Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mỹ Nhân Chi Tội [Vong Tiện, Tam Tiện]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 弦上一梦

Thể loại: Tù cấm cường thủ hào đoạt/ tranh quyền đoạt lợi/ ngược
Bệnh kiều phúc hắc bá đạo công x mỹ nhân Tiện

Y giống như một cánh hồ điệp vụn vỡ....

"A Tiện..." Đường Tam dựa vào lan can, âm cuối A Tiện vang lên rất dài và nhẹ, mang lại cảm giác dịu dàng ôn nhu

Đường Anh kiềm lại bước chân chuẩn bị xoay người, cả cơ thể đều đang run lên, y thật sự rất sợ vị ca ca cùng cha khác mẹ này

Sao có thể không sợ chứ?

Giữa bọn họ trời sinh đã mang cừu hận, một mối hận thù vĩnh viễn cũng không thể tháo gỡ, y hiểu rõ hơn so với ai hết hận ý của ca ca đối với mình, nhất là khi vừa mới rơi vào tay của Đường Tam khi y chỉ mới 15 tuổi, Đường Tam gần như giày vò y đến suýt chết. Từ đó mỗi khi nhìn thấy người ca ca cùng cha khác mẹ này, Đường Anh đều phát run mà không cần lý do

Sau một khắc lắng đọng, Đường Anh sững người và quay lại, đôi mắt đẹp của y lướt qua bờ vai rộng của Đường Tam, liền lập tức cúi đầu, nhẹ giọng gọi " ca ca..."

Đường Tam ánh mắt lãnh đạm dò xét cả người Đường Anh, đệ đệ này của hắn, nhìn thế nào đi nữa cũng là một mỹ nhân,...rõ ràng nét mặt tựa như chính mình, dung mạo của Đường Anh lại như có một sức hút chết người không thể tả, đến nỗi mà ngay cả bản thân Đường Tam cũng bị mê hoặc, thế mà đã giữ lại người đệ đệ từng hủy hoại gia đình hắn cho đến nay

Vừa mới vài ngày không gặp, y tựa hồ càng thêm quyến rũ, đặc biệt là vòng eo...ánh mắt Đường Tam đảo quanh vòng eo thon thả của đối phương- bộ phận xinh đẹp này...Đường Tam tất nhiên đã được cảm nhận sâu sắc, đủ dẻo dai để thực hiện nhiều tư thế đáng kinh ngạc

" Ha...nhiều ngày như vậy rồi, có nhớ ca ca hay không?" Đường Tam nói, đôi tay thuận thế chạm vào vòng eo khiến hắn thèm muốn

Đường Anh thấp thỏm đứng tại chỗ, con ngươi dõi theo bàn tay người kia, rất sợ bàn tay lạnh giá ấy sẽ hóa thành nắm đấm trong giây lát

Khoảnh khắc tay Đường Tam chạm vào, Đường Anh không khỏi run lên. Khóe miệng Đường Tam hơi nhếch, hắn cười như không cười, tựa hồ thập phần hưởng thụ nỗi sợ của đối phương, lại nghĩ đến báo cáo của ám vệ, nụ cười dưới đáy mắt Đường Tam càng thêm lạnh lùng, bàn tay đang xoa xoa eo bỗng dùng lực véo lấy phần thịt mềm, Đường Anh đau đớn hít một hơi, nhưng chỉ có thể kìm lại nước mắt nghiến chặt răng

Sắc mặt Đường Anh ngày càng tái nhợt, những giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo đôi má cùng chiếc cổ trắng ngần. Đường Tam biết rõ y bị thương nặng, Đường Anh trời sinh thể chất đặc thù, nhất là cảm giác đau đớn nhạy bén khác thường, hồi nhỏ bị rách da chân, hai ngày sau liền đau đến mức không dám đi lại

Đáng tiếc, hồng nhan thì lại bạc phận. Rơi vào trong tay hắn, hết lần này đến lần khác đều đau đến chết đi sống lại

Nghĩ đến đây trong lòng Đường Tam lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lúc này, cách đó không xa có một đội thủ vệ đi tới, Đường Anh chịu không nổi phải xin tha "...ca...ca"

Lực đạo trên tay Đường Tam dần dần chuyển thành vuốt ve, sau cùng thuận tay giúp chỉnh lí lại y phục bị nhăn của đệ đệ: "y phục có vẻ không vừa người...A Tiện, đệ ốm đi rồi "

Tiếp đó bàn tay đẫm máu di chuyển lên cổ Đường Anh dâm đãng qua lại, ngay lúc Đường Anh không kìm được mà đẩy Đường Tam ra, Đường Tam mới làm ra vẻ ân cần rồi buông tay. Nhìn theo đối phương lảo đảo rời đi, một nụ cười âm thầm thoáng qua khóe miệng. Trong ống tay áo, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát lẫn nhau với hơi ấm còn sót lại

"Phân phó xuống, ngày hôm nay đóng cửa không tiếp khách..."

Trở về phòng, Đường Anh chịu đựng cơn đau cởi ra đai lưng, không ngoài dự đoán, bên hông từng mảng vết bầm tím xanh đen nằm rải rác cùng mấy dấu ngón tay ưng ửng đỏ, vài chỗ thịt mềm đã bị ngắt véo đến chảy máu...Đường Anh thuận tay lật chăn bông lên, một số lọ thuốc nằm vất vưởng bên dưới...

Màn đêm buông xuống tối đen như mực, là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa, Lam Trạm dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, một thân bạch y nhảy lên mái đình của Đường môn, đương nhiên y không phải đến để giết người phóng hỏa, chuyến viếng thăm Đường môn đêm nay hoàn toàn là để dò xét tin tức...

Kể về hai ngày trước, Lam Trạm dạo quanh Thái Bình Trấn, đã vô tình gặp gỡ một tuyệt thế mỹ nhân, thật là hiếm thấy trên đời, tâm trí xao động, giữa lúc muốn tiến đến kết giao một chút, không ngờ chỉ một lúc thất thần, mỹ nhân đã dần mất hút trong đám đông, Lam Trạm trong lúc truy tìm khắp nơi, lại gặp phải một vụ thảm án diệt môn

Là nhánh phụ của Đường môn ở Thái Bình Trấn bị xóa sổ, hình thái của người chết đều khác nhau, một vụ đồ sát cực kỳ bi thảm, nhưng Đường môn thế lực rất hùng hậu, người người đều tránh đụng đến, xung quanh một trăm dặm cũng không thấy xuất hiện tà ma ngoại đạo. Sau đó càng kỳ quái hơn là Đường gia lại ra vẻ giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ đơn giản xử lý thi thể qua loa cho xong việc...

Danh kiếm Tị Trần luôn mang theo bên người có chút rung động, Lam Trạm cảm ứng được trong phòng có một luồng ma khí yếu ớt, y nhẹ nhàng gỡ miếng ngói trên mái đình rồi thăm dò vào phòng thông qua ánh sáng của ngọn đèn dao động

Dưới tấm màn che xanh lơ là một thiếu niên đang ngồi thiền luyện công, tuy vậy lại không có một chút linh lực vận hành nào bao quanh,...xem ra tên nhóc này là một kẻ không biết trời cao đất dày đi theo con đường tà đạo, để đi con đường tắt như vậy không hề dễ dàng, ngẫm lại cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp...

Nhìn bóng lưng xương bướm rõ là một mỹ nhân, không biết chính diện tướng mạo sẽ như thế nào, đứng ở trên tường địch nhân, Lam Trạm không có tâm tư tìm hiểu, vừa định rời đi lại nghe thấy thiếu niên thấp giọng quát lên "Ai!" khiến tim Lam Trạm có chút nhảy dựng, nín thở, dựa vào tu vi của y không đến nỗi sẽ bị người khác phát hiện chứ...

Lúc này chỉ thấy cửa phòng bị đẩy vào phát ra tiếng "ken két", một đôi ủng da bước vào, Đường Tam-gia chủ của Đường môn đứng mỉm cười tại cửa...

Thiếu niên ngay khi nhìn thấy Đường Tam, cả cơ thể tức khắc run lên dữ dội, sau đó khẽ ngập ngừng gọi một tiếng "ca ca..."

Ca ca? Lam Trạm ở trên mái nhà lục lại thông tin về Đường môn trong não bộ

Đường Tam có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, nghe đâu là Đường Hạo khi ở bên ngoài đã cùng thanh lâu danh kỹ Ngụy Yên Nhiên sinh ra, khi hai mẹ con tìm đến Đường gia, đã từng khiến cho phu nhân Đường môn căm phẫn đến mức rời xa gia thế; gia chủ thay đổi dẫn đến hàng loạt các sự kiện lớn xảy ra, lúc đó thúc phụ còn nhân lúc Đường gia đang trải qua biến cố muốn diệt trừ tận gốc, lại không ngờ đến Đường Tam đã nhanh chóng tiếp quản, công phu lẫn thủ đoạn đều không thua kém cha mình, nên đã được giữ lại cho đến nay...

Đứa con ngoài giá thú này nghe đồn là một phế nhân không thể tu hành, trong lòng Lam Trạm trái lại hiểu rõ huyết thù này của họ, nếu đã rơi vào tay Đường Tam, y có thể sống đến ngày hôm nay đã là một kì tích...

Chỉ thấy vị gia chủ trẻ tuổi bất động thanh sắc lặng lẽ đi đến gần thiếu niên, Đường Tam nghĩ đến báo cáo của ám vệ, đệ đệ này của hắn thế mà lại im hơi lặng tiếng biến mất tại Thái Bình Trấn, sau đó nhánh phụ liền bị tàn sát, tin tức Ôn Tình bị sát hại được truyền về...

Ôn Tình khi còn ở Đường gia là người chướng mắt Đường Anh nhất, mỗi khi hai người đụng mặt luôn luôn khiến Đường Anh nhục nhã không thể ngẩng đầu...hơn nữa...chất độc trên người Đường Anh là do chính tay Ôn Tình điều chế, cái chết của Ôn Tình nếu như có quan hệ đến đệ đệ nhu nhược này của hắn...vậy thì người đệ đệ này không chỉ đơn giản là một bình hoa

Đường Tam bước đến bên giường nhìn xuống cần cổ trắng ngần của Đường Anh, khẽ cười "giải độc sao?"

Đường Anh trong lòng đầy sợ hãi, cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy, giống như một con thú bị sa lưới, y làm ra vẻ nghi hoặc hỏi vặn lại "độc? độc gì?". Trước khi giết người y đã đánh lạc hướng ám vệ nên sẽ không có nhân chứng nào nhìn thấy, có đánh chết cũng không thể thừa nhận...

"Sao đệ run vậy?" Đường Tam liếc nhìn bàn tay đang run rẩy của Đường Anh, thờ ơ ngước mắt, nhìn đối phương mồ hôi toát ra từng lớp một, tóc trên trán ướt đẫm. Dù biết Đường Anh sợ mình đến chết, nhưng lại rất thích nhìn y chật vật khổ sở, nhìn y bị dồn vào chân tường như một con thú nhỏ, toàn thân bị dọa đến phát run nhưng vẫn ra vẻ đấu tranh kiên cường

Đúng là tuyệt cảnh mỹ lệ

Mỗi lúc như vậy, một loại ham muốn bạo ngược nổi lên từ tận đáy lòng của Đường Tam, mãnh liệt lan ra từ hạ thân...

"Đệ có chút khó chịu...nên..." Đường Anh không biết nguy hiểm sắp ập đến, vẫn đang cố gắng giải thích

"A Tiện, đệ không khỏe à" Đường Tam hơi kinh ngạc nâng lên chiếc cằm nhỏ của Đường Anh, chỉ để nhìn rõ hơn nỗi sợ hãi trong đôi mắt đẹp kia...run rẩy phản chiếu hình bóng của chính mình

Đường Tam cúi thấp đầu, môi gần như chạm vào dái tai của đối phương, hắn mang theo ác ý ở bên tai Đường Anh khẽ cười nói: "Để ta kiểm tra xem, chỗ nào khó chịu nhé..."

Lời này vừa nói ra, Đường Anh sao có thể không hiểu bản thân sắp phải đối mặt với chuyện gì, không chút nghĩ ngợi liền bật dậy trong tiềm thức, không cẩn thận va vào bàn ghế và làm vỡ tách trà, lảo đảo còn chưa đến gần cửa, đã bị Đường Tam túm lấy

"Muốn chạy đâu!" kèm theo câu hỏi thăm dò là một nắm đấm đánh mạnh vào phần bụng của Đường Anh, sau đó một quyền còn lại đánh vào ngực. Lần này, Đường Anh không kịp phát ra tiếng, cả người bị đập mạnh tàn nhẫn xuống đất, bên tai vang lên tiếng xương cốt, lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội, Đường Anh hiện tại đừng nói là chạy, ngay cả cử động cũng không dám

Đường Tam lao tới như báo gấm, hung hãn xé toạt y phục của đối phương, nhấc cổ chân của y lên như gà, thô bạo nhẫn tâm bày ra tư thế hắn muốn, thậm chí bất chấp chạy nước rút cho cây giáo của mình, trên môi còn không quên giễu cợt cười nói: "đã nhiều năm vậy rồi, sao vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nhỉ?"

Đường Anh bị nằm đè dưới đất, âm thầm chịu đựng sự xâm phạm của Đường Tam, hai cú đấm của Đường Tam gần như suýt đã lấy mạng y, căn bản không hề có sức lực để phản kháng. Cơ thể không có linh lực, đau đớn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, càng đáng sợ hơn là y từ khi sinh ra da dẻ đã mẫn cảm, cơn đau vì thế mà càng nhân lên gấp bội. Y nghiến răng mà không hề cầu xin thương xót, từ vô số lần từng trải trước đây, bất kì lời cầu xin nào vào lúc này đều là vô ích, ca ca đối với y chưa từng nương tay, tất cả những âm thanh nào phát ra sẽ chỉ khiến y thêm thống khổ hơn vào lần sau. Trong đêm tối, tiếng da thịt va chạm không ngừng, xúc thủ chạm vào mặt sàn lạnh lẽo, y đau đớn chịu đựng, nước mắt chực tuôn, thân thể tê dại...

Cơn bạo hành trong gian phòng vẫn tiếp tục kéo dài, Lam Trạm ở trên mái nhà chết lặng

Không phải vì bàng hoàng trước chuyện huynh đệ loạn luân này, mà là y đã nhìn rõ được thiếu niên bị ngược đãi kia, chính là người ngày hôm đó trên phố tay cầm theo vò rượu, chỉ một thoáng liếc mắt đã khiến y nhung nhớ, cảnh tượng tuyệt diễm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí, y đã truy tìm qua vài con phố nhưng vẫn không lần ra tung tích người đâu, lần nữa gặp lại không ngờ tình cảnh lại như vậy

Y đúng là đệ đệ của Đường Tam...chẳng trách bản thân khi ấy cảm thấy có chút quen thuộc...duyên phận của con người trên đời này lại kì diệu đến vậy, người mà ta nỗ lực cả ngày tìm kiếm vẫn không thấy, ban đêm lại nằm dưới thân kẻ khác hầu hạ...loại cảm giác này khiến Lam Trạm cảm thấy có chút phẫn nộ...

Lam Trạm nắm chặt thanh kiếm trong tay, dán mắt vào tấm lưng trắng nõn, gầy yếu đang run rẩy của Đường Anh...thân thể vô lực đung đưa trước những tác động của Đường Tam, đôi mắt lặng lẽ rơi lệ, máu chảy ra từ khóe miệng nhỏ xuống đất, tựa như một cánh hồ điệp bị nghiền nát...
.....
Đường Anh hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất đi không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi mặt trời dần lên, Đường Tam cuối cùng mới thoả mãn rút ra...Đường Anh khẽ đưa tay ra kéo lấy một mảnh vải không thể xem là y phục được nữa, ôm lấy cơ thể phủ đầy thương tích...

Đường Tam đi đến trước cửa, lại không quên quay đầu nhìn y, trông dưới những mảnh y phục không biết nên gọi là gì, những vết tích ngược đãi đó không thể che giấu được...dịch thể trắng đỏ cùng chảy xuống đất...khóe miệng hắn nhếch lên: "Nếu đã không khỏe, thì dưỡng bệnh cho tốt vào"

Nói rồi sải bước rời đi

Cơ thể đau đớn tê dại, lặng im cuộn tròn trên mặt đất, ý thức của Đường Anh dần trấn tĩnh hơn, y siết chặt tay, một nỗi tuyệt vọng bất lực ập đến. Những ngày như vậy, đến bao giờ mới có thể kết thúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top