Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TMTLBTAD 92: Tìm nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tông Việt bị dáng vẻ đắc ý của cô chọc cười: "Đi thôi, anh đưa em về lớp học phụ đạo trước."

Duẫn Nhi không từ chối, cô vừa mới suy nghĩ xong, chắc chắn Tông Việt lo lắng cho cô, sẽ không để cô một mình về lớp học.

Ngay khi cô nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu vàng của Tông Việt, anh ta lên tiếng giải thích: "Đây là công việc anh vừa tìm được hôm nay."

Duẫn Nhi đi quanh chiếc xe nhỏ màu vàng, cô leo lên ghế trước ngồi, Tông Việt đeo khăn quàng cổ, anh ta muốn kéo xuống cho cô quàng.

- --- Trước xe chở hàng không có kính chắn gió, một khi xe chạy gió sẽ lùa vào ù ù.

Anh ta vốn định cho cô ngồi ở thùng xe đằng sau, hàng chuyển phát chỉ còn lại một ít, không gian rất rộng.

Duẫn Nhi không đồng ý.

"Em không lạnh." Cô nháy mắt với anh ta: "Em là tinh linh hoa đấy, có thể thích ứng được với nhiệt độ."

Tông Việt nửa tin nửa không, đến khi lái xe được một đoạn, phát hiện tay của nhóc con vẫn ấm áp như cũ mới yên tâm.

"Mỗi ngày đều phải giao rất nhiều kiện hàng sao?"

"Cũng không ít."

"Tiền lương cao không."

"Cũng cao." Thấy gương mặt nhỏ của nhóc con đã nhăn lại thành một nhúm, Tông Việt vui vẻ: "Có thể nuôi sống được bản thân."

Duẫn Nhi mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Cô quay đầu lại nhìn Tông Việt, nghiêm túc mà nói, Tông Việt không có vẻ đẹp trai đang được các cô gái nhỏ yêu thích. Anh ta có ngũ quan sắc sảo, làn da màu đồng cổ khỏe khoắn, lúc anh ta không cười thì gương mặt ấy rất nghiêm, rất hung dữ.

Cô nhớ, khi cô còn bé gặp được Tông Việt thì anh ta trắng nõn nà, đẹp trai như một công tử nhỏ.

"Anh Tông Việt.." Giọng nói của cô bị kẹt lại, cô còn có thể nói gì, chẳng lẽ bảo Tông Việt đổi việc?

Cô chỉ cần cử động miệng một chút là có thể nói ra được, nhưng người tìm việc chính là Tông Việt, bản thân cô còn không thể kiếm tiền, cô có tư cách gì bảo Tông Việt đổi một công việc tốt hơn.

Nếu anh ta có thể tìm được công việc tốt, nào có thể nhận việc chuyển phát nhanh như bây giờ.

Duẫn Nhi có hơi nản lòng, nếu có ảnh đế đại nhân ở đây thì tốt rồi.

Nghĩ đến Tống Giang, đôi mắt cô bỗng sáng bừng lên: Đúng rồi, có thể tìm ảnh đế đại nhân nhờ anh giúp!

Dù sao bây giờ cô đã nợ Tống Giang đến mức nhiều không đếm xuể, thêm nữa cũng chẳng lo.

Cô quyết định chờ Tống Giang trở về, trưng cầu ý kiến của anh. Cô nghĩ thế, tâm trạng cũng dần tốt lên.

Đến lớp học phụ đạo, các bạn học đã ra về từ lâu, Duẫn Nhi đến phòng học cầm túi xách của mình, cô nhìn thấy lời nhắn của Vu Manh để lại trên bàn cho cô: Tớ đã để đề thi giáo viên phát vào trong túi xách của cậu rồi.

Cô mở túi xách ra, cô thấy có năm tờ bài thi.

Tông Việt cùng cô vào xem xét môi trường lớp học phụ đạo, nói là lớp phụ đạo, nhưng cũng có thể được coi là một trường học nhỏ, trang thiết bị bên trong rất đầy đủ. Có thể thấy, Tống Giang đưa cô đến nơi này học cũng đặt tâm không ít.

Anh ta không khỏi mỉm cười.

Tông Việt muốn đưa Duẫn Nhi đi ăn cơm tối trước, cô chỉ vào mấy kiện chuyển phát nhanh, nói: "Không phải anh nói mỗi ngày đều phải đưa hết kiện chuyển phát à, dù sao em về nhà cũng chỉ có một mình, em đi đưa cùng anh."

"Lúc nào Tống Giang mới về?"

Duẫn Nhi rầu rĩ lắc đầu.

Tông Việt sờ đầu cô: "Đói bụng không?"

Cô lấy một túi cánh hoa trong túi xách ra ăn như ăn đồ ăn vặt.

Tông Việt: "..."

Anh ta nên không hỏi thì hơn.

Duẫn Nhi thấy khi Tông Việt lái xe thì không hề đeo găng tay, trời lạnh, cô ngồi trên xe bị gió thổi thẳng vào người, cho dù cơ thể cô không lạnh, nhưng trên mặt cũng đã lạnh băng.

Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, cô nói: "Anh Tông Việt, anh dừng một chút."

"Chờ em hai phút." Để lại câu nói này, Duẫn Nhi chạy ù vào trong siêu thị nhỏ như một cơn gió. Tông Việt đợi năm phút, thấy nhóc con cầm theo một túi đồ chạy ra.

Cô chạy hơi nhanh nên đang thở dốc, cô lấy trong túi ra một đôi găng tay da: "Mau đeo vào đi."

Còn lại trong túi là những miếng dán giữ nhiệt nhỏ, cô giục Tông Việt mau chóng dán lên buồng xe của mình. Anh ta không chống lại được cô, cho nên đành phải nhận lệnh dán lên.

"Có phải ấm hơn không?" Cô lải nhải không dứt, cái gì mà nếu không giữ ấm thì sau này sẽ bị phong thấp này nọ, Tông Việt cười ra một hơi lạnh.

Anh ta rất cảm kích Tống Giang, dù là nguyên nhân gì, tinh linh hoa dưới ngòi bút của anh đã trở thành nơi dung thân cho Duẫn Nhi, để cô sống lại lần nữa bằng một cách khác.

"Anh Tông Việt, anh có nghe em nói không đó." Duẫn Nhi bất đắc dĩ.

Tông Việt bỗng nói: "Em có từng nghĩ sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình không?"

Duẫn Nhi: "..."

Cô sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được Tông Việt vừa nói gì, cô bèn lắc đầu.

Lúc cô còn nhỏ, khi đó cô biết được mình là trẻ mồ côi, được viện trưởng nhặt về. Đã từng có một lần cô thật sự muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình.

Bởi vì viện trưởng đối xử với Trình Viện quá tốt, tốt đến mức khiến cô ước ao.

Khi đó cô cũng có khát vọng có được người yêu thương mình, tưởng tượng mình giống như Trình Viện, cứ nhào thẳng vào trong ngực mẹ để làm nũng, dù phạm lỗi gì cũng có mẹ chịu trách nhiệm, còn không bị những người khác bắt nạt nữa.

Bây giờ cô không muốn.

"Em đã có người thân rồi." Cô nói: "Anh là anh trai ruột của em."

Còn có ảnh đế đại nhân nữa.

Cũng chẳng biết tại sao, cô lại không thể nói được lời này trước mặt Tông Việt.

Trong tiềm thức của cô đã phân rõ rằng Tống Giang và Tông Việt không giống nhau.

Tông Việt và Tống Giang đều là người thân, Tông Việt là anh trai, còn Tống Giang sẽ là gì.

Da mặt cô bắt đầu ửng đỏ lên.

- ---

Ngày hôm sau là thứ bảy, lớp học phụ đạo cũng giống trường học vậy, cuối tuần sẽ được nghỉ, Duẫn Nhi từ chối lời mời đi dạo phố của mấy người Vu Manh.

Cô định nhân hai ngày này cố gắng tìm nhà.

Bây giờ Tống Giang bận đến mức chỉ có thể gọi điện thoại cho cô một lần, lịch trình của anh xảy ra bất ngờ --- Có một vị đạo diễn Hollywood ở nước ngoài muốn gặp anh, đây là một cơ hội tốt trời cho.

Sau khi tổng giám đốc Vu biết thế, đã để Kiều Hựu Song đẩy tất cả lịch trình khác của Tống Giang ra sau, lập tức ra nước ngoài.

Tống Giang vừa ra mắt một thời gian ngắn, tuy lấy được mấy giải ảnh đế, nhưng tư lịch trong vòng vẫn khá kém, thế nhưng -----

Nếu anh có thể tham gia vào một bộ phim lớn được sản xuất ở nước ngoài, cho dù không có được nhiều đất diễn, nhưng đó cũng là bước đầu tiên để anh vươn mình ra quốc tế!

Bởi vậy khi cô nhận được tin thì Tống Giang đã ở bên kia đại dương rồi.

Duẫn Nhi vừa vui mừng cho sự nghiệp của anh, nhưng mặt khác cô lại cảm thấy hơi mất mát.

Tống Giang ra nước ngoài, tính đi tính về, ít nhất cũng phải mất thêm ba ngày nữa mới về nhà được.

Mà, vốn dĩ kế hoạch về nhà họ Tống với Tống Giang vào cuối tuần này cũng chỉ đành tạm gác lại.

Duẫn Nhi chạy tới chạy lui nửa ngày trời, cô xem bảng danh sách nhà cho thuê rồi dần tìm ra được một vài nơi --- Nhưng những người môi giới kia thấy cô là một cô gái, cho nên cố gắng khiến cô dao động. Cũng may vì cô không có nhiều tiền cho nên mới không bị lừa gạt.

Còn có một người môi giới mắng cô: "Thấy cô xinh đẹp như thế, sao lại thích mấy cái lợi nhỏ vậy hả? Cô nhìn cho kỹ căn phòng này đi, một phòng ngủ một phòng khách, ở hướng Nam, còn là phòng mới... Cô lại trả nửa giá, nếu cô không muốn thuê thì đừng có tới hỏi!"

Duẫn Nhi xám mặt đi ra, chỉ cảm thấy đi thuê phòng thật khó.

Như thế, cô càng đau lòng cho Tông Việt hơn.

Cô sốc lại tinh thần, tiếp tục cố gắng!

Cô đi tới chân hai chân mỏi nhừ, cô muốn lười biếng cho nên tìm định tìm một chỗ không người rồi bay ra ngoài.

Thế nhưng xung quanh quá nhiều người, cô không thể thực hiện được mong muốn của mình, cho nên chỉ đành tiếp tục tìm đường, cô đi một hồi thì chợt bị vỗ vai một cái.

"Hey, em gái."

Cô quay đầu lại, đối diện với một gương mặt tươi cười xa lạ.

"Đúng là em thật." Hạ Giang nhếch môi cười: "Sao thế? Mới mấy ngày không gặp mà đã quên anh rồi à?"

Duẫn Nhi nhớ ra: "Hạ Giang."

Tiếng gọi mềm mại của thiếu nữ khiến Hạ Giang hơi đỏ mặt, anh ta e hèm một tiếng: "Anh vẫn chưa biết em tên gì đấy."

"Tống Dật."

Hạ Giang: "Tên hay thật."

"Cảm ơn." Duẫn Nhi gật đầu: "Tôi cũng thấy thế."

Tên ảnh đế đại nhân đặt cho cô, sao không hay được chứ.

Hạ Giang cười cười, anh ta cười lên để lộ lúm đồng tiền ở một bên má, trước đó ở quán bar ánh sáng yếu cho nên không nhìn ra được.

"Em đang...." Anh ta để ý đến danh sách nhà cho thuê trong tay cô, anh ta nhíu mày: "Em muốn tìm nhà à?"

Duẫn Nhi gật đầu.

Hạ Giang nhìn cô, có hơi do dự: "Em tin anh không?"

Duẫn Nhi: "?"

Hạ Giang: "Tin anh thì đi theo anh, anh dẫn em đi xem một chỗ."

Tác giả có lời muốn nói:

Duẫn Nhi: Ảnh đế đại nhân đã xa tôi ba ngày rồi, rất nhớ anh ấy QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top