Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Tu Chân - NP] Nguyên Tiêu Dược Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌱Tác giả : Ngôn Lục Tiếu Ý🌱

💌Thể loại : NP, Tu chân, Ngôn - Bách, Thị giác nữ chủ, Hắc hóa, Dưỡng thành.

💌CP chính : Sư phụ cấm dục thanh lãnh Từ Họa x Hai mặt lạnh nhạt vô tâm bất cần đời Dược Tình x Sư đệ ngoan hóa chó điên kĩ năng diễn xuất siêu đỉnh Nguyên Tiêu.

💌CP phụ : All x Dược Tình.

-----------------Văn Án-------------------

"Sư tỷ! Tỷ đừng chạy nữa!!"

"Sư tỷ-!"

Nữ tử được gọi là sư tỷ chẳng thèm dừng lại, nàng nở một nụ cười lớn, mái tóc đỏ rực tựa như ánh ban mai giữa ngày hạ chói chang, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh đầy tinh nghịch, nàng cầm chắc lấy đai đeo của giỏ thuốc rồi bắt đầu mà tăng tốc nhanh hơn, không chịu dừng lại dù chỉ là một chút.

Rồi sau đó còn quay đầu lại cười khẩy người phía sau đang đuổi theo mình.

"Giỏi thì bắt lấy ta đi sư đệ rùa bò~"

Nam tử cắn răng, triệu hồi ra phi kiếm mà đuổi theo nàng ta, nhưng mọi bước của nàng cứ như lướt trên gió, căn bản phi kiếm cũng chẳng thể nào theo kịp nổi, vừa chạy, nàng vừa cười cợt người đang chật vật mà đuổi theo mình.

"Lalala~ dùng phi kiếm mà vẫn chẳng đuổi theo kịp được~ sư đệ cần tự xem lại bản thân đi nha~"

Nói rồi, nàng ta bỗng dừng lại, lấy một cây thảo dược bất kì trong giỏ thuốc của mình rồi cắn ngón tay bản thân, dùng máu mà vẽ lên đấy một hình dáng như là bùa chú rồi ném nó về phía nam tử, ngay lập tức cây thảo dược vô hại phát nổ, gây ra dư chấn không nhỏ khiến vị sư đệ kia cũng ngã khỏi phi kiếm, chật vật lấm lem mà ngồi trên đất.

Nữ tử cười sảng khoái rồi tiến đến chỗ của cậu ấy, cúi đầu xuống rồi cất lời.

"A~ Nguyên Tiêu, đệ tiến bộ rồi, nhưng vẫn còn chủ quan và lý tính quá, mới bị chọc tý đã tức xì khói như này rồi haha~"

Nguyên Tiêu mặt đỏ bừng lên, xấu hổ mà đáp lại.

"Là Tình sư tỷ quá lợi hại thôi."

Nghe thấy những lời này của Nguyên Tiêu, Dược Tình bật cười khúc khích, cô nắm lấy tay của cậu mà kéo Nguyên Tiêu dậy, còn không quên mà trêu cậu nữa, ngón tay cô đặt lên môi câu tạo thành một dấu im lặng, rồi Dược Tình trêu ghẹo mà lên tiếng.

"Chà~ có vẻ tiến bộ ở đây bao gồm cả cái miệng nịnh nọt này nữa nhỉ~"

Cảm nhận được ngón tay mềm mại của Dược Tình đang đặt trên môi mình, tim của Nguyên Tiêu bỗng không khống chế mà đập thình thịch, má đỏ phừng phừng, chẳng biết nên để mắt ở đâu, nên cứ si ngốc mà rơi vào đôi mắt màu hổ phách tràn đầy là ý cười cợt nhả kia ấy, rồi, đến đôi môi đang mỉm cười kia nữa...

Nguyên Tiêu khẽ nuốt nước bọt rồi quay mặt đi, tránh né khỏi ánh nhìn của Dược Tình, khô khốc mà đáp lại.

"...Sư tỷ đừng đùa nữa..."

...

Dược Tình mỉm cười, thu tay lại rồi cầm lấy giỏ thảo dược của mình, ngữ khí vui tươi, nhưng lại dấu sâu đầy hờ hững cùng thờ ơ.

"Vậy thì ta đi đây, sư đệ cứ luyện tập đi nhé."

"Buổi thí luyện sắp đến rồi, sư phụ sẽ nổi giận nếu đệ không làm tốt đấy."

"Nguyên Tiêu."

Vừa dứt lời, Dược Tình đã xoay người mà rời đi, nhìn theo bóng lưng dứt khoát ấy, Nguyên Tiêu im ắng một lúc lâu rồi vuốt ve nhẹ cây trâm trên đầu mình...

Là người vô tình.

Nhưng ta lại hữu ý.

Thì, biết làm sao được chứ...

------------------------------------------------

Là đại đệ tử của vị tiên tôn lừng danh Từ Họa, Dược Tình từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, phải luôn bên sư phụ của mình để học hỏi, ngày đọc hơn trăm cuốn sách, vung kiếm mười nghìn cái, chẳng tồn tại thứ gọi là thời gian nghỉ ngơi trên đời.

Vì thế, tu vi và kinh nghiệm của Dược Tình so với những người cùng lứa cũng hoàn toàn là một trời một vực, nhưng mà điều đấy đồng thời lại khiến nàng rước thêm rất nhiều kẻ ghen người ghét, nói rằng tất cả điều này đều là do Dược Tình có được Từ Họa làm sư phụ nên mới vậy được, nếu bọn họ cũng bái được ngài ấy làm sư, chắc chắn có thể mạnh được như vậy thôi.

Nhưng bọn họ lại chẳng biết, để có thể mạnh được như vậy, Dược Tình phải trải qua những điều gì. Nếu họ phải trải qua điều đó dù chỉ là một chút, chắc chắn chẳng dám ho he ra một lời nào nữa đâu.

Vì những bài luyện tập ấy, chẳng khác nào tra tấn cả, không một ngày được ngơi nghỉ, cứ tập luyện và tập luyện, dù cơ thể có bị thương có ốm đau bệnh tật, cũng chẳng được phép nghỉ, nếu dám lơ là dù chỉ là một chút, chắc chắn sẽ phải nhận lại trừng phạt đau đớn hơn gấp ngàn lần.

Nỗi đau thấm nhuần đến tận cả lục phủ ngũ tạng, nhưng giọt nước mắt của tuổi bé thơ đều chẳng thể rơi nổi nữa, chỉ có thể chết lặng mà thừa nhận tất cả.

Nhưng những điều này, lại bị những kẻ vì ghen ghét mà phá hỏng mất, Dược Tình bị bọn họ hãm hại, đẩy đến chỗ của hung thú, nhưng đây chẳng phải là một con hung thú bình thường, mà là một hung thú cực kì nguy hiểm, đến tu sĩ nguyên anh cũng phải kiêng dè vài phần, còn đối với một tu sĩ mới kết đan như Dược Tình.

Chẳng khác nào muốn đưa nàng đến chỗ chết, nhưng Dược Tình may mắn chẳng chết.

Nhưng linh căn lại cũng chẳng còn nữa.

Nàng...chẳng thể tu luyện được nữa.

Lúc Từ Họa tìm được Dược Tình, ngài chỉ thấy nàng đang im lặng nằm trong vũng máu, khắp cơ thể nơi nơi đều có vết thương, chúng vẫn còn đang không ngừng rỉ máu, nhưng Dược Tình lại chẳng còn sức để có thể làm gì rồi, nước mắt cũng chẳng thể rơi, chỉ có thể yếu ớt mà thở ra từng nhịp, tựa như là tùy thời, có thể nhắm mắt mà ra đi vậy.

Lúc ấy, Từ Họa không nói gì, ngài chỉ là ôm lấy Dược Tình toàn thân đầy máu mà trở về.

Rồi trong hơn mấy tháng mà Dược Tình hôn mê, tông môn đã được thay máu một lần.

Dược Tình lúc tỉnh dậy thì ngày càng khép kín hơn, nàng không nói không rằng, luôn ngẩn ngơ mà nhìn về phía bên ngoài, nhìn cây, nhìn mây, rồi lại nhìn chính bản thân mình đang tàn tạ trong gương.

"Nhìn xem bản thân mình kìa Dược Tình...cô trông..."

"...Thật thảm hại..."

"Thật...thảm hại..."

"Thảm hại chết đi được..."

Dược Tình nắm chặt lấy chăn, lần đầu tiên sau nhiều năm, nước mắt của nàng đã lại rơi ra một lần nữa, và lần này, cứ lần lượt lần lượt rơi xuống như chẳng muốn ngừng, Dược Tình khóc đến khi giọng cô khàn hết cả đi, nước mắt thấm ướt cả một mảng chăn lớn, cả người đều run lẩy bẩy. Rồi cuối cùng, vì mất quá nhiều nước, kiệt sức mà ngất lịm đi.

Từ Họa đứng ở trước cửa phòng cô từ đầu chỉ im lặng mà không bước vào, rồi ngay sau đó ngài lại xoay người rời đi.

Chẳng biết nghĩ suy gì.

---------------------------------------

Năm tháng dần trôi, Dược Tình cũng đã học cách trở thành một người dễ mến và hào sảng hơn, nhưng đó đương nhiên...chỉ là diễn hết.

Và đồng thời, Từ Họa đã nhận thêm một đệ tử mới, cậu ta không được ngài ấy ban cho tên, mà người đặt tên cho cậu lại là Dược Tình.

"Nguyên Tiêu, là ngày mà đệ đến đây, nên cứ lấy tên Nguyên Tiêu đi."

Nguyên Tiêu nhìn vị sư tỷ của mình mà ngơ ngẩn, rồi nhỏ giọng đáp lại một câu "vâng ạ", chẳng hiểu sao, trong lòng lại có chút nhộn nhạo.

Dược Tình nhìn cậu bé này, lại nhớ đến bản thân lúc trước, nhịn không được mà nhẹ mỉm cười.

Lại không biết rằng, vị sư đệ ngây ngô này của mình.

Sau này sẽ trở thành một kẻ điên cuồng như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top