Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 6: Công ty đồng tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái độ của ba mẹ rất kiên quyết, không hi vọng hai người tiếp tục qua lại, Boyoung hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ mình.

Bọn họ suy tính rất chu đáo, khoảng cách về bối cảnh gia đình đối với Hyoseop mà nói, sẽ sinh ra áp lực cực kỳ nặng nề, nếu như anh không nhẫn nhịn được, tương lai cục diện gia đình bên nữ mạnh gia đình bên nam yếu, sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nếu như cô chỉ lo nghĩ cho cảm nhận của anh, ắt hẳn rất nhiều thứ cần phải im lặng chịu đựng và nỗ lực, nhưng vì là ba mẹ, bọn họ không đồng ý để cô chịu một chút ấm ức gì, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giết chết đoạn tình cảm này từ trong trứng nước.

Nhưng bọn họ không hiểu rõ Hyoseop, Boyoung tin tưởng, cho dù tương lai thật sự phải đối diện với mấy vấn đề kia, chỉ cần hai người giúp đỡ, thông cảm lẫn nhau, nhất định sẽ vượt qua, Hyoseop cũng không phải chàng trai không nói đạo lý.

Đêm đó cô thức trắng, sáng sớm hôm sau liền chuồn ra khỏi nhà, gõ cửa phòng khách sạn Hyoseop.

Anh cũng thức dậy sớm, cô vừa vào phòng liền phát hiện vali hành lý của anh đã sắp xếp được hơn một nửa, mấy bộ quần áo gấp ngay ngắn đặt trên giường.

Trán cô sắp nứt ra, quay đầu túm chặt cổ áo anh: "Anh định đi mà không từ biệt sao?"

Hyoseop đang muốn giải thích, vành mắt cô đỏ lên trước: "Ahn Hyoseop, anh là đồ hèn, tôi còn chưa sợ, lúc này anh định muốn cước để mạt bỏ chạy sao?"

"Anh có thể giống đàn ông, trưởng thành một chút không! Không muốn đối diện liền trốn tránh!"

"Tôi cho anh biết, nếu lần này anh lại chạy trốn, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!"

Cô nói xong quay người, cầm quần áo đã gấp gọn của anh dùng sức ném xuống đất, sau đó ngồi xuống bắt đầu nức nở lau nước mắt.

Hyoseop chần chừ chốc lát, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, ngồi bên cạnh cô: "Cái đó... vừa mới ông chủ gọi điện bảo anh về đi làm."

Đôi mắt cô trong veo ngậm nước mắt, tủi thân nhìn anh.

Anh tiếp tục nói: "Anh không muốn chạy, đây không phải là chờ em sao?"

Boyoung biết mình hiểu nhầm, có chút xấu hổ, ngượng ngùng không nói chuyện.

"Em... sau này xem ít phim truyền hình thôi."

Cô thẹn quá hóa giận: "Mắc mớ gì tới anh!"

Hyoseop buông tiếng thở dài, cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve: "Anh hiểu suy nghĩ của chú dì, đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, sau này nếu là con gái của mình, khẳng định cũng sẽ không chấp nhận được nó gả cho người đàn ông như anh."

Cô ngẩng đầu, bản thân còn oan ức nhưng lại sờ mặt anh an ủi: "Anh đừng nói vậy, em mà ghét bỏ anh, sẽ không tới tìm anh."

"Anh biết."

Cô ôm eo anh: "Hyoseop, chỉ cần anh không từ bỏ, em sẽ ôm chặt anh, anh nhất định không được từ bỏ."

Anh ôm chặt cô, không nói lời nào, chỉ dùng sức gật đầu.

Cô ngẩng đầu hôn lên bờ môi khô ráo của anh, anh lập tức hé miệng đáp lại, nụ hôn đã khinh xa thục lộ, anh rất biết học hỏi, kỹ xảo thành thạo luôn có thể trêu chọc cô trái tim nhộn nhạo.

"Boyoung, anh sẽ thành công."

Anh ôm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô, đôi đồng tử cụp nhìn cô, tình cảm tha thiết: "Từng thất bại một lần, nhưng anh sẽ vĩnh viễn không thất bại, anh sẽ cố gắng để ba mẹ em đồng ý, em chờ anh quay lại, anh cưới em."

Boyoung dùng sức gật đầu: "Bây giờ vẫn còn trẻ, em cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, dù sao anh đừng áp lực, từ từ sẽ đến, em cũng sẽ cố gắng."

Cô lưu luyến không rời tiễn Hyoseop tới nhà ga, mới đi ra liền nhìn thấy ba mẹ mình hóa trang, lén lút trốn ở bên cạnh vườn hoa ở quảng trường nhà ga, thấy cô còn giả bộ không biết, quay người chuồn đi.

Nhiều tuổi rồi, vẫn giống trẻ con.

"Đã nhìn thấy, đừng trốn nữa."

Bên cạnh vườn hoa, mẹ Park tháo kính râm, ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta chỉ đi ngang qua."

Ba Park có vẻ vui mừng kinh ngạc: "Thật trùng hợp, ở đây cũng đụng phải cún con nhà chúng ta."

Ông cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Cũng không biết lão Oh đã lên xe chưa, chúng ta tiễn ông ấy vào trạm."

Boyoung mặt không đổi sắc, vô tình vạch trần: "Đừng diễn nữa, hai người là tới giám sát con, sợ con và Hyoseop bỏ chạy."

"Sao có thể, ba mẹ không tin tưởng con gái của ba mẹ như vậy sao?"

Mẹ Park nhìn côl, nói nhỏ: "Xem ra con còn chút lý trí, không thật sự cùng tên nhóc kia chạy trốn."

"Muốn đi, cũng không phải bây giờ."

Cô nói xong câu này, mẹ Park vẫn luôn không yên lòng, đến tận hai tháng sau, bà tan làm về nhà, nhìn thấy Boyoung ôm một thùng giấy nhỏ, bà vội vàng hỏi: "Cầm cái gì thế?"

Cô buồn buồn nói: "Con từ chức rồi."

"Từ chức!"

"Con không có ý định tiếp tục làm ở chỗ anh Josuk nữa, con muốn đi Busan chân chính dựa vào bản thân xông ra xã hội, mà không phải dựa vào quan hệ trong nhà, ở công ty vẫn luôn được thiên vị, như vậy con mãi mãi không thể tự lập."

Ba Park vừa đi xuống cầu thang, nghe được cô nói lời như vậy, khen ngợi vỗ vai cô: "Có chí khí, không hổ là con gái ta."

Mẹ Park hung dữ trừng mắt với chồng một chút, nói: "Coi như từ chức, công ty ở chỗ nào mà không thể làm, cần gì phải đi Busan? Mẹ thấy con chính là muốn đi tìm cái tên Hyoseop kia thì có."

Boyoung nói như chuyện đương nhiên: "Con học máy tính, bàn về tương lai bàn về phát triển, đương nhiên còn phải đi nhiều nơi, ở lại đây có gì tốt."

"Hừ, đều là kiếm cớ." Mẹ Park nói rõ: "Mẹ không đồng ý."

"Ba." cô nhìn về phía ba xin giúp đỡ: "Ba, ba nhất định sẽ đồng ý, phải không?"

"Ặc, cái này..."

Nhìn bà xã nghiêm khắc, lại nhìn con gái vô cùng đáng thương, ông rơi vào hoàn cảnh khó xử: "Nếu quả thực là tới Busan xông pha một lần, ba vẫn ủng hộ, nhưng nếu con vì tên nhóc thối kia, ba sẽ không đồng ý."

Vẫn ba phải như cũ.

Boyoung lập tức nói: "Con đương nhiên vì tương lai của mình rồi, con không còn là trẻ con, không muốn cứ dựa vào sự che chở của mọi người mà lớn, như thế con vĩnh viễn không thể trưởng thành."

Thái độ của ông có chút dao động: "bà xã, nếu không thì chúng ta thả con bé đi thử xem?"

"Thả nó cùng cái thằng nhóc kia tiếp tục lêu lổng sao?" Mẹ Park không đồng ý: "Ngộ nhỡ gây ra mạng người thì làm sao bây giờ! Chẳng lẽ để bọn chúng kết hôn?"

"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!" cô đỏ mặt: "Cái gì mà gây ra mạng người, sao mẹ nói thế."

"Tôi không nghĩ đến điểm này." ông nghiêm túc nhìn: "Con gái cũng đã trưởng thành, ba nhất định phải nhắc nhở con, bảo vệ mình tốt, biết chưa!"

"Con biết, ba."

"Con bây giờ còn chưa sẵn sàng trở thành mẹ, không thể chịu trách nhiệm với đứa trẻ, phải dùng biện pháp bảo vệ!"

"Ơ?"

Mẹ Park lập tức đứng dậy: "ông đang giúp gây trở ngại phải không!"

Boyoung nghe xong câu này, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên: "Ba, ba đồng ý!"

"Hả?"

Cô ôm ba già, hôn lên mặt ông một cái: "Con yêu ba, bà à! Bây giờ con liền trở về thu dọn đồ đạc! Yên tâm đi, mỗi tháng con sẽ về gặp hai người!"

Nói xong cô kích động về phòng thu dọn, mẹ Park đuổi theo: "Park Boyoung, Park Boyoung ba mẹ còn chưa đồng ý đâu!"

Ông kéo bà xã lại: "Được rồi, con gái lớn không nghe theo mẹ, kệ nó đi thôi."

Bà gỡ tay của ông ra, trách cứ: "Ông chỉ toàn gây trở ngại cho tôi chứ chả giúp được gì, trước đó nói thế nào, nói rằng đứng về phía tôi đấy."

Ba Park bất đắc dĩ nói: "Boyoung thích, chúng ta có thể làm gì chứ, giống ba mẹ phong kiến trên TV, lấy gậy đánh uyên ương?"

"Hừ, dù sao tôi không đồng ý tên nhóc kia."

"Cuộc đời của con gái mình, trải qua tốt hay không, đều do nó lựa chọn, cuộc sống thế nào hẳn nên do nó tự mình trải nghiệm, chúng ta không thể quản lý, đúng không?"

Mẹ Park có chút hòa hoãn: "Ông lúc nào cũng đạo lý."

"Được rồi, tôi sẽ sai người nhìn nó, bà cứ yên tâm."

**

Trước đó cô đã nghe Hyoseop nhắc qua trong điện thoại, anh và Joohyuk đã từ chức, bắt đầu tự mình làm riêng, phát triển phần mềm người máy trí tuệ nhân tạo loại hình phục vụ, một khi đưa vào sử dụng, kiếm được rất nhiều so với làm trong công ty.

Ngay từ đầu cô còn tò mò bọn họ lấy nguồn vốn ở đâu, tình trạng kinh tế của Hyoseop cô biết rõ, bao nhiêu tích góp sớm đã dùng để trả nợ, phần sau cũng không tích góp được bao nhiêu tiền, còn Joohyuk mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.

Về sau đi Busan mới biết, bọn họ dụ dỗ được đại gia nhiều tiền Song Kang xuống nước, hai người này bỏ kỹ thuật, Song Kang không có thời gian làm cùng một chỗ với bọn họ, liền bỏ tiền vốn, thành lập một nhóm nghiên cứu cỡ nhỏ.

Mà lại càng làm cô ngạc nhiên là, Hyoseop thế mà kéo được Yoona vào.

Đã như vậy, lão đại lợi hại nhất Lee Dohyun, đương nhiên cũng sẵn lòng cung cấp một phần tài chính và giúp đỡ trang thiết bị.

Cô luôn nói chiêu này của Hyoseop là một mũi tên bắn trúng hai con chim, cũng không biết dùng biện pháp gì, thế mà có thể tóm được Yoona phái bảo thủ xuống nước.

Hyoseop nói trước kia lúc ở nhà ăn bán cơm, anh là người hướng dẫn Yoona, sau Yoona không làm thêm ở nhà ăn nữa, anh còn giúp cô nàng cho mèo hoang ăn ba năm, phần ân tình này nặng tựa như núi.

Boyoung mới không tin, chỉ bằng cái này, có thể khiến Yoona từ công việc có tiền lương rất hậu hĩnh, xuôi nam theo anh lập nghiệp sao?

"Yoona, đây là kế hoạch nghề nghiệp của riêng cậu, đừng để anh ấy làm lung lay."

Boyoung khuyên bảo cô: "Dựa theo suy nghĩ của mình, đừng bởi vì quan hệ tốt với tớ hoặc là Hyoseop, lúc này ..."

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Yoona nói: "Tớ đã xem kỹ hạng mục của Hyoseop, người máy chỉ dẫn kia, dùng để rèn luyện và phát triển trí thông minh cho trẻ em trước tuổi đi học, tớ cảm thấy có chút thú vị, nói không chừng thật sự có thể thành công."

"Thật sao?"

"Cậu không tin anh ta?"

"Không phải, tớ đương nhiên tin tưởng anh ấy. Tớ chỉ sợ làm lỡ các cậu."

Áp lực tâm lý của cô rất lớn, nhất là loại hạng mục lập nghiệp, kéo xuống nước đều là nhóm bạn học cũ, cô rất sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tình cảm bạn bè sẽ vì vậy mà tổn thương.

"Không sao, đây là lựa chọn của tớ, chúng ta vinh nhục cùng hưởng, nguy hiểm cùng gánh." cô vỗ vai Boyoung: "Không phải cậu cũng tới sao."

"Tớ tới, hoàn toàn bởi vì..."

Bởi vì muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, mới không phải nghĩa chính ngôn từ như nói với ba mẹ, cái gì mà tự lập tự cường, cô chỉ là nhớ anh thôi.

Có điều mặc dù cô biết trình độ chuyên nghiệp của mình không bằng Yoona, nhưng Hyoseop đã muốn tự làm riêng, cô khẳng định ủng hộ anh một trăm phần trăm, giúp anh cùng nhau làm!

Trong ngày âm lịch đầu năm, công ty chính thức treo biển thành lập, lấy tên là Công ty sáng tạo B&L.

Trong văn phòng, cô hỏi Hyoseop: "BL? Boy's love, công ty đồng tính?"

Nghe vậy, Joohyuk ngồi trước laptop phun nước vào màn hình.

Hyoseop vuốt tóc cô, nói: "Tên này là Dohyun đặt, brother and love."

"Anh em và tình yêu, đó không phải là cái công ty dựa vào sao?"

Hyoseop chỉ Joohyuk: "Anh em."

Sau đó anh hôn lên trán cô một cái: "Tình yêu."

"Thì ra là như vậy," Boyoung đỏ mặt: "Vậy em đi làm việc của mình, không quấy rầy mọi người nữa, ngày mai nhớ để trống thời gian cùng em đi xem phòng."

"Ừm."

Sau khi cô đi, Joohyuk bát quái hỏi thăm: "Xem phòng? Các cậu muốn mua phòng rồi à?"

Hyoseop lắc đầu: "Cô ấy đến ở với tớ, không thể để cô ấy tủi thân ở trong căn phòng nhỏ kia được, tớ nhìn trúng một căn hộ cao cấp cho thuê, ngày mai đi xem phòng."

Cho dù bây giờ không mua nổi nhà ở, nhưng anh vẫn muốn trong phạm vi của mình, cho cô thứ tốt nhất.

Căn hộ kia nằm ở trung tâm thành phố, vị trí hoàng kim, chung cư cao cấp, cách chỗ làm việc gần, hai phòng ngủ một phòng khác, trang trí hiện đại, điều kiện rất tốt, duy chỉ không tốt chính là... tiền thuê quá đắt.

"Năm nghìn sáu đã là giá tốt nhất rồi, thanh toán một năm một lần, hai người còn do dự cái gì, đổi công ty môi giới khác, không có chuyện tốt dễ dàng như vậy đâu." Nhân viên môi giới không ngừng thúc giục hai người mau chóng ra quyết định.

Hyoseop nói với cô: "Không bằng chọn nơi này đi, hoàn cảnh rất tốt, em thích ngủ giường mềm, giường Tatami trong phòng kia rất dễ chịu."

Boyoung suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Em không ưng ý."

"Vậy được, đằng sau còn mấy căn hộ, chúng ta lại đi xem, dù sao cũng là chỗ ở lâu dài, hẳn là nên cẩn thận."

Thế là hai người lại xem mấy căn phòng, giá cả đều quanh quẩn từ 3000 đến 6000.

"Đều không vừa ý?" anh nhìn sắc mặt khó coi của cô, có chút lúng túng: "Những phòng này rất nhỏ, không so được nhà lớn em ở, nếu như em muốn ở biệt thự..."

Anh dừng một chút: "Anh lại lên mạng tìm một chút, cũng có cho thuê, chỉ là giá hơi cao một chút, mặc kệ thế nào, chỗ này của anh còn có chút tiền để dành."

Thời gian ngắn hẳn là ở được, sau này nếu như có thể kiếm ra tiền, liền có thể tiếp tục thuê.

Boyoung do dự nửa ngày, kéo ống tay anh, nói: "Thật ra thì, em cảm thấy chỗ ở hiện tại của chúng ta rất tốt, thật đó, ra khỏi cửa chính là siêu thị tổng hợp, mỗi ngày tan làm là có thể thuận đường mua thức ăn về nhà nấu, mặc dù nhỏ, nhưng ở hai chúng mình, vẫn dư."

Hyoseop nhíu lông mày, từ chối: "Không được, phòng đấy là lúc anh một mình thuê ở tạm, em chuyển tới, anh không thể để em ở lại chỗ đó."

Anh hiếm có lúc cứng rắn như vậy, cô hất tay anh ra: "Hyoseop, anh đã nói cái gì cũng nghe em!"

"Chuyện này không được, phòng đấy thật sự không tốt, anh không thể để em ở."

"Anh có thể ở em liền không thể ở sao. Phùng má giả làm người mập với em làm gì, bây giờ anh lập nghiệp, có bao nhiêu tiền đều cầm đi, một tháng mấy ngàn tiền thuê nhà, không đáng!"

Trán anh rịn mồ hôi, anh không nói chuyện, một mình tới cạnh vườn hoa hút thuốc.

Chung cư xanh hóa cực kỳ tốt, trong vườn hoa bảo mẫu dẫn trẻ con chơi xích đu, bên trái còn có bể bơi xanh thẳm.

Anh thích nơi này, anh muốn để cô ở nơi tốt một chút, đương nhiên, chỗ nào cũng không thể sánh nổi căn nhà lớn của cô, theo anh, khẳng định phải chịu khổ.

Boyoung nhìn bóng lưng trầm mặc của anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Thật ra không cần phải chịu khổ như vậy, mặc dù Mẹ Park kiên trì, nếu cô nhất quyết cùng người đàn ông này, như vậy đừng giơ tay xin tiền trong nhà, ăn ở tự mình lo.

Nhưng lão ba vẫn vụng trộm cho cô một khoản tiền, để cô sống tốt một chút, đừng để bản thân thiệt thòi.

Số tiền đó cô không động đến, cũng không nói cho Hyoseop.

Cô nhất định phải chứng minh cho ba mẹ thấy lựa chọn của mình không sai, như vậy bước đầu tiên chính là tự lập.

"Em biết, anh sợ em thiệt thòi." cô đi tới phía sau anh, vươn tay vòng qua eo anh, nhượng bộ trước: "Làm thế nào mới khiến anh hiểu, em thật sự không ngại, cuộc sống của anh trải qua thế nào, em sẽ cùng anh sống như vậy."

Hyoseop dập tàn thuốc, quay lại vuốt lưng cô: "Trong lòng khó chịu."

"Khó chịu cái gì, anh làm em khổ chỗ nào, trước kia ở đại học phòng ký túc xá bốn người, điều kiện cũng không tốt, không phải em vẫn vượt qua sao, ba em gọi em là cún con, em chính là cỏ đuôi chó, vườn hoa nhỏ có thể sống, vứt ngoài đất hoang cũng có thể sống."

Anh đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, nói: "Vậy chúng ta xem lại, thuê chỗ rẻ hơn một chút?"

"Chỗ ở hiện tại cũng rất tốt..."

Không đợi cô nói xong, anh nhéo nhéo thịt ở khóe miệng cô: "Cún con, chúng ta đều lùi một bước, đừng tranh cãi."

"Ừm..."

Đợi đã...

"Ai cho anh gọi cún con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yoona