

Sau khi qua khỏi những lóng ngóng ban đầu, cô dần đuổi kịp tiết tấu của anh, hai người vừa tiến vừa lùi, uyển chuyển khiêu vũ trong căn phòng ngủ rộng rãi.

Đây mới là khiêu vũ mà cô tưởng tượng, cô đỏ mặt nghĩ.

Lúc Hứa Vũ Trạch dạy cô khiêu vũ, thật ra cô rất không dễ chịu, bởi vì ngoài Tống Giang ra, cô không hề tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào khác cả, mặc dù cô biết đây chỉ là lễ nghi xã giao mà thôi.

Cô chỉ muốn khiêu vũ với ảnh đế đại nhân.

Nhưng như vậy cũng được, ít nhất khi cô khiêu vũ với ảnh đế đại nhân, cô sẽ không giẫm chân anh.

Lúc Hứa Vũ Trạch dạy cô, cô đã giẫm lên chân anh ta mấy lần, nghĩ thế, nhất thời cô cảm thấy hài lòng khi cô không giấm lên chân Tống Giang.

Có lẽ là vui quá hòa buồn, một giây sau, cô đã giẫm cho anh một cái.

Duẫn Nhi: "..."

Bị vả mặt nhanh đến thế, làm cô không kịp ứng phó.

Cô dừng dộng tác lại, Tống Giang cũng dừng theo cô. Anh vẫn đặt tay mình trên eo cô như cũ, hệt như đang ôm cả người cô vào lòng mình.

Duẫn Nhi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

"Lâu như thế mới giẫm một lần, xem ra A Trạch dạy khá tốt."

Duẫn Nhi nghe được sự trêu chọc trong lời nói của anh, cô biết ảnh đế đại nhân không muốn cô áy náy, cô không nhịn được nói: "Thầy Tống, cảm ơn anh."

"Hả?" Tống Giang hơi bất ngờ nhướng mày.

Cô bỗng ôm lấy eo anh, sau đó cô nhón chân lên, hôn nhẹ một cái lên mặt anh.

Cơ thể anh như cứng lại, không chờ anh có phản ứng, cô vừa hôn xong đã nói một tiếng "ngủ ngon", sau đó cô biến thành tinh linh hoa nhỏ, xoay người bay vào trong tranh.

Cô chạy lạch bạch vào nhà nhỏ của mình, chạy một mạch lên tới lầu hai, chui vào trong chăn nệm mềm mại, nhét đầu mình dưới gối, tùy ý để gương mặt mình đỏ bừng lên.

Lúc này, trong lòng cô đang có hai người tí hon.

Một đang rít gào: A a a a a, ta lại hôn Tống Giang!!!

Một rất bình tĩnh: Đây có là gì,có phải mới hôn lần đầu đâu, bình tĩnh.

Hai người tí hon cứ đấu võ mồm với nhau, cuối cùng người tí hon bình tĩnh chiến thắng, Duẫn Nhi dần tỉnh táo lại.

Trước đây vì chưa thể tùy ý lớn lên, cho nên cô đã hôn ảnh đế đại nhân mỗi ngày.

Cô cứ nằm nhoài dưới gối như thế suy nghĩ lung tung, rồi dần ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, cô còn hoảng hốt nhớ tới, dường như mình đã quên hỏi ảnh đế đại nhân một chuyện.

Tống Giang tắt nhạc đi, anh đi tới trước tranh, từ bên ngoài nhìn vào, với góc độ của anh thì chỉ có thể thấy được trên giường hơi nhô lên.

Anh đưa tay sờ vào mặt giấy vẽ, dường như vẫn còn chút mùi hoa nhàn nhạt, ngọn cỏ vươn lên tận mấy cái, chúng chặn đi tầm mắt của anh.

"Ngủ ngon." Anh tắt đèn, nằm lên giường, chìm vào mộng đẹp dưới mùi hoa nhè nhẹ kia.

Ngoài cửa sổ cảm giác lạnh bao trùm, trăng tròn treo trên cao, rắn trắng nấn ná trên bệ cửa sổ, mặt kính lạnh lẽo của cửa sổ ngăn không cho nó vào, mà tấm rèm nhỏ được kéo chặt kia ngăn không cho đôi mắt nhỏ của nó nhìn trộm.

Rắn trắng cuộn người thành một khoanh nhang muỗi, nó ngẩng đầu một mình đối diện với ánh trăng lạnh.

Một lát sau, nó căm giận thè lưỡi: "Xì, không cho vào thì không vào, có gì đặc biệt."

----

Ngày thứ hai, khi Duẫn Nhi rời giường thì phát hiện Tống Giang đã đi rồi, anh để lại một tờ giấy ghi chú.

Thì ra lúc năm giờ sáng anh bất ngờ nhận được cuộc gọi của Kiều Hựu Song, có một hoạt động khẩn cấp.

Vốn công ty cử một nghệ sĩ đi dự họp, nhưng người nghệ sĩ ấy lại lên cơn sốt, được đưa vào phòng cấp cứu, không đi được.

Chỉ có thể tìm người tới thay thế gấp.

Anh chính là người thay thế gấp ấy.

Bởi vì còn quá sớm cho nên anh không đánh thức Duẫn Nhi --- Lớp học phụ đạo không giống với trường học, không có tự học buổi sáng, cho nên chín giờ sáng mới bắt đầu vào lớp.

Duẫn Nhi thức dậy lúc bảy giờ rưỡi vẫn đến kịp.

[Tiểu Hoa, thức rồi chứ? Anh Tống nói bánh mì ở trong lò nướng, lúc em lấy ra nhớ đeo găng tay. Còn số điện thoại này, em gọi sẽ có người tới đón em đi học.]

Duẫn Nhi nhận được tin nhắn wechat của Kiều Hựu Song.

[Tôi biết rồi, anh nói thầy Tống cứ yên tâm làm việc, tôi sẽ chăm sóc tốt chính mình!!!]

Cô luôn cảm thấy ảnh đế đại nhân coi cô là một đứa nhỏ ba tuổi vậy, cô đặt điện thoại di động xuống, sửa soạn xong cho chính mình rồi cắn bánh mì ra khỏi biệt thự.

Gió lạnh thổi tới khiến tinh thần cô thoải mái hơn, không có Tống Giang, cô bèn đổi một cái áo khoác mỏng --- Ảnh đế đại nhân sợ cô bị cảm lạnh, muốn cô mặc dày một chút.

Nhưng cô thật sự không lạnh!

Rắn trắn chậm rì rì bỏ ra, nó hữu khí vô lực nói: "Ta lạnh."

"Mi vào nhà đi." cô hào phóng phất tay.

Rắn trắng: "Ta muốn đi cùng với mi!"

Tâm tình của cô đang tốt, cô đồng ý, cầm nó nhét vào trong túi áo khoác của mình. Đến lớp học phụ đạo, nó lại tự chạy ra ngoài chơi.

Chỉ cần không dọa người khác, hoặc là không bị người ta tóm được thì cô mặc kệ nó.

Rất nhanh đã đến tiết học cuối buổi chiều, Duẫn Nhi nhận được tin nhắn của anh, đêm nay anh không về nhà.

Duẫn Nhi  "..."

Cô choáng váng cả người, có hơi không vui.

Tống Giang: [Ở nhà một mình có sợ không?]

Duẫn Nhi: [Tất nhiên không sợ.]

Một lát sau, cô nhận được một video ngắn từ anh, xung quanh rất ồn ào, anh quay video trong góc cho nên ánh sáng khá yếu, không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể nghe được tiếng nói của anh rất rõ ràng: "Chờ tôi về nhà."

Chỉ bốn chữ ngăn ngắn, mà cô đã sống lại trong nháy mắt.

Chờ đến khi tan học, xe đến đón cô đang chờ sẵn ở ngoài, cô vừa định lên xe thì ----

"Tống Dật." Một giọng nữ vang lên.

Cô quay đầu lại, người gọi cô chính là bạn học Vu Manh ngồi bên trái cô. Bên cạnh cô nàng có vài nữ sinh nữ, họ đều đang đồng loạt nhìn cô.

"Hôm nay là sinh nhật tớ, chúng tớ muốn đi chơi một chút, cậu có muốn đi cùng chúng tớ không?" Vu Manh nói.

Duẫn Nhi vừa mới đến lớp học phụ đạo, mọi người vẫn chưa thân nhau cho lắm. Vu Manh mời cô như thế khiến cô hơi bất ngờ, nhưng sự vui mừng vẫn nhiều hơn.

Cô vẫn chưa từng đi chơi với bạn bè cùng tuổi.

"Được." Cô gật đầu, có hơi ngượng ngùng: "Nhưng tôi không chuẩn bị quà."

Vu Manh thở phào nhẹ nhõm, cười nói với nữ sinh bên cạnh: "Tớ đã nói cậu ấy sẽ đồng ý mà."

Ngày Duẫn Nhi đến lớp học phụ đạo, vừa ra tay đã là socola giá mấy ngàn, xe đưa đón cô đều là xe ô tô sang trọng, cho nên mọi người đều nhất trí rằng cô là con nhà giàu.

Hơn nữa, khi cô đi học đều tập trung giải đề, cũng rất ít khi nói chuyện với mọi người, khó tránh khỏi bị người ta cho rằng cô là người lạnh lùng khó làm quen.

Vu Manh đi tới kéo cô: "Không sao, chúng ta đi chơi thả lỏng một chút."

Duẫn Nhi để tài xế về trước, cô theo Vu Manh và mấy nữ sinh khác đến trạm xe buýt, Vu Manh nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong thì đến KTV hát."

"Không thì đi bar đi?" Một nữ sinh tóc ngắn đề nghị: "Tớ từng đi KTV rồi, chơi không vui, nhưng tớ chưa đi quán bar lần nào cả, nghe nói ở đó chơi vui lắm luôn..."

Hai nữ sinh khác cũng hơi động lòng.

Trong mắt rất nhiều người, quán bar không phải nơi đàng hoàng cho lắm. Nhưng vì sắc thái thần bí của nó, cho nên khiến rất nhiều tò mò về nó.

Vu Manh có hơi chần chờ, cô nàng quay đầu hỏi: "Tống Dật, cậu cảm thấy thế nào?"

Cô thấy dường như mọi người đều muốn đi, cô hơi do dự, lại không muốn làm mọi người mất vui cho nên gật đầu: "Tớ không ý kiến."

Sau khi đồng ý xong, cô có hơi chột dạ: Chuyện đi quán bar, nhất định không được để ảnh đế đại nhân biết!

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đó có phóng viên phỏng vấn Tống đại nhân: Nghe nói anh rất yêu thương vợ của mình, đi đâu cũng đưa cô ấy theo.

Tống đại nhân đáp: Hết cách rồi, một khi không để ý tới cô ấy, cô ấy sẽ bị người ta cuỗm mất.

Phóng viên:....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top