Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Đĩa than, nến, hoa hồng. (Reup)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosaline

'Je t'aime, Je t'aime
Comme un fou, comme un soldat
Comme une star de cinéma
Je t'aime, je t'aime,...'

  Tiếng nhạc du dương vang lên từ chiếc máy cũ kỹ ở góc nhà, một bài hát với những âm sắc ngọt ngào của ngôn ngữ Pháp. Đâu đó trong nhà là một cô gái, tay cầm hai chiếc ly, đặt lên cái bàn gỗ tròn nhỏ được phủ khăn cẩn thận. Ở trung tâm chiếc bàn là chân nến, được chia ra thành ba nhánh, phía trên là nến trắng toả mùi hương dịu nhẹ.

Dưới sàn nhà là thảm nhung mang màu rực rỡ như lửa, kèm với những cánh hoa hồng mang sắc đỏ pha lẫn vài cánh trắng. Trên bệ cửa sổ gỗ gần cửa ra vào có một bó hoa khác. Rosaline chuẩn bị hai đĩa thức ăn, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, mỗi bên một chiếc, rồi cô ngồi xuống, lặng im, mắt nhìn ra cửa như đang chờ đợi.

Phải, cô đang ngóng trông một người, một người sẽ về và ngồi đối diện cùng cô ăn tối.

Rosaline đã không nhận được tin nhắn gì từ Richard đến cả mấy tuần nay. Anh không chỉ không hồi âm, mà thậm chí còn không đọc qua. Cô đã thử hết tất cả phương tiện mạng xã hội mà anh dùng để liên lạc với anh, nhưng tất cả chỉ quay về là con số không tròn trĩnh. Tài khoản của anh được đánh dấu là đã offline rất lâu rồi, vừa bằng khoảng thời gian anh bặt vô âm tín.

Cô cảm thấy cồn cào trong ổ bụng như có điềm không lành. Cô đang tự trấn an bản thân rằng đây chỉ đơn giản là anh có bất ngờ gì cho mình nên mới muốn tránh mặt mình thôi. Tuy nhiên, những ý nghĩ đáng sợ của Rosaline bắt đầu doạ sợ cô, và càng ngày càng hiện hữu nhiều hơn. Có khi nào anh xảy ra chuyện gì không nhỉ?

Theo lịch thông thường, một tháng anh sẽ về thăm cô một lần. Lúc nào cũng đúng vào ngày 23. Hôm nay đã là ngày 23 tháng Một. Hơn bảy giờ rưỡi tối rồi. Sao anh vẫn chưa đến? Rosaline cảm thấy lo lắng và hoảng loạn. Cô rời khỏi bàn ăn, đi đi lại lại trong nhà. Cô gọi cho Richard. Chuông reo, nhưng anh không nhấc máy. Thế là anh đã xuống khỏi máy bay. Từ phi trường đến đây đâu có xa?

Có thể anh ấy vừa đến nơi, đang làm thủ tục hay gì đó. Cô thầm nghĩ.

Rosaline vò vò tóc mình, rồi lại quấn lọn tóc vào tay. Cô thấy ớn lạnh. Do cô quá lo lắng hay do thực sự có điềm không lành? Anh chỉ có thể đến đúng giờ, hoặc hoàn toàn không xuất hiện. Nhưng anh chưa bao giờ lỡ hẹn với cô cả. Cô đã nghĩ đến việc máy bay chậm chuyến vì vài lý do. Cơ mà hôm nay thời tiết rất đẹp mà?

Hết đi đi lại lại, cô lại vân vê váy mình, rồi ngồi xuống bàn, chờ đợi. Rosaline cũng khá sốt vó về việc thức ăn sẽ nguội. Không sao, cô có lò vi sóng. Tự doạ sợ và tự trấn an, hai thứ ấy cứ như vòng lặp xoay mãi trong đầu Rosaline. Cô thiếp đi trên bàn ăn lúc nào chẳng biết.

Một khoảng thời gian khá dài trôi qua, thấm thoát đã hơn chín giờ. Rosaline bật dậy nhờ một cú điện thoại. Điều đầu tiên cô làm là nhìn quanh nhà. Không có ai cả. Richard có chìa khoá nhà cô. Hay là anh bỏ quên? Cô đã mong chờ cái tên Richard với trái tim phía sau hiện lên trên màn hình điện thoại mình, nhưng sống lưng cô lạnh buốt khi nhận ra nó không phải.

Số điện thoại của cảnh sát.

  Cô nhấc máy, rồi vội nhìn đồng hồ xem mình đã ngủ bao lâu. Hai tiếng đồng hồ rồi. Rosaline nghe giọng cảnh sát ở đầu dây bên kia, cầu mong rằng Richard đã thật sự không có chìa khoá, rồi đến đồn cảnh sát. Nhưng rồi cô lại run sợ. Thế thì tại sao Richard không gọi hẳn cho cô? Hay có cuộc gọi nhỡ nào cô không nghe thấy? Hay Richard làm mất điện thoại rồi?

  Cô rơi vào suy nghĩ trầm tư cho đến khi giọng của viên cảnh sát kéo cô trở về thực tại.

  "Này? Xin chào? Có ai ở đó không? Chúng tôi là cảnh sát đây."

  "Vâng, tôi nghe đây, tôi vẫn đang giữ máy. Thật xin lỗi anh, vừa rồi tôi đang lo lắng cho người thân nên hơi mất tập trung." - Rosaline nhanh chóng xin lỗi, đồng thời nói về lý do của mình, hy vọng viên cảnh sát có thể cho cô chút thông tin gì đó về Richard.

"Cô có phải là cô Rosaline A. Troixandra không?" - Viên cảnh sát bắt đầu bằng việc xác nhận danh tính. Tia hy vọng trong cô lại toả sáng hơn, làm cô thấp thỏm. Rosaline chỉ hy vọng việc xác nhận có thể qua nhanh, và cô sẽ được gặp lại Richard trong khoảng thời gian sớm nhất.

"Vâng vâng, tôi chính là Rosaline A. Troixandra. Xin hỏi, các anh có gì cần đến tôi sao?" - Rosaline nhanh chóng nhận danh tính của mình.

  "Cô có mối quan hệ gì với Richard S. Byrne?" - Giọng nói ở đầu dây bên kia nhanh chóng nói về điều mà Rosaline mong chờ - Richard. Nhưng cách viên cảnh sát tra hỏi làm cô sợ. Cô cảm thấy lo lắng cho Richard.

"Tôi là bạn gái của Richard, thưa anh. Xin hỏi, liệu bạn trai của tôi đã gây ra vấn đề gì sao ạ?" - Rosaline nói với giọng run run. Bao nhiêu nghi vấn cứ xoay vòng trong đầu cô, không cách nào dừng được. Cô cảm thấy từng giây chờ đợi như đang siết chặt cổ mình. Cô cần phải biết về Richard. Nỗi sợ trong cô vẫn ở đó, không nguôi, và tia hy vọng của cô đang bị dập tắt.

"Chúng tôi tìm thấy Richard bên cạnh một cái xác nữ bị đâm từ phía sau trong một căn nhà khá mới. Cô gái kia đã chết, nhưng Richard hiện đang trong tình trạng ngủ say. Chúng tôi không thể gọi anh ta dậy, và trong điện thoại anh ta chỉ có cuộc gọi nhỡ từ một người trong danh bạ là cô. Liệu cô có biết gì về những chuyện đã xảy ra không?"

  Rosaline như gục ngã theo từng lời nói của viên cảnh sát. Richard được tìm thấy cạnh một cái xác nữ ư? Richard sẽ không bao giờ giết một ai đó. Anh đôi lúc có thể hơi cộc cằn, nhưng Rosaline chắc chắn bạn trai mình sẽ không bao giờ điên đến mức giết người. Anh vẫn còn tương lai mà bản thân đã vạch sẵn ra.

  Rồi cô nghĩ đến việc Richard đang ngủ. Nếu anh không bao giờ tỉnh lại thì sao? Cô cố gắng trấn an bản thân mình, nhưng bây giờ thành trì của sự tin tưởng trong cô đang dần vụn vỡ. Rosaline dần ép bản thân chấp nhận rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với anh. Cả người cô run lên. Và cô nhận ra mình đang khóc. Nước mắt cứ tuôn xuống liên hồi, và cô không thể kiềm được tiếng nấc.

  Viên cảnh sát đầu dây bên kia vẫn im lặng. Cho đến khi cô chuẩn bị đưa tay lên lau nước mắt, cô mới nhận ra mình vẫn còn cầm điện thoại, và có người vẫn đang đợi cô. Rosaline lắp bắp mấy câu xin lỗi, rồi trả lời, bằng sự run rẩy kèm theo những tiếng nấc:

  "Thưa không, tôi không biết gì cả. Hôm nay tôi còn đang chờ Richard về ăn tối,..."

  Rosaline lần lượt kể cho cảnh sát nghe về những thứ mình biết và sự mất tích của Richard. Cô khẩn khoản cầu xin, nếu được, làm ơn hãy cập nhật tình hình về anh cho cô. Đầu dây bên kia nghe Rosaline khóc lóc lè nhè, cũng chỉ ừ ừ chấp nhận, bảo rằng cô sẽ phải đợi hơi lâu, vì họ còn phải kiểm tra tình hình của Richard và thu thập thêm bằng chứng ở hiện trường.

  Rosaline chẳng thể làm gì khác ngoại trừ chấp nhận. Sau khi cảnh sát cúp máy, cô bỏ hai đĩa thức ăn vào tủ lạnh, rồi bước lên lầu. Nằm xuống giường. Cô khóc. Khóc đến mức cô cảm thấy mình không thở được nữa. Giờ thì cô sẽ sống cho qua ngày, chờ đợi tin tức và một kì tích xảy ra.


.

.

.

Rosaline đã sống trong những tháng ngày mệt mỏi. Cô ăn ít, ngủ ít, và lờ đờ như cái xác không hồn. Dù rõ ràng vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng Richard có thể tỉnh lại, nhưng cô cảm thấy mình không thể bấu víu vào hy vọng đó mãi. Rosaline không muốn bản thân quá chìm vào ảo tưởng, để rồi khi đón nhận sự thật tàn khốc, cô sốc đến điên lên.

Vì thế, Rosaline chọn nghĩ rằng cuộc trò chuyện hôm ấy là tin dữ.

Chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Rosaline nhanh chóng chụp lấy nó, nhấc máy. Âm giọng trầm trầm của viên cảnh sát hôm nọ len lỏi qua tai cô. Cô nói câu xin chào, và hỏi rằng có phải tình hình của Richard đã được cập nhật không. Đầu dây bên kia nói phải.

"Tuy nhiên, nó không phải một tin vui. Sau bao nhiêu đợt xét nghiệm thì chúng tôi nhận ra Richard không thể sống như một người bình thường được nữa." - Rosaline cảm thấy mình như vụn vỡ. Dù đã lường trước việc này, nhưng nước mắt cô vẫn không ngăn được mà trào ra, tim đau đớn đến thắt lại. Cô cố gắng đứng vững. Viên cảnh sát lại tiếp lời:

"Cậu ta, bằng cách nào đó, vẫn sống mà không cần bất kì sự trợ giúp nào của máy móc. Tuy nhiên, là sống theo kiểu thực vật. Hay có thể coi như là ngủ nhưng không bao giờ tỉnh lại được. Tôi biết cô rất buồn, thậm chí có thể rất sốc khi nghe tin này, nhưng chúng tôi tin rằng cô sẽ vượt qua được thôi."

Rosaline nhăn mặt, nước mắt của cô lại trào ra. Cô bấu lấy lồng ngực mình, tựa như sợ rằng trái tim sẽ nổ tung. Cô thất thần. Rosaline khuỵu xuống, chiếc điện thoại từ tay cô rơi ra. Tai cô lùng bùng, và nước mắt làm tầm nhìn của cô nhoè nhoẹt, tựa như cách cô nhìn thấy những ngày tháng sau này của mình. Tương lai không có anh sẽ ra sao?

  Cô cố gắng bò đến nhặt lấy điện thoại. Viên cảnh sát có vẻ lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh trấn an cô. Anh ta nói họ vẫn còn tiếp tục thu thập thông tin, về cái xác của cô gái kia và những thứ bất thường trong toà nhà, cũng như tình trạng của Richard. Vì Rosaline là bạn gái của Richard, nên cô vẫn nằm trong vùng nghi vấn của phía cảnh sát.

  Họ hẹn cô đến đồn để lấy thêm thông tin, vào chín giờ sáng ngày hôm sau, vì bây giờ có vẻ muộn, và họ cho rằng cô cũng cần một chút thời gian, dựa trên sự gục ngã của cô qua cú điện thoại. Cô liên tục cảm ơn họ, và chắc chắn rằng mình sẽ đến đồn cảnh sát vào ngày mai. Đầu dây bên kia nói thêm vài câu an ủi cô rồi cúp máy.

  Ánh nắng chiều muộn màu vàng cam của hoàng hôn len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt bơ phờ, mệt mỏi và thiếu sức sống của Rosaline. Cô cứ ngồi yên trên sàn nhà, nhìn ra cửa với ánh mắt vô hồn, cùng hàng nước mắt cứ liên tục trào ra, mà cô cũng chẳng buồn lau đi hay cố thúc ép nó dừng lại nữa. Cô nhớ Richard. Cuộc sống của cô giống như một bức tranh, và bây giờ nó đã thiếu đi một mảnh ghép.

  Một trong những mảnh ghép mấu chốt để hoàn thiện bức tranh.

Cô nhìn quanh căn nhà. Mọi thứ ở đây đều làm cô nhớ đến anh. Ngay cả nắng hoàng hôn ngoài kia cũng làm cô nhớ đến anh. Rosaline vẫn còn nhớ, anh chở cô trên chiếc xe quen thuộc vào một buổi chiều. Họ đi khắp các hàng quán, đến trung tâm thương mại, ghé qua một chút ở chiếc máy gắp thú. Cuối ngày ôm đó, tay cô ôm một chú gấu bông, tay còn lại đan tay anh, cùng anh rảo bước trên con đường lát gạch của một công viên cho đến khi hoàng hôn tắt nắng.

  Hôm ấy Richard đã hôn vào má cô. Cô vô thức trượt tay lên mặt mình, hồi tưởng về cảm giác đó. Rosaline của ngày ấy chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết rằng nó là một hành động đơn thuần, mà sau này cô sẽ có dịp được nhận nó từ anh thêm nhiều lần nữa. Nhưng bây giờ thì không. Richard không còn bên cô nữa rồi.

  Rosaline cố gượng đứng dậy, ngồi vào bàn ăn. Ít nhất vẫn có nơi để cô tựa vào. Nhưng chính chiếc bàn ăn này cũng làm cô nhớ đến anh. Họ dùng bữa ở đây khá nhiều lần, và ngay cả trước khi anh chuyển đi. Cô và anh luôn có những cuộc trò chuyện vui vẻ trong những bữa ăn, đặc biệt là khi chiều tối. Cả hai đều sống về đêm, và khi họ tỉnh táo nhất, thì cũng là khi những chủ đề trò chuyện trở nên sống động hơn.

  Giờ thì cô ngồi đây, một mình, nhìn vào chiếc ghế rỗng không trước mặt.

  Căn nhà im lìm đến đáng sợ. Cô nhớ tiếng cười, và giọng nói của Richard. Richard cười rất đẹp, cô luôn luôn thích chọc cho anh phải cười. Anh không chói chang như mặt trời mùa hạ, nhưng lại chính là tia nắng ấm áp nhất vào mùa đông. Giờ thì tia nắng cuối cùng của cô cũng tắt rồi, sự lạnh lẽo sẽ trở lại, và tuyết trắng như phủ đầy trái tim cô.

  Rosaline tiến đến chiếc máy phát đĩa than cũ ở góc nhà. Cô và Richard tìm được nó trong một cửa hàng cổ điển. Anh có vẻ chú ý đến nó nên họ đã quyết định mua. Rosaline còn đi săn lùng những chiếc đĩa than cũ. Chiếc máy vẫn hoạt động tốt, họ vẫn thường để nó phát nhạc trong những bữa ăn.

Cô mở chiếc máy lên, chẳng mảy may đổi chiếc đĩa than vốn đã nằm sẵn ở đó, mặc kệ nó hát bất kì bài nào trên chiếc đĩa. Ca khúc 'Je t'aime' lại một lần nữa vang lên, như cái đêm trước khi Rosaline nhận được cuộc gọi từ cảnh sát về những thông tin của Richard mà cô không bao giờ muốn nghe. Nước mắt của Rosaline đã cạn được một lúc, nhưng khi bài nhạc cất lên, nó lại trào ra, và cô không thể kiểm soát nổi.

'Tu me bordais, me protégeais
Je t'ai volé ce sang
Qu'on aurait pas dû partager
À bout de mots, de rêves
Je vais crier...'

  Rosaline nhớ đến khi anh vẫn thường hát theo lời nhạc được phát ra từ chiếc đĩa than. Phát âm đậm Pháp và chất giọng trầm của anh làm cô say đắm. Anh biết nhiều ngôn ngữ, đa phần đều là ngôn ngữ thuộc Châu Âu, nhưng Rosaline vẫn thích nhất khi anh nói tiếng Pháp. Cô thích ngôn ngữ này, nó cũng là ngôn ngữ đầu tiên ngoài tiếng Anh mà Richard đã nói với cô. Cô vẫn nhớ rõ, lúc ấy, tim mình như tan chảy.

  Những lần anh nghêu ngao hát theo lời nhạc, Rosaline lúc nào cũng chọc ghẹo anh, nói rằng nghe anh hát dở tệ. Richard mặc kệ cô, vẫn tiếp tục như chưa có gì xảy ra. Rosaline giả vờ ngăn anh hát tiếp, làm đủ trò quanh anh. Tuy nhiên thâm tâm cả hai đều hiểu rõ cô yêu giọng hát của anh đến nhường nào.

  Không chỉ mỗi giọng hát, tất cả mọi thứ về Richard, cô đều yêu và chấp nhận.

  Những tháng ngày tươi đẹp đó không còn, và mối tình tựa như mơ cũng đang vụn vỡ. Sức sống của ngôi nhà đã tan dần sau cuộc điện thoại hôm đó. Bao nhiêu khoảnh khắc ngọt ngào giờ chỉ còn là kỷ niệm. Hiện tại, nơi đã từng chất chứa hạnh phúc lứa đôi chỉ còn lại Rosaline, đứng bên cạnh chiếc máy vẫn đang vang lên khúc nhạc, lặng lẽ rơi nước mắt.

  Rosaline quay người bỏ vào bếp. Cô mở tủ, lấy ra một chai rượu vang đỏ hảo hạng đến từ Bordeaux mà lần trước mình được tặng, mang ra ngoài. Cô lại vào trong, lấy ra một chiếc ly dùng để thưởng rượu, đặt lên bàn. Cô khui chai, rót từng dòng đỏ sóng sánh chiếc ly. Mắt cô đau rát vì khóc, mặt cô vẫn còn ướt những lệ, nhưng toàn bộ biểu cảm của cô hiện giờ đã biến đi mất.

  Rosaline chỉ cảm thấy trống rỗng, trống rỗng đến vô thường.

Cô nhấp rượu. Một ngụm nồng chát. Đến rượu cũng làm cô nhớ đến anh. Anh bề ngoài có chút lạnh lẽo, khó chịu như vị của rượu khi nhấp ngụm đầu, nhưng sau khi làm quen được ít lâu, anh sẽ làm cho người khác cảm thấy ấm áp, sẽ làm cho người ta say. Mà một khi đã say thì hơi men sẽ vương vấn rất lâu. Chỉ là có lẽ, Rosaline sẽ vương vấn anh đến hết đời.

Cô rót thêm rượu sau khi uống sạch ly đầu tiên. Rosaline cứ liên tục uống, càng uống càng cảm giác bản thân hơi lâng lâng, lại càng nhớ anh hơn. Cứ như thế, cho đến khi chai rượu chỉ còn lại một nửa. Rosaline chỉ ước mình được gặp lại anh. Tất cả mọi thứ xung quanh chẳng còn quan trọng nữa.

Rosaline có thể tìm được một người khác, cô biết.

Chỉ là sẽ không còn ai yêu cô như cách Richard đã từng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top