Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cầm Tù Hoàng Đế [Xung Tiện]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 战战的坚果0605新

Thể loại: bệnh kiều thụ/bạo ngược công/cưỡng chế.

-----------------

Phù dung trướng noãn, hồng tụ thiêm hương, vốn nên là chuyện vui, nhưng có một số người lại hết lần này tới lần khác thích chọc người khác không vui.

Bên cạnh ghế mây làm bằng tre...... Hai tay bị trói ở hai bên tay vịn...... Đầu cúi thấp, thở hổn hển, trên khóe môi có vài vệt máu.

"Bây giờ đã biết kết cục của việc không nghe lời ta chưa? Nhớ kỹ, ta không thích sủng vật cắn người", nam nhân ném đi roi mềm, khom lưng gần sát bên tai thiếu niên, ngón tay dọc theo tấm lưng vằn vện, đặt lên vết thương, dùng sức ấn xuống.

"Ư..." Người nửa mê nửa tỉnh bị đau đớn kích thích, ánh mắt uể oải chậm rãi định thần lại, "Ta... sai rồi... không bao giờ... dám nữa."

Thiếu niên nhỏ giọng xin tha, thân thể run rẩy sợ hãi.

"Ai cho ngươi lá gan cười với kẻ khác", hắn nắm lấy mái tóc đen của y, đem đầu đang cúi xuống kéo lên, "Nhớ kỹ, ta là chủ nhân của ngươi, hỉ nộ ái ố của ngươi đều thuộc về ta. Ngươi mỗi ngày chuyện duy nhất có thể làm, chính là lấy lòng chủ nhân của ngươi."

Người bị đau, y nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Tật Xung, đột nhiên nở nụ cười, "Tật tướng quân quyền khuynh triều dã cũng chỉ như vậy, vì một chữ sắc, ngay cả thù của cha cũng có thể không báo. Thân thể này khiến cho ngươi say mê như vậy, say mê đến... A..."

Lời còn chưa nói hết, đã bị người dùng sức kìm chặt cằm, lực độ lớn gần như bóp nát xương hàm.

"Ngươi thật đúng là biết cách chọc giận ta, ta không nên có một tia thương tiếc nào dành cho ngươi."

Một lần nữa nhặt lên chiếc roi bị ném xuống đất, trong phòng yên tĩnh lại bắt đầu vang lên tiếng roi, chỉ là lần này so với lần trước càng ác liệt hơn.

"Tên khốn, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, mới bằng lòng buông tha ta!" thiếu niên ra sức giãy dụa, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp giờ phút này lại có vẻ có chút dữ tợn.

"Buông tha ngươi? "Tiếng roi ngừng lại, thay vào đó là tiếng cười nhạo của nam nhân," Nhưng ta bây giờ còn chơi chưa đủ. Thân thể hoàng đế...... Quả nhiên làm cho người ta sung sướng,......"

Trong ngữ điệu tràn đầy trào phúng, ác ý nhục nhã người bị áp bức.

"Hơn nữa đồ của ta, dù cho ta không cần, ngươi cho rằng còn có thể có người dám thu sao?.."

" Cút đi, câm miệng! Đốn mạt! " Thiếu niên gào thét, đôi mắt đỏ ngầu, nếu như lúc này cổ của nam nhân ở ngay bên môi, y nhất định sẽ một ngụm cắn xuống, hút khô máu của hắn. Đáng tiếc hết thảy chỉ là vọng tưởng, hiện tại y chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

"A! Đau......"

Trong căn phòng rộng lớn vang lên một tiếng kêu thảm thiết, âm cuối run rẩy có chút đáng thương.

"Đau không? Là ngươi tự tìm lấy, chúng ta còn có khoảng thời gian rất dài phải cùng nhau trải qua."

Đôi mắt thiếu niên ngước nhìn Tật Xung, không có nửa phần tình cảm, chỉ có lạnh lẽo thấu xương.

"Ánh mắt này thật khiến người ta chán ghét, ta vẫn thích ngươi ngoan ngoãn hơn một chút", Tật Xung từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, đưa đến trước mặt Ngụy Vô Tiện.

"Không muốn, đừng mà, ta nghe lời, ta rất nghe lời, đừng cho ta nuốt thứ đó!"Ngay lập tức, sự lạnh lùng trong đôi mắt thiếu niên biến mất, trong lòng tràn đầy sợ hãi, không ngừng lắc đầu.

Nam nhân cũng không để ý tới thiếu niên, tách bờ môi ra, đem viên thuốc nhét vào.

.......

Cho đến khi chiếc ghế mây rắn chắc sắp tan tành......

.......,"Ta còn nghĩ ngươi hận ta đến nhường nào, hoá ra vẫn thích được ta vuốt ve."

...... Cả người hài lòng...... Đẩy cửa đi ra ngoài. Phía sau hắn, thiếu niên toàn thân hỗn độn nằm bất động trên mặt đất, thật lâu sau, tay nâng lên, vươn lên không trung, nhưng cuối cùng cũng không bắt được gì, vô lực buông xuống.

......
Năm Khánh Long thứ ba mươi, Ngụy Cảnh Đế băng hà, truyền lại cho con trai cả Ngụy Vô Tiện. Cảnh Đế cả đời vô công vô tội, lẽ ra đã bị người đời quên lãng trong dòng sông lịch sử. Lại bởi vì sự uỷ thác bất nhân vào cuối đời, ông đã bị người đời sau chỉ trích, quát tháo có mắt không tròng, đem gấm vóc giang sơn, lê minh bách tính đặt vào trong nước sôi lửa bỏng.

Khi luồng thiên quang đầu tiên buông xuống, tân đế thân mang Cổn Miện, trong tiếng trống hùng hồn kéo dài không dứt, chân đạp ngự đạo, từng bước từng bước đi lên vị trí mà mọi người không thể với tới, bắt đầu cuộc bạo chính kéo dài đến năm năm.

Tang lễ hoàng đế, dựa theo quy chế, lấy ngày dịch nguyệt, mười hai tiểu tường tế, hai mươi bốn đại tường tế, đại tường ba ngày sau trừ phục, bốn mươi chín ngày phát dẫn.

Nhưng tân đế nói, người cũng đã chết, không bằng mau chóng nhập thổ, không quá mười ngày, liền cởi tang phục. Yến tiệc đàn sáo, ngày ngày hoan ca.

Trên triều đình, quan ngự sử trực tiếp can gián, chim tước còn biết trả ơn, trong mắt bệ hạ không có phụ thân, con nối dõi như thế có cũng bằng không.

Tân đế cười cười, phất tay bắt người lại, nói: Trần đại nhân cao thượng như thế, vậy hãy thay trẫm tận hiếu. Trần phủ từ người già cho đến trẻ con, đều bị rưới dầu hỏa, trói ở trong phủ. Cây đuốc trong tay Hoàng đế hạ xuống, ngọn lửa nhanh chóng lan ra. Tiếng kêu cứu và la hét rúng động lòng người, đêm tối sáng như sao. Lửa lớn cháy suốt một ngày, mùi thịt người cháy khét phảng phất cả mười dặm.

Ngày hôm sau, hoàng đế hỏi triều thần, còn có người nào muốn cùng Lý đại nhân đi tận hiếu với tiên đế? Bách quan đều câm như hến, không dám nói gì nữa.

......
Yến tiệc linh đình, tiếng nhạc lã lướt, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, dựa vào ngự tọa. Thị vệ cúi người, ghé vào tai Hoàng đế, thấp giọng thì thầm.

Đôi mắt khép hờ mở ra, ánh sáng trong mắt dâng trào, khiến người ta không rét mà run.

"Rút hết đi ", Hoàng đế mở miệng, trong nháy mắt, vũ công và nhạc công toàn bộ đều lui ra ngoài," Hôm nay Đông Chí, trẫm chuẩn bị cho ái khanh chút đồ tốt, đưa lên đi."

Cung nhân nối đuôi nhau mà vào, từng cái lô đồng nhỏ bốc khói được đặt lên bàn ăn của mọi người.

"Ngày Đông, ăn nóng vẫn tốt hơn."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chút không chắc Hoàng đế âm tình bất định lại muốn làm gì.

"Nồi này ngon, nguyên liệu nấu ăn cũng phải ngon, mới có thể nếm ra vị. Hôm nay trẫm chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon nhất cho các vị ái khanh."

"Loảng xoảng loảng xoảng ", tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất vang lên ngoài cửa. Một người đàn ông bê bết máu, nhếch nhác bị đẩy vào.

"Tật tướng quân!" có người nhìn thấy người tới, không khỏi kêu lên một tiếng, hoàng đế nhẹ nhàng liếc qua, người kêu lên sợ hãi lập tức phản ứng lại, mồ hôi rơi như mưa, run như cầy sấy.

Lão tướng quân bị người ấn quỳ trên mặt đất, một đôi mắt căm tức nhìn người trên ngự tọa, trong môi có tiếng thổn thức, chỉ là miệng bị rút đầu lưỡi nói không ra một câu hoàn chỉnh.

"Chúng ái khanh thích nguyên liệu trẫm chuẩn bị cho các ngươi không? Thịt của Trấn quốc công Tật tướng quân không phải tùy tiện có thể ăn được, so với những gia súc trên thị trường khẳng định ngon hơn nhiều."

Trong đại điện, có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Có kẻ nhát gan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như thể bất cứ lúc nào cũng sắp ngất đi.

"Bắt đầu đi, đừng để các vị ái khanh chờ đợi, ba ngàn ba trăm năm mươi bảy miếng, một miếng cũng không thể thiếu."

Đao phủ vung đao rơi xuống, mùi máu tanh lan tràn trong điện. Thịt thái lát được xếp vào từng cái đĩa nhỏ, phân phát đến bàn của mỗi người.

Tiếng nôn mửa vang lên liên tiếp không ngừng, Ngụy Vô Tiện ngồi trên ngự tọa lạnh lùng nhìn, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm.

"Tại sao lại không thích thành phần mà ta đã chuẩn bị? Lý thượng thư, nôn nhiều như vậy, có gì bất mãn với trẫm à?"

Hộ bộ thượng thư bị điểm danh, kinh sợ quỳ xuống, run rẩy nói, "Thần sợ, bệ hạ thương cảm vi thần, thần cảm kích. Nhưng thần...... thần...... thần...... dạ dày khó chịu, phụ lòng nhã ý của bệ hạ".

"Không hổ là Hộ bộ thượng thư của trẫm, ăn nói khéo léo thật đấy. Không muốn ăn thịt sao? Vậy trẫm thưởng riêng cho ngươi."

Một cái đầu lưỡi đỏ tươi đặt ở trên mâm bạc, gốc lưỡi rỉ máu, cao thấp không đồng đều, giống như là bị rút ra khi vẫn còn sống.

Mâm bạc được trình lên trước mặt Lý Thượng Thư, một cỗ mùi máu tươi nồng đậm xộc vào xoang mũi, người quỳ trên mặt đất che miệng, trong mắt đều là sợ hãi, sợ tới mức lui về phía sau.

"Người đâu, Hộ bộ thượng thư cao quý, tự mình không động thủ được, các ngươi nấu đầu lưỡi cho hắn ăn đi."

Hai tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, hai mắt cười híp lại nhìn người kia bị đỡ ăn.

"Lí Mẫn Đức, ngươi không phải nói quốc khố trống rỗng, không được tiêu xài sao? Lúc này trẫm cho ngươi ăn ngon đến no, trẫm có phải rất tốt với ngươi hay không?"

Giọng nói ấm áp còn đáng sợ hơn cả tiếng niệm chú của ma quỷ, những người khác đang ngồi đều run lên vì ớn lạnh sống lưng.

"A, đúng rồi, còn có các ngươi, trẫm ban lễ vật, các ngươi đều phải ăn cho hết. Ăn xong có thưởng, ăn không hết..." Ngụy Vô Tiện dừng lại, mắt hơi mê lên, chỉ vào người bị hành hình nói, "Lần sau liền đến phiên các ngươi nằm ở đó."

Đùi, bắp chân, từng lát thịt bị bong ra, máu me be bét, hằn rõ cả xương trắng. Người bị ép trên mặt đất, đôi mắt dán chặt vào trần nhà, không dám nhìn xung quanh. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể ngăn cản, hai tai không ngừng nghe được bốn phía truyền đến tiếng nhai nuốt, nghe chính mình bị từng đồng liêu từng chút từng chút một nuốt mất.

"Tật tướng quân, ngươi xem đồng liêu của ngươi đều rất thích thịt của ngươi, bọn họ ăn rất ngon, chỉ là có chút từ tốn, ăn chậm quá, cho nên phải làm phiền ngươi chậm rãi chờ, chờ bọn họ đem ngươi ăn sạch."

"A, đúng rồi, trẫm nghe nói miếng thịt gần tim là mềm nhất, các ngươi moi ra cho trẫm, trẫm nếm thử."

Hai tay vỗ vỗ, cười như một đứa trẻ sắp có được vật mình yêu thích, đơn thuần vô hại.

Một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, trái tim bị lấy ra, sau đó cẩn thận được cắt thành từng miếng nhỏ, bày thành hình một đóa hoa mẫu đơn, đưa tới trước mặt Hoàng đế.

Nước nóng hôi hổi, thịt đã được nấu chín, mùi thịt nồng nặc bay lên không trung. Nhẹ nhàng cắn một miếng, nhai nhai rồi lại nhíu mày, "Quả nhiên lời đồn không thể tin, vẫn là quá nhiều củi, rất khó ăn."

Một bữa tiệc ăn suốt đêm, cho đến khi sắc trời dần sáng, hoàng đế mới thả người về.

Trong cung điện u ám, người nằm ở đầu giường hai tay ôm lấy cổ họng, nhàn nhạt nôn khan, tựa hồ muốn nôn ra hết tất cả những gì trong bụng rồi mới chịu từ bỏ.

Một ngọn nến chậm rãi hướng bên giường tới gần, người cảm nhận được quay đầu lại, chỉ vào người đang đến gần, lớn tiếng quát, "Cút ra ngoài!"

Người tới cũng không thèm để ý, đem nến cùng hộp thức ăn đặt ở trên đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu thu dọn những mảnh vẩn đục trên mặt đất.

Trong vẩn đục, nhiều điểm máu tanh xen lẫn trong đó, hết sức chói mắt.

Người nằm trên giường trở mình, xắn tay áo lên lau khóe môi, mắt giống như một bãi nước đọng, bình tĩnh không gợn sóng.

"Ngươi đi đi, trẫm không cần nô tài không nghe lời."

"Bệ hạ, tội gì phải phiền lòng, vì những súc sinh kia không đáng", động tác trên tay cung nữ không ngừng, khóe mắt ươn ướt.

"Trẫm bây giờ là vua một nước, cần nô tài có năng lực, ngươi quá yếu đuối, không giúp được trẫm, đi đi, đi thật xa, vĩnh viễn đừng quay về."

"Bệ hạ!"

"Đi đi, lệnh bài thông quan trẫm sai người đưa cho ngươi, bạc trong bao đều là bạc của thương hiệu bình thường, có thể yên tâm dùng. Những thứ gây chú ý trẫm sẽ không cho ngươi, miễn cho đưa tới họa hoạn."

Mệt mỏi nhắm mắt lại, phất phất tay, không còn để ý đến người đang quỳ bên mép khóc nức nở.

Hồi lâu, người quỳ bên giường đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa. Phía sau lưng, một thanh âm từ từ vang lên, "Đừng chết, sống cho tốt. Nếu ngươi không còn, trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến ta nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top