Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TON 58: Không xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mấy người Song Kang chạy tới, Dohyun đang dùng một tay kiềm chặt cổ Bangtae, đầu gối thúc vào bụng anh ta khiến anh ta đau đến nhe răng há mồm, trong miệng phun toàn những lời thô tục.

Dohyun hiển nhiên là người từng tập võ, động tác quân nhân tiêu chuẩn, sẽ không gây tổn thương nhưng tuyệt đối không dễ chịu.

Song Kang và Joohyuk mắt thấy không ổn, vội vàng chạy tới, một người giữ tay, một người kéo lại, ngăn cản Dohyun đang kích động.

"Chuyện gì từ từ nói!"

"Xúc động là ma quỷ!"

Dohyun không muốn cứ thế bỏ qua cho Bangtae, Joohyuk không còn cách nào đành dồn sức ôm chặt eo anh, không cho anh tiến thêm nửa bước.

Mấy người không ngờ, Dohyun trước nay lão luyện trầm ổn lại kích động như vậy, nhìn dáng vẻ phẫn nộ nổi hết gân xanh của anh, xem ra hôm nay hẳn là muốn lột da Bangtae đây mà.

Joohyuk "Sao vậy đây là... có gì nói chuyện hẳn hoi, đừng động thủ."

Hyoseop đứng bên cạnh lẩm bẩm niệm Phật: "Bổn nhân cung cấp dịch vụ khám chữa, hai mươi won một người."

Song Kang giữ chặt tay Dohyun, trầm giọng nói: "Lão tứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Trên mặt Dohyun không cảm xúc, chỉ vào Bangtae, giọng nói cực kỳ âm u lạnh lẽo: "Lúc tớ đi vào, nhìn thấy cậu ta động tay động chân đánh con gái."

Con gái ở đây, chỉ có Yoona và Eunji, da của Eunji rất trắng, lại mặc áo len thấp cổ, đột nhiên trên cổ trắng nõn xuất hiện có một vòng dấu đỏ, huyệt thái dương của Song Kang giật giật.

"Mẹ mày!"

Song Kang bất ngờ phát điên, xông lên phía trước vung nắm đấm hung hăng đánh vào mặt Bangtae, khóe miệng anh ta đổ máu, cả người lảo đảo lùi lại, chật vật ngã xuống đất.

"Ôi này! Cậu nổi điên cái gì!" Joohyuk không ngờ vất vả lắm mới khống chế được một người, một người khác lại động thủ.

"Lão nhị, cậu nhìn gì vậy, mau giữ chặt cậu ấy."

Hyoseop "ừm" một tiếng, đi tới ôn hòa khuyên nhủ Song Kang: "Quân tử động khẩu không động thủ."

Song Kang lôi cổ áo của Bangtae lên, hoàn toàn không để ý tới Hyoseop đang nhã nhặn khuyên bảo bên cạnh.

"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đánh nhau là hành vi cực kỳ không văn minh, sẽ bị ghi lại đó."

"Cậu xem, nắm đấm rơi trên người cậu ta, tay của cậu cũng sẽ đau có phải không, cậu còn trẻ tuổi, đừng vì chút khí thế nhất thời."

Joohyuk lườm một cái.

Dohyun kéo Joohyuk ra, đi qua giữ tay Song Kang lại: "Đủ rồi."

Tay Song Kang nổi gân xanh, thở hổn hển, bàn tay nắm thành đấm không ngăn được run rẩy, nhìn giống như tức điên lên.

Joohyuk nói nhỏ với Hyoseop: "Cậu nhìn người anh em kia bình thường không nóng không lạnh, thời điểm then chốt thật đúng là rất nghĩa khí, không quen nhìn tên kia bắt nạt con gái, vừa mới quyền kia, rất mạnh nha."

Hyoseop tỏ vẻ cao nhân đắc đạo hiểu hết hồng trần, liếc mắt nhìn Joohyuk, sâu xa nói: "Việc có chỗ cổ quái tất có yêu."

Nhìn cái dáng vẻ mặt đỏ bừng bừng, tơ máu giăng đầy mắt, ra tay mạnh bạo, sao có thể là thấy việc nghĩa hăng hái làm, cái này mẹ nó căn bản chính là mối thâm thù đại hận giết cha đoạt vợ ấy chứ.

Hyoseop quan sát Yoona chật vật, lại nhìn Song Kang, khóe miệng nở ra một nụ cười thần bí, giống như đã phát hiện ra mọt bí mật động trời cực kỳ ghê gớm.

Chẳng gì ngon bằng sủi cảo, chẳng gì "chơi" sướng bằng chị dâu, hắc hắc không thể nói ra.

Bangtae bò từ dưới đất lên, sửa lại cổ áo, mặt mũi bị đánh bầm dập nhưng trên người hẳn là không có gì đáng ngại, nghe giọng nói của anh ta vẫn rất hùng hồn -

"Lấy nhiều địch ít đúng không, mấy người chờ đấy, bây giờ tôi sẽ tới chỗ bảo vệ tố cáo các người!"

Nếu như bị điều tra, chuyện đánh nhau tuyệt đối không phải trò đùa.

Joohyuk vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, giữ chặt Bangtae: "Đừng, chuyện gì cũng từ từ."

Bangtae quay đầu, trong mắt giăng đầy tơ máu, hung tợn phun ra năm chữ: "Đừng khinh thiếu niên nghèo!"

"Ôi! Cái tên này... Mẹ nó ai khinh cậu thiếu niên nghèo, cậu đánh con gái rõ ràng là không đúng."

Joohyuk còn muốn nói lý với anh ta vài cậu, Dohyun sau lưng mở miệng: "Lão tam, được rồi, để cậu ta đi đi."

Chuyện này làm chính là làm, giấu diếm cũng không được, tóm lại vấn đề cần phải giải quyết.

Bangtae không quay đầu chạy xuống lầu, Joohyuk còn có chút do dự: "Thật sự để cậu ta tới chỗ bảo vệ sao, chúng ta cái đó... Đây cũng coi là lấy nhiều địch ít tụ tập đánh nhau, làm lớn chuyện không có kết quả tốt."

Nếu như bị ghi lại, hậu quả khó lường.

Tiền đồ tốt đẹp của Dohyun...

Mắt Yoona đỏ lên, chạy ra ngoài: "Em đi xin lỗi anh ta!"

Dohyun đuổi theo đè vai cô lại, kéo cô trở về, ôm mặt cô kiểm tra, dịu dàng hỏi: "Cậu ta có đánh phải em không."

Yoona liên tục lắc đầu, trong lòng còn suy nghĩ đến việc Bangtae muốn tới chỗ bảo vệ tố cáo, sốt ruột nhìn Joohyuk nói: "Gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta việc này không cần làm ầm ĩ."

Joohyuk lấy điện thoại di động ra, Eunji hờ hững nói: "Nếu điện thoại của anh ta chống nước, có lẽ có thể kết nối."

Lúc này Yoona mới nhớ ra, điện thoại đã bị Eunji ném đi, cô chau mày ủ rũ.

Dohyun xác định Yoona không việc gì mới nhẹ nhõm thở ra, lạnh nhạt nói: "Cái gì đã tới thì trốn không thoát, chuyện xảy ra một mình tớ chịu trách nhiệm là được, không liên quan đến các cậu."

Anh hỏi Song Kang trước mặt: "Cậu thằng nhóc này tham gia náo nhiệt làm gì."

Toàn bộ chú ý của Song Kang đang đặt trên người Eunji, ngẩn ngơ, Dohyun nói anh ta cũng không nghe thấy.

Anh ta muốn hỏi cô có sao không, nhưng cô lại lùi lại, tỏ vẻ người khác chớ lại gần.

"Đây là chuyện do tôi gây ra, tự tôi chịu trách nhiệm là được." Eunji cầm sách quay người ra ngoài: "Tôi lên lớp, sắp muộn rồi."

Song Kang lập tức đi theo: "Trời tối không an toàn, để anh đưa em xuống dưới."

Joohyuk phía sau ồn ào: "Ơ! Ở trường có gì không an toàn!"

**

Eunji bước nhanh chân, Song Kang chạy chậm chậm theo đằng sau mới đuổi kịp cô, một mực đuổi tới vườn hoa nhỏ ở tòa nhà giảng đường.

Eunji quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Anh đừng quấn lấy tôi nữa."

"Anh chỉ muốn xác định em không việc gì." Song Kang nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng nõn của cô, đưa tay muốn chạm vào, lại bị cô đánh cho một cái.

"Đừng chạm vào tôi."

Thấy cô bài xích như vậy, anh buông tiếng thở dài: "Anh đi đây."

Eunji không lên tiếng, lại không ngờ anh ta đi được hai bước, không biết nổi điên cái gì đột nhiên quay người chạy tới, lấy tốc độ khiến cô không kịp chuẩn bị ôm lấy cô, siết chặt vào trong ngực mình.

Người đàn ông này, bình thường nhìn ôn hòa nhã nhặn, thực chất bên trong cực kỳ cố chấp, ngược lại rất giống cô.

"Buông ra."

Eunji dùng sức dãy dụa, anh lại càng siết chặt cơ thể mảnh dẻ hơn: "Còn chưa đủ sao?"

Tra tấn anh mấy năm nay, còn chưa đủ sao!

Eunji biết không thể thoát khỏi anh ta, dứt khoát từ bỏ, để mặc anh ta dùng tư thế ôm chặt như gấu, gắt gao giam cầm cô trong lồng ngực.

Lồng ngực của anh ta rất cứng, giống như tính cách trước kia của anh ta, xưa nay không bao giờ chịu thua người khác.

Cô vươn tay, đầu ngón tay thon dài hồng hào phác họa đường nét xinh đẹp ở cằm anh ta, đột nhiên cười: "Lại cùng anh thêm một lần?"

Cả người Song Kang run lên.

"Quấy rầy tôi, không phải vì muốn cái này sao?"

Ngoài dự liệu là, anh đột nhiên đẩy cô ra, trong đôi mắt xoẹt qua tia đau khổ.

Có điều thoáng qua liền biến mất, anh ta lại giữ chặt cổ tay nhỏ bé của cô kéo về phía mình, giọng nói hung ác: "Eunji, ngẫm lại đêm đó đi."

Cơ thể của cô đột nhiên khựng lại.

Song Kang đưa tay chỉ đầu mình: "Tất cả chi tiết của đêm đó, đều khắc ở đây, anh tuyệt đối không tin em không yêu anh."

Eunji tránh anh ta, một lần nữa nhặt túi sách trên mặt đất đeo lên lưng, cười lạnh lùng: "Anh một người đàn ông trưởng thành, kia là phản ứng sinh lý bình thường của phụ nữ, hiểu không, với yêu hay không không quan hệ."

Song Kang kiên trì gần như cố chấp: "Chính anh tự phán đoán, không cần em nói anh."

"Đợi anh ngủ với mấy người phụ nữ khác liền biết." cô quay người bỏ đi: "Anh phải học cách nhìn về phía trước."

**

Yoona nói đầu đuôi câu chuyện với Dohyun, liên tục tự trách đến cả Joohyuk cũng không nhìn nổi.

"Chuyện này không thể trách em, chẳng qua Eunji kia thật sự cường a, một cái di động nói ném là ném, cái tính này..." Anh ta rùng mình: "Sau này gặp cô nàng phải đi đường vòng."

Sáng hôm sau, thành viên trong tổ nghiên cứu bất kể có lớp hay không, đều bị giáo sư Jo gọi vào văn phòng.

"Đánh nhau! Đánh nhau! Đánh nhau!"

Giáo sư Jo cuốn quyển sách lại, lần lượt đập lên đầu Bangtae, Dohyun, Song Kang: "Thừa tinh lực không có chỗ làm, tổ của tôi rất nhàn phải không? Chán quá có thể đi, tôi tuyệt đối không giữ."

Yoona vội vàng đứng ra bảo vệ Dohyun: "Thầy Jo, đừng trách Dohyun, do em gây ra."

Giáo sư Jo nghiêm khắc nói: "Em không cần nói giúp bọn chúng, tôi thấy bọn chúng từng người từng người chưa nếm qua chút đau khổ nên muốn lên trời!" Ông dùng sức đập mạnh vào lưng Song Kang: "Đứng thẳng!"

Song Kang đứng thẳng người, nói: "Là do một mình em ra tay."

Dohyun nói: "Bớt khoe khoang đi, một mình cậu có thể đánh cậu ta thành dạng này sao."

Trên mặt Bangtae xanh xanh đỏ đỏ, trên trán dán băng cá nhân, phẫn hận nói: "Bọn họ đều có phần, một người cũng không trốn thoát!"

Giáo sư Jo tức đến ngón tay cũng run rẩy: "Các cậu cho rằng mình là học sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi sao, còn đánh nhau, ngây thơ! Tôi hướng dẫn các cậu bao lâu này cũng chưa từng thấy các cậu ngang bướng như vậy, các cậu đơn giản là muốn chọc tức tôi đến chết!"

Dohyun biết, sự việc do giáo sư Jo nói giúp với bên bảo vệ nên lúc này mới đè xuống được, nói là xử lý nội bộ, nhưng nếu như khoa biết, ắt hẳn sẽ rất nghiêm trọng.

Động tay đánh người còn có Bangtae, mặc dù anh ta bị đánh thảm nhất, nhưng cũng không thể trốn thoát xử phạt tương tự, Eunji và Yoona khẳng định sẽ không bỏ qua việc anh ta đánh con gái.

Hôm qua nóng máu chạy tới chỗ bảo vệ tố cáo, sáng sớm hôm nay tỉnh lại liền hối hận, anh ta cũng động tay động chân, khẳng định chạy không thoát.

Nếu như làm lớn chuyện, chưa kể anh ta mất học bổng, nói không chừng còn bị ghi lại tội.

Bị ăn đánh còn bị trừng phạt, mất nhiều hơn được.

Lần này không phải giáo sư Jo sáng sớm chạy tới chỗ bảo vệ đè chuyện này xuống, xem chừng thật sự sẽ rơi vào kết quả ngọc nát đá tan.

Song Kang và Dohyun đều là phú nhị đại, bọn họ xong đời còn có gia đình chống lưng, Bangtae anh ta không có cái gì, cũng không thể dựa vào ai.

Bangtae cúi thấp đầu, nghĩ đến thế giới này mẹ nó đúng là không công bằng.

"Tôi đến cái tuổi này, còn phải chìa mặt mo ra nói đỡ cho các cậu, các cậu thật sự là học trò ngoan của tôi." Giáo sư Jo vẫn chưa hết tức giận: "Tự các cậu nói, chuyện này phải giải quyết thế nào."

Yoona vừa định thò đầu ra nói liền bị Dohyun dùng tay ấn trở về.

"Em muốn bọn họ xin lỗi!" Bangtae chỉ vào Dohyun và Song Kang, còn có quần chúng Eunji liên quan: "Bọn họ chủ động đánh em, cô ta ném điện thoại của em, em muốn bọn họ xin lỗi, sau đó bồi thường điện thoại."

"Bồi thường điện thoại cho cậu không thành vấn đề, xin lỗi, không có khả năng." Dohyun mặt không biểu cảm, thái độ cứng rắn.

"Thầy Jo, thầy nhìn cậu ta..."

Giáo sư Jo nghiêm nghị nhìn Dohyun, cảnh cáo anh: "Nếu như các cậu kiên trì không chịu nhượng bộ, chuyện này báo lại lên khoa."

Dohyun liếc Song Kang rồi gật đầu với anh ta, kiên định nói: "Dù làm tới tòa án, chúng em cũng sẽ không xin lỗi."

"Rầm" một tiếng, giáo sư Jo vỗ mạnh lên bàn: "Hồ đồ! Các cậu thật sự vô pháp vô thiên! Tôi sao lại dạy ra học trò như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yoona