Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ cmt nhoaaaa

Lần này là 3k từ 😾

"Chuyện là thế đó, con bé ấy mời tôi đi diễn vai chính trong vở kịch sắp tới."

Mọi người trên thuyền Râu Trắng yên tĩnh một giây, sau đó tất cả đều bùng nổ.

"Thật luôn hả??"

"Vở kịch đó thuộc thể loại gì? Tình yêu hay phiêu lưu??"

"Nè! Anh diễn vai gì vậy? Là hoàng tử? Đức vua? Anh hùng??"

"Có được diễn chung với mỹ nữ không vậy???"

"Đội trưởng Thatch! Có còn cần diễn viên không? Tôi cũng muốn!"

Bị mọi người vây lấy, hỏi chuyện tới tấp, Thatch xấu hổ gần chết. Nhất là khi thấy vẻ mặt mang theo sự đê tiện của bạn bè, cười ghẹo Thatch.

"Ái chà chà, chúc mừng nha Thatch!  Được làm nhân vật chính cơ đấy! Chắc sẽ bảnh bao lắm!"

Thatch thẹn thùng gãi đầu: "Mọi người đừng trêu tôi. Tôi cũng chưa đồng ý, tôi muốn hỏi ý kiến bố già và mọi người trước đã."

Râu Trắng khoái chí cười to:

"Chuyện này có gì mà cần hỏi ta? Guhahaha!! Thích thì cứ làm!!"

Mọi người cũng khuyên nhủ: "Đúng đó, Thatch. Những trải nghiệm như vậy, không phải muốn có là có đâu."

Dù sao bọn họ cũng là hải tặc, còn dưới trướng Râu Trắng lẫy lững. Có mấy ai điên mà mời hải tặc đi diễn kịch? Họa may cũng chỉ có con bé Anne đó mà thôi.

Vista huýt sáo: "Yên âm Thatch nhé, cho dù cậu diễn dở thì chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ cậu!"

Thatch tức giận: "Chưa gì đã bảo tôi diễn dở!? Xem thường tôi à!"

Râu Trắng vui vẻ: "Thông báo với tất cả mọi người, 15 ngày sau, đội trưởng đội 4 - Thatch sẽ có buổi biểu diễn tại hòn đảo Panacea! Nếu ai rảnh thì tới đây xem kịch!"

Thatch: "…"

Đó là lý do, Thatch không thể từ chối lời mời của Anne, vì mọi người đã hớn hở quyết định giùm hắn.

Anne khi nghe Thatch kể lại đầu đuôi câu chuyện: "…" Hiệu quả marketing hơn cả mong đợi.

Tuyệt.

Anne đã có thể dự đoán được, việc có Râu Trắng ra mặt tuyên truyền sẽ đem tới ảnh hưởng như thế nào. Tuy rằng Râu Trắng không cố ý, nhưng bản thân Râu Trắng vốn bị các thế lực chú ý gắt gao. Một khi tuôn tin ra, dù là xem kịch thật hay không, vẫn sẽ có người tới đảo để dò tìm, kiếm thêm tin tức, tình báo. Bởi họ sợ Râu Trắng sẽ có mưu đồ gì đó, họ overthinking, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Mà Râu Trắng có rất nhiều thuộc hạ, bọn họ sẽ vì nể tình và tò mò mà tới đây xem kịch. Kéo theo là các hải tặc xung quanh cũng hiếu kỳ tới xem.

Bằng chứng là mới đây, một biên tập làm việc bên Thời Báo Kinh Tế Thế Giới chủ động liên lạc với Anne. Hỏi rằng cô có nhu cầu quảng bá không?

Có lẽ tin tức đội trưởng hải tặc Râu Trắng làm diễn viên ở nhà hát đã thu hút sự chú ý của bên báo chí. Họ cho rằng nhà hát này có gì đó hơn người và đặc biệt mới chiếm được sự ưu ái của Tứ Hoàng.

Anne đương nhiên là đồng ý. Nhân viên Marketing tự tìm tới cửa, sao có thể không đồng ý chứ. Là người ta hỏi ý cô, chứ cô không hề chủ động tìm họ, việc này khiến giá trị của nhà hát trở nên cao hơn một chút.

Anne xoay xoay bút, đứng một bên nhìn Thatch đang thử trang phục biểu diễn. Bộ quần áo này là cô bỏ vốn liếng, đi thuê thợ may ở hòn đảo lân cận đấy.

Thatch thì vừa thử trang phục với sự hỗ trợ của nhân viên nhà hát, vừa đọc kịch bản và lời thoại Anne viết ra.

"Thế nào?"

Anne hỏi ý kiến của Thatch, Thatch sờ mũi: "Thực ra, nó đơn giản hơn tôi nghĩ. Dù sao nhân vật có nhiều thoại nhất là người dẫn truyện."

"Nhưng mà, có một đoạn, tại sao phần thoại của tôi lại bị để trống?"

Thatch nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Anne. Trong thời gian ba ngày, hình tượng Anne thay đổi chóng mặt trong mắt Thatch. Đó chính là, Anne không hề hiền lành yếu đuối như mọi người lầm tưởng. Thậm chí, so với cô chủ quán bar, "tiểu thư Anne" là một người cứng rắn vô cùng. Mềm yếu và Anne tuyệt đối không thể đi cùng nhau. Nếu không hài lòng, miệng lưỡi của Anne khi phê bình cũng sẽ rất thâm độc.

Giống như bây giờ, trong giờ làm việc, tất cả nhân viên có mặt ở đây rất nghiêm túc, họ không hề đùa giỡn như mọi khi. Tất cả bọn họ đều chăm chỉ làm việc, thi thoảng tiến tới hỏi ý Anne, Anne sẽ nghiêm túc chỉ ra lỗi sai.

Anne ăn mặc đơn giản với chiếc váy màu xám đơn giản, tóc cột hai bên như mọi khi, tay áo được xắn lên gọn gàng và đeo một cặp kính râm hình tròn.

Anne đẩy mắt kính, chỉ về phía Thatch: "Phần thoại đó bỏ trống, bởi vì anh sẽ là người viết nên phần thoại cho nó."

Thatch kinh ngạc, ngơ ngác chỉ về phía bản thân: "Tôi? Nhưng tại sao??"

Anne vẫy tay, ra hiệu đã tới giờ giải lao: "Mọi người nghỉ ngơi 10 phút rồi quay lại đây."

"Chúng tôi đã biết rồi."

Cho tới khi mọi người đi hết, Anne mới nhìn về phía Thatch, cầm lấy kịch bản trên tay anh ta:

"Thatch, vai của anh là một người cha nuôi của nữ chính. Phân đoạn mà tôi quyết định nó sẽ cao trào nhất, ăn điểm nhất, chính là cảnh người cha và người con từ biệt nhau."

"Tuy nhiên, tôi không nghĩ bản thân có thể sáng tạo ra tình cảm. Tôi thì trời sinh có sự lãnh đạm trong tính cách. Tôi thiên về lý trí, mà những thứ quá lý trí nó sẽ thiếu cái cao trào và chân thành. Sẽ khiến cảm xúc của vở kịch bị hụt hẫng. Đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai,… Thực tế, ký ức về 'cha' của tôi là không có. Tôi không chắc rằng, một người cha suy nghĩ cho con gái của mình, luôn ủng hộ và yêu thương nó sẽ nói những lời gì khi chia tay vĩnh biệt nó. Tôi không muốn bịa ra những thứ dối trá trong vở kịch vì thiếu đi trải nghiệm."

Thatch ngẩn ngơ: "Vậy nên em định để tôi tự biên tự diễn? Có thật sự là ổn không?"

Anne ngẩng đầu nhìn Thatch, kiêu ngạo đặt ngón tay lên trán anh ta.

"Hãy đọc lại kịch bản và liên kết với bản thân. Anh có biết ưu điểm của anh khác tôi là gì không?"

"Anh là con của Râu Trắng."

"Thatch, hãy đặt bản thân vào vị trí của cha anh, hãy dùng sự hiểu biết, tình yêu thương mà anh nhận được từ Râu Trắng để viết nên lời thoại."

"Hãy đặt ra câu hỏi, nếu là Râu Trắng, ông ấy sẽ nói gì với con gái của mình?"

"Khi vở kịch bắt đầu, anh sẽ không chỉ là Thatch. Anh - hãy là Râu Trắng. Không phải một chiến binh hùng mạnh tên Edward Newgate, mà là người cha Edward Newgate."

Thatch ngẩn người, mở to mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Anne.

"Bài luyện tập của anh ngày hôm nay đó."

"Hãy dùng chính trái tim mình để cảm nhận tình yêu của Edward Newgate."

***

***

Mọi người nhìn Thatch thẫn thờ trên boong tàu lúc nửa đêm, lo lắng xì xầm với nhau:

"Mới đi tập diễn có ba bữa thôi mà Thatch như bị phế võ công vậy?? Vụ diễn kịch này có thật sự là ổn không?"

"Ai biết được, lẽ nào con bé Anne khắc khe quá nên Thatchi bị tổn thương."

"Ủa thằng này, khó vậy mà mày cũng nghĩ ra. Đội trưởng Thatch là hải tặc chứ bộ bông tuyết hay sao mà đụng là vỡ tan tành?"

"Cũng đúng, nhưng mà!"

"Không nhưng nhị gì hết, có thể là đội trưởng Thatch đang cố gắng lấy cảm xúc cho vai diễn cũng nên. Phải tin vào đội trưởng!"

Marco chớp mắt nhìn cái đám đàn ông vai u thịt bắp trốn sau cái cột buồm nhìn trộm Thatch.

Marco xoa cái đầu nhức nhức, tức giận đá đít cả đám:

"Mấy cái tên này, các người làm thế này là để chứng minh rằng mọi người bị mù sao? Trốn kỹ quá ai cũng thấy cả!"

"Nếu Thatch muốn sự yên tĩnh thì cứ để cậu ấy yên. Các người làm vậy, Thatch mới khó xử đó!"

"Đi ngủ hết cho tôi!"

Thuyền viên bị đá vào mông, chưa kịp cãi lại Marco thì bọn họ thấy Thatch đã đứng dậy. Bọn họ vội nhảy dựng lên, bịt miệng Marco lại rồi kéo hắn ta đi rình mò Thatch.

Marco đen mặt: "Muốn tạo phản?"

"Suỵtttt! Ngài nhỏ tiếng thôi! Đội trưởng Thatch hình như đi tìm bố già!"

Marco nghe thế mới nhìn về hướng Thatch đi, quả thật, hướng đó là hướng bố già vẫn hay ngồi.

Marco nhíu mày, Thatch có chuyện gì mà cần gặp bố già?

Bởi vì lo lắng, Marco quyết định đi tìm Anne để hỏi trực tiếp. Nhưng đi một đoạn, Marco lại do dự một chút.

Bởi vì hiện tại đã quá trễ.

Người trên đảo đều biết, Anne là người có lượng công việc dày nhất trên đảo. Một mình con nhỏ kham nhiều việc, từ dạy học, bốc thuốc, chữa bệnh, ủ rượu, còn có cả quản lý việc xây dựng nhà hát, luyện tập cho các nhạc công, nói chuyện với các thợ may quần áo.

Nói thật, ngay cả Marco nhìn Anne làm việc thôi cũng thấy da đầu tê dại.

Nên nếu hắn làm phiền một cô bé lúc đêm hôm thế này chỉ vì lo lắng tâm lý của Thatch - người trưởng thành hoàn toàn. Thật sự có chút… không thỏa đáng và thiếu phong độ.

Marco thử dùng haki quan sát để nhìn thử xem Anne đã ngủ chưa. Bỗng hắn khiếp hãi phát hiện, có rất nhiều "Anne" đang hoạt động trên hòn đảo này.

Marco kinh ngạc, đó là… năng lực trái ác quỷ sao??

Bất chợt, sau lưng Marco xuất hiện nguồn năng lượng dao động. Marco cả kinh, theo phản xạ tấn công người xuất hiện.

Anne vừa định hỏi Marco rằng đêm hôm sao không đi ngủ mà lang thang ngoài sân nhà người ta. Chưa kịp hỏi đã bị Marco dùng một tay thọc lủng ngực.

Anne: ?

Marco: !!

Máu từ mồm chảy xuống, Anne cạn lời với Marco, chết lặng hỏi:

"Truyền thống của hải tặc là mỗi ngày phải đâm chết tôi một lần sao?"

Marco: "Không! Không phải!!"

Marco hoảng hốt, vội đưa tay muốn chữa trị vết thương trên ngực Anne. Nhưng Anne đã hóa thành một đám khói rồi biến mất.

Trước sự kinh ngạc của Marco, một Anne khác lại mở cửa nhà ra, vẫy tay với Marco.

"Ngài? Muốn nói chuyện thì vào đây. Muốn kiếm chuyện với nhau thì đi thẳng quẹo phải rồi nhảy xuống biển."

Marco: "…" Cảm giác như đã bị con bé ấy ghi thù rồi vậy.

Marco bất đắc dĩ gãi đầu, cuối cùng lựa chọn bước vào căn nhà của Anne. Căn nhà gỗ với phòng khám là hai căn khác nhau, phòng khám nằm bên ngoài, cách nhà Anne vài mét. Còn nhà ở của Anne thì không lớn không nhỏ, có hai lầu, một gác xép, căn bếp nhỏ ở sau hè và một phòng khách. Nói là phòng khách nhưng lại bị chiếm dụng bởi vô số tài liệu, bàn làm việc, kệ sách, các bảng ghim ghi chú. Vừa bước vào nơi đây, Marco đã có thể ngửi thấy mùi tinh dầu thảo dược thoang thoảng cùng với mùi giấy, mùi sách và mùi mực.

Rất có cảm giác tri thức, một bầu không khí khiến Marco cảm thấy thanh tĩnh và yên lòng.

Anne mời Marco ngồi xuống một chiếc ghế lười mềm mại bằng bông gòn, theo đó là một bàn trà nhỏ, có bình xông tinh dầu nhỏ đặt ở dưới bàn.

Nhưng điều khiến Marco kinh ngạc nhất là việc ở trong nhà, có tận 5 Anne đang đi đi lại lại. Mỗi Anne đều làm những công việc riêng của mình. Trong đó có một Anne ngồi xuống trước mặt Marco để tiếp đón khách quý. Một Anne bưng trà và điểm tâm tới rồi cũng tiếp tục công việc của họ.

Marco tò mò: "Đây là, năng lực trái ác quỷ sao?"

Anne rót trà cho Marco, bình thản đáp: "Không phải, đây là thuật phân thân của ninja."

"Ninja? Ninja của Wano sao??"

Marco tròn mắt kinh ngạc: "Tôi từng đến Wano, cũng từng thấy rất nhiều ninja, nhưng chưa thấy ninja nào có thể làm điều này."

Anne nhấp môi: "Vậy sao? Nếu họ không làm được điều này, rất có thể là do họ…"

"Gà."

Anne cười lạnh đầy khinh người.

Marco: "…" Y hệt lời Thatch nói, con bé có tính cách ác liệt cực kỳ.

Anne chống cằm: "Ngài có việc gì thì cứ nói, tự nhiên như ở nhà nhé. Nửa đêm nửa hôm thế này lại đi tìm tôi, hẳn là có việc quan trọng. Thế nào? Ngài muốn tham gia vở kịch sao?"

Marco nhấp một ngụm trà: "Thật ra cũng không có gì quan trọng…"

Vừa nói xong câu đó, Marco thấy nụ cười trên mặt Anne tắt ngúm.

Marco: Con bé này lật mặt nhanh ghê.

Marco đầu hàng: "Được rồi, có một chút. Là về chuyện của Thatch."

"Thatch?"

Anne thấy quái dị, Thatch thì có chuyện gì mà tới tìm cô? Thanh niên trai tráng, lẽ nào còn sợ Thatch bị cô xé sợi đi nhậu nên tới dằn mặt?

Marco đáp: "Hôm nay, khi Thatch trở về có chút kỳ lạ. Tôi có hơi… tò mò nên tới hỏi thôi."

Anne: Cho nên anh lựa chọn quấy rầy tôi lúc nửa đêm? Anh cũng kỳ lạ ngang ngửa đấy.

Trong bụng nghĩ thế chứ Anne không có lựa chọn huỵch toẹt hết ra. Thay vào đó, cô hồi tưởng lại ngày hôm nay, chợt nhớ về vụ mình đã giao bài tập về nhà cho Thatch. Anne thoải mái xua tay:

"Yên tâm, không phải vấn đề lớn. Nếu nhanh chóng thì trong hôm nay nó sẽ được giải quyết thôi. Không tin thì anh cứ trở về xem sao."

Marco nhíu mày: "Thật ư?"

Anne: "Không, xạo đó. Trái Đất sắp hủy diệt rồi. Lo về nhậu bữa cuối đi."

Marco: "…"

Anne: "…" (¬_¬)

Marco chịu thua: "…xin lỗi đã làm phiền. Đừng nóng nảy."

Anne mỉm cười: "Sau này, khi anh đang nghỉ ngơi lúc nửa đêm thì tôi sẽ lao tới đầu giường của anh. Rồi tôi sẽ lấy đà húc cùi chỏ vào bụng anh cho anh lủng bụng luôn. Sau đó tôi sẽ nói rằng thực ra tôi tới đây để phá giấc ngủ của anh chứ không có gì quan trọng. Sau đó dò xét hỏi rằng 'hôm nay anh đi với ai, ở chỗ nào, uống bao nhiêu ly, uống rồi có rửa ly không, có thật sự đã rửa ly chưa?' và khi anh bực bội muốn đuổi khéo, tôi cũng sẽ bảo rằng anh đừng nóng nảy."

Marco: "…làm gì tới mức ấy."

Anne lạnh nhạt: "Cũng sắp rồi."

Marco: "…"

Marco giơ tay đầu hàng.

Nhỏ này cọc ghê hồn.

Anne che miệng ngáp: "Tôi sử dụng các phân thân để tăng cường hiệu suất làm việc. Nhưng duy trì như thế cũng sẽ thấy mệt, sẽ cần phải nghỉ ngơi. Anh không cần nghỉ à?"

Anne nhìn đồng hồ: "3 giờ sáng rồi. Anh có thể lựa chọn ngủ tại đây, hoặc trên giường của tôi."

Marco phun hết nước trà lên mặt Anne.

Anne: "…giỡn mặt?"

Marco ho sặc sụa: "Khụ, khụ! Xin lỗi! Nhưng mà nhóc nói chuyện dễ gây hiểu lầm quá!"

Marco vội lấy khăn giấy lau nước trà trên mặt Anne, bị Anne không nương tình đánh vào bàn tay. Nhìn Anne bực bội đi vào phòng tắm rửa lại mặt, Marco xấu hổ gãi đầu. Hắn đứng trước cửa phòng tắm nhìn Anne đang điên cuồng rửa mặt như thể mới dính gì đó rất dơ bẩn.

Marco buồn bực: "Thật là, tại sao trong hai lựa chọn em đưa ra không có cái nào là bình thường vậy? Tôi lựa chọn đi về thuyền để ngủ."

Anne bước ra với một chiếc khăn lau vắt trên cổ. Cô bình thản trả lời:

"À, bởi vì…"

Cả hai người đứng trước cửa nhà, nhìn vào một tấm màn mỏng trong suốt che lấp xung quanh căn nhà.

"Bởi vì kết giới đã được dựng lên vào lúc 2 giờ sáng."

Marco: "…sao không nói sớm?"

Anne chớp mắt: "Quên mất, bình thường tôi không chú ý tới kết giới."

Marco đau đầu: "Là ai đã lập ra kết giới dở hơi như vậy??"

Anne trở lại vào nhà, bắt đầu lấy chăn gối nệm đưa cho Marco:

"Kết giới do bố tôi để lại. Sau 3 giờ khuya, tôi sẽ không được đi đâu chơi. Kết giới cũng bảo vệ được căn nhà này khỏi trộm cắp, ăn cướp. Dù sao căn nhà này ở ngoài, gần biển. Hải tặc lên đảo thường sẽ tới nơi này đầu tiên."

"Đây là di vật của bố để lại nên tôi cũng không có ý định phá." mà cũng không rảnh để phá.

Anne đặt chăn gối lên tay Marco: "Đây, giờ thì đi ngủ đi. Còn đánh răng trước khi ngủ thì dùng bàn chải dự phòng màu xanh lá, trên kệ."

Marco thắc mắc: "Còn em?"

Anne chỉ lên lầu: "Đi ngủ."

Mặc dù nói là đi ngủ, nhưng Marco vẫn thấy các "Anne" đi đi lại lại trong nhà. Họ làm nhiều việc, lúc thì thấy ghi ghi chép chép, lúc thì thấy ở ngoài bếp nấu cái gì đó, lúc thì lấy sách rồi lại tiếp tục ghi chép. Thỉnh thoảng cũng sẽ có Anne đổi bình xông tinh dầu cho hắn.

Đúng là một con bé bận rộn.

Mùi tinh dầu thảo dược, còn có mùi gỗ, giấy và mực. Ngay cả chăn cũng mang theo hương thơm dễ chịu, lại còn ấm áp, không có lý do gì để Marco mất ngủ cả.

Đó là lý do, sáng hôm sau, khi Thatch đã có câu trả lời cho mình và tới nhà tìm Anne thì gặp thằng bạn chí cốt đang ngủ ngáy ngon vl.

Thatch dụi mắt.

Thatch mở mắt.

Marco vẫn nằm ngay đó, một cục.

Thatch: (☉。☉)

Marco bị Thatch bóp cổ lắc đầu cho tỉnh dậy, Thatch hóa điên kêu lên: "Marco! Không được!"

Marco ngơ ngác, chưa kịp tỉnh ngủ, một nùi giấu hỏi bay qua phủ kín đầu óc hắn.

Cái gì không được??

"Tuy chúng ta là hải tặc, chúng ta cũng phải có tiêu chuẩn đạo đức!"

Marco cắn răng: "Tôi thấy tôi có tiêu chuẩn đạo đức bình thường!"

Anne từ trên lầu bước xuống, ngáp dài ngáp ngắn, bởi vì tối hôm qua cô cũng không có ngủ. Thay vào đó là ngồi thiền cả đêm. Người bận rộn phải dùng chút ít thời gian còn lại để rèn luyện thân thể. Nên hiện tại khó tránh khỏi ê ẩm cả người.

Anne lướt ngang qua cả Marco và Thatch để vào phòng tắm, trong miệng còn lẩm bẩm: "Đau lưng quá…"

Ở thời này không có Salonpas dạng dán à? Dạng sáp thì thoa lên sẽ dính quần áo, khó chịu lắm.

Tiếng đóng cửa phòng tắm vang lên cái cạch. Thatch nhìn Marco đắm đuối.

Marco: ?

Marco: "Tôi thật sự không có làm gì!"

(Momo: 0363576975)

Ngân hàng Kienlongbank: 55576975

Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top