Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35-37

Chương 35
Thực ra tối qua khi về nhà Bạch Lộ còn nghĩ Lương Phi Phàm có vì những lời cọc cằn đó của cô mà đuổi việc cô không?

Rốt cuộc vẫn là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, anh căn bản không phải người như vậy, ngược lại anh còn cho cô cơ hội tốt như vậy!

"Trợ lý Quan, bây giờ Lương tổng đang ở đâu? Tôi muốn đích thân nói cảm ơn anh ấy." Hôm nay Lương Phi Phàm không đến công ty, Bạch Lộ không rõ anh đi đâu.

Quan Triều nhướn mày hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Thư ký Bạch không biết sao? Tôi còn tưởng cô biết rất rõ cơ, hôm nay là ngày cô Diệp Lâm trở về từ nước Anh, có lẽ Lam tổng đến sân bay đón cô ấy rồi."

"Diệp Lân?" Hình như Bạch Lộ chưa từng nghe nói đến cái tên này, Quan Triệu còn gọi cô ấy là cô, nói như vậy có lẽ đây là một người phụ nữ.

Lương Phi Phàm bỏ qua công việc quan trọng còn đích thân đi đón , xem ra Diệp Lân này có lai lịch không nhỏ.

"Trợ lý Quan, cô Diệp Lân này là ai?" Suy nghĩ này mới chỉ thoáng qua trong đầu mà Bạch Lộ đã hỏi thành lời rồi.

Quan Triều cũng không úp mở mà nói thẳng với cô: "Cô Diệp Lân có thể coi là một người rất quan trọng cũng rất đặc biệt với Lương tổng. Hai năm nay cô Diệp Lân luôn sống ở nước Anh. À đúng rồi, cô ấy cũng học thiết kế. Tôi nghĩ lần này cô ấy về có lẽ sẽ không đi nữa. Trước đây cô ấy học ở học viện nghệ thuật hoàng gia Anh, tính toán thời gian cô ấy cũng vừa tốt nghiệp trở về, đến lúc đó có thể cũng sẽ vào EC giúp Lương tổng."

Thật sự là có lai lịch lớn!

Học viện nghệ thuật hoàng gia Anh từng là trường học trong mơ của Bạch Lộ, nhưng khi cô vừa tốt nghiệp hai năm thì sức khỏe của mẹ không tốt nên dự định đi nước ngoài học của cô cũng bị gián đoạn.

"Ồ thì ra là như vậy." Bạch Lộ nhìn danh thiếp mạ vàng của Buck ở trên tay mình, không biết tại sao tâm trạng vốn dĩ đang hưng phấn vì Buck của của cô đột nhiên giảm xuống.

Cô không biết bản thân bị bản thân bị làm sao, lẽ nào đây chính là cái gọi là "đồng giới thì ghét nhau" sao?

Nhưng cô gái tên là Diệp Lân đó hình như Bạch Lộ còn chưa gặp bao giờ thì phải? Chỉ là nghe Quan Triều nói như vậy nên cô thấy hơi ngưỡng mộ mà thôi.

Đúng, cô ngưỡng mộ.

Lương Phi Phàm quả thực là đại diện cho cho quý công tử của thành phố A. Ba chữ này xã hội thượng lưu ở thành phố A không ai là không biết, vô số cô gái thượng lưu đều đổ xô vào chỉ vì muốn có được sự coi trọng của người đàn ông này. Thời gian Bạch Lộ ở bên cạnh anh không dài nhưng đương nhiên cô cũng biết thỉnh thoảng anh cũng sẽ ăn cơm với một vài ngôi sao hoặc con gái thượng lưu.

Thực ra người đàn ông có thân phận và địa vị như Lương Phi Phàm muốn bao nhiêu phụ nữ ở bên cạnh cũng được. Nhưng Bạch Lộ nhìn ra dường như anh không phải người đàn ông háo sắc.
Đây cũng điểm Bạch Lộ thích nhất ở Lương Phi Phàm.

Lúc này Bạch Lộ thực sự nghĩ rằng, người đàn ông rực rỡ chói mắt như Lương Phi Phàm là ngôi sao trên trời, phàm phu tục tử bình thường không thể xứng với anh đươc.

Nhưng bây giờ cô mới biết thực ra cũng không hoàn toàn là như vậy, nên nói là trong lòng anh ấy có một vị trí giành cho người phụ nữ khác vậy nên anh mới có thể giữ mình như vậy.

Cô Diệp Lần này có lẽ là người phụ nữ hết sức xuất sắc thì phải?

Cho nên mới xứng đáng để "quan trọng và "đặc biệt" với Lương Phi Phàm.

Bạch Lộ vẫn đang hoang mang, Quan Triều làm sao biết được mấy câu nói đơn gian của anh đó làm cho tâm tư của cô biến đổi nhiều như vậy.

"Thư ký Bạch, trước khi tan ca cô sắp xếp tài liệu họp mấy ngày nay Lương tổng cần cho tôi là được, tôi sẽ tiếp nhận công việc của cô trong vòng mười ngày này. Cô cứ trực tiếp đến phòng thiết kế là được, có lẽ Lương tổng đã dặn dò họ rồi."

"Vâng, được thôi." Tuy Bạch Lộ có chút không tập trung nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ: "Thực ra công việc cũng không phải là phức tạp lắm, một vài tài liệu tôi đã chuẩn bị xong rồi. Dù sao tôi cũng ở EC, trợ lý Quan, nếu anh có vấn đề gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Còn nữa, mấy ngày này làm phiền anh rồi."

"Không phiền, đây là công việc của tôi."

Hai người khách sáo nói với nhau vài câu, Quan Triều nhìn đồng hồ sắp đến thời gian ăn trưa rồi nên anh bảo Bạch Lộ đi ăn trưa trước.

Bạch Lộ xoa bụng của mình, thực ra cô thật sự có hơi đói rồi, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà bây giờ cô luôn thấy mình tiêu hóa rất nhanh.

Đứa bé trong bụng cô phải làm thế nào đây?

***

Nhà ăn nhân viên của EC.

Bạch Lô bưng đồ ăn ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, vừa mới và một miếng cơm thì Tần Tử Văn cũng đặt đĩa cơm xuống ngồi ở phía đối diện.

"Cái người phụ nữ chết tiết này, tin tức lớn như vậy tại sao không thông báo với mình?"
Bạch Lộ ngây người nói với vẻ không hiểu: "Gì cơ?"

"Vừa nãy khi mình đi xuống thì nghe thấy người của phòng thiết kế đều đang nói nói cậu sắp đến phòng thiết kế giúp đỡ chỉnh sửa sơ đồ bán đấu gia tòa nhà Thị Ủy, tin đó có phải là thật không?

Thì ra là việc này, Bạch Lộ gật đầu: "Ừ, sáng này mình cũng mới biết."

Bạch Lộ tỏ vẻ bình tĩnh, còn Tần Tử Văn lại rất kích động.

Cô nháy mắt với bạn thân của mình: "Đúng là một việc tốt! Bạn thân mến, nói thật mình rất ngưỡng mộ cậu, Lương tổng đối xử với cậu thật tốt, chẳng trách mấy người phụ nữ cậy tài khinh người ở phòng thiết kế bây giờ đều rất ghen tị với cậu, họ đều nói cậu là..."

Có lẽ ý thức được bản thân đã nói quá nhiều, Tần Tử Văn lập tức im lặng cúi đầu ăn cơm.

Bạch Lộ lại nghe thấy rất rõ, lại thêm Tần Tử Văn chưa bao giờ giữ được bí mật gì, vừa rồi cô chỉ nói nửa cậu liền không nói nữa, có lẽ không phải là lời tốt đẹp gì.

Bạch Lộ lấy đũa gõ vào đĩa cơm của Tần Tử Văn: "Nói rõ lời cậu chưa nói xong đi, họ nói mình là gì?"

"À, không có gì, thật sự không có gì..."

"Tử Văn, lần nào cậu nói dối mình cũng có nét mặt thế này, đúng là thất bại. Nói đi, cậu không nói rồi cũng sẽ có ngày mình nghe được."

Tần Tử Văn bất lực thở dài: "Cũng phải, EC của chúng ta cũng lớn như thế này, nhưng mà nói thật cậu cũng đừng để bụng, cậu cũng biết lời phụ nữ truyền tai nhau cũng chỉ có mấy câu thôi."

"Mấy câu gì?"

Thực ra nếu là bình thường, Bạch Lộ thật sự chưa chắc đã để ý, nhưng bây giờ cô rất rõ bản thân đã có quan hệ gì đó với Lương Phi Phàm nên liền bất giác chú ý đến.

Tần Tử Văn bị Bạch Lộ ép đến mức không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói với Bạch Lộ vài tin tức bên lề cô nghe thấy được.

"Buổi sáng khi mình đến phòng trà nước thì bất ngờ nghe thấy mấy người phụ nữ đang nói về cậu. Hình như xưa nay bên cạnh Lương tổng chưa bao giờ có thư ký nữ, nhưng bây giờ anh ấy thuê cậu, hơn nữa còn rất hài lòng làm bọn họ không phục. Họ liền nói cậu... Khụ, chính là kiểu phụ nữ dùng kỹ thuật trên giường mê hoặc Lương tổng chết mê chết mệt. Lại thêm cậu vốn là một thư ký, bây giờ lại có thể tham gia chỉnh sửa sơ đồ bán đấu giá tòa nhà Thị Ủy, mấy người phụ nữ đó càng ghen tỵ hơn, lời nói đó có chút khó nghe. Nhưng bạn thân yêu, cậu đừng để ở trong lòng, sáng nay mình đã dạy dỗ họ rồi, nói lời thị phi cũng không sợ nát miệng."

Quả thật Tần Tử Văn vì chuyện này mà cãi nhau vài cậu với mấy người phụ nữ phòng thiết kế, nhưng sau này giám đốc phòng thiết kế liền qua đó nên chuyện này cứ qua đi như thế.

Đương nhiên cô dám nói thẳng với Bạch Lộ như vậy là vì cô tưởng Bạch Lộ tuyệt đối không để ý đến.

Bạch Lộ xưa nay đều không phải người có thời gian rảnh để so đó với những lời đồn đại này.
Nhưng Tần Tử Văn không ngờ lần này Bạch Lộ lại để ý đến những lời này.

**

Hai tiếng sau, sau khi Bạch Lộ bàn giao lại công việc liền lập tức đi đến phòng thiết kế.

Thực ra cô làm việc ở EC đã rất nhiều năm rồi, đương nhiên nhân viên cũ ở EC cũng quen biết cô, mọi người không xa lạ nên cũng không cần giới thiệu khách sáo quá nhiều.

Sau khi Bạch Lộ đến phòng thiết kế, đương nhiên giám đốc không thể đích thân ra đón tiếp cô được, chỉ có một tổ trưởng qua đó chào hỏi cô khá nhiệt tình, bởi vì đó là người Lương Phi Phàm cử xuống, tuy không phải vị trí quan trọng gì nhưng ánh hào quang trên người cô lúc này lại đặc biệt chói mắt.

Mấy người phụ nữ vốn đã có bất mãn với Bạch Lộ, vừa nhìn thấy cô ngồi vào một bàn làm việc trong văn phòng ai liền bắt đầu rỉ tai thì thầm với vẻ coi thường.

Những việc này đều nằm trong dự đoán nên Bạch Lộ không thấy bất ngờ, tuy thừa nhận bản thân không thoải mái lắm nhưng EQ của cô cũng không thấp như vậy.

Bạch Lộ ngồi xuống chưa đầy mười phút giám đốc phòng thiết kế đã gọi điện đến bảo cô đến văn phòng đợi thông báo mới nhất.

Bạch Lộ ngó lơ ánh mắt khinh miệt của những người phụ nữ đó, cô đi thẳng vào văn phòng của giám đốc.

Cũng may giám đốc phòng thiết kế là đàn ông, tránh được rắc rối "cùng giới thì ghét nhau."

Nhưng Bạch Lộ cảm nhận được tay giám đốc này không hài lòng lắm với việc cô được "điều động xuống": "Cô Bạch, cô luôn làm thư ký, bây giờ lại được thăng chức thành thư ký thân cận của Lương tổng. Tôi nghĩ có thể cô không biết tôi, để tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lý Đình Thận, giám đốc phòng thiết kế, sau này tôi gọi cô là thư ký cũng không tiện lắm nên tôi sẽ gọi cô là cô Bạch, cô thấy thế nào?"

Bạch Lộ cười nói: "Giám độc Lý cứ gọi tôi là Bạch Lộ là được rồi."

"Được, Bạch Lộ, chúng ta hãy bỏ phần khách sáo đi nhé." Người đàn ông này có vẻ chẳng qua chỉ có ba mươi mấy tuổi, sắc mặt hiền hòa nhưng lời nói lại rất sắc bén: "Tôi biết Lương tổng đặc biệt điều cô xuống, nhưng phòng thiết kế cũng quy định riêng. Đương nhiên thực lực mới là quan trọng nhất, tôi hi vọng cô có thể hiểu, con người tôi luôn coi trọng việc công, lại thêm thời gian không nhiều, cho nên tôi không có thời gian để cô từ từ thích ứng. Thế này đi, tôi cho cô thời gian hai ngày, đến lúc đó cô cho tôi xem bản vẽ phác thảo , cô thấy thế nào?"

Bạch Lộ nghĩ bụng, hai ngày mà đã muốn cô đưa ra bản vẽ phác thảo, đây căn bản là phải tốn rất nhiều công sức mới hoàn thành được. Anh ta thật sự cho rằng việc vẽ một bản vẻ phác thảo của tòa nhà Thị Ủy là việc đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên Bạch Lộ càng hiểu rõ anh ta đang thăm dò cô.

Cũng đúng, thực ra cách tốt nhất để những người nhiều chuyện kia là dùng thực lực để chứng minh.

"Không thành vấn đề." Cô vô thức thẳng sống lưng và vui vẻ đồng ý.

Cùng lúc đó có một giọng nam hùng hồn có sức mạnh vang lên trong đầu Bạch Lộ.

Con người, có lúc phải tin tưởng bản thân nhiều một chút, tự tin là đã thành công một phần ba rồi.

Đúng vậy, tại sao lại không tin tưởng bản thân một chút?

Có một câu nói xưa rất hay thế này: "Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền."

Bạch Lộ muốn làm bản thân xuất sắc hơn thì phải làm người có lòng đó.

Lý Đình Thận ngạc nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này lại đồng ý ngay như vậy, anh còn tưởng rằng cô sẽ tìm lý do... Ít nhất thì hoàn thành một bản thiết kế trong hai ngày là việc không thể được.

-----------------------

Chương 36
Anh ta nhíu mày, bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh: "Được, vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của cô. Bây giờ, những bản mẫu mà bộ chúng ta đưa lên đều không làm Lương tổng hài lòng, hi vọng Bạch Lộ cô có thể cho mọi người một sự kinh ngạc, tìm được lối thoát cho chúng ta."

Bạch Lộ ngồi lại về vị trí của mình, xem những bản mẫu hỗn tạp kia một hồi, sau đó mới đứng lên chuẩn bị tới phòng trà lấy nước.

Thực ra, Bạch Lộ hiểu rõ về sức khỏe của mình. Cái phôi thai còn chưa thành hình ở trong bụng khiến cô suy xét nhiều hơn trước khi làm bất cứ chuyện gì. Bình thường, vào lúc này cô sẽ uống cà phê, nhưng bây giờ nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ.

Ít nhất, trước khi cô đưa ra quyết định có giữ đứa bé lại không, cô cảm thấy mình phải có nghĩa vụ đặt đứa bé này lên hàng đầu.

"Mọi người nói xem cô ta có mặt mũi nào mà công khai vào bộ phận thiết kế của chúng ta chứ?"

Bạch Lộ vừa bước tới cửa phòng trà liền nghe được giọng nói khe khẽ của một cô gái, có vẻ như rất khinh miệt: "Tôi cũng không biết cô ta nghĩ gì nữa, cô không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cô ta đâu, chậc chậc, cái dáng vẻ không lo ngại vì có chỗ dựa đó của cô ta, chẳng qua chỉ là kĩ thuật trên giường giỏi thôi, không biết có gì đáng để kênh kiệu nữa."

Bước chân của Bạch Lộ hơi khựng lại, cô không khỏi siết chặt lấy cốc nước.

Người ta vẫn nói phòng trà là nơi tám chuyện nhiều nhất trong công ty, xem ra không sai chút nào. Hôm nay cô cũng muốn xem những người này có thể nói xấu cô tới mức nào.

"Nhưng cũng chẳng sao, đàn ông mà, chỉ ham của lạ thôi, huống chi là đàn ông như Lương tổng. Chắc anh ấy cũng thử cỏ dại một, hai lần, sau đó thì chán ngay thôi. Đến lúc đó cô ta chết thế nào cũng không biết."

"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi có một người thân, có trao đổi mua bán với Lương Thị, lần trước tôi vô tình nghe thấy hình như Lương tổng đã có đối tượng kết hôn, hình như cũng học thiết kế, sắp tốt nghiệp về rồi. Đến lúc đó làm gì còn chỗ cho cái cô Bạch Lộ đó nữa."

"Thật à? Nhưng đợt trước tôi nghe nói Lương tổng có qua lại gì đó với Vu San San mà? Tôi chỉ không hiểu sao Lương tổng điển trai đến thế mà lại vừa ý cái loại như Bạch Lộ nhỉ?"

"Tôi cảm thấy cô ta từng đi sửa mắt rồi, nhìn cái kiểu quyến rũ đó là biết ngay là chuyên đi mê hoặc đàn ông."

"Tôi thấy cô ta còn nâng cả mũi nữa, nghe nói lần trước hắt xì cứ lấy tay che mũi mãi, không phải sợ sụp thì là gì chứ?"

"Đẹp thì sao đây? Chẳng phải là cũng bị bạn trai cũ cắm sừng sao? Mọi người có biết vị hôn phu của Lương Tịnh Tiêu không? Trước kia người đó chính là người yêu của cô ta, hơn nữa năm đó cô ta vào được EC cũng là do Lương Tịnh Tiêu giúp, hay là cô ta dùng người yêu của mình để đổi việc?"

"Xùy, người yêu cũ của cô ta làm sao bằng Lương tổng được? Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ chọn Lương..."

Cô gái đang nói hết mình ấy đột nhiên ngừng lại.

Bạch Lộ đứng bình tĩnh ở cửa phòng trà, tay cầm một cái cốc, cô khẽ mỉm cười với những con người với đủ loại vẻ mặt trong phòng: "Sao các chị không nói tiếp đi? Mà kể ra, mọi người không nói thì tôi cũng không biết dung mạo cha sinh mẹ đẻ của tôi lại khiến mọi người ghen tỵ đâu."

"Ha ha, Bạch Lộ, câu này của cô đúng là khiến chúng tôi thấy khó hiểu, cái gì gọi là ghen tỵ? Cô cũng biết dát vàng lên mặt thật đấy." Một người phụ nữ lão làng ở trong bộ phận thiết kế không bị Bạch Lộ dọa sợ, cô ta nhích lên trên, nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt khiêu khích: "Hơn nữa chúng tôi nói gì chứ? Hình như chúng tôi cũng không nói gì mà? Cô bị chứng ảo tưởng à?"

Bạch Lộ nhếch miệng cười, giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Vậy sao? Không khéo là vừa rồi tôi đã ghi âm lại rồi, hơn nữa còn định cho tổng giám đốc nghe xem. Mọi người cũng biết đấy, Lương tổng bình thường không thích nói cười, nhưng hôm nay tôi nghe thấy nhiều chuyện cười như thế, tôi sẽ phải dâng lên cho Lương tổng mới được, đến lúc đó, đoán chừng chức vị của mấy người khó mà giữ được rồi."

Người phụ nữ cầm đầu kia đặt cốc lên bàn trà cái rầm, tức giận nói: "Bạch Lộ, cô kiêu căng cái gì chứ? Cô dám nói cô không dựa vào Lương tổng để đạt được chức vị sao? A! Buồn cười thật đấy, EC là đâu chứ? Cô làm thư kí nhiều năm như thế, nói dễ nghe là thư kí, nói khó nghe chính là công việc bưng trà đưa cơm thôi, lại còn định tới tranh một chân ở bộ phận thiết kế à? Một kẻ quê mùa như cô, đừng nói là đi du học về nữa, cho dù năm đó cô tốt nghiệp trường thiết kế kiến trúc thì sao nào? Xã hội bây giờ toàn dựa vào kinh nghiệm thực tế, cô có không? Cô chẳng có cái gì còn dám nhảy cấp, còn dám cùng thiết kế tòa nhà Thị Ủy với chúng tôi. Không lấy cái gương mà tự soi xem mình thế nào, cô có từng nghĩ xem mình có tài cán gì không?"

Lời nói này vô cùng khó nghe, nhưng Bạch Lộ không bị nghẹn họng một chút nào.

Ánh mắt cô như một mũi tên nhọn, nhìn những người phụ nữ đó, mỗi từ nói ra đều mạnh mẽ, vang vọng: "Cô nói đúng, quả thực tôi không có gì cả, nhưng ít nhất tôi sẽ không nói xấu sau lưng người khác, hành vi này không đẹp đẽ chút nào cả. Đương nhiên, các người nói tôi thế nào cũng không quan trọng. Còn việc tôi có thực lực hay không thì không phải mấy người nói là được. Nhưng tôi phải nhắc nhở mấy người, nói tôi thì không sao, nhưng đừng kéo cả Lương tổng vào nữa, anh ấy không phải loại người mà mấy người nói. Đừng tưởng mấy người nói tôi như thế là nâng cao Lương tổng lên, thực ra mấy người đang sỉ nhục anh ấy đấy."

Bạch Lộ nói hết một hơi, sau đó xoay người chuẩn bị đi, nhưng vừa mới quay lại, cả người cô cứng đờ ngay tức khắc.

Ở cửa phòng trà, Lương Phi Phàm đứng che đi ánh sáng, bờ môi mỏng gợi cảm hơi mím, có vẻ hơi nhếch lên. Trên mặt anh không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng giờ phút này, ánh mắt khiến người ta phải rung động đó của anh đang nhìn thẳng vào Bạch Lộ.

Đứng đằng sau anh là giám đốc bộ phận thiết kế, khuôn mặt rực rỡ sắc màu.

Nhìn vẻ lúng túng của Lý Đình Thận, cô liền biết Lương Phi Phàm đã nghe được tám, chín phần mười những lời mà cô vừa nói rồi.

Trái tim cô run lên, không hiểu sao lại có chút chột dạ.

"Lương tổng..." Bạch Lộ nắm chặt cốc nước không trong tay, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Nhưng hiển nhiên, Bạch Lộ đã mất tự nhiên, đám người ở sau lưng còn bất an hơn.

Người phụ nữ đáp lời hùng hổ nhất với Bạch Lộ lúc nãy giờ đây không còn chút khí thế nào, cô ta cầm chén trà trên bàn định rời đi: "Lương tổng... Chủ nhiệm, chuyện đó... Chúng tôi đi làm việc trước."

Mấy nhân viên nữ ở đằng sau đương nhiên cũng không dám ở lại lâu, ai nấy đều chuẩn bị chuồn êm.

"Không cần gấp gáp."

Lương Phi Phàm vẫn đứng vững ở cửa, dường như không định để cho bất cứ ai đi. Hai tay anh chắp ở đằng sau lưng, ánh mặt trời ấm ấp chiếu vào từ khung cửa sổ phía sau anh, khiến người đàn ông vốn đã có khí độ hơn người này lại tỏa ra một vầng sáng màu vàng, càng làm anh trở nên ấm ấp đến chói mắt.

Chỉ với bốn chữ này của anh, mọi người đều đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích nữa.

Lương Phi Phàm nói bằng giọng điệu thản nhiên mà Bạch Lộ rất quen thuộc: "Nếu tôi đã tới rồi thì cũng phải nói rõ với mọi người một số việc. Bởi vì bộ phận thiết kế của mọi người luôn không có một phương án thiết kế nào có thể khiến tôi hài lòng, vì vậy tôi mới để cho thư kí của tôi tới giúp mọi người. Đương nhiên, mọi người đều là dân chuyên, mặc dù trước kia thư kí của tôi tốt nghiệp ngành thiết kế kiến trúc, nhưng đúng như mọi người đã nói, đã lâu rồi cô ấy không tiếp xúc đến mảng này, đột nhiên nhảy vào trong đội ngũ của mọi người, mọi người không thích ứng được cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi nghĩ đôi mắt nhìn người của Lương Phi Phàm tôi còn không kém đến như thế, thư kí Bạch có năng lực hay không, mọi người xem bản thiết kế của cô ấy rồi hãy đưa ra kết luận, có vấn đề gì không?"

Mỗi một chữ mà anh nói đều đang bảo vệ cho Bạch Lộ.

Hơn nữa còn bảo vệ rõ ràng đến như thế.

Trái tim của Bạch Lộ đập loạn nhịp, cô khẽ cắn môi, đôi mắt long lanh của cô nhìn Lương Phi Phàm rất cảm kích.

Những nhân viên nữ khác thì chẳng khác nào đang tự đáng mặt mình, sắc mặt ai nấy đều muôn màu muôn vẻ, không ai dám nhìn thẳng vào mặt Lương Phi Phàm.

"... Không, không có vấn đề gì." Câu nói này là do người phụ nữ vừa mới tranh cãi với Bạch Lộ nói, có vẻ như không phục, nhưng lại không làm gì được, cô ta nói bằng giọng ngột ngạt: "Lương tổng, chúng tôi... Chúng tôi đi làm việc đây."

Lương Phi Phàm gật đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, ý bảo bọn họ có thể đi, sau đó anh xoay người dặn dò Lý Đình Thận: "Giám đốc Lý, còn mười ngày nữa, anh biết tôi nhất định phải có được mà, nếu không lấy được cái tòa Thị Ủy này thì sẽ phải làm thế nào, anh biết rõ rồi đấy."

Lý Đình Thận vội vàng gật đầu: "Vâng, Lương tổng, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Thấy Lý Đình Thận cũng đi rồi, theo bản năng, Bạch Lộ nhấc chân lên định đi theo, nhưng Lương Phi Phàm lại liếc mắt nhìn cô rồi bảo: "Thư kí Bạch, có một tập văn kiện có vấn đề, cô đi theo tôi."

Nhìn anh xoay người rời đi, Bạch Lộ ngẫm nghĩ giây lát rồi đặt cốc nước vào phòng trà, sau đó vội vàng đi theo.

Lương Phi Phàm về thẳng phòng làm việc của anh. Lúc đi qua phòng làm việc của mình, Bạch Lộ không nhìn thấy Quan Triều, cô đoán rằng Lương Phi Phàm đã sai anh ấy ra ngoài làm việc. Mới nghĩ tới đây, cô đã vào tới trong phòng, nhẹ nhàng đưa tay khép cửa lại.

Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy anh đứng ở cạnh bàn làm việc, khoanh tay lại nhìn cô.

Ánh mắt Bạch Lộ lóe lên, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy đôi mắt đang nhìn cô lúc này của Lương Phi Phàm dường như... mang theo một sự thích thú dạt dào sau khi xem xong một tuồng kịch hay.

Bạch Lộ ho nhẹ một tiếng, anh nhìn chằm chằm như thế khiến cô rất mất tự nhiên: "... Lương tổng, văn kiện nào?"

"Văn kiện về việc nói cám ơn."

Bạch Lộ sửng sốt ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt mỉm cười của anh, tận sâu nơi đáy mắt có dòng xoáy chuyển động, gần như muốn khiến cô mê man.

Văn kiện về việc nói cám ơn?

Bạch Lộ suy nghĩ một hồi, nhanh chóng hiểu ra anh đang chờ cô nói cám ơn.

Cô hít một hơi thật sâu, né tránh ánh mắt của anh, cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh: "... Lương tổng, thực sự cám ơn anh, tôi biết chuyện của Buck, tôi không ngờ rằng cuộc đời tôi vẫn còn cơ hội như vậy. Tôi biết cơ hội này là do Lương tổng cho tôi... Cám ơn anh, Lương tổng."

Nếu là bình thường, những lời này cô sẽ nói rất lưu loát, nhưng hôm nay Bạch Lộ phát hiện ra mình rất căng thẳng, trong lúc nói thì gần như là cúi gằm mặt xuống, không dám liếc nhìn anh.

Dường như Lương Phi Phàm cũng không hài lòng với cách cám ơn này của cô, anh bước thẳng về phía cô .

----------------------

Chương 37
Nghe được tiếng bước chân, Bạch Lộ chỉ cảm thấy mất tự nhiên, cô nhận thấy có dự cảm xấu.

Có phải... cô nói sai gì rồi không? Hay là... Lương Phi Phàm đã nghe thấy mấy lời mà cô nói với đám phụ nữ kia, có phải anh định tới hỏi tội cô không? Dù sao thì vừa rồi đúng là cô đã tỏ ra có chỗ nên không sợ hãi, cô có nên chạy trốn ngay bây giờ không đây?

"Lúc nói cám ơn cô thường cúi đầu thấp như thế à?"

Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, Bạch Lộ cảm thấy cằm mình bị người ta nâng lên, cô vừa ngẩng đầu, anh lọt vào trong tầm mắt của cô...

Mặt của anh, mắt của anh, mũi của anh, môi của anh...

Khoảng cách gần đến thế, khiến cô hít một hơi khí lạnh: "Lương tổng..."

"Lúc nói cám ơn, tối thiểu cũng phải nhìn vào mắt của đối phương." Giọng nói của anh rất trầm, hơi thở ấm áp, Bạch Lộ cảm thấy trái tim cô đã không còn là của cô nữa: "Nào, nhìn vào mắt của tôi rồi nói lại một lần nữa."

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ đều đỏ lên, cơ thể cô cứng ngắc, nhưng đập vào mắt cô là Lương Phi Phàm, cô muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể siết chặt vạt áo của mình, nói không mấy lưu loát: "... Cám ơn Lương tổng, thực sự rất cám ơn anh."

"Vì sao lại căng thẳng như thế?"

Nhìn gò má đỏ bừng của cô, cả lỗ tai hồng hồng nữa, Lương Phi Phàm nhớ lại dáng vẻ vừa rồi ở phòng trà của cô, đối mặt với đám phụ nữ kia, cô tỏ ra vô cùng sắc sảo, khí thế, nhưng hiện tại trước mặt anh, cô mềm mại như một vũng nước, nói chuyện còn không trôi chảy. Trái tim anh mềm nhũn ra, lại càng không thể khống chế được mà nhích lại gần cô, nói: "Chẳng phải vừa rồi thư kí Bạch lợi hại lắm sao? Ngay cả tôi cũng phải giật mình với dáng vẻ sắc sảo của cô, sao lại khúm núm trước mặt tôi như thế? Hứ? À đúng rồi, vừa rồi cô nói cô đã ghi âm lời nói của họ rồi đúng không? Vừa hay tôi mới chỉ nghe được một nửa sau, một nửa trước đặc sắc lắm đúng không? Nào, lấy ra cho tôi nghe xem sao."

Cái, cái gì? Anh muốn nghe à?

Bạch Lộ bối rối, người này.. đang nói đùa với mình đúng không?

"Lương tổng... Anh..."

"Hứ?"

"Không phải... Tôi..."

Có vẻ như anh nổi lên lòng trêu cợt cô: "Hứ? Thư kí Bạch muốn nói cái gì? Đừng vội, cứ nói từ từ thôi."

Bộ não của Bạch Lộ hỗn loạn cả lên, căn phòng làm việc lớn này lại càng tăng thêm sự yên tĩnh, như thể chỉ còn có hơi thở của hai người bọn họ, nhưng vì quá gần, nên cảm giác như đang hòa vào nhau...

Sống lưng của cô lành lạnh, anh lại cách cô gần hơn nữa, gần tới mức cô thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, nói nhỏ như đang lẩm bẩm: "... Lương tổng, tôi... tôi không có... Thật ra tôi đã lừa họ, tôi chưa kịp ghi âm."

Lông mày của Lương Phi Phàm nhếch lên, hình như cũng không ngoài dự đoán của anh, ngược lại còn có mấy phần tiếc nuối, như thể anh muốn nghe những lời tám chuyện đó thật: "Cô thư kí nhỏ của tôi còn biết nói dối nữa. Nhưng mà lời nói dối này quả thực rất tốt, có lúc con người ta không thể cứ lùi bước mãi được, nhất là dưới tình huống như vậy, tôi cảm thấy cô xử lí rất tốt."

Xử lí rất tốt?

Anh đang khen cô sao?

Bạch Lộ ngơ ngác.

Sức lực trên cằm cô đột nhiên biến mất. Bạch Lộ ngước mắt lên, cô thấy Lương Phi Phàm đã lui về sau hai bước, cảm giác căng thẳng giảm đi không ít, nhưng cằm cô lại bị một cảm giác tê ngứa thay thế.

Đương nhiên Lương Phi Phàm có thể cảm nhận được vừa rồi cô căng thẳng đến nhường nào, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận. Mặc dù bộ dạng này của cô rất đáng yêu, nhưng nếu còn tiếp tục như thế, cô không bị nhiệt độ của bản thân làm bỏng thì cũng sẽ bị thiếu oxy vì không hô hấp kịp.

Khóe miệng anh cong lên, không có ý định trêu đùa cô nữa.

Từ từ đưa hai tay vào trong túi quần, Lương Phi Phàm xoay người bước về phía chiếc ghế xoay, chuyển đề tài nhanh chóng: "Tôi nghe giám đốc Lý bảo rằng cô nói chắc nịch với anh ta là cô sẽ đưa cho ông ta một bản thiết kế trong vòng hai ngày?"

Nghe vậy, Bạch Lộ không khói nhíu đôi mi tú lệ dài nhỏ của mình.

Cô nói chắc nịch sao? Chẳng phải là chính Lý Đình Thận bắt cô phải đồng ý sao?

Nhưng ôanh ta nói như thế thì cũng có thể hiểu được, dù sao trong mắt của những người ở bộ phận thiết kế, cô là một người dựa vào Lương Phi Phàm để đoạt được chức vị, trước mặt cô họ còn dám lên mặt trắng trợn với cô, thì đương nhiên họ sẽ chụp hết mọi ô danh lên đầu cô trước mặt Lương Phi Phàm.

"Đúng vậy, tôi đã đồng ý với giám đốc Lý." Bạch Lộ không có ý định nói gì thêm, chắc là do đề tài lúc này không còn không khí mập mờ như vừa rồi nữa, vì thế cô nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: "Dù sao cũng chỉ có mười ngày, cũng như Lương tổng anh đã nói, anh để tôi sang bộ phận thiết kế, những người đó không phục, tôi cũng không muốn khiến anh phải mất mặt, vậy nên Lương tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Lương Phi Phàm nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, một lát sau thì nói bằng giọng trầm trầm: "Cô không cần phải miễn cưỡng bản thân quá mức. Tôi cho cô sang bộ phận thiết kế chỉ là vì giúp một tay mà thôi, bởi vì tôi thấy cô vẫn có những lý niệm của riêng mình đối với thiết kế. Điều khó khăn nhất trong xã hội này là không thể thuận lợi theo ý mình được, tôi hi vọng tôi tiếp tục duy trì những lí niệm của riêng cô, mà không phải đi hùa theo người khác. Hiểu không?"

"Vâng, Lương tổng, tôi biết."

"Ừ, tối nay ra ngoài một chuyến với tôi." Lương Phi Phàm cúi đầu, mở một tập tài liệu ra, anh nói như rất thờ ơ: "Buck nói muốn gặp cô, vừa hay cô cũng có thể học hỏi kinh nghiệm từ cậu ấy."

Buck muốn gặp mình?

Bạch Lộ mong mà còn không được, cô không nghĩ gì nhiều mà vui vẻ đồng ý: "Cám ơn Lương tổng, vậy tôi đi làm việc trước đây."

Lương Phi Phàm không ngẩng đầu lên, chỉ phất tay, cho tới khi tiếng đóng cửa vang lên, chiếc bút máy trong tay khựng lại, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn căn phòng làm việc trống trơn, ngón tay thon dài của anh hơi nhúc nhích, dường như trên đó vẫn còn vương vấn nhiệt độ của cô, trong đầu cũng là dáng vẻ xấu hổ né tránh của cô lúc nãy...

Anh không biết ánh mắt của anh lúc này mềm mại đến nhường nào.

Suốt cả một buổi chiều, Bạch Lộ đều đang viết viết vẽ vẽ bản thiết kế của tòa nhà đó, cô nghĩ, nếu có phác thảo trước rồi thì đến lúc đó có thể hỏi Buck một chút, nhưng những thứ như thiết kế này phải có linh cảm mới được.

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô khó mà bình tĩnh lại được.

Chỉ có điều cô không ngờ là, lúc gần tan giờ cô lại gặp phải Lương Tịnh Tiêu.

Chắc hẳn cô ta đến là vì tìm cô. Nhìn thấy Lương Tịnh Tiêu, cả bộ phận thiết kế đều dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Bạch Lộ, chắc là vì những bực dọc ở phòng trà lúc trước có thể được trút ta.

Bạch Lộ cũng không thấy có gì là mất mặt, Lương Tịnh Tiêu không phải là không có não, cô ta chào hỏi với giám đốc rồi gọi Bạch Lộ ra.

Cô ta tìm một căn phòng tiếp khách, hai người ngồi đối diện với nhau.

Tính ra, Lương Tịnh Tiêu đã mang thai được bốn tháng, cô ta mặc một bộ đồ rộng rãi, những đôi guốc cao gót trước kia cũng được thay bằng giày đế bằng. Bụng của cô ta hơi phồng lên, nhìn vào đó, Bạch Lộ vô thức nhớ tới đứa bé trong bụng mình, bỗng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lương Tịnh Tiêu là người mở lời trước: "Thật không ngờ bây giờ cô lại lên chức từng ngày vậy, làm thư kí của anh tôi, bây giờ lại vào bộ phận thiết kế. Bạch Lộ, gần đây sống không tệ lắm đúng không?"

Sao Bạch Lộ lại không nghe ra mỗi câu nói của Lương Tịnh Tiêu đều là đang nói móc cô, cô cười thản nhiên với cô ta: "Lương tiểu thư khách khí rồi, tôi sống vẫn bình thường như thế, sao có thể sảng khoái như cô."

Lương Tịnh Tiêu cười ha ha, cô ta đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, cặp chân dài vắt vào nhau: "Được rồi, người sáng mắt không nói lời mập mờ, tôi biết cô không vừa mắt tôi, dù sao người đàn ông mà cô từng yêu sắp thành chồng tôi rồi. Đều là phụ nữ, có một số việc biết cũng chẳng nói ra làm gì, cô hiểu tôi đến đâu thì tôi cũng hiểu cô đến đó, vậy nên cô cũng không cần phải che đậy trước mặt tôi, hôm nay tôi tới tìm cô chỉ vì một chuyện."

Bạch Lộ nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh, biết cô ta còn chưa nói hết nên cô cũng không lên tiếng ngắt lời cô ta.

Lương Tịnh Tiêu dùng móng tay thoa nhũ đỏ như cánh hoa hồng phủ lên cặp lông mày tinh xảo của mình: "Bạch Lộ, tuần sau tôi và Long Cẩm sẽ kết hôn, sau khi kết hôn tôi định để Long Cẩm vào EC. Tôi nghĩ rằng với mối quan hệ trước kia của hai người, hai người thường xuyên gặp được nhau thì chẳng tốt cho ai cả, đúng không? Vì thế tôi hi vọng cô chủ động rời khỏi EC, đương nhiên, tôi sẽ không bạc đãi cô, dù sao thì chúng ta cũng từng là chị em tốt. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, chẳng phải cô vẫn luôn muốn tới học viện thiết kế hoàng gia Anh sao? Tôi sẽ lo học phí, cô qua đó học mấy năm rồi về."

Bạch Lộ cũng không thấy bất ngờ khi Lương Tịnh Tiêu nói ra những lời này.

Thực ra cô còn đang nghĩ sao Lương Tịnh Tiêu lại nhịn được hai tháng nay. Cô ta sẽ không để cô ở lại EC, mặc dù đúng là lúc đầu cô muốn rời khỏi EC, nhưng cô ta càng như thế, cô sẽ càng không đi!

Tiền? Chị em tốt? Học việc thiết kế hoàng gia Anh?

Ha, cô ta đúng là hào phóng thật đấy, chỉ tiếc, cô căn bản không thèm!

"Lương tiểu thư, cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không có hứng thú. Còn về chuyện tôi có ở lại EC tiếp hay không, tôi nghĩ không phải cô nói là được. Thực ra Lương Thị nhà cô lớn như thế, không phải chỉ có một EC, nếu cô thực sự lo lắng cô không coi được người đàn ông của mình thì chẳng thà để anh ta tới một chi nhánh khác."

Câu nói cuối cùng chẳng khác nào một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt của Lương Tịnh Tiêu, sắc mặt của cô ta biến đổi: "Cô nói lời này là có ý gì? Tôi không coi được Long Cẩm sao? Long Cẩm không cần tôi phải coi, anh ấy yêu tôi thật lòng. Cô không phải dùng những lời này để khích tôi, tôi có đầy cách để cô không ở lại EC được, bây giờ chỉ là đang cho cô mặt mũi, để cô tự đi thôi, đừng có mà được đà lên mặt."

Đối mặt với sự sắc bén của Lương Tịnh Tiêu, Bạch Lộ chỉ cười nhạt: "Lương tiểu thư, cô đã nói chắc nịch như thế thì cần gì phải tới tìm tôi nhữa? Thật ra đúng như cô đã nói, vị hôn phu của cô yêu cô thật lòng, vậy nên chúng ta cứ quên chuyện trước kia đi có phải tốt hơn không, cần gì phải canh cánh trong lòng chứ? Có cùng làm việc với nhau không, đối với tôi đều không quan trọng."

Lương Tịnh Tiêu nhìn Bạch Lộ ngồi đối diện với mình, trước sự khiêu khích của cô ta, dường như cô vẫn vững vàng như cũ, trên mặt không có chút gì là vẻ lúng túng, cô đơn mà cô ta mong được nhìn thấy, khóe miệng luôn mang theo nụ cười. Trong lòng cô ta không khỏi nổi giận, đương nhiên nhiều hơn nữa là sự không cam lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: