Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tong hop truyen bua votongdanhmeo

CHÁO CHỬI

Tôi đã có gấu, dù nhiều người chê rằng gấu tôi rất xấu, nhưng tôi vẫn rất tự hào, bởi nó là thành quả của một quá trình dài miệt mài phấn đấu. Gấu là con gái Hà Nội chính gốc, trong trắng, ngoan hiền, còn tôi chỉ là một thằng trai tỉnh lẻ, quê mùa. Tôi quen gấu rất tình cờ. Lần ấy, gấu cùng đám bạn về quê tôi dã ngoại và cắm trại cạnh bờ sông. Không hiểu gấu ra bờ sông để đi tè hay là rửa tay, nhưng nàng bị trượt chân lăn cái “tùm” xuống nước, chới với vùng vẫy, kêu cứu trong tuyệt vọng. Đám bạn của gấu thì mải chơi đùa, hò hét nên chẳng hay biết gì. Lúc đó, tôi đang hí húi lau chùi dưa chuột ở ruộng dưa gần đó, thấy người bị nạn thì cuống cuồng cởi hết quần áo nhảy ùm xuống cứu luôn (phải cởi quần áo ra vì còn mỗi bộ này để chiều đi học, mấy bộ kia giặt chưa khô).

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng, tôi cũng dìu được nàng lên bờ, đưa nàng vào ruộng dưa leo cho mát mẻ và kín đáo, rồi từ từ đặt nàng nằm xuống. Nàng lúc này đã bất tỉnh rồi, môi tái đi, và có vẻ đã bị uống khá nhiều nước. Tôi nghĩ ngay đến việc phải hô hấp nhân tạo cho nàng trước khi quá muộn. Lập tức tôi nhớ lại phương pháp sơ cứu mà thầy giáo đã dạy tôi ở trường. Tôi vật nàng nằm ngửa ra, tay duỗi thẳng, chân dạng háng, rồi tôi từ từ nằm đè lên người nàng, môi run run chạm vào môi nàng, lưỡi tôi lách nhẹ qua khe miệng nàng rồi liên tục khua khoắng để hô hấp. Thầy giáo tôi dặn rằng phải khua lưỡi thật nhanh và dẻo thì người bị nạn mới thấy nhột miệng mà tỉnh lại.

Có vẻ như phương pháp mà thầy truyền lại cho tôi đã phát huy hiệu quả. Tôi thấy nàng bắt đầu thở dốc, lưỡi nàng cũng uốn éo, quắn quéo lấy lưỡi tôi. Tức thì, tôi chuyển sang bước thứ hai. Tôi đưa hai bàn tay đặt lên hai bên ngực nàng rồi ra sức ấn. Thầy giáo tôi bảo phải ấn mạnh và đều để cho người bị nạn phọt nước ra. Thế nhưng không hiểu sao tôi ấn một hồi mà vẫn chưa thấy miệng nàng chảy ra tí nước nào cả. Hay là nước nó chảy ra ở chỗ khác mà tôi không biết?

Nhưng thật may, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại. Nàng thều thào cảm ơn tôi, rồi mắt lóng lánh nhìn vào những quả dưa leo đang độ phát triển sung mãn, sần sùi, cong cong, vươn lên đầy mạnh mẽ từ những gốc dưa rậm rạp, xum xuê. Hai đứa nhìn nhau ngượng ngùng một lúc khá lâu, chẳng biết nói gì, mãi sau tôi mới mở được miệng đầy ấp úng, bằng một giọng lúng túng:

- Em ăn dưa không? Làm quả cho mát nhé?!

Vậy là tôi và nàng yêu nhau từ đó. Khi nàng về Hà Nội, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Dù xa cách nhưng chúng tôi vẫn gửi cho nhau những lời chan chứa thương yêu qua email, những tình cảm đắm say qua Phây, và những nhớ nhung quằn quại qua cái điện thoại. Chiều hôm trước, nàng mời tôi lên Hà Nội chơi một chuyến, nàng muốn chính thức giới thiệu tôi với bố mẹ nàng. Khỏi phải nói là tôi vui đến nhường nào. Vậy là tình yêu của tôi và nàng đã tiến thêm được một bước khá dài, và chứng tỏ tình cảm nàng dành cho tôi là nghiêm túc.

Ít có dịp lên Hà Nội nên đường xá trên đó tôi khá lạ lẫm và ngu ngơ, may mà có thằng bạn đang học trên ấy nên tôi bảo nó ra bến xe đón. Vừa xuống bến, còn đang ngơ ngác, tôi đã thấy nó cười toe toét:

- Ê cu! Độ này nhìn ngon phết nhỉ! Lên Hà Nội có việc gì thế?

- Tao thăm gấu!

- Đệt! Chém vãi! Bọn tao trên Hà Nội này mà vẫn FA cả lũ, mày ở quê mà đòi…

- Từ từ rồi mày sẽ thấy! Giờ đưa tao đi ăn cái gì đã, đói quá! Hà Nội có món nào độc mà rẻ không mày?

- Thịt chó Nhật Tân, Vịt Vân Đình, Bò Ba Vì, thích ăn gì?

- Mấy món đó ở quê cũng đầy mà. Có gì lạ hơn không?

- Đi ăn cháo chửi nhé?

- Là sao?

- Đi rồi biết!

Tôi tò mò và háo hức leo lên xe của nó. Nó đưa tôi chạy vòng vèo rồi dừng lại ở một quán cháo nhỏ nhưng khá đông đúc. Đang loay hoay để xe thì một thằng từ trong quán phi ra:

- ĐKM chúng mày, đến ăn cháo hả?

- Dạ vâng ạ! – Tôi trả lời bằng giọng rụt rè pha chút hoảng sợ.

- ĐKM chúng mày để xe đấy bố dắt cho, vào đi!

Lúc này, thằng bạn tôi mới lên tiếng:

- ĐKM anh! Nhớ dắt xe em cẩn thận, xe mới mua đấy!

- ĐKM chúng mày, yên tâm đi!

À, tôi hiểu rồi, hóa ra, cháo chửi là như vậy! Khá thú vị! Bình thường tôi cũng thích chửi bậy, nhưng ít có dịp, giờ vào đây, được chửi bậy thoải mái, thấy trong người rất sảng khoái. Tôi tự tin và hào hứng bước vào trong quán rồi hô to:

- ĐKM thằng chủ quán! Cho bố mày hai bát cháo ra đây!

- ĐKM chúng mày, có ngay đây!

Hai chúng tôi ngồi xì xụp ăn cháo. Thực ra, cháo ở đây không ngon lắm, nhưng chẳng hiểu sao khách đến rất đông, không khí lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng chửi bới ầm ĩ, râm ran không ngớt, rất vui vẻ! Đang ăn, chợt thấy thằng bạn tôi mắt sáng lên, miệng há hốc ra, rồi nó ghé tai tôi thầm thì:

- Con bé ngồi phía sau mày nhìn ngon phết!

Tôi lập tức quay lại, và cũng há hốc mồm giống hệt nó. Nhưng tôi há mồm không phải vì con bé đó ngon, mà vì tôi nhận ra đó chính là gấu của tôi. Nàng cũng đi ăn cháo cùng mẹ. Tôi quay sang bảo với thằng bạn:

- Là gấu của tao đấy! Mày ngồi đây, để tao qua chào mẹ nàng và nàng một câu đã!

Tôi chỉnh đốn lại trang phục, run run tiến lại chỗ bàn của hai mẹ con nàng:

- ĐKM bác! Bác cũng đi ăn cháo à? ĐKM em!

- ĐKM thằng chó này! Mày là thằng nào? Sao tự nhiên chửi mẹ con tao?

- Dạ! Con là người yêu của em nhà mình ạ! Rất vui được gặp bác! ĐKM bác!

- Thằng chó! Con gái tao có ế cũng không bao giờ tao gả cho cái loại mất dạy như mày! Về thôi con! Mẹ cấm con yêu đương với cái thằng điên này! Mẹ mà biết con còn lằng nhằng với nó, mẹ giết! Sáng ra đã gặp phải thằng thần kinh! Bực cả mình!

Thế rồi mẹ nàng đùng đùng lôi nàng xềnh xệch ra khỏi quán, bỏ lại tôi đứng chôn chân ở đó. Tôi bàng hoàng không hiểu và không muốn tin những gì vừa xảy ra. Tôi tưởng ở quán này thì được chửi thoải mái mà? Tôi đã mất gấu thật sao? Tôi lại trở về là một thằng FA thật sao? Thằng bạn tôi đã đứng bên tôi từ lúc nào, nó nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi:

- Thôi mày ạ! FA cũng có cái vui của FA mà! Tao FA mấy chục năm nay thì đã sao? Có tao đồng cảnh ngộ với mày rồi, đừng buồn nữa nhé!

- Ừ, cảm ơn mày đã động viên! ĐKM mày!

HẠ VỀ…

Có vẻ như hạ đã về, dù chưa thấy tiếng ve, dù đâu đấy những đốm phượng còn ấp e, chửa dám lập lòe. Thực ra bây giờ, phố xá lúc nào cũng ồn ã, cũng inh ỏi còi xe, đến tiếng kêu cứu thảm thiết của một phụ nữ bụng bầu bị ngã xe, dập tay, gẫy xương mà người đi đường còn chẳng nghe thấy, huống chi là một vài tiếng ve đơn lẻ, đậu trên cành phượng ngọn me, nằm khép nép bên vỉa hè.

Ấy vậy mà anh vẫn cảm nhận được những rộn ràng, sục sôi của mùa hạ qua cái nắng đầu hè oi ả; qua tấm áo sờn của chị lao công, ướt ròng mồ hôi vất vả; qua những chiếc quần soóc bé cỏn con, ngắn củn cởn, những áo hai dây mỏng tang, lơi lả, được trưng diện ngày một nhiều trên những con đường nhộn nhịp người qua; và anh còn thấy mùa hạ cả ở lòng mình, đang cồn cào, nôn nao khó tả, ở mối tình đầu vụng dại, của một mùa hè, của một thời học trò đã rất xa.

Nếu chưa được hôn mà mới chỉ nắm tay nhau thôi, liệu có được gọi là “mối tình đầu”? Anh cũng không biết nữa! Nhưng hãy cứ cho anh gọi em bằng ba từ thiêng liêng đó, bởi chắc cũng chẳng ai phàn nàn, vì ba từ đó anh giữ chỉ mình anh, với riêng anh, trong một góc nhỏ thiêng liêng của trái tim mình.

Không hiểu sao, anh cứ có cảm giác rằng, cái mùa hè xưa ấy, ve râm ran hơn và phượng rực rỡ hơn bây giờ. Bởi khi ấy, tiếng ve là ngổn ngang những lời trong lòng anh muốn nói, nhưng chẳng nói nên lời; bởi khi ấy, phượng là những đóa lửa cháy trong lòng anh rừng rực, dù vẻ bề ngoài anh vẫn lúng túng, rụt rè, chỉ biết đi bên em câm lặng, ngây ngất với hương thơm phảng ra từ áng tóc óng dài, nghe tiếng ve miên man và ngắm những vòm phượng đỏ mơ màng.

Anh không biết hồi đó những người khác yêu ra sao, nhưng với anh, chỉ cần mỗi lần đi học, “vô tình” ngang qua lớp em, được em gửi cho một ánh nhìn âu yếm, chỉ thế thôi cũng đủ để đêm về anh khó ngủ, để những âm ỉ, đê mê còn theo anh tận đến những hôm sau.

Những cô bé, cậu bé học sinh bây giờ khác với chúng ta ngày xưa quá, phải không em? Họ ít thích mặc áo dài, và hiếm khi tết tóc đuôi sam; họ chuộng những quần soóc, áo hai dây, tóc light, cuộn quăn bồng bềnh; họ không còn rụt rè, ngại ngùng như chúng mình hồi đó, mà tự tin trao cho nhau những cái hôn hồn nhiên giữa công viên, rồi đường hoàng dìu nhau vào nhà nghỉ.

Có thể là hồi ấy chúng mình ngu ngơ, cũng có thể là bây giờ học sinh quá mạnh dạn; có thể hồi ấy chúng mình quá lạc hậu, cũng có thể bây giờ lớp trẻ đã hiện đại hơn; có thể là mỗi thời mỗi khác! Chỉ có một điều anh vẫn băn khoăn mà mãi vẫn chưa thể tìm được câu trả lời: Nếu hồi đó, chúng mình cũng dắt nhau vào nhà nghỉ, liệu bây giờ, lòng anh có còn nôn nao nhớ về em, nhớ về mối tình đầu, để thấy cồn cào mỗi khi trời vào hạ, khi thấy ve kêu, thấy phượng đỏ, thấy nắng rực vàng trên vòm trời xanh bao la?

TÔI ĐÃ ĂN THỊT CHÓ

Tôi vừa ăn thịt chó sáng nay, nên giờ thấy rất áy náy. Bởi dạo này, dư luận lên án việc ăn thịt chó gay gắt lắm! Nếu biết tôi ăn thịt chó, liệu người ta có khinh bỉ, coi thường tôi không nhỉ? Không chịu nổi với cảm giác tội lỗi và day dứt trong lòng, tôi quyết định đến nhà thờ gặp Cha để xưng tội…

- Thưa cha! Con là kẻ có tội, xin cha ban phép lành cho con!

- À, là con đấy sao? Dạo này ngoan nhỉ, cả tuần rồi chưa thấy con đến xưng tội! Thế hôm nay con đã gây ra tội lỗi gì? Lại hiếp dâm hả?

- Dạ không, con vừa ăn thịt chó ạ!

- Ôi trời ơi! Sao con dám? Dư luận đang rất phản đối việc này đấy! Chó là bạn của con người mà, sao con lại ăn thịt bạn mình? Ôi chúa ơi!

- Thưa cha, con không phải là bạn của chó, ngược lại, con với chó là kẻ thù!

- Cụ thể thế nào, con nói ta nghe xem!

- Dạ! Lần ấy, con đang tè, không hiểu con chó nhà con nó nhìn nhầm thành con chuột hay là cái cái xúc xích mà nó từ đâu lao tới ngoạm cái “phập” một phát! Sau phát ấy, vợ con nằng nặc đòi đưa đơn ly dị, rồi đòi ngủ riêng. Con khổ lắm cha ạ! Rồi mới hôm qua nữa, con định tổ chức cho vợ một buổi tối thật lãng mạn để hàn gắn lại tình cảm vợ chồng. Con đã đốt 69 ngọn nến lung linh, rải hoa hồng khắp từ phòng khách vào đến tận giường ngủ. Ấy vậy mà cái con chó đó, hình như nó vừa đi ăn cứt bên nhà hàng xóm về thì phải, nó chạy xồng xộc vào nhà, qua phòng khách, chui vào phòng ngủ, nó rải cứt khắp từ phòng khách lên giường ngủ luôn!

- Nhưng dù sao thì xã hội vẫn coi nó là bạn của con người, và con không nên đi ngược lại với quan niệm của xã hội!

- Không biết chó nhà người khác thế nào, chứ chó nhà con toàn ăn cứt cha ạ! Nó ăn cứt, còn con thì ăn cơm, sao lại bắt con làm bạn của nó? Con nuôi nó không phải để làm bạn mà chỉ để cho nó coi nhà, giống như nuôi gà để đẻ trứng, nuôi mèo bắt chuột, nuôi trâu đi cày thôi. Vậy tại sao con không thể ăn thịt nó giống như ăn thịt gà, thịt trâu, thịt mèo ạ? Ai yêu chó, coi chó như bạn thì có thể không ăn, tùy họ, nhưng tại sao lại lên án người khác? Con ăn thịt chó cũng giống họ ăn thịt lợn, nếu bây giờ con đến gặp họ và bảo rằng con nhiệt liệt phản đối việc họ ăn thịt lợn vì con coi lợn như là bạn của con, vậy họ có nghe theo không?

- Ờ, thì quan niệm của xã hội là thế, và con không nên đi ngược lại với quan niệm của xã hội.

- Dạ vâng, vì thế nên con mới thấy mình có tội, và đến đây xưng tội với cha. Không biết có phải vì cái cảm giác tội lỗi hay không mà con ăn thịt chó lại không thấy ngon, vẫn còn thừa hơn một nửa nồi rựa mận ở nhà cha ạ!

- Nói cho cha biết quy trình gây tội của con nào!

- Dạ! Sau khi thui vàng, con chặt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào nồi ướp với riềng, xả, mẻ, mì chính, ớt, nước mắm, xóc đều cho mùi dậy lên thơm phức, rồi đổ thêm bia vào hấp cùng, xong múc ra ăn nóng cùng với lá mơ, chuối xanh, khế và rau húng ạ!

- Ờ! Con chờ cha tí!

- Cha đi đâu vậy ạ?

- Ta vào toa-lét lấy cuộn giấy ăn lau mồm đã!

- Dạ vâng!

- Xong rồi! Mà con vừa nói rằng vì cảm giác tội lỗi nên con ăn không ngon sao?

- Dạ vâng!

- Ta nghĩ đó không phải là lý do đâu! Con ăn không ngon là bởi con quên không ướp với mắm tôm con ạ! “Thịt chó mà thiếu mắm tôm, như ăn kẹo lạc lúc mồm bị đau”, nó nhạt nhẽo và giảm cái sự ngon đi nhiều lắm! Hơn nữa, cách hấp rựa mận cũng không hề đơn giản. Nếu con hấp kỹ quá, thịt sẽ nát và bã, nếu hấp mà chưa chín, thịt sẽ tanh và dai. Con phải căn thời gian, lúc nào thấy lớp bọt màu nâu nhạt sùi lên, bao quanh và nổ tanh tách bên mép nồi, ấy là khi nên tắt bếp.

- Dạ, con cảm ơn cha, con nhớ rồi ạ! Nhưng bây giờ con phải làm sao với cái nồi rựa mận ở nhà hả cha? Ăn tiếp thì sợ áy náy, sợ cảm giác tội lỗi, sợ mọi người lên án, nhưng đổ đi thì phí của giời lắm!

- Cũng khó nhỉ! Cái này ta cũng không biết phải khuyên con sao nữa! Hay là thế này nhé! Ở nhà ta vẫn còn nửa chai Vodka, còn sót lại từ hôm đám ma. Chiều tối nay ta sẽ mang qua nhà con, hai cha con ta sẽ bàn cách xử lý cái nồi rựa mận đó! Con thấy sao?

- Dạ! Vậy thì tốt quá rồi! Cha nhớ mang theo cả mắm tôm cha nhé! Mà cha ơi, vậy là tội của con đã được rửa sạch rồi phải không cha?

- Ừ, sạch rồi con ạ! Nhân danh cha, con và những người ăn thịt chó, ta tha tội cho con! Hẹn gặp con tối nay nhé!

NHỮNG TẬP TỤC ĐẸP

Theo số liệu thống kê không chính xác của tổ chức FAP FAP – một tổ chức phi nhân đạo của Giao Hợp Quốc, thì ở Việt Nam hiện nay có khoảng 69 dân tộc anh em sinh sống. Mỗi dân tộc đều có những thói quen, những phong tục tập quán riêng biệt, rất hay, rất đẹp của mình. Và để tránh cho những nét đẹp ấy bị mai một, bị thất truyền theo thời gian thì tổ chức FAP FAP đã có văn bản đề nghị Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch phải có những chương trình, kế hoạch và chiến lược cụ thể hòng quảng bá, phổ biến rộng rãi những phong tục tập quán tốt đẹp ấy, làm sao để nhân dân thủ đô và nhân dân cả nước học tập và làm theo những tập tục đầy tính nhân văn, đượm tình dân tộc ấy.

Sau đây là một số tập tục chính có tên trong danh sách mà tổ chức FAP FAP đã trình lên Bộ để quảng bá và nhân rộng:

1. Tập tục thứ nhất: Tắm truồng ở suối.

Đây là tập tục rất đẹp của phụ nữ dân tộc Thái. Cứ chiều chiều, các chị em phụ nữ Thái lại kéo nhau ra suối tắm truồng. Đủ mọi lứa tuổi, từ các cháu thiếu niên đến các em thiếu nữ, từ các chị thiếu phụ đến các cụ thiếu răng, tất cả đều tồng ngồng, tô hô giữa mây trời, núi rừng và non nước. Một cảnh tượng quá đẹp và có khả năng gây phấn khích hơn bất kì một clip trên mạng nào. Có lẽ, đó cũng là lý do mà những vùng có dân tộc Thái ở, dù vùng đó chẳng có cái danh lam thắng cảnh nào, thì lượng khách du lịch đến đó vẫn rất đông, và hầu hết khách đều là mấy thanh niên FA ở dưới xuôi, vì tình yêu với núi rừng mà không quản ngại gian lao, lọ mọ lên tận bản làng xa xôi để thăm cho thỏa cái thú (tính).

Việc tổ chức FAP FAP yêu cầu Bộ Văn hóa Thể dục và Du lịch đưa tập tục này của người Thái về phổ biến rộng rãi tại Hà Nội cũng không phải là một ý kiến tồi. Thứ nhất, Hà Nội có khá nhiều sông, hồ, có thể kể tên ra đây như Hồ Gươm, Hồ Tây, Hồ Hale, Hồ Sài Đồng, rồi thì sông Hồng, sông Kim Ngưu, sông Tô Lịch. Cơ sơ sở hạ tầng thuận lợi ấy sẽ là điều kiện lý tưởng để các chị em tắm táp. Thứ hai, nếu dạo quanh phố phường Hà Nội vào những ngày hè nóng nực này, bạn sẽ thấy những cô gái mặc mà như không mặc, quần soóc ngắn đễn nỗi đo từ cạp quần đến gấu quần chưa được một gang tay, áo hai dây mỏng tang, áo yếm hở hang, chạy xe hiên ngang. Những bộ trang phục khoe thân đó mà họ còn dám mặc thì có lẽ việc tắm truồng bên Hồ Tây cũng không phải là việc gì quá ghê gớm với họ.

Bạn hãy thử tưởng tượng xem, một chiều hè hiu hiu nắng vàng, bên Hồ Tây mơ màng, một đàn em gái tuổi teen tròn trịa nở nang, sức sống căng tràn, trên người không mảnh vải che thân, vừa kì cọ, tắm rửa, vừa cười vang. Chắc chắn nó sẽ thu hút được một lượng lớn khách du lịch trong nước và quốc tế, và nguồn thu từ du lịch của Thủ đô nói riêng và Việt Nam nói chung sẽ tăng với tốc độ phi mã (hay nói cách khác là tốc độ cưỡi ngựa).

Tuy nhiên, Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch có vẻ không mặn mà lắm với đề nghị này, bởi theo họ, chưa biết lợi ích từ du lịch ra sao, nhưng chắc chắn việc để các thiếu nữ tắm truồng tập thể sẽ gây tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng. Người ta sẽ đứng tràn cả ra đường để xem, chụp hình, quay phim. Rồi họ sẽ trèo cả lên cây, bẻ cành, bứt lá, ảnh hưởng đến cảnh quan xung quanh hồ. Rồi đám đông sẽ xô đẩy, chen lấn, ai cũng muốn chọn chỗ ngon, chỗ gần bờ để được ngắm cho rõ, được nhìn cận cảnh, chắc chắn sẽ dẫn đến xô xát, ẩu đả, chém giết nhau, gây mất trật tự công cộng. Hiện tại, Bộ vẫn đang cân nhắc đề nghị này và sẽ đưa ra câu trả lời chính thức trong thời gian sớm nhất.

2. Tập tục thứ 2: Ngủ thử

Đây là một tập tục khá lâu đời của dân tộc Cù Loi, hiện sinh sống chủ yếu ở vùng núi phía Đông Bắc Tây Nam của nước ta. Nghe cái tên của tập tục thì chắc các bạn cũng đoán ra được phần nào. Tức là nhà nào có con gái mới lớn, đến tuổi tìm chồng thì bố mẹ sẽ dựng cho một cái lều ở ngoài ngõ, đến đêm thì cho con gái ra lều đó nằm một mình. Con trai trong bản sẽ mò đến lều và ngủ thử cùng cô gái đó. Sáng hôm sau, nếu chàng trai thấy ưng cô gái thì sẽ về bảo gia đình chuẩn bị lễ sang hỏi cưới. Nếu thấy không ưng thì chỉ cần mang một con gà đến, coi như là tiền boa, thế là xong. Trước đây thì người ta quy định rằng mỗi đêm cô gái chỉ được ngủ thử với một chàng trai thôi, nhưng rồi quy định vô lý này đã bị đám trai bản cũng như đích thân các cô gái đó phản đối kịch liệt. Vì vậy nên bây giờ, trong một đêm, các cô gái có thể cùng lúc ngủ thử với bao nhiêu chàng trai tùy thích, miễn là có đủ sức khỏe.

Đây là một tập tục đậm chất nhân văn, bởi nó đề cao sự hòa hợp trong đời sống tình dục vợ chồng, giúp các cô gái tránh khỏi nguy cơ lấy phải chồng yếu sinh lý, liệt dương, và cũng giúp các chàng trai không bị vớ phải những cô vợ bị lãnh cảm, không hứng thú với chuyện chăn gối.

Thực ra, không cần phải tới khi tổ chức FAP FAP đề nghị, ngay từ một vài năm trước đây, Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch đã thử cho áp dụng tập tục này ở một số quận nội thành của Hà Nội. Tuy nhiên, chỉ một thời gian ngắn sau đó thì rất nhiều gia đình ở Hà Nội đã xin rút lui, không học tập và áp dụng theo tập tục này nữa. Lý do mà họ đưa ra đó là cách tuyển chồng này không khả thi. Họ bảo rằng con gái họ đã nằm ngoài lều ròng rã mấy tháng trời, đêm nào cũng tiếp từ 7 đến 10 anh vào ngủ thử, ấy vậy mà chưa thấy anh nào đưa gia đình dẫn lễ đến xin cưới cả, chỉ toàn thấy các anh ấy mang gà đến thôi. Thậm chí có một số anh còn chẳng có gà, cứ vậy là chuồn luôn.

Chưa hết, khi các cán bộ văn hóa bất ngờ ập vào một số lều để kiểm tra tình hình hoạt động thì phát hiện thấy rất nhiều đối tượng đến ngủ thử không phải là các chàng trai trẻ đang độ tuổi tìm vợ mà lại là những bác trung niên, những cụ ông đầu hai thứ tóc. Đồng thời, họ không giao dịch bằng gà mà lại dùng tiền mặt. Khi cán bộ văn hóa yêu cầu gọi bố mẹ ra để đối chất thì các cô ấy cứ ấp a ấp úng, rồi vòng vo, quanh co, nói là bố mẹ chết hết rồi, tự mình dựng lều lên để tìm chồng. Sau khi điều tra, lấy cung và dùng nhục hình thì cơ quan công an mới phát hiện ra rằng các cô này đều từ Quất Lâm và Đồ Sơn dạt lên đây, lợi dụng tập tục ngủ thử này để dựng lều kiếm ăn.

Với những mặt trái và bất cập đó, dù mang tính nhân văn khá cao nhưng sẽ thật khó để Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch một lần nữa chấp nhận quảng bá và phổ biến tập tục này tại thủ đô.

3. Tập tục thứ 3: Cô dâu chú rể động phòng ngay tại hội trường cưới, trước sự chứng kiến của quan viên hai họ cùng bạn bè gần xa và bà con xóm giềng.

Tập tục này thì dễ hiểu rồi, tức là ngay trong đám cưới, sau khi trao nhẫn cho nhau xong, chú rể và cô dâu sẽ tiến hành giao hợp ngay trên bàn tiệc, trước sự chứng kiến và cổ vũ của hai bên gia đình, bạn bè, quan khách. Xét về tính nhân văn thì tập tục này còn có ý nghĩa cao cả và quảng đại hơn tập tục thứ 2 gấp nhiều lần.

Thứ nhất, nó đề cao việc giữ gìn trinh tiết của cô dâu. Nếu cô dâu không còn trong trắng nữa thì lập tức gia đình hai bên cùng toàn thể mọi người có mặt ở lễ cưới ngày hôm đó sẽ biết ngay, rồi họ chê cười, nói đểu. Các cô gái khác sẽ lấy đó làm gương mà không dám dâng hiến cho người yêu trước khi cưới nữa. Thứ hai, nếu đó là lần đầu tiên của cả cô dâu và chú rể, chắc hẳn hai người họ sẽ có những khó khăn, bỡ ngỡ, loay hoay, không biết phải tiến hành thế nào. Lúc đó, hai bên gia đình cùng toàn thể bạn bè, họ hàng sẽ trợ giúp, góp ý, đưa ra những lời khuyên, truyền đạt lại những kinh nghiệm của bản thân mình, giúp cho cô dâu và chú rể tìm thấy tiếng nói chung, cùng nhau lên đỉnh, hướng tới sự hòa hợp lâu dài trong chuyện chăn gối.

Trong trường hợp chú rể ngu quá, nói mãi mà không hiểu, chỉ mãi mà không làm được thì một hoặc nhiều người đàn ông thuộc hai bên gia đình hoặc bạn bè quan khách sẽ xung phong lên làm mẫu, thực hành trực tiếp với cô dâu ngay tại bàn. Làm cho đến khi nào chú rể hiểu và thực hiện lại đạt yêu cầu thì mới thôi.

Với ý nghĩa nhân văn cao cả như vậy, nhiều khả năng Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch sẽ chấp nhận quảng bá và phổ biến tập tục này. Tuy nhiên, một số lãnh đạo của Bộ cho biết: hiện nay hội trường để tổ chức đám cưới ở thủ đô còn khá nhỏ, nếu tập tục này được phổ biến rộng rãi và đi vào đời sống của nhân dân thì chắc chắn các hội trường này sẽ quá tải bởi số người muốn tham dự đám cưới là vô cùng lớn. Sẽ có nhiều người không hề được mời, không hề quen biết với cô dâu chú rể nhưng vẫn tới dự. Một điều đáng lo nữa là sẽ có rất nhiều người bỏ việc nhà, chểnh mảng việc cơ quan, chỉ nhăm nhe, dò la xem ở đâu có đám cưới là mò tới dự. Rõ ràng, nó sẽ làm ảnh hưởng lớn đến hiệu quả và năng suất lao động của thủ đô nói riêng và của cả nước nói chung.

Dẫu vậy, với tư cách là một nam thanh niên nhà nghèo, thất nghiệp, FA, tôi tha thiết mong Bộ Văn hóa, Thể dục và Du lịch sẽ phê duyệt và cho phép quảng bá, phổ biến rộng rãi các tập tục tốt đẹp kể trên vào đời sống của nhân dân thủ đô và nhân dân cả nước, giúp những thanh niên như tôi có cơ hội được tiếp cận với những cái mới, cái lạ, cái hay, cái đẹp, những thứ mà nếu cứ như bây giờ, chắc chẳng bao giờ những thằng FA nhà nghèo như tôi được trải nghiệm. Rất mong nhận được thông tin tốt lành từ Bộ.

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

---------------------

Hôm trước, mình tình cờ đọc được một bài báo viết về đám cưới của một cô dâu bị suy thận, ngồi xe lăn, nặng chưa đầy 20 ký, thân hình gầy gò, ốm yếu, với chú rể là chàng trai lành lặn bình thường, kém cô dâu 3 tuổi. Tình yêu của họ nảy nở và sinh sôi từ bệnh tật, từ đớn đau, từ những lần miệt mài, rong ruổi đưa nhau đi bệnh viện. Và rồi kết quả của cuộc tình ấy là một đám cưới đầy hoa, đầy niềm vui, đầy tiếng cười, và đầy cả những giọt nước mắt rơi.

Trước giờ, chỉ nghe bệnh tật và đau đớn là nguyên nhân, là cái cớ của những đổ vỡ, cách xa trong tình yêu, chứ là nguồn cội, là chất xúc tác để tình yêu thăng hoa thì cũng hiếm! Đọc xong, tự nhiên thấy lòng nghèn nghẹn, môi mằn mặn. Khóc để mừng cho đám cưới của họ, để ngưỡng mộ tình yêu của họ, và để thấy lòng mình ấm áp khi nhận ra rằng hạnh phúc và điều thần kỳ cũng không hẳn là quá xa xỉ, bởi nó vẫn hiện hữu trên đời, ngay trước mắt chúng ta, và từ những gì tưởng như bất hạnh, đau thương nhất.

Trên thế giới này có vô vàn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang, thành đạt, nhưng mình, và rất nhiều người khác đều tin rằng, trong cái khoảnh khắc xòe ra bàn tay để chú rể lồng vào chiếc nhẫn cưới ấy, thì người đàn bà bệnh tật, gầy gò, ốm yếu đó mới chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!

Vậy hạnh phúc là gì? Tại sao nó lại đến với người phụ nữ bệnh tật, xấu xí gầy gò ấy, trong khi ngoài kia, rất nhiều những người đàn bà đẹp, khỏe mạnh thì vẫn loay hoay chưa thể tìm thấy hạnh phúc của mình?

Bạn thấy một người phụ nữ giàu có, ngồi trên xe hơi cùng chồng và hai đứa con, đi ra từ một ngôi biệt thự sang trọng, và bạn bảo rằng cô ấy thật hạnh phúc? Chưa chắc! Biết đâu cả hai vợ chồng đó đều có nhân tình và hiện tại họ đang ly thân? Biết đâu hai đứa con ấy không phải con của ông chồng mà là con của em chồng? Biết đâu họ không phải đang đi chơi mà là đưa nhau ra tòa? Nếu vậy thì liệu bạn có còn nói rằng cô ấy hạnh phúc? Thế nghĩa là: hạnh phúc không phải thứ bạn có thể nhìn thấy!

Hoặc giả, một đôi tình nhân tay trong tay, vai kề vai, họ quấn lấy nhau trên chiếc ghế đá bên hồ, thì thầm vào tai nhau những lời ngọt ngào thề hẹn, lấy mặt hồ làm chứng nhân cho tình yêu. Bạn thấy họ thật hạnh phúc? Cũng chưa chắc! Vì rất có thể đó chỉ là những lời yêu giả dối, rồi sau khi chiếm đoạt được thân xác của cô gái, làm cho cô ấy có bầu, chàng trai sẽ té luôn. Rồi cô gái thất tình sẽ tìm ra chính cái hồ này để nhảy xuống tự tử. Vậy tức là: hạnh phúc không phải thứ bạn có thể nhìn thấy!

Nếu chúng ta không thể nhìn thấy hạnh phúc, vậy chúng ta có thể cảm thấy được nó không? Mình nghĩ là có! Nếu bạn đã mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, để rồi khi nghe con cất tiếng khóc chào đời, khi nắm bàn tay con nhỏ xíu, ấm áp trong lòng bàn tay bạn, mình tin, ấy là khi bạn cảm thấy được hạnh phúc! Bạn thích tiếng đàn ghita và ước ao một ngày tự mình sẽ chơi được một bản cổ điển thánh thót, ngọt ngào. Rồi bạn giam mình trong phòng để luyện hợp âm, để chạy ngón, đến nỗi quên ăn quên ngủ, đến nỗi những đầu ngón tay tím bầm, rướm máu, vậy thì mình tin, khi bạn biểu diễn bản nhạc đó cho bạn bè nghe, được mọi người vỗ tay khen ngợi, ấy là khi bạn cảm thấy được hạnh phúc!

Nếu hạnh phúc đối với bạn là được ở trong căn hộ cao cấp nhất, đi những chiếc xe đắt tiền nhất, mình tin là suốt đời bạn sẽ phải vất vả chạy theo hạnh phúc của mình. Bởi có thể căn hộ bạn đang ở hiện tại là cao cấp nhất, nhưng vài năm sau, chắc chắn sẽ có những căn hộ khác cao cấp hơn. Chiếc xe bạn đang đi cũng thế, rồi sẽ có những chiếc khác đắt tiền hơn. Và bạn sẽ phải theo nó đến cùng nếu bạn vẫn muốn mình là một người hạnh phúc.

Người ta nói rằng hạnh phúc nằm ở trên đường đi chứ không nằm ở đích đến, có lẽ là đúng! Bởi bạn xem một trận bóng đá không phải chỉ để biết kết quả, không chỉ vì kết quả. Có thể đội bóng của bạn không thắng nhưng bạn vẫn thấy vui, bởi bạn đã được chiêm ngưỡng những bàn thắng đẹp, thưởng thức những pha xử lý kỹ thuật, những tình huống hấp dẫn. Điều đó đôi khi còn quan trọng hơn cả kết quả (trừ khi bạn chơi cá độ).

Một người đàn bà quan hệ với người đàn ông mình yêu không hẳn chỉ để đạt được cực khoái. Đôi khi, chỉ cần được gần gũi, được nhìn thấy người đàn ông của mình hạnh phúc thì với họ đó đã là một sự thỏa mãn rồi.

Có lẽ, hạnh phúc không phức tạp như ta vẫn nghĩ, mà hạnh phúc đơn giản chỉ là có được những gì chúng ta muốn có. Cô dâu bệnh tật, ốm yếu, gầy gò ấy là người hạnh phúc vì cô ấy muốn có và đã có được tình yêu của người mình yêu. Nếu điều cô ấy muốn có không phải là chú rể kém mình 3 tuổi ấy mà lại là một chàng diễn viên Hàn Quốc kém cô ấy chục tuổi, hoặc một doanh nhân thành đạt, là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn, liệu cô ấy có đạt được hạnh phúc của mình?

Vậy nghĩa là: bạn có hạnh phúc hay không phụ thuộc rất lớn vào việc bạn muốn có cái gì! Nếu hạnh phúc với bạn chỉ là tìm được một công việc bình thường, thu nhập bình thường, lấy một cô vợ bình thường, mình tin là sẽ không khó để bạn trở thành một người hạnh phúc. Còn tất nhiên, nếu hạnh phúc với bạn là được làm chủ một công ty khổng lồ giống như Microsoft, lấy vợ đẹp như Angelina Jolie thì chắc chắn cơ hội để trở thành một người hạnh phúc của bạn sẽ gian nan, xa xôi hơn.

Mình không có may mắn được dự lễ cưới của chú rể và cô dâu bệnh tật, gầy gò ấy. Nhưng nghe nói là trong đám cưới, cô dâu đã hát tặng chú rể bài hát “Lời của gió”. Không được nghe giọng hát của cô ấy nhưng mình tin rằng sẽ khó có người nào khác hát hay hơn cô ấy được. Bởi cô ấy hát bằng tình yêu, bằng lẽ sống, bằng cả trái tim mình. Đám cưới ấy không chỉ đặc biệt bởi cô dâu, chú rể, bởi hoa, bởi quà, mà còn bởi cả những giọt nước mắt của những người tham dự. Nếu hôm ấy bạn có mặt ở hôn lễ ấy, và bạn không hề xúc động, không thấy nghẹn ngào trước hạnh phúc của họ thì bạn là người thật bất hạnh. Bởi khi không biết rung cảm trước hạnh phúc của người khác, sẽ thật khó để bạn có được hạnh phúc cho bản thân mình.

VẬN MAY CỦA TÔI

------------------------

Tôi lang thang trên con đường mênh mang, rợp lá vàng. Một khung cảnh đẹp dịu dàng đến ngỡ ngàng, ấy vậy mà lòng tôi lại cứ rối bời, ngổn ngang. Không ngổn ngang sao được khi mà hôm nay đã là ngày thứ 69 tôi lang thang, trên tay ôm cái hồ sơ xin việc, mặt ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Ngẩn ngơ không chỉ bởi thấy tương lai mình xa xăm, mịt mờ, mà còn bởi hơn hai tháng trời liên tục phải ăn mì tôm, khoai lang, hoặc không thì là những cái bánh mì ế, khô khốc, cứng đơ.

Rồi tôi sướng như phát điên khi nhìn thấy lấp ló trước mặt có một cửa hàng treo biển: Tuyển nhân viên. Chẳng biết có được tuyển không, nhưng cứ sướng đã! Nếu bạn nào đã từng có những ngày tháng thất nghiệp, ở nhà nằm bẹp như con rệp, chắc sẽ hiểu được cảm giác này. Nó giống với cảm giác bạn đang một mình vùng vẫy, ngoi ngóp tuyệt vọng giữa đại dương mênh mông thì thấy ngay một con tàu to lù lù đi tới và giải cứu bạn (dù rất có thể đấy là con tàu Titanic); giống với cảm giác bạn đang bị một con quỷ lông xanh hiếp dâm ở một bãi đất hoang vắng, bạn chống cự quyết liệt nhưng sức bạn có hạn nên đành buông xuôi, nhắm mắt lim dim tận hưởng, nhưng may quá, một tốp dân phòng từ đâu rầm rập lao tới (dù rất có thể đây là dân phòng do đồng bọn của yêu lông xanh giả mạo); cũng giống với cảm giác bạn đang nằm một mình cô đơn, quằn quại trên chiếc giường rộng thênh thang, tay lăm lăm cuộn giấy ăn, mắt dán vào màn hình đang chiếu cảnh chiến đấu đương hồi gay cấn của Ozawa và đồng đội thì bất ngờ cửa phòng bạn hé mở, một em hotgirl trẻ măng, non tơ, thân hình mơn mởn, mặt ngây thơ, vòng một buông hững hờ, nhẹ nhàng bước vào, bò lên giường, nằm cạnh bạn, giựt cuộn giấy ăn ra khỏi tay bạn và đề nghị được chiến đấu với bạn (dù rất có thể hotgirl này đã từng qua Thái chuyển giới).

Nhưng kệ, biết đâu đây chính là cơ hội của mình? Nghĩ vậy nên tôi lập tức bước vào trong cái cửa hàng có treo biển tuyển người ấy. Vừa nhìn thấy bộ dạng thất thểu và thảm hại của tôi, gã chủ cửa hàng đã nhếch mép cười khẩy ra vẻ coi thường. Nhưng khi đọc qua hồ sơ của tôi, gã đã phải lập tức thay đổi thái độ, không còn cái vẻ khinh khỉnh, ngạo mạn lúc đầu nữa, mặt hắn bây giờ đã tái đi, giọng run run, nhỏ nhẹ:

- Em học Công nghệ Thông tin ra hả?

- Dạ vâng ạ!

- Học xong cả cao học rồi cơ à?

- Dạ không? Em trung cấp thôi anh!

- Thế sao trong hồ sơ ghi là thời gian học những 6 năm?

- Dạ! Em nợ môn, mãi mới trả hết được!

- Đệt! Thế biết ngoại ngữ gì không?

- Dạ, ngoài tiếng Anh ra, em còn nói được tiếng Hà Lan, Ý, Ắc-hen-ti-na, và một số nước thuộc châu Âu và châu Mỹ nữa ạ!

- Tốt quá! Có thể nói thử tiếng Hà Lan cho anh nghe không?

- Dạ! Rô-Bin-Van-Péc-Si, A-Ri-Ân-Rốp-Bần, Éc-win-Van-Đéc-sa!

- Đệt!

- Tiếng Hà Lan đó anh! Có cần em nói thêm tiếng Ý nữa không?

- Ờ, thôi! Thế em có biết công việc của mình là gì nếu được nhận vào làm không?

- Dạ không ạ!

- Nhiệm vụ của em là giao hàng tận nhà, đồng thời hướng dẫn sử dụng cho khách!

- Bên mình bán sản phẩm gì vậy anh?

- Séc-toi!

- Dạ?

- Séc-toi! Đồ chơi tình yêu ấy!

- Dạ! Em hiểu rồi ạ!

- Tốt! Hợp đồng lao động đây, mọi điều khoản về quyền lợi và trách nhiệm đều ghi rõ trong này, em xem đi, nếu ok thì ký luôn, làm việc luôn!

- Dạ vâng! Em ký xong rồi ạ!

- Tốt! Giờ em đi giao hàng luôn nhé! Trước tiên, em giao ngay con búp bê tình dục nam này cho bà góa ở ngôi biệt thự số 69 Hai Bà Tưng, sau đó giao tiếp con cu giả này cho một chị ở phố Elly Trần! Xem qua hướng dẫn sử dụng đi để khách hỏi thì còn biết mà trả lời!

Tôi ngoan ngoãn vâng lời rồi chằng néo hàng vào xe cẩn thận, hăm hở lao đi. Cái cảm giác thoát khỏi cảnh thất nghiệp nó mới dễ chịu làm sao?! Giống hệt một thằng FA, quay tay quanh năm tự nhiên vớ được gấu dâm. Vậy là đã hết thật rồi những tháng ngày vất vả tìm việc khắp nơi, đã xa thật rồi những tháng ngày đen tối của cuộc đời. Người tôi trào lên một thứ xúc cảm lâng lâng, bồi hồi nhưng lại rất khoan khoái, thảnh thơi…

Giao con búp bê tình dục nam cho mụ góa ở Hai Bà Tưng xong, tôi lập tức rẽ qua phố Elly Trần để giao cu giả. Theo đúng địa chỉ đã cho, tôi tìm đến một khu chung cư mới xây khá khang trang. Đây rồi, phòng 69! Tôi gõ cửa nhưng không thấy ai ra mở, gõ thêm vài lần nữa thì nghe tiếng một chị ở trong nhà nói vọng ra:

- Vào đi! Cửa không khóa mà!

Tôi run run bước vào, không thấy ai, gian nhà vắng tanh…

- Chị ơi, em đến giao cu!

Lúc này, cửa phòng tắm mới hé mở. Một chị khoảng 40 tuổi, mặt xinh như hoa, tròn trịa, đẫy đà, thò đầu từ trong nhà tắm ra để lộ bờ vai trần trắng nõn nà…

- Ngồi đợi chị tí nhé! Chị đang tắm!

- Dạ vâng!

Tôi run run bám vào thành ghế rồi lần lần ngồi xuống, người nóng bừng, mắt vẫn nhìn trừng trừng vào tấm cửa kính nhà tắm mờ mờ với bộ mặt thẫn thờ. Rồi tôi giật thót mình khi cái cánh cửa ấy lại một lần nữa bật ra, và lại là giọng nói ấy, khuôn mặt ấy, và bờ vai trần nõn nà ấy…

- Lấy hộ chị cái coóc-sê với sơ-lít trong tủ cái! Nãy chị quên chưa lấy!

- Nhiều quá chị ơi, em hoa hết cả mắt! Chẳng biết lấy cái nào! Chị định mặc cái màu gì?

- Tùy em! Em thích màu gì thì lấy màu đó, cho em chọn đấy!

Ôi đệt! Cái quái gì đang diễn ra thế này?! Tôi chọn đại lấy một bộ rồi mang ra cho chị. Chị vừa đưa tay ra đón, vừa nhìn tôi cười tủm tỉm:

- Em có sở thích giống chị nhỉ! Chị cũng thích màu nõn chuối!

Lát sau, chị từ trong nhà tắm bước ra. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, mỏng dính đã không thể che nổi cái coóc-sê màu nõn chuối bên trong đang lấp ló, dập dình. Lúc này, người tôi đã cứng đờ rồi! Chị thấy tôi bối rối thì chỉ mỉm cười rồi hỏi bằng giọng lả lơi:

- Cu đâu?

- Dạ? Cu nào ạ?

- Cu em mang đến giao chứ còn cu nào!

- Dạ vâng! Đây ạ! Mà trông chị thế này, sao không kiếm hàng thật mà dùng, dùng hàng giả này làm gì?!

- Hàng thật chị có rồi, nhưng anh ấy đi công tác suốt, vài ba tháng mới về một lần, để không nó cũng phí đi, nên chị mua cái này về dùng tạm. Mà chị chưa biết cách dùng đâu! Hướng dẫn chị đi!

- Dạ, cũng dễ thôi chị! Nút này là chỉnh kích thước, to nhỏ dài ngắn. Nút này là chỉnh độ rung, độ ngọ nguậy. Còn nút này là chỉnh volume…

- Nói thế thì bố ai mà hiểu được! Em thực hành luôn với chị cho nó dễ nhớ nhé!

Thế rồi chị nằm vật luôn ra giường và bắt tôi biểu diễn trực tiếp từng chức năng để chị cảm nhận. Sau khi giúp chị tận hưởng hết những cảm xúc mà món đồ ấy mang lại, tôi mới nhẹ nhàng hỏi chị:

- Cảm giác thế nào hả chị?

- Khá là chân thật! Chị thấy người gai gai khi nó chạm vào tai, thấy rạo rực khi nó chạm vào ngực, thấy e thẹn khi nó chạm vào bẹn, và thấy bồn chồn khi nó chạm vào chân!

Thanh toán tiền xong, chị không quên cảm ơn và xin số điện thoại của tôi để khi nào cu trục trặc thì chị sẽ gọi tôi đến bảo hành. Sáng hôm sau, tôi lại phải đi giao bướm giả cho một lão góa vợ ở cuối phố. Không hiểu sao tâm trạng tôi thấy rất lo lắng! Liệu lão ấy có bắt tôi phải thực hành các chức năng của sản phẩm trực tiếp trên người lão giống như chị gái xinh đẹp ấy không? Đang chuẩn bị nổ máy phóng đi thì có điện thoại gọi tới. À, là bà chị hôm qua! Không biết có chuyện gì?!

- Alo, em nghe chị ơi! Cu đã hỏng rồi sao chị?

- Không hỏng, vẫn ngon, vẫn rung, vẫn kêu! Nhưng sao chị tự làm lại không thấy thích như lúc em làm cho chị nhỉ? Hay em qua đây làm giúp chị đi!

- Không được chị ơi! Giờ em phải đi giao hàng mà!

- Nghỉ việc ở đó đi! Chị sẽ trả lương cho em gấp 10 lần chỗ đó, từ nay em chỉ phục vụ mình chị thôi!

- Ok chị! Em qua luôn!

Tôi quay trở vào cửa hàng, đập cái bướm giả vào mặt thằng chủ rồi xin nghỉ việc luôn. Thế đấy, cuộc đời tôi đã bước sang trang mới thật rồi! Cũng bõ những ngày tháng lang thang, dặt dẹo đi xin việc. Hỡi các bạn trẻ đang miệt mài ôm hồ sơ đi rải khắp nơi, đừng nản lòng nhé! Hãy lấy tôi làm tấm gương, làm động lực mà phấn đấu! Chỉ cần kiên trì, có niềm tin, thì chắc chắn một ngày nào đó các bạn cũng sẽ thành công như tôi! Chúc các bạn may mắn!

NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI LÀM

---------------------------

Tôi ra trường đã 5 năm, nhưng vẫn thất nghiệp, chỉ ăn rồi nằm, tương lai, sự nghiệp thật mịt mù, xa xăm. Khi tôi ra trường cũng là khi thằng cháu tôi tốt nghiệp cấp ba và thi vào Bách Khoa, giờ nó học xong, được mời sang làm việc tận Liên Bang Nga, còn tôi thì vẫn ở nhà, quanh quẩn vào ra, ăn bám mẹ cha, nghĩ mà thật xót xa.

Nhưng suy cho cùng, lỗi chẳng phải tại tôi, mà là tại cha mẹ tôi, tại ông trời! Bởi các cụ có câu: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Giá như bố mẹ tôi đẻ tôi ra cao ráo, đẹp zai thì giờ tôi có thể đã là một người mẫu, một diễn viên nổi tiếng, có thể đi làm zai bao, chỉ cần chổng mông là có thu nhập cao. Hoặc giả như ông trời cho cái tính chăm chỉ, cho tôi giỏi giang, thông minh thì giờ tôi đã thành giáo sư, tiến sĩ, suốt ngày vi vu châu Âu, châu Mĩ, chẳng phải ngồi nhà than van, rầu rĩ. Đấy, tôi thảm hại như bây giờ, không phải tại ba mẹ, không phải tại ông trời thì còn tại ai?

Thấy tôi như vậy, ông chú tôi cũng sốt ruột, một hôm, lão gọi tôi ra rồi hỏi han:

- Tình hình công việc sao rồi?

- Chán lắm chú ạ! Chỗ nào cũng đòi kinh nghiệm, cháu mới ra trường xong thì kinh nghiệm ở đâu? Như thế khác nào muốn lấy vợ vừa trẻ, vừa xinh, vừa còn trinh, lại dày dạn kinh nghiệm làm tình?!

- Thôi được! Tao sẽ giới thiệu mày đến làm ở chỗ thằng bạn tao để lấy kinh nghiệm, chịu không?

- Thật hả chú? Tốt quá rồi! Mà công ty của bạn chú làm về cái gì?

- Không phải công ty, chỉ là trung tâm thôi, công việc của trung tâm này cũng khá trừu tượng, đó là tái phân phối thu nhập quốc dân vì mục đích thu hẹp phân cấp giàu nghèo trong xã hội.

- Khó hiểu quá chú ạ!

- Ừ, cũng khó hiểu thật, nhưng thực ra mọi người vẫn gọi nó bằng một cái tên ngắn gọn và dễ hiểu hơn rất nhiều, đó là “ăn trộm”!

- Chú bảo cháu đi ăn trộm sao?

- Đừng coi thường! Thằng bạn tao là một tay trộm khá khét tiếng, theo nó thì mày sẽ học được nhiều điều lắm đấy! Hiện tại, trung tâm của nó có khoảng gần chục nhân viên, toàn là chỗ thân quen gửi gắm thôi, chứ người lạ muốn vào cũng khó!

Thôi thì đang thất nghiệp, cứ thử một lần xem sao. Tôi lần theo địa chỉ mà ông chú đưa cho rồi tìm đến cái trung tâm ấy. Hình như chú tôi đã gọi điện trao đổi trước rồi thì phải, nên khi tôi vừa bước vào, gã đó đã cười rất tươi, giọng niềm nở:

- Đến rồi hả? Vào đây em!

- Dạ, em chào anh! Em là cháu của…

- Khỏi giới thiệu, anh biết rồi! Còn anh là Phúc, mọi người hay gọi là “Phúc liên tặc”, giám đốc trung tâm này!

- Dạ! Thế nhân viên trong trung tâm đâu hết cả rồi? Sao có mỗi anh ngồi đây?

- Bị bắt hết rồi em ạ! Hôm qua có dự án lớn, cả trung tâm đều tham gia, nhưng bị công an phục kích. May mà anh có kinh nghiệm nên thoát được! Nhưng không sao, dù chỉ còn mình anh thì trung tâm này vẫn tồn tại, mọi quy định và chế độ của nó vẫn giữ nguyên!

- Quy định và chế độ thế nào anh?

- Trước tiên, em sẽ phải thử việc 3 tháng, lương thử việc bằng 75% lương chính thức. Sau giai đoạn thử việc, nếu thấy em có tư chất ăn trộm, hoàn thành tốt các phi vụ được giao, lúc đó sẽ được nhận vào làm chính thức. Khi là nhân viên chính thức, em sẽ được chia phần trăm giá trị của những tài sản ăn trộm được, sẽ được đóng bảo hiểm xã hội, kể cả em bị bắt đi tù thì trung tâm vẫn đóng bảo hiểm hàng tháng cho em, đảm bảo khi ra tù em vẫn được lĩnh lương hưu.

- Dạ, vậy em có thể bắt đầu thử việc luôn hôm nay không?

- Được chứ! Em cứ về tắm rửa, nghỉ ngơi, tối qua đây rồi anh em mình đi, bên anh không làm việc ban ngày em ạ! Sao thế? Còn điều gì băn khoăn à?

- Anh ơi, có thể cho em ứng trước lương được không?

- Đệt! Chưa làm buổi nào đã ứng lương? Thôi, đợi tối nay xem có kiếm được gì không rồi anh sẽ ứng cho! Chứ giờ anh cũng chả có xu nào cả! Thế nhé!

Tôi ngoan ngoãn về nhà tắm rửa, ăn cơm sớm, quần áo chỉnh tề, hồi hộp chờ đợi buổi đi làm đầu tiên. Mấy năm học hành vất vả, rồi lại mấy năm thất nghiệp nhục nhã, giờ được đi làm, được vận dụng những kiến thức đã học trong trường, được mang sức lao động ra tự nuôi sống bản thân mình, cái cảm giác ấy khiến lòng tôi cứ nao nao vì hạnh phúc, tự hào.

Đúng giờ đã định, tôi và anh Phúc liên tặc xách đồ nghề lên đường. Mục tiêu đột nhập của chúng tôi hôm nay là một ngôi nhà ở cuối phố. Bằng những thao tác nghiệp vụ đầy thuần thục, nháy mắt một cái đã thấy anh Phúc bật qua cái tường rào cao vút rồi nhảy vào trong sân, trong khi tôi thì loay hoay mãi mới leo lên được. Thấy tôi vẫn lồm cồm, nhấp nhổm trên đó, anh Phúc sốt ruột:

- Đừng sợ! Nhảy xuống đi, anh đỡ!

Nghe vậy, tôi cũng đánh liều nhắm mắt lao xuống. Lập tức anh Phúc đưa tay ra đón lấy tôi, và cũng gần như lập tức anh hất tôi ra:

- Đệt! Khai thế! Mày vừa đái ra quần đấy à?

- Dạ vâng! Từ lúc bắt đầu trèo lên tường là em đã đái rồi!

- Thôi, giờ mày đứng ở hành lang này quan sát tình hình, có động tĩnh gì báo anh ngay, anh ra phía sau phá khóa!

- Anh ơi, cho em đi với anh? Đứng đây một mình, em sợ ma lắm!

Chỉ một loáng sau, hai anh em đã vào được trong nhà. Lục lọi khắp phòng khách không thấy gì đáng giá, chúng tôi tiếp tục mò vào phòng ngủ, bởi theo anh Phúc liên tặc nói thì bây giờ người ta hay cất tiền bạc và tài sản quý giá trong phòng ngủ cho dễ quản lý. Chúng tôi mỗi người cầm một cái đèn pin nhỏ, chầm chậm soi từng ngóc ngách trong gian buồng. Và rồi tôi giật thót mình, sững người lại, toàn thân nóng bừng khi thấy chị chủ nhà đang nằm ngửa tênh hênh, dạng háng, ngủ rất say sưa. Soi kỹ mặt, tôi đoán là chị này chưa đến 40 tuổi, người vẫn còn rất chắc chắn, tròn trịa, da căng mịn, phẳng lì, không thua gì bọn con gái đang dậy thì. Chị mặc chiếc váy ngủ trong suốt, bên trong không hề có đồ lót. Tôi nuốt nước bọt ừng ực rồi thì thầm vào tai anh Phúc:

- Ngon quá anh ạ! Hay là mình cứ bất chấp hết hiếp dâm đi anh?

- Tìm chỗ mụ ấy giấu tiền đi đã, xong xuôi rồi hiếp sau!

Anh đã nói vậy, tôi cũng đành ngậm ngùi tiếp tục công cuộc lục lọi của mình. Rồi tôi mừng như bắt được vàng khi tìm thấy một cái tủ nhỏ được giấu rất kỹ trong góc phòng…

- Anh ơi, cái tủ này chắc chắn có tiền!

- Ừ, vậy phá khóa đi!

- Anh phá hay em phá?

- Mày phá dần đi cho quen, đừng ỉ nại vào anh mãi thế!

- Vâng! Anh đưa em mượn cái búa với cái khoan!

- Đệt! Việc đầu tiên mà thằng ăn trộm phải nhớ đó là phải nhớ được rằng mình đang đi ăn trộm! Mày tưởng đang ở nhà mày à? Dùng cái móc sắt này, luồn vào cái khe của ổ khóa, khi nào thấy vướng vướng vào cái gờ nhô lên thì giật nhẹ là được!

- Không thể luồn móc vào cái khe ổ khóa được đâu anh ơi!

- Sao vậy?

- Vì có cái chìa khóa đang cắm ở đó rồi!

- Đệt! Thế thì lấy chìa đó mở luôn, còn phá khóa làm CLGN?

- Dạ vâng ạ!

- Sao? Trong đó có gì?

- Dạ, để em xem nào! Một máy ảnh Konica, một gói mì Kokomi, một chai coca, một quyển truyện Conan, và…

- Và gì? Tiền hay vàng?

- Dạ không! Một bịch Kotex ạ!

- Đệt! Hôm nay là cái ngày éo gì không biết! Thôi, vẫn còn sớm, chuồn sang nhà khác đi, may ra vớt vát được tí!

Lập tức, hai anh em nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng. Tuy nhiên, chưa kịp ra đến cửa thì nghe tiếng “tạch!”, cả căn phòng sáng trưng. Chị chủ nhà đứng chắn ngay trước cửa, vẫn bộ váy ngủ trong suốt không đồ lót, vẻ mặt không hề lộ chút thảng thốt:

- Sao về sớm thế hai em? – Chị hỏi rồi cười đầy bí hiểm.

Lập tức, anh Phúc liên tặc quỳ sụp xuống nhà, chắp tay lạy rối rít:

- Chị ơi, em xin chị! Chị tha cho chúng em! Bọn em chưa lấy được gì đâu ạ!

- Chị biết, vì nhà chị có cái quái gì đâu mà lấy! Chị cũng đã định để cho hai em đi, nhưng chị ghét nhất những thằng nói mà không giữ lời, vậy nên…

- Bọn em có nói gì đâu ạ?

- Thật không? Thế đứa nào lúc nãy bảo rằng trộm đồ xong sẽ hiếp dâm chị? Bây giờ định nuốt lời mà cứ thế bỏ đi sao? Thôi, không nói nhiều! Một là hai em cởi quần áo, ngoan ngoãn lên giường, hai là chị sẽ gọi công an!

Đến nước này thì chẳng còn cách nào khác, tôi và anh Phúc đành phải vâng lời chị, trút bỏ xiêm y rồi run rẩy bò lên giường. Phải đến chiều tối ngày hôm sau, chị mới thả cho chúng tôi đi.

Về tới cửa trung tâm, thấy tôi có vẻ uể oải, bần thần, anh Phúc liền vỗ vai động viên:

- Thôi em ạ! Dần dần sẽ quen, về nghỉ ngơi đi cho lại sức, tối mai đến, anh em ta lại đi tiếp!

- Dạ thưa anh, em muốn…

- Ứng lương hả? Em cũng thấy đấy, hôm qua có kiếm được gì đâu?!

- Dạ không! Em muốn xin nghỉ việc! Thôi thì ở nhà ăn bám bố mẹ vậy, nhục tí nhưng vẫn mạnh khỏe, chứ đi làm thế này chắc hai hôm là em suy thận mà chết mất! Chào anh, chúc trung tâm của anh làm ăn phát đạt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: