Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41-44

Chương 41
Hai má Bạch Lộ đỏ hồng, tim vẫn đang đập thình thịch, lời từ chối dường như đã ở trong miệng, nhưng lúc này, cô lại nhận ra mình không có sức để nói ra...

Lương Phi Phàm...Lương Phi Phàm...

Cô không kìm được thầm đọc cái tên này ba lần, chậm rãi mà tỉ mỉ, giống như ánh mặt trời mang theo cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa xuân, rọi vào trong lòng cô, nơi đó giờ đang rất ấm áp và đầy màu sắc.

"...Lương tổng, phía trước rẽ trái là đến nơi".

Bạch Lộ ngồi ở ghế phó lái, rướn cổ chỉ chỉ con đường phía trước, nhìn tòa chung cư mình ở càng ngày càng gần, xe của cô trong kính chiếu hậu cũng chầm chậm theo sau, đó là Quan Triều lái giúp cô.

Cuối cùng cũng tới cổng lớn chung cư, Lương Phi Phàm nheo mắt nhìn qua, sau đó mới hỏi: "Cô ở tầng mấy?".

"Tầng bảy".

"Xe của cô thì để Quan Triều lái xuống bãi đỗ xe tầng hầm?".

"Vâng, vị trí A khu 7 là của tôi". Bạch Lộ lễ phép trả lời.

Lương Phi Phàm gật đầu, sau đó mở cửa xe đi xuống, chắc là anh đi bảo Quan Triều đi đỗ xe. Không lâu sau thì quay trở lại, mở cửa xe cho Bạch Lộ rồi đỡ cô xuống.

Bạch Lộ cảm thấy tối hôm nay mình đã làm phiền Lương Phi Phàm quá nhiều rồi, giờ chẳng lẽ còn để anh dìu mình lên sao?

Cô đâu dám, liền vội vã nói: "Lương tổng, cám ơn anh tối nay đã giúp đỡ tôi, nhưng giờ tôi về đến nhà rồi, tôi có thể tự đi lên được, bên này không có bậc thang, không sao đâu".

Lương Phi Phàm nhìn cô mỉm cười, đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của anh, làm nụ cười nhẹ của anh cũng trở nên tình tứ: "Giúp người thì giúp cho trót, đã đưa cô đến tận cổng chung cư rồi, chỉ còn một đoạn đường nữa, đúng lúc tôi đang khát nước, cô không định mời tôi uống gì đó à?".

Bạch Lộ càng xấu hổ hơn: "Lương tổng không chê là được".

Lương Phi Phàm bảo cô ngồi lên xe lăn, đẩy cô về phía trước: "Sao cơ, trong lòng cô tôi là một người hay soi mói như vậy à?".

Soi mói?

Bạch Lộ thầm cười khổ, lúc mới tiếp xúc với người đàn ông này, cô thực sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta đâu chỉ soi mói? Phải là cực kì soi mói mới đúng?!

Nhưng cũng không thể phủ nhận, thực ra Lương Phi Phàm yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, đối với công việc cũng cực kì nghiêm ngặt, có điều anh đối xử với cấp dưới rất tốt.

Mình chính là một ví dụ!

"Lương tổng...rất tốt". Cuối cùng Bạch Lộ vẫn từ tốn nói một câu như vậy, chỉ là vừa nói xong, cô liền cúi đầu rũ mắt, hai tay vốn đang đặt trên đầu gối cũng bắt đầu lúng túng xoắn vào nhau, đầu ngón tay trắng nõn hồng lên một cách rất ràng.

Lương Phi Phàm đứng bên cạnh cô, lúc này hai người đã vào thang máy, thang máy từ từ đi lên, anh nghe thấy cô nói hai chữ "rất tốt", liền cúi đầu xuống nhìn cô, anh không thấy được biểu cảm của cô, nhưng lại phát hiện ra tai cô hơi nóng lên.

Sợi tóc đen mềm mại vén sau tai cô, lúc thang máy đi lên dường như mang theo một luồng gió ấm, thổi qua gò má cô, sợ tóc này liền nghịch ngợm rủ xuống.

Lương Phi Phàm không kìm chế được vươn tay qua, nhẹ nhàng giúp cô vén tóc lên mang tai, ánh mắt vừa phức tạp vừa nóng bỏng nhìn đỉnh đầu của cô.

Bạch Lộ chỉ cảm thấy vành tai truyền đến cảm giác ấm áp, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt trong trẻo của Lương Phi Phàm...

Tim cô, lập tức lại đập loạn lên.

Tay anh ấy, làm gì vậy?

Đôi môi mím chặt của Bạch Lộ hơi mấp máy, chưa kịp mở miệng nói gì, thang máy đã kêu ting một tiếng, đúng lúc cắt ngang bầu không khí mờ ám.

Lương Phi Phàm lại vô cùng bình tĩnh đẩy cô ra khỏi thang máy, còn Bạch Lộ đã hít thở gấp gáp rồi.

Vừa rồi anh ấy...có phải đang giúp mình vén tóc?

Với hành động này, liệu cô có thể nghĩ rằng đây chỉ là sự quan tâm cơ bản nhất của cấp trên đối với cấp dưới nữa hay không?

Cô không ngốc, cô cũng không phải loại người lạnh lùng, cô có cảm xúc, rõ ràng cô cảm nhận được gì đó...

"Bên trái hay bên phải?" Tầng này có hai căn hộ, Lương Phi Phàm đứng giữa hai cánh cửa, trầm giọng hỏi.

Bạch Lộ hoàn hồn từ trong dòng suy nghĩ miên man, vội vàng chỉ bên phải: "Đây...bên này...".

"Mở cửa".

"À".

Bạch Lộ ngày càng nôn nóng, Lương Phi Phàm đứng sau lưng cô, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không thể làm lơ, mùi hương nam tính thanh mát mà hôm nào cô cũng ngửi thấy trên người anh, lúc này đang bao quanh cô.

Bạch Lộ cảm thấy tay mình bắt đầu mất khống chế, bắt đầu run rẩy.

Không biết chọc vào ổ khóa bao lâu, cửa cuối cùng cũng mở ra, vì Bạch Lộ ngồi trên xe lăn nên không với tới đèn tường chỗ huyền quan được, lúc cô mở miệng, giọng nói cũng hơi run rẩy: "...Lương tổng, hơi tối, anh cẩn thận chút, công tắc đèn ở trên tường...Á!".

Cô bỗng nhiên bị ôm eo nhấc lên, Bạch Lộ vừa mới lấy lại nhịp thở, giờ lại trở nên gấp gáp, tiếng kêu của cô chỉ mới lên đến cổ họng, gáy đã bị một bàn tay đỡ lấy, nụ hôn của Lương Phi Phàm lập tức ập xuống.

Bạch Lộ cảm thấy trong đầu như có vật gì chợt nổ tung, những màu sắc rực rỡ vốn đang ở trong lòng cô nháy mắt đã xông lên đầu, cô không suy nghĩ được gì nữa, đến thân thể mình rốt cuộc đang ở đâu cô cũng không rõ.

Nụ hôn của Lương Phi Phàm, trong dịu dàng lại mang theo bá đạo, lúc nông lúc sâu, đầu lưỡi linh hoạt ra vào giữa môi răng cô. Thì ra môi cô ấy mềm như vậy, giống như bánh pudding ngọt ngào vậy, rõ ràng là anh ghét đồ ngọt, nhưng lúc này lại thoải mái cực kì, chỉ cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, còn muốn nhiều hơn.

Thế là bàn tay đỡ gáy cô càng dùng sức, nhưng không biết có phải Bạch Lộ hồi hộp quá hay không, môi cô vẫn luôn mím chặt, chân bị bó thạch cao trở nên cồng kềnh, toàn thân cô run rẩy, cố ngả về phía sau, Lương Phi Phàm lanh lẹ kéo cô về, lần này anh đổi một cách khác, ôm cô ép lên tường, một lần nữa cúi đầu...

Trong bóng tối, anh chuẩn xác hôn lên môi cô lần nữa, giọng nói trầm ấm gợi cảm vì mang theo xúc cảm tình dục mà có vẻ hơi ấm ách, nhưng lại rất dễ nghe: "Hôn nhau, không phải như thế này. Nào, ngoan, há miệng ra...".

Tựa như có vật gì đập mạnh vào huyệt thái dương của Bạch Lộ, cô có cảm giác hồn lìa khỏi xác, lơ lửng giữa không trung, dường như cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô có vẻ cũng biết chuyện này không đúng, vì vậy cô cần phải đẩy anh ra, cô hẳn là nên từ chối...

Nhưng cô hữu tâm vô lực, lại còn cực kì phối hợp hé môi ra, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi anh tiến vào, toàn thân cô run bắn.

Lương Phi Phàm nhận ra cô đang run, lý trí lấy lại được quyền kiểm soát, nụ hôn bá đạo mà triền miên cuối cùng cũng dừng lại, hai tay anh vẫn đang đỡ mặt cô, trong bóng tối, đôi mắt anh tỏa sáng lạ thường, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở củ anh...

Nóng bỏng đến thế, từng chút từng chút lướt qua da thịt trên khuôn mặt cô.

Bạch Lộ cảm thấy bây giờ còn khó xử hơn cả ban nãy.

Môi cô dường như vẫn giữ lại mùi hương thuộc về anh, còn mặt cô toàn là hơi nóng anh phả ra, cô sắp không thể hô hấp, cô giãy dụa theo bản năng, trùng hợp thế nào, khuỷu tay cô đụng trúng công tắc đèn ở huyền quan.

Căn phòng tối om lập tức sáng bừng, hai người ở trong bóng tối quá lâu, đều bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, cùng nhau nheo mắt lại...

So với khuôn mặt tương đối bình thản của Lương Phi Phàm, Bạch Lộ có thể coi là hoảng hốt kinh sợ.

Cô thực sự không ngờ đèn lại bất ngờ sáng lên, tất cả những gì vừa xảy ra như một giấc mơ, nhưng lúc này hai người vẫn áp sát vào nhau, hai tay cô còn túm áo hai bên hông của anh, chứng minh rằng chuyện ban nãy không phải mơ, là thật!

Lương Phi Phàm...hôn mình?

Bạch Lộ bị sự thật này làm cho hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng, gần như nhỏ ra máu. Cô vốn dĩ đã có chút sợ sệt khi đứng trước mặt Lương Phi Phàm, giờ thì ngay cả hít thở cũng dè dặt, đôi mắt ngấn nước còn không dám ngước lên nhìn anh, bàn tay ở bên hông anh cũng buông ra như bị điện giật...

Cô không hiểu sao Lương Phi Phàm lại hôn mình, bây giờ não cô nhũn như bùn, cô không thể lý giải nổi nụ hôn vừa rồi rốt cuộc là ý gì...

Lương Phi Phàm, anh ấy có ý gì?

Là cảm thấy thích thú nhất thời nên hôn mình ư? Hay là...hay là còn gì đó khác?

Không, không thể nào, anh ấy là Lương Phi Phàm!

Lương Phi Phàm, đối tượng được bao nhiêu cô gái đổ xô vào, một công tử cao quý được ví như thần, anh ấy muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Sao anh ấy có thể...

"Xin lỗi, hành động vừa rồi của tôi có hơi đường đột". Lương Phi Phàm ho nhẹ một tiếng, một người giỏi ăn nói như anh, lúc này vốn từ cũng trở nên nghèo nàn.

Anh mấp máy môi, độ cong mang theo một chút lo lắng khó có thể che giấu, mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang xoay chuyển dữ dội.

Không phải anh không nhận ra sự lo lắng và mất tự nhiên của cô, Lương Phi Phàm đành thở dài một hơi, sau đó mới hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?".

Bạch Lộ chỉ thấy tai kêu ù ù, dường như không nghe thấy anh nói gì, dường như lại nghe thấy anh đang hỏi nhà vệ sinh.

Cô vẫn một mực cúi thấp đầu, hàng mi dài trông như một đường nét rời chuyển động, không ngừng rung lên, cuối cùng đưa tay chỉ bên phải, vẫn không lên tiếng.

Ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn cô đầy phức tạp, biết lúc này nói nhiều không hay, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.

Cửa vừa đóng, anh liền mở vòi nước, ngẩng lên nhìn mình trong gương, cặp lông mày dày rậm của anh đang nhíu chặt...

Vừa rồi anh đã làm gì?

Bạch Lộ, cô gái này có ma lực gì chăng?

Anh phát hiện hành động của mình dạo này ngày càng không hợp lẽ thường, khác thường là ma quỷ, anh hiểu rõ đạo lý này, huống hồ anh vốn dĩ luôn tương đối hờ hững lạnh nhạt với phụ nữ, hành vi ban nãy...

----------------------

Chương 42
Buồn bực nhấc tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt đi từ ngực xuống bụng rồi lướt qua nơi nào đó, vùng nhạy cảm hình như hơi cương lên, cơn cuộn trào mãnh liệt vừa rồi, nếu không phải kịp thời phanh lại, rất có thể anh sẽ...

Chết tiệt!

Anh lại dám có ý đồ vấy bẩn thư ký của mình?

Chắc chắn là vì lâu rồi không gần phụ nữ, chắc chắn là như vậy...

Lương Phi Phàm vươn tay vốc nước lạnh tạt lên mặt mình, rồi với khăn giấy để lau mặt, nhưng bất ngờ phát hiện ra, bên cạnh một chiếc hộp nhỏ, đặt chiếc bông tai nhỏ hình nơ bướm.

Chiếc bông tai này, sao nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt?

Lương Phi Phàm dùng ngón cái và ngón trỏ cầm chiếc bông tai, giơ lên trước mặt nhìn kĩ.

Đây chắc là bông tai vàng pha, giá trị không cao lắm, tầm một nghìn tệ là cùng. Theo lý, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy trang sức kiểu này...

Nhưng mà?

Anh lại cảm thấy trông rất quen, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua đã có cảm giác từng gặp ở đâu đó. Hiện giờ càng nhìn càng chắc chắn mình từng gặp rồi, nhưng không nhớ nổi là gặp ở đâu.

Chết tiệt! Rốt cuộc đã gặp ở đâu cơ chứ?

Lương Phi Phàm cảm thấy trong đầu mình có đáp án, nhưng không tìm thấy cửa để xông ra. Mà càng muốn vội vàng tìm ra đáp án thì lại càng không tìm được.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng "choang", kéo dòng suy nghĩ của anh trở về hiện thực.

"Á -- ".

Một tiếng kêu gãy gọn cũng vang lên, là tiếng của Bạch Lộ.

Lương Phi Phàm nhíu mày, để chiếc bông tai về chỗ cũ, sau đó vội vàng ra khỏi nhà vệ sinh.

Căn hộ của Bạch Lộ không lớn lắm, vì thế ra khỏi nhà vệ sinh là có thể nhìn thấy phòng bếp bên cạnh phòng khách, lúc này cô đang đứng trong bếp, dưới chân là một bãi thủy tinh vỡ, có lẽ là cô đánh rơi cốc, trong mảnh vụn còn bốc hơi nóng, cô cẩn thận cúi xuống, vươn tay cố gắng nhặt mảnh thủy tinh dưới đất.

Lương Phi Phàm sải bước đi tới: "Đừng đụng vào thủy tinh vỡ!".

Có vẻ Bạch Lộ không ngờ rằng anh bất chợt đi ra, khuôn mặt vốn vì hoảng sợ mà trắng bệch khi nhìn thấy Lương Phi Phàm lại không kìm chế được đỏ hồng, ngón tay khựng lại giữa không trung.

Thân thể cao lớn của Lương Phi Phàm đã đứng trước mặt cô, kéo tay cô lại xem kĩ rồi hỏi: "Có bị bỏng không?".

"...Không, không". Cô lắc đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Cổ tay bị Lương Phi Phàm nắm tê dại đi, cảm xúc khó khăn lắm mới bình ổn lại được hình như lại bắt đầu rối loạn, Bạch Lộ không kìm được hơi giãy dụa.

Lương Phi Phàm thấy cô gượng gạo bất an như vậy thì thở dài một hơi, vẫn không buông tay cô, mà chỉ hơi thả lỏng một chút, nói: "Quét đi, đừng dùng tay nhặt mảnh vụn thủy tinh, sẽ bị cứa rách".

"Ah". Bạch Lộ chậm chạp đáp lại.

Cô ấy là thư ký của mày, cô ấy chỉ là thư ký của mày...

Trong đầu Lương Phi Phàm đang có một giọng nói không ngừng la hét...

Có một số chuyện, nếu không thể có khởi đầu và kết thúc tốt đẹp, thì tốt nhất là không nên bắt đầu!

Anh là một người đàn ông có học thức, nhờ lối giáo dục đạo đức từ nhỏ của gia đình nên anh vẫn luôn giữ mình trong sạch. Thỉnh thoảng bên cạnh cũng có bạn gái, nhưng anh không phải kiểu đàn ông ham mê tình dục, quan điểm đối với phụ nữ cũng rất rõ ràng.

Một loại là ứng cử viên sẽ trở thành vợ, tất nhiên anh không cho rằng hôn nhân của mình cần phải xây dựng trên cơ sở tình yêu hay gì cả, xuất thân của bọn họ quá cao sang, tình yêu đối với họ là một thứ xa xỉ. Vì vậy người mà anh chọn làm vợ nhất định phải được cha mẹ đồng ý, bề trên tán thành, có ích cho sự nghiệp của anh, môn đăng hộ đối.

Còn một loại là có thể tồn tại trong cuộc sống của anh, nhưng chỉ là trên quan hệ phối hợp anh tình tôi nguyện.

Chỉ là Bạch Lộ...

Vẻ mặt Lương Phi Phàm lại trở nên phức tạp - Cô, thuộc về loại thứ mấy?

Hình như cô không thuộc về loại thứ nhất, nhưng cũng sẽ không thuộc về loại thứ hai, mà vì sao vừa nghĩ tới việc cô không nằm trong cả hai phạm vi mình hoạch định, trong lòng anh lại mơ hồ có cảm giác không thoải mái?

"...Lương tổng, thực ra tôi, ừm, ban nãy...".

Trong lúc Lương Phi Phàm đang đấu tranh tâm lý dữ dội, Bạch Lộ cũng không thanh nhàn, sau một khoảng thời gian xoắn xuýt, lúc này cô mới lấy lại được dũng khí để mở miệng, nhưng lời đến môi còn chưa nói ra, Lương Phi Phàm bỗng buông cổ tay cô ra.

Hơi ấm quen thuộc biến mất, cõi lòng Bạch Lộ cũng trống rỗng theo, những lời cô chuẩn bị sẵn cũng dừng lại.

Lương Phi Phàm bình tĩnh đứng dậy, hai tay chậm rãi đút vào túi quần, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô từ trên cao xuống cũng khôi phục sự lịch thiệp nhã nhặn thường ngày: "Thư ký Bạch, hành động vừa rồi của tôi chắc hẳn đã làm cô bối rối, rất xin lỗi".

Tim Bạch Lộ như rơi bịch xuống đất, vị đắng chát từ trong lồng ngực cô tràn ra, không thể không chế. Cô vô thức siết chặt ngón tay mình, cố gắng lắc lắc đầu, muốn nói rằng, không sao, tôi quên hết rồi, nhưng chỉ mấy chữ đơn giản như vậy cũng không nói ra lời.

"Cô là thư ký của tôi, năng lực làm việc của cô vẫn luôn rất xuất sắc, tôi vô cùng hài lòng về cô. Nhưng hành động vừa rồi của tôi...Ừm, thư ký Bạch, tôi chỉ muốn nói để cô biết, đôi khi tôi cũng là một người đàn ông bình thường". Lần đầu tiên trong đời Lương Phi Phàm cảm thấy, nói chuyện với thư ký nhỏ của mình là một việc khó khăn đến vậy, thậm chí còn tốn sức hơn cả đọ sức với đối phương trên bàn đàm phán.

Bởi vì anh biết dù anh có nói khéo léo đến mấy, cô vẫn bị tổn thương.

"...Sau này cô vẫn có thể tiếp tục đối mặt bình thường với tôi, nếu cô thấy cần thiết, tôi sẽ trịnh trọng xin lỗi cô, đồng thời sẽ bồi thường cho cô...".

"Lương tổng!".

Bạch Lộ nghĩ mình không nghe tiếp được nữa, có lẽ cô cần phải nói gì đó, nhưng đầu óc cô rất hỗn loạn, chỉ có thể nghĩ gì nói ấy, dường như chỉ như vậy mới có thể bảo vệ một chút tôn nghiêm còn sót lại của mình.

"Lương tổng không cần xin lỗi tôi, tôi không sao...". Bạch Lộ không nhìn vào mắt anh, quay mặt đi chỗ khác, giọng nói vừa gấp gáp vừa mang theo sự cứng cỏi: "Tôi biết ban nãy Lương tổng chỉ là...Coi tôi thành người khác...Không sao đâu, Lương tổng, tôi quên hết rồi, anh không cần lo lắng, tôi chỉ là thư ký của anh mà thôi, tôi sẽ nhớ kĩ thân phận của mình, nhất định sẽ không đòi tổng giám đốc làm gì cho tôi".

"Thư ký Bạch, tôi không có ý đó...". Lương Phi Phàm nhíu mày, cô nói chuyện rất đúng mực, đây chẳng phải chính là kết quả mình mong muốn sao?

Nhưng tại sao anh nghe vào lại thấy khó chịu như vậy?

"Lương tổng, tôi biết anh là người tốt, nhưng anh yên tâm, tôi thực sự không sao, thực là chỉ là một nụ hôn thôi mà". Bạch Lộ hít sâu một hơi, cô quả thực đến là phục khả năng phản ứng của mình, lúc này vẫn có thể ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, sau đó nở nụ cười, giả vờ bình thản nói: "Lương tổng, anh cũng biết đấy, trước đây tôi từng có bạn trai rồi, nên là đây cũng không phải là nụ hôn đầu tiên của tôi...Tôi thực sự không sao".

"...".

Trong lòng Lương Phi Phàm dâng lên một cơn giận dữ, quỷ tha ma bắt, cô ấy nói rất hợp lý, hợp lý đến mức anh gần như không cần thiết phải lo lắng cô sẽ vì một nụ hôn mà đòi hỏi gì từ anh.

Đây chính là ý mà vừa rồi anh muốn nói ư? Nhưng vì sao anh lại khó chịu như vậy?

Anh cảm thấy mình cực kì không ổn, mọi chuyện tối nay hình như đều rối tung hết cả, bản thân anh chưa từng sốt ruột bất an như vậy khi đứng trước mặt phụ nữ, ngay cả cảm xúc cũng bị kéo theo.

"Lương tổng, tôi vốn định mời anh uống cốc nước, nhưng tôi bất cẩn quá, cốc vỡ cả rồi...". Bạch Lộ thấy anh mãi không nói chuyện, chỉ nhìn mình đôi mắt phức tạp như có điều suy nghĩ, cô liếc vội một cái rồi tránh ánh mắt đi.

Cô không muốn cố gắng tìm hiểu xem trong mắt người đàn ông bí hiểm này đang ẩn chứa tâm trạng gì, anh ta cao sang như vậy, cô thì quá tầm thường, thực sự không nên trèo cao.

"Đã khuya lắm rồi, Lương tổng, tôi muốn nghỉ ngơi". Đây là ý đuổi khéo khách.

Lửa giận trong lòng Lương Phi Phàm càng cháy càng vượng, đã thế Bạch Lộ còn nói chuyện một cách hào sảng đúng mực như vậy, thậm chí còn rất hiểu ý người khác, anh chẳng còn lý do gì để phản bác hay tức giận nữa...

"Ừ, tôi về đây". Khuôn mặt anh tuấn của Lương Phi Phàm hơi sa sầm, nhưng giọng nói vẫn tương đối bình tĩnh, trước khi đi còn không quên nhắc cô: "Nghỉ ngơi cho khỏe, vết thương này phải điều dưỡng, ngày mai không cần đến công ty".

Bạch Lộ nghĩ, dù sao cô cũng phải làm bản thiết kế một mình, khi nào trở về có thể nộp bản vẽ cho giám đốc Lý luôn, liền vui vẻ đồng ý, còn hết sức tự nhiên chào tạm biệt anh: "Lương tổng, tối nay rất cảm ơn anh, hẹn gặp lại".

Lương Phi Phàm nhếch môi, không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào thang máy.

Bạch Lộ vừa đóng cửa nhà, toàn thân liền nhũn ra.

Chỉ có bản thân cô biết, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra vừa rồi đều là giả vờ, trái tim cô vẫn luôn phập phù không yên.

Ngón tay trắng nõn chầm chậm đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, bên trên dường như còn lưu lại mùi hương và nhiệt độ thuộc về Lương Phi Phàm, nhưng trong đầu cô chỉ nhớ tới bộ dạng anh cố gắng giải thích với mình...

Bạch Lộ nhắm mắt, kìm nén nỗi chua xót trong cổ họng.

Thực ra cô không biết tại sao Lương Phi Phàm lại đột nhiên đối xử với cô như vậy, nhưng cô cũng cảm nhận được, sau khi anh làm vậy thì lập tức hối hận. Thế nên anh mới cố gắng giải thích với mình...

Cô không hề oán trách anh, bởi lẽ cô quá rõ khoảng cách giữa hai người.

Anh nói đúng, cô chỉ là thư ký của anh mà thôi, còn ban nãy...Anh chỉ là đàn ông bình thường, có lẽ anh ấy...uống say rồi, mặc dù cô biết tối nay anh không uống rượu, nhưng mà...

Không quan trọng, dù sao cũng không quan trọng.

Bạch Lộ đau xót tự nhủ lòng mình...

Quên đi thôi, Bạch Lộ, mày phải quên đi.

Dù anh ấy xuất phát từ nguyên nhân gì, đối với mày đều chỉ là một giấc mơ.

Bởi lẽ nếu như không phải mơ thì điều này quá mức xa xỉ, cô căn bản không xứng.

-----------------

Chương 43
Tay cô chậm rãi đặt lên bụng mình, câu nói kia của Lương Tĩnh Tiêu như vang lên bên tai cô --

Bạch Lộ, thân thể cô đã không còn trinh trắng.

Phải, thân thể cô không còn trinh trắng nữa. Cô không chỉ mất đi đêm đầu tiên mà còn có một "món quà ngoài ý muốn" có lẽ sẽ dây dưa với cô cả đời.

Trên thế giới này không một người đàn ông nào sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận một người phụ nữ chưa có gia đình mà mang thai, thậm chí cha đứa trẻ là ai người phụ nữ đó còn không biết, huống chi là Lương Phi Phàm.

Cô làm sao xứng đây?

Mặc dù bây giờ không phải mùa hè, nhưng cô đã coi nụ hôn vừa rồi là giấc mộng đêm hè của mình.

Ngày mai khi trời sáng, cô sẽ hoàn toàn tỉnh mộng.

...

Lương Phi Phàm vừa mới đi ra khỏi cổng chung cư, Quan Triều đã xuống xe giúp anh mở cửa: "Lương tổng". Lương Phi Phàm đưa tay kéo cà vạt nói: "Cậu về trước đi, tôi tự lái xe về".

Quan Triều thưa một tiếng, trước khi đi lại nhớ ra nói: "Lương tổng, cô Diệp Lân vừa điện cho tôi nói đã gọi cho anh nhiều lần nhưng vẫn không liên lạc được".

Lương Phi Phàm lấy điện thoại trong túi ra nhìn thoáng qua, quả nhiên điện thoại đã tắt máy, chắc là hết pin.

"Tôi biết rồi". Lương Phi Phàm phất tay, không chỉ thị gì thêm. Quan Triều gật đầu, chưa kịp xoay người rời đi, anh chợt gọi lại: "Quan Triều, chờ một chút".

"Lương tổng còn gì phân phó?".

Lương Phi Phàm nheo mắt, trong đầu hiện lên chiếc bông tai vàng trong nhà vệ sinh: "Tôi muốn hỏi cậu có từng nhìn thấy tôi tiếp xúc với chiếc bông tai hình nơ bướm không? Bằng vàng pha.".

Quan Triều sửng sốt, vàng pha?

Lương tổng sao có thể tiếp xúc với thứ đồ đó. Cứ coi như là trước kia muốn tặng quà cho những cô gái ở bên mình cũng không thể nào chọn những đồ trang sức bình thường như vậy.

Quan Triều cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Dạ không, Lương tổng, tôi không nhớ là anh từng tiếp xúc với loại trang sức đó".

Lẽ nào là anh nhớ nhầm sao?

"Được rồi, cậu về trước đi". Lương Phi Phàm cũng không hỏi thêm nữa, khom người ngồi vào ghế lái xe, nhưng vẫn cảm thấy có có chỗ nào đó không đúng.

Mình không nhớ đã đành, Quan Triều cũng nói chưa từng thấy, vì sao trong lòng anh vẫn có tiếng nói anh đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào đó...

Lương Phi Phàm chưa khởi động xe, anh dùng tay day huyệt thái dương đang đau, sau lại móc ra bao thuốc lá. Mặc dù đã mở ra rất lâu nhưng vẫn nguyên vẹn chưa đụng vào điếu nào.

Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào phiền muộn trong lòng mới hút một điếu.

Tối nay tâm trạng không tốt, tiện tay rút một điếu ngậm trong miệng, rồi tìm chiếc bật lửa trong cốp dự phòng của xe, bật lửa, ghé đầu lại, châm thuốc.

Ngọn lửa vụt tắt, trong xe mờ tối, chỉ còn đầu ngón tay anh với chấm màu đỏ tươi lóe lên lúc sáng lúc tối, phảng phất giống như tâm trạng của anh lúc này.

Anh là Lương Phi Phàm, anh làm việc trước nay luôn dứt khoát, trên thương trường là vậy, huống hồ đây chỉ là một cô gái.

Anh chưa từng vì ai hay vì việc gì mà suy nghĩ lại.

Bạch Lộ chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, anh tuy là đã quen cô từ thời đi học, nhưng lúc đó thậm chí còn không có ấn tượng gì. Mà bây giờ mới chỉ ở bên cạnh anh hai tháng, cô giống như một tinh linh quyến rũ trong rừng sâu, bất tri bất giác đã xâm nhập vào thế giới của anh.

Thậm chí anh còn cảm thấy không có vấn đề gì.

Khói thuốc từ đôi môi mỏng khêu gợi của anh chậm rãi phả ra, Lương Phi Phàm vô thức nheo mắt lại, con ngươi mê hoặc cách một làn khói, trắng đen không rõ. Người trước nay luôn sạch sẽ như anh, lúc này lại còn không phát hiện ra tàn thuốc rơi trên quần tây của mình.

....

Bạch lộ cả đêm không ngủ, quá nửa đêm vẫn thức chỉnh sửa bản vẽ thiết kế, bản vẽ phác thảo đã hoàn thành chừng một phần ba, gần sáng mới uống một cốc sữa định nghỉ ngơi mấy tiếng, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.

Lúc trời tờ mờ sáng, cô mới chợp mắt ngủ được hai giờ, chưa đến tám giờ đồng hồ báo thức đã reo, cô nhớ ra hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy liền bò dậy.

Vì đang mang thai nên cô không dám uống cà phê, chỉ có thể không ngừng uống nước lọc lúc làm việc, uống nhiều lại muốn đi vệ sinh, như vậy thì cô cũng sẽ không quá buồn ngủ.

Đến lúc xế chiều, cô đã hoàn thành xong hai phần bản vẽ sơ bộ, linh cảm rất tốt, cô dự định phần việc còn lại đến tối làm tiếp, còn bây giờ sẽ đi ngủ bù.

Mới vừa lên giường nằm, điện thoại di động đổ chuông, Bạch Lộ nhìn thoáng qua dãy số trên điện thoại, mặt hiện vẻ bất ngờ.

Cô không chút do dự, nhanh chóng nhận cuộc gọi: "Lương tiểu thư à, tìm tôi có việc gì không?". Biết Lương Tĩnh Tiêu là người làm việc gì cũng có lý do, cho nên Bạch Lộ chắc chắn cô ta tìm mình có mục đích.

Quả nhiên Lương Tĩnh Tiêu có chút bực bội hừ một tiếng, ngữ điệu như đại tiểu thư kiêu ngạo: "Tôi muốn cô tới bệnh viện gặp tôi ngay bây giờ, tôi có chuyện muốn nói với cô".

Bạch Lộ nhìn chân mình bị bó thạch cao, hơn nữa hiện tại người có hơi mệt nên không đồng ý: " Lương tiểu thư à, có gì nói qua điện thoại đi. Bây giờ tôi không tiện đến bệnh viện.".

"Sao thế, hôm qua còn hung hăng nói nhất định phải biết chuyện hai tháng trước, bây giờ cô qua đây tôi cho cô đáp án, cô lại không muốn nghe sao?".

Bạch Lộ hơi biến sắc: "Cô biết thật ư?".

"Phải, tôi biết, nhưng tôi tuyên bố trước là chuyện này không liên quan gì tới tôi, hôm đó...hôm đó tôi chỉ là thấy được một ít mà thôi, lúc đầu tôi cũng không định nói cho cô...".

"Vậy bây giờ sao cô lại muốn nói cho tôi biết?". Bạch Lộ bật cười, giọng hơi châm chọc: "Cô không giống kiểu người lương thiện như vậy".

Lương Tĩnh Tiêu bị cô làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Lộ, cô không cần khiêu khích, cô nói luôn, rốt cuộc cô có muốn biết hay không? Không muốn biết thì không cần tới, còn nếu muốn biết thì tới ngay lập tức. Có điều trước đó tôi phải nói rõ cho cô biết, nếu cô muốn biết câu trả lời, tôi có một điều kiện".

Bạch Lộ mím môi: "Điều kiện gì?".

Lương Tĩnh Tiêu đắc ý hừ một tiếng, cho dù qua điện thoại, Bạch Lộ cũng có thể đoán vẻ mặt tự cao tự đại của cô ta lúc này. "Điều kiện cũng không có gì, tôi cho cô câu trả lời, cô hãy rời khỏi EC, lần này đừng bảo là tôi không cho cô đường lui, tôi đã cho cô đáp án mà cô muốn, vì vậy đừng hòng lấy được một đồng tiền từ tay tôi khi rời khỏi EC".

"Cô hãy suy nghĩ cho kĩ, tôi chỉ cho cô một giờ. Một giờ sau nếu tôi không nhìn thấy cô, vậy cô mãi mãi cũng đừng mong biết hai tháng trước chuyện gì đã xảy ra".

Lương Tĩnh Tiêu nói xong, quả quyết cúp điện thoại.

Bạch Lộ cầm điện thoại đã tắt máy, lòng đầy hoang mang.

Cô nên đi hay là không đi?

Không đi e rằng cô sẽ mãi mãi không biết đứa bé này là con ai.

Nhưng nếu đi rồi cô sẽ phải rời khỏi EC...

Cô thất thần để điện thoại di động ở tủ đầu giường, Bạch Lộ xuống giường đi vào phòng sách, trên bàn còn để bản vẽ sơ bộ cô vừa mới hoàn thành được hai phần ba.

Đầu ngón tay cô lưu luyến dừng ở trên bản vẽ phác thảo.

Cô sẽ không quên, thời điểm mình mới tốt nghiệp, vì không tìm được việc làm nên cực kì lo lắng, cuối cùng vì cuộc sống cũng có thể làm một thư ký nhỏ, từ bỏ lý tưởng của chính mình, từ bỏ phần đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.

Sau đó lại quên hết bản thân làm việc ở bộ phận này.

Cô cố gắng làm tốt công việc, nhưng đã nhiều năm trôi qua, chưa có ai nhớ tới Bạch Lộ cô từng là một cử nhân tốt nghiệp khoa thiết kế, dường như cô đã bị mọi người gắn với cái tên "thư ký Bạch".

Mãi đến khi Lương Phi Phàm xuất hiện....

Anh không ngừng khiến cô thay đổi, cô không biết do bản thân quá may mắn nên mới được anh cho cơ hội cầm bút lên lần nữa, thiết kế từng là công việc mình đam mê nhất, nhưng giờ đây chỉ vừa mới bắt đầu mà hình như đã sắp bị chặt đứt đường đi tiếp.

Đi...Hay là không đi?

...

Tay cô lại từ từ xoa lên bụng mình, nơi đây còn có một sinh mệnh, là cốt nhục của cô, hiện giờ cô không chắc liệu có nên giữ đứa bé lại hay không.

Nhưng nếu giữ lại đứa bé, thì ngay cả bố nó là ai cô cũng không biết có phải là rất có lỗi với bé con hay không?

Huống chi hiện tại cô rõ ràng có cơ hội biết...

Bạch Lộ sắp bị cảm giác chông chênh này làm cho phát điên, cuối cùng lại nghĩ đến Lương Phi Phàm.

Thực ra quan hệ giữa bọn họ đang dần thay đổi...

Nhất là nụ hôn tối hôm qua, dù cô có nói thế nào thì trong lòng vẫn luôn nh rõ, hơn nữa cô cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.

Cô biết rõ, lúc này cô đối với Lương Phi Phàm, đã không phải là tình cảm giống như ban đầu. Lần trước khi anh dựa lại gần, cô sẽ không kìm được mà hồi hộp, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tía tai, những biểu cảm này quá mức ngượng ngùng. Ngay cả trước đây khi cô và Long Cẩm ở cùng với nhau cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

Mà bây giờ khi đối diện với Lương Phi Phàm cô lại không có cách nào khống chế bản thân mình.

Nụ hôn tối hôm qua làm cô không còn sức lực đối mặt với một người đàn ông xuất sắc như vậy.

Thì ra từ đầu tới cuối chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô nghĩ mới hay làm sao, cô tưởng mình có thể cao ngạo không giống những cô gái xinh đẹp khác chỉ thích bon chen thu hút đàn ông. Cuối cùng chẳng qua cô cũng chỉ là một trong rất nhiều những cô gái tầm thường đó.

Thôi, cho dù hiện tại thật sự muốn ở lại EC thì có thể làm gì?

Trừ phi cô xác định có thể bỏ đứa bé này, nhưng là...có thể sao?

Vừa nghĩ đến việc nạo thai, phải nằm trên giường phẫu thuật lạnh băng, những máy móc lạnh lẽo sẽ giết chết đứa bé trong bụng cô, cô không kìm được mà lạnh run.

--- Không, cô không làm được!

Cuối cùng Bạch Lộ vẫn cầm găng tay lên, ngồi lên xe lăn, tự mình lăn xe ra khỏi nhà đi đến bệnh viện.

Vì đi lại không thuận tiện nên lúc đến bệnh viện thì đã quá một tiếng.

Lương Tĩnh Tiêu dường như đoán trước được cô sẽ tới, nên cũng đã để mọi người nghỉ sớm.

Cô ta nhìn thấy Bạch Lộ ngồi trên xe lăn, khóe miệng nhếch lên: "Không ngờ cô dùng đến cả chiêu cầu xin thương hại. Tôi đúng là đã xem thường cô rồi".

Bạch Lộ nghe vậy tất nhiên hiểu cô ta có ý gì.

Chính là nói cô cố ý ở trước mặt Lương Phi Phàm bó thạch cao ngồi xe lăn mà thôi!

----------------------

Chương 44
Cô lười mà để ý đến những việc không quan trọng này: "Cô Lương, tôi cũng đã đến đây rồi, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian của nhau như vậy"

Lương Tịnh Tiêu đưa tay vén mái tóc dài của mình, màu sơn móng tay đỏ rực lấp lóe sáng, cô ta sao có thể không nhân cơ hội này mà chà đạp Bạch Lộ một phen chứ: "Bạch Lộ, kỳ thật thì cô cũng không cần phải vội vàng, dù sao thì tôi cũng đã đáp ứng cô rồi, tất nhiên là sẽ nói được làm được. Việc mà cô muốn biết, tôi sẽ nói cho cô biết, cô cũng không cần phải hấp tấp làm gì, rời khỏi EC nếu như quả thật không thể tìm được một việc khác, tôi không ngại mà giúp đỡ cô một tay, giúp cô quay trở về sự nghiệp cũ, có lẽ phúc lợi, lương thưởng không tốt bằng EC, đương nhiên, cô cũng khó gặp được một cấp trên tốt như tôi. Nhưng với năng lực của cô, muốn nuôi sống cô nhất định là không thành vấn đề."

"Lương tiểu thư, cuộc sống sau này của tôi như thế nào không cần cô phải quan tâm. Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi, cô có nói hay không?"

"Được, nói chứ, sao lại không nói?" Lương Tịnh Tiêu đưa tay ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Bạch Lộ: "Ký vào đây, tôi sẽ nói cho cô biết"

Bạch Lộ đưa mắt nhìn thoáng qua, là một tờ đơn từ chức, Lương Tịnh Tiêu quả thật đúng là chu đáo, ngay cả cái này mà cô ta cũng đã chuẩn bị từ trước.

"Cô chỉ cần ký tên ở phía dưới này, tờ đơn từ chức này sẽ lập tức có hiệu lực. Tất nhiên, kể từ ngày mai, cô cũng không cần phải đến EC nữa, còn về tờ đơn từ chức này, tôi sẽ đích thân đưa đến tay cho anh trai của tôi"

Lương Tịnh Tiêu nhướng nhướng mày, nhìn một bên chân được băng thạch cao của Bạch Lộ, khóe miệng nhếch lên một cách khinh thường: "Dù sao thì cô cũng đã bị thương, đi đến đi lui như vậy chỉ thêm phiền phức, có đúng không?"

Bạch Lộ cắn chặt môi không lên tiếng, đôi mặt nhìn chằm chằm tờ đơn từ chức trong tay, trong lòng như đang có một thanh âm đang lớn tiếng nói với cô-----

Ký đi, chỉ cần ký vào tờ đơn này, thì những điều cô muốn biết, đều sẽ biết rõ, dù sao thì đây cũng chỉ là một phần công việc, làm hay không thì cũng có gì quan trọng đâu, đúng không?

Nếu như đã dự định muốn biết được người đàn ông đêm hôm đó là ai, vậy thì sâu bên trong tiềm thức, đã không có dự định dứt bỏ đi "nó"....

Bạch Lộ, quên đi, cứ như vậy là tốt rồi, sau đó tiếp tục sống cuộc sống vốn dĩ thuộc về cô.....

Lương Phi Phàm, là một điều gì đó quá xa vời không thể nào chạm đến.....

Lương Tịnh Tiêu đưa bút máy đến trước mặt của Bạch Lộ: "Hử? Còn ở đó do dự gì nữa chứ? À, không ngờ rằng sức hấp dẫn của anh trai tôi lại lớn đến như vậy. Mà tất nhiên rồi, anh ấy là Lương Phi Phàm, được ông trời ưu ái đến như vậy, ban cho anh ấy tất cả mọi ưu điểm trên thế gian này, những kẻ tầm thường sao có thể xứng với anh ấy được kia chứ?"

Giọng nói của Lương Tịnh Tiêu mang đầy sự đắc ý, nhưng quả thật không thể phủ nhận, những điều mà Lương Tịnh Tiêu nói về Lương Phi Phàm hoàn toàn không chút khoa trương, tất cả đều là sự thật: "Cô có biết lúc anh trai tôi còn đi học, mỗi ngày có biết bao nhiêu nữ sinh viết thư tình cho anh ấy? Nếu quả thật muốn gom lại, thì e rằng cả cái chung cư của cô cũng không đủ. Cho đến khi anh ấy bước ra ngoài xã hội, đối với việc tìm bạn gái lại còn kén chọn hơn nữa. Những kẻ tầm thường đừng hòng mà lọt vào mắt xanh của anh ấy, tôi đã nói với cô rồi đúng không? Vị trí hiện tại của cô không lâu nữa liền sẽ có người thay thế, kỳ thật người đó mới là người đặc biệt nhất trong mắt anh tôi. Cho nên, Bạch Lộ à, cô ký đi, rời đi nhẹ nhàng như vậy không phải tốt sao, như vậy sẽ không có ai chê cười cô không biết tự lượng sức mình"

Đúng vậy, anh ấy chính là người đàn ông ưu tú như vậy, anh ấy chính là những vị tinh tú trên trời cao, mà cô chỉ là một người phàm ở dưới mặt đất, cô chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn về phía anh ấy, cho dù có đôi khi vị tinh tú ấy nháy mắt với cô, cô cũng không thể hy vọng vị tinh tú ấy sẽ rơi xuống, bay vào vòng tay của cô, chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.

Cô còn gì mà phải do dự nữa kia chứ?

Bạch Lộ khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đắng chắt, cầm lấy cây bút, không còn chút do dự nào nữa, ký tên, đem tờ đơn từ chức ném cho Lương Tịnh Tiêu: "Bây giờ có thể nói được rồi chứ?"

Lương Tịnh Tiêu cầm tờ đơn từ chức trong tay, trong lòng vui như nở hoa.

Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể khiến Bạch Lộ cút khỏi thế giới của cô và Hướng Long Cẩm rồi!

"Tất nhiên! kỳ thật thì chuyện của hai tháng trước tôi chỉ biết một chút, đương nhiên cũng chỉ là vô tình gặp được mà thôi. Cho nên tôi chỉ có thể nói cho cô biết những gì mà tôi nhìn thấy, còn về vấn đề có hữu dụng hay không, thì cô phải tự đi mà điều tra lấy." Đoạn hội thoại này, Lương Tịnh Tiêu đã luyện tập vô số lần, cho nên bây giờ nói ra vô cùng lưu loát.

Bạch Lộ nhíu chặt đôi mi thanh tú của mình: "Đừng ở đó mà nói nhảm, đi vào trọng tâm đi!"

Lương Tịnh Tiêu nhìn cô một lúc, mới từ từ cất lời: "Ngày hôm đó sau khi tôi nói cho cô biết về việc giữa tôi và Long Cẩm, cảm xúc của cô vô cùng kích động, tôi biết lúc đó cô vô cùng tức giận, cho nên lúc cô rời đi tôi lập tức liền đi theo phía sau cô, sau đó nhìn thấy cô đi vào một quán bar, còn uống rất nhiều rượu, tôi nhìn thấy một người đàn ông lân la đến bắt chuyện cùng cô, tôi vỗn dĩ là muốn tiến đến đưa cô đi, nhưng.... người đàn ông đó vô cùng hung dữ, hơn nữa cô còn ôm chặt hắn ta bảo đừng làm phiền hai người, còn kêu tôi cút khỏi mắt cô. Tôi không đem cô rời đi được, liền chỉ có thể đi theo hai người rời khỏi quán bar đó, sau đó thì tôi nhìn thấy người đàn ông đó đem cô vào một khách sạn, sự tình sau đó..... tôi nghĩ mình không cần phải nói thêm nữa đúng không? Cô không phải là cùng với người đàn ông lạ mặt ở trong khách sạn mà trải qua tình một đêm sao? Cho nên ngày hôm đó tôi mới nói ra những lời như vậy"

Bạch Lộ trong trong cảm thấy lạnh buốt, cánh môi không ngừng run rẩy, hoang mang nói: "Cô... cô có thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó hay không?"

Phải làm sao đây? Bạch Lộ hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, đêm hôm đó..... cô đã uống quá nhiều rồi sao? Cô đã từng gặp Lương Tịnh Tiêu sao? Cô quả thật đã cùng với một người đàn ông xa lạ đi vào khách sạn?

Tại sao lại không có chút ấn tượng nào?

Tửu lượng của cô tuy rằng không phải là rất tốt, nhưng..... nhưng ít nhất cũng không đến nỗi uống say như vậy chứ, mà cho dù quả thật là có uống say đến như vậy, thì chí ít cũng phải có một chút ít ấn tượng gì chứ, tại sao những điều mà Lương Tịnh Tiêu nói, cô hoàn toàn lại không có một chút ấn tượng nào?

"Nhìn thấy rõ chứ." Lương Tịnh Tiêu cẩn thận quan sát sắc mặt của Bạch Lộ, không chút bất ngờ mà nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Lộ tái nhợ, thần sắc hoang mang khẩn trương, Lương Tịnh Tiêu liền biết rằng những lời nói dối của cô đã có công hiệu rồi, trong lòng có chút buông lỏng, lời nói dối tuôn ra khỏi miệng càng tự nhiên hơn: "Là một tên lưu manh, dáng dấp vô cùng hung dữ"

Sắc mặt của Bạch Lộ trở nên trắng bệch----

Là một tên lưu manh, sao lại có thể là một tên lưu manh kia chứ......

Cô có cảm giác trời đất như sụp đổ, tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Cô lại có thể cùng một tên lưu manh xảy ra tình một đêm, hơn nữa lúc này đây cô còn đã mang thai........

"Những đều tôi biết, cũng chỉ có như vây, đều đã nói cho cô biết cả rồi." Lương Tịnh Tiêu nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, lo lắng một lúc nữa Hướng Long Cẩm đến đây sẽ gặp phải Bạch Lộ, liền trực tiếp nói: "Bây giờ cô có thể rời khỏi đây rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi."

Bạch Lộ lúc này đây một phút cũng không muốn ở lại, cô rất sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, đặc biệt là ở trước mặt của Lương Tịnh Tiêu.

Cô không nói gì, đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Lương Tịnh Tiêu nhìn thấy bóng lưng của cô tại cửa phòng biến mất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm------

Bạch Lộ, đừng trách tôi lòng dạ độc ác, chỉ cần cô còn tiếp tục ở EC, thì tất cả mọi việc sau này sẽ trở nên vô cùng phiền phức.

Còn về những việc mà tôi vừa nói với cô, ha ha, kỳ thật thì cũng không phải tất cả đều là lời nói láo, cô quả thật đúng là đã cùng một tên lưu manh lên giường. Cái gì mà lần đầu tiên phải dành cho đêm tân hôn, đúng là suy nghĩ nực cười mà, tôi giúp cô phá vỡ nó rồi, cô nên cám ơn tôi mới phải.

Lương Tịnh Tiêu cẩn thẩn đem cất đi tờ đơn từ chức, sau đó mới an tâm mà nằm trên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái......

Tầng mà Lương Tịnh Tiêu đang ở chính là một phòng bệnh của khoa phụ sản, Bạch Lộ rời khỏi phòng của Lương Tịnh Tiêu, thẩn thờ mà đi dọc hành lang, tận cùng ngay khúc cua có một phòng phẩu thuật....

Cô có chút mơ hồ mà nhìn ba chữ đỏ như màu máu đó --- phòng phẩu thuật.

Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng từng chút một, từng chút một mà trở nên lạnh lẽo, cuối cùng cơ thể không nhịn được mà run lên từng cơn.

Cô muốn biết bố của đứa bé này là ai đến như vậy, kỳ thật không hề liên quan đến cao thấp mập ốm, không liên quan gì đến nghề nghiệp sang hèn, cô chỉ muốn bố của đứa bé này là một người lành lặn khỏe mạnh, phẩm chất tốt, cô liền có thể chấp nhận.

Cô không cầu xin người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm, nếu như quả thật cô có ý định muốn sinh "nó" ra, vậy thì cô nhất định sẽ nổ lực mà nuôi nấng đứa bé này.

Nhưng..... sao lại có thể là một tên lưu manh kia chứ?

Bố của đứa bé của cô sao có thể là một tên lưu manh?

Tên lưu manh đó, hắn ta có dùng "thuốc" không? Có bệnh truyền nhiễm gì hay không?

Có khi nào.....

Cô ôm chặt đầu, ra sức mà lắc mạnh, không thể tiếp tục nghĩ về nó nữa, cô không dám tiếp tục nghĩ về nó nữa.....

Sự việc của hai tháng trước, cô luôn xem nó như một cơn ác mộng, cho rằng cô sớm đã tỉnh giấc rồi, đã sớm thoát khỏi cơn ác mộng đó, nhưng đến bây giờ mới biết, hóa ra cơn ác mộng đó chỉ là vừa mới bắt đầu.......

Không, cô bây giờ vẫn còn cơ hội khiến cơn ác mộng đó hoàn toàn biến mất, chỉ cần cô bước vào căn phòng phẩu thuật đó, không cần phải tốn quá nhiều thời gian, cô chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh dậy, liền lập tức có thể giải thoát khỏi tất cả!!!!

Trong lòng, tựa hồ như bỗng nhiên bị dáng một lời nguyền, có một thanh âm không ngừng hướng về phía cô thét nào----

Bạch Lộ, cô nên khiến cơn ác mộng này biến mất, cô không thể tiếp tục như vậy nữa.

Cho dù cô không suy nghĩ cho bản thân mình, cũng nên suy nghĩ cho đứa bé đang ở trong bụng cô.....

Nhưng rất nhanh liền có một thanh âm khác như một tiếng sét nổ vang trong đầu cô----

Không được, cho dù tên đàn ông đó chỉ là một tên lưu manh, nhưng đứa bé đó ở trong bụng cô, sao cô có thể nói không cần nó, liền có thể không cần nó như vậy chứ? Tuy rằng đứa bé này là một việc ngoài ý muốn, nhưng ngay lúc này đây, đó là máu thịt của cô......

Những thanh âm khác nhau không ngừng lên tiếng khiến cho đầu của Bạch Lộ như muốn nổ tung ra, cô đau đớn ôm chặt lấy đầu mình, không ngừng lắc mạnh, nhưng không có cách nào khiến những thanh âm đó biến mất.

"Bạch Lộ....?" Phía sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói có chút chần chừ của nam giới, Bạch Lộ có chút thẩn thờ, không cần quay người lại cô cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai

Cô vội vàng dấu đi những cảm xúc trên mặt, Hướng Long cẩm từ phía sau lưng cô đi đến, ngồi xổm trước mặt cô: "Sao em lại một mình ở đây?"

Bạch Lộ không nhìn vào mắt của hắn, lạnh nhạt trả lời: "Đến bệnh viện làm kiểm tra"

Hướng Long Cẩm nhìn thoáng qua qua chân cô: "Không sao chứ? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Không có vấn đề gì."

"Bây giờ muốn đi về sao?" Hướng Long Cẩm vội vàng đứng dậy, dòng về phía sau cô, đứng ở phía sau xe lăn muốn đẩy cô đi: "Anh đưa em đi về....."

"Không cần!" Bạch Lộ đột nhiên đưa tay ra giữ chặt lấy bánh xe lăn của mình, khuôn mặt của cô vẫn không chút xảm xúc gì, chỉ là trong giọng nói mang đầy vẻ xa lánh không chút che đậy.

"Anh Ninh, tự tôi có thể đi về được, phiền anh buông tay."

"Bạch Lộ....."

"Anh Ninh nên gọi tôi là Cô Bạch thì có vẻ đúng hơn."

"Bạch Lộ....."

"Anh Ninh, anh nghe không hiểu tiếng người sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: