Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

104 - Mấy...Lần Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay xoay người làm chủ.

Kim Trân Ni ổn định thần trí, mang theo tự tin cùng tâm tình vui vẻ nắm tay Phác Thái Anh đi đến bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ngồi xuống, Kim Trân Ni tận lực không nhìn Phác Thái Anh, nhìn lướt qua các món ăn trên bàn

"Nấu nhiều món vậy à?"

Phác Thái Anh gắp thức ăn đặt vào chén Kim Trân Ni

"Đều là món em thích."

"Chị còn nhớ rõ khẩu vị của em."

Một bàn sáu món, món mặn cùng món chay phối hợp, mỗi món đều thuộc khẩu vị của cô, Kim Trân Ni ăn vào rất ngon miệng.

"Đương nhiên nhớ kỹ."

Phác Thái Anh nói: "Lâu hơn nữa cũng sẽ không quên."

Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, đầu quả tim nhanh chóng mềm xuống, trùng hợp Phác Thái Anh cũng nhìn cô, từ đôi con ngươi lộ ra vẻ dịu dàng khiến cho người ta choáng váng trầm luân, Phác Thái Anh giơ tay gắp thức ăn cho Kim Trân Ni

"Đêm nay em tăng ca cực khổ lâu như vậy, ăn nhiều một chút."

Nhắc tới đêm nay tăng ca, Kim Trân Ni thốt lên

"Chị còn không biết xấu hổ nói..." cô kịp phản ứng liền dừng lại.

Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, bên môi còn nói lời trêu chọc

"Sao, xấu hổ à?"

Kim Trân Ni đổi chủ đề

"Hôm nay em tăng ca mở họp, thảo luận rút ra kết quả là hạng mục hoàn thành, đầu tháng sau em muốn rời khỏi công ty."

Phác Thái Anh cũng không bất ngờ, cô đã cam đoan với Kim Trân Ni kỳ hạn nửa năm của hạng mục đã đến cô sẽ thả người rời đi, cô lắc đầu

"Có nghĩa là sau này chúng ta không thể cùng nhau đi làm tan tầm."

Mạo hiểm cùng phu nhân nhà cô phiêu lưu thử, Phác Thái Anh đề nghị

"Bằng không thì lại bảo đại lão bản bên em phân công cho em mấy hạng mục nữa?"

Một giây trước ôn hòa ấm áp, một giây tiếp theo

"Phác Thái Anh, chị dám lạm dụng quyền hạn?"

Phác Thái Anh: "Không dám."

"Coi như chị thức thời."

Hạng mục A lần này bị phái đến ở R, kỳ hạn nửa năm, vì cùng bạn gái trước qua lại, Kim Trân Ni đã vô số lần chuẩn bị tâm lý mới nhịn xuống được không ra tay đánh cho bạn gái trước một trận.

"Đùa với em thôi, tuy rằng em trở lại công ty nhưng em cũng đã đến ở cùng chị, công bằng."

Nhìn thấy Kim Trân Ni đặt đũa xuống, Phác Thái Anh giơ tay qua vỗ về, nhéo nhéo chóp mũi Kim Trân Ni

"Chị biết bây giờ em có công việc của riêng mình, cũng không thích bị người ta mạnh mẽ ràng buộc cho nên chị sẽ không ép buộc em làm chuyện em không thích làm."

Kim Trân Ni nói lời sắc bén

"Vậy mà chị cũng để em vào công ty bên chị."

Phác Thái Anh ngừng lại: "Không để em đến đóng quân ở công ty, sao chị có thể nhìn thấy em được."

Cô gắp một cọng rau xanh giơ lên trước mắt Kim Trân Ni cho Kim Trân Ni nhìn rồi bỏ vào trong miệng tạo hình ảnh cụ thể

"Sau đó, từng bước từng bước một ăn tươi em."

"..."

Nửa năm còn thiếu một tháng, đã bị ăn sạch sẽ.

Phác Thái Anh nói: "Đây là lần cuối cùng, chị cam đoan sau này không làm vậy."

Làm cũng làm rồi, muộn màng rồi. Kim Trân Ni nhịn không được dục niệm trong lòng kích thích, cô gắp thức ăn đặt vào trong chén, nhẹ giọng hối thúc: "Ăn nhanh đi."
Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô sẽ ăn người kia.

Phác Thái Anh nhướng mày, đôi đũa gắp rau xanh trong chén lên, ánh mắt Kim Trân Ni lại không chịu được khống chế từ cọng rau xanh rơi vào đôi môi mỏng kia... trong lúc lơ đãng lại đi xuống quét qua yết hầu chuyển động do hành động nhai chậm nuốt kỹ kia.

Ngay sau đó lại nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở váy ngủ mỏng manh che đậy bộ ngực nhưng lộ ra đường cong đầy tự hào... nhìn chưa tới hai giây, ánh mắt Kim Trân Ni thoáng thay đổi, dời đi.

Không biết tại sao, chắc đơn thuần là bởi vì Phác Thái Anh ăn mặc thật sự quá...

Cô luôn tự xưng định lực của bản thân rất tốt, sẽ không bị dục niệm mê hoặc.

Ngoại trừ Phác Thái Anh...

Kim Trân Ni cảm thấy chỉ cần mình ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, ngay cả bản thân đều cảm thấy chính mình bụng dạ khó lường không có ý tốt, bởi vì người phụ nữ trước mắt này mặc váy ngủ dây đeo gợi cảm nhưng lại giống như mấy miếng lụa tùy ý đắp lên trên người, lộ tay lộ chân.

Tựa hồ ánh mắt đã bị nhận ra, mắt thấy Phác Thái Anh ngồi thẳng lấy tư thế quen thuộc ưỡn bộ ngực đầy ngạo nghễ, trong đầu Kim Trân Ni vô thức xẹt qua hai chữ 'Lớn không?" nhân lúc Phác Thái Anh chưa kịp mở miệng, cô bưng chén cầm đũa lên gắp thức ăn.

Ở trong mắt cô, Phác Thái Anh trước mặt người khác thuộc về hình tượng người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng cấm dục nhưng kì thực tên xứng với thực lẳng lơ, bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta không có cách nào kháng cự trêu chọc, ví dụ như bây giờ, chỉ là ăn một bữa cơm, người phụ nữ này ở dưới bàn duỗi chân đưa qua... Kim Trân Ni chợt cảm giác chân mình bị người kia nhẹ nhàng cọ cọ, cái loại chạm như không chạm này, trêu chọc tâm can.

Cô ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh bưng chén vẻ mặt lãnh đạm, ung dung đưa tay gắp rau bỏ vào chén.

Thậm chí Kim Trân Ni sinh ra ảo giác, Phác Thái Anh còn giúp múc chén canh đưa đến trước mặt cô

"Em uống nhiều canh, bồi bổ cơ thể."

"..."

Rất nhanh chứng minh, này không phải ảo giác, cái loại cảm giác chọc người cũng không có biến mất, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng nó dọc theo chân bên phải từng chút một đi lên, câu dẫn dao động, thi thoảng dừng lại, dùng đầu ngón chân nho nhỏ đụng cô một cái.

Cách lớp vải hơi mỏng của quần tây, đầu ngón chân linh hoạt vẽ đường cong, bàn chân dưới đáy bàn chậm rãi duỗi thẳng, càng được một tấc lại muốn tiến tới một thước trượt đến bên trong bắp đùi của cô... đối với loại bản lĩnh câu dẫn này Kim Trân Ni cực kỳ quen thuộc, mà người phụ nữ trước mặt cô, trong cả quá trình chậm rãi ăn, biểu cảm trên mặt vẫn ung dung không chút thay đổi.

Phác Thái Anh vẫn bình chân như vại, khóe môi vẽ nên độ cong nhàn nhạt, hành động dưới bàn vẫn cứ tiếp diễn, trêu chọc sự nhẫn nại của cô.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Kim Trân Ni rất muốn xé toạc vẻ ngụy tạo của Phác Thái Anh, để cho một màn lãnh đạm kia hiện ra cảm xúc thật, dục niệm mãnh liệt ngay cả cơm nước đang ăn cũng bị mất mùi vị.

Hai người ăn uống rất từ tốn nhưng đêm nay nhanh hơn so với bình thường, chí ít chén của Kim Trân Ni thấy đáy trước so với Phác Thái Anh.

Cô ăn không tiêu.

Chỉ cần rũ mắt xuống, là có thể nhìn thấy ngón chân thon thon tinh xảo lả lướt dán vào vùng đùi phía trong của cô, ngón chân Phác Thái Anh co lại khẽ động, ngay cả hít thở cô cũng muốn ngưng lại, một ngọn lửa khô nóng không nhịn được vọt lên đốt cháy đến cổ họng của cô.

Nhìn thấy Kim Trân Ni gác đũa, Phác Thái Anh rút khăn giấy đưa cho Kim Trân Ni

"No chưa?"

"No rồi."

Bị chọc tới no rồi, Kim Trân Ni nhận lấy lau miệng, hai mắt không hề chớp nhìn Phác Thái Anh, rất nhanh cảm giác được bàn chân không an phận dưới bàn đã rút đi.

"Chị ăn xong để chị dọn, thời gian không còn sớm, em đi tắm trước đi."

Kim Trân Ni gật đầu, không nói gì, lúc cô đứng lên đi vòng qua Phác Thái Anh, bước chân cô dừng lại, từ phía sau Phác Thái Anh cúi người xuống.

Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn cô, hai tay trực tiếp lướt qua chống lên mép bàn giam Phác Thái Anh trong vòng tay, Kim Trân Ni nói rõ từng chữ

"Cáo già, em nhịn chị lâu lắm rồi."

Phác Thái Anh chớp mắt, ngửa đầu hôn lên môi Kim Trân Ni

"Nhìn dáng vẻ không động không cảm xúc của em, chị còn tưởng rằng em xuất gia luôn đó."

"..."

"Ở trên giường chờ em."

Phác Thái Anh: "Chị chờ em."

Kim Trân Ni xoay người rời đi, trước khi đi còn nói với người kia một câu

"Hồ ly tinh."

"..."

Phác Thái Anh sờ mặt mình.

Mãi cho đến khi Kim Trân Ni vào phòng ngủ không còn nhìn thấy nữa, Phác Thái Anh mới thu hồi ánh mắt, cô tiếp tục giơ đũa lên, ăn hơn nửa chén cơm so với bình thường.

Kim Trân Ni cầm bộ áo ngủ từ tủ quần áo, thuần thục từ trong ngăn kéo tủ đầu giường kiếm ra một bộ dụng cụ cắt dũa, mở ra xem, sau đó cầm nó cùng vào trong phòng tắm.

Trong nửa tiếng đồng hồ, Kim Trân Ni vừa tắm vừa nghĩ làm thế nào để ăn Phác Thái Anh không còn một mảnh, trong đầu vừa lóe lên hình ảnh bộ dạng Phác Thái Anh nắm chặt chăn đơn ở dưới thân cô cầu xin tha thứ... chỉ cần nghĩ đến, chỉ cần nhịn xuống xấu hổ trong lòng, rất kích thích.

Tắm rửa xong, Kim Trân Ni không vội vàng bước ra ngoài, mở bộ dụng cụ ra bắt đầu cắt dũa móng tay, đem từng ngón tay dũa trơn bóng.

Rửa sạch.

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Kim Trân Ni vừa từ phòng tắm bước ra bên tai liền truyền tới một câu 'Cục cưng' đầy mập mờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy người kia dựa vào gối đầu giường, trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ dây đeo gợi cảm, bởi vì nửa nằm váy ngủ nới lỏng sụp xuống, dưới ánh sáng dịu dàng yếu ớt hiện ra cảnh sắc bên trong đồng thời tôn lên nét quyến rũ cực hạn, Phác Thái Anh bày ra tư thế lẳng lơ, ngoắc tay với Kim Trân Ni

"Tới đây."

Tuy rằng đã nhìn thấy cũng đã làm rất nhiều lần, tình sâu khó mà có thể tự khống chế, Kim Trân Ni vẫn bị Phác Thái Anh dễ dàng trêu chọc, cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa dọc theo lục phủ ngũ tạng đốt cháy tới toàn thân, thúc đẩy cô hai ba bước liền đi đến giường.

Cởi dép ra, Kim Trân Ni leo lên giường, đầu gối quỳ lên giường sát đến Phác Thái Anh, Phác Thái Anh giơ tay ôm lấy Kim Trân Ni, Kim Trân Ni thuận thế nghiêng người tới, ép Phác Thái Anh lui về gối đầu giường.

"Phác Thái Anh , chị chính là yêu nghiệt."

Kim Trân Ni đánh giá người kia.

"Sai rồi."

Hai tay Phác Thái Anh xoa lưng Kim Trân Ni, ngửa đầu nói bên tai Kim Trân Ni

"Là yêu nghiệt chuyên ăn em."

Kim Trân Ni nắm lấy vạt áo váy ngủ Phác Thái Anh, đưa tay vào thăm dò.

"Chị cũng sai rồi."

"Hữm?"

Phác Thái Anh ngửa đầu nhìn Kim Trân Ni, nhìn vào đôi mắt đào hoa cong thành trăng non kia.

"Đêm nay, em ăn chị."

Kim Trân Ni trở tay nắm lấy váy ngủ Phác Thái Anh kéo lên trên, Phác Thái Anh cũng không ngăn cản cũng không dừng lại, mò đến vạt áo ngủ, kéo kéo, áo ngủ tản ra, bên trong Kim Trân Ni không có mặc gì, liếc mắt nhìn không sót thứ gì.

"Thật đẹp mắt."

"..."

Trái lại, Phác Thái Anh thì khác, váy ngủ khêu gọi chưa cởi đến một nửa, Kim Trân Ni đã hoàn toàn bại lộ, cô bị hai hình ảnh trái ngược này làm cho đỏ mặt.

"Giơ tay lên."

Phác Thái Anh thành thật nghe theo

"Em muốn chị đầu hàng em?"

Bị kích thích, Kim Trân Ni trực tiếp đem áo ngủ gợi cảm kia xé làm hai mảnh.

"..."

Không khống chế được sức lực, Kim Trân Ni cũng mặc kệ, ra tay trước chiếm ưu thế, nhân lúc Phác Thái Anh chưa kịp phản ứng liền hôn tới, hôn cũng không quên trấn an Phác Thái Anh một câu

"Ngày mai, em bồi thường cho chị cái mới."

Trước đây rất ít ở phía trên, thường thì đều cưỡng bức dụ dỗ ăn vạ làm nũng để đổi được, sức lực tuy rằng không thể kéo dài bằng Phác Thái Anh, nhưng khi đó cô có một viên tâm bốc đồng muốn chinh phục ngự tỷ cao ngạo lạnh lùng này.

Sau này, phát hiện một sự thật, Phác Thái Anhgiả cao ngạo lạnh lùng, bản chất thật lẳng lơ.

Nói lời thật lòng, cô cực kỳ thích.

Hiếm khi quay trở lại vị trí phía trên, Kim Trân Ni hoàn toàn cho phép bản thân tung cánh, hai người đã đủ nóng, đủ phấn khích...

Hai người đã quá quen thuộc đối phương, thậm chí Phác Thái Anh còn quen thuộc cơ thể Kim Trân Ni hơn cả bản thân Kim Trân Ni, nơi mẫn cảm sờ một cái liền chuẩn xác tìm được, vừa mập mờ vừa săn sóc phía trên, hai người rơi vào cảnh đẹp, cũng không vội, đêm dài chầm chậm từ từ sẽ tới.

Phác Thái Anh dựa theo Kim Trân Ni nằm xuống, nhưng dần dần không tự chủ được, đầu ngón tay theo thói quen bơi đến vùng xung quanh kia, lướt nhẹ qua, tùy thời chờ tiến vào. Mà lúc này Kim Trân Ni nằm ở trên ăn ở phía trước vẫn chưa tận hứng, chợt phát hiện đầu ngón tay kia đã ở nguồn suối như vào như không, cô không chịu nổi phải cong người lên, cô bị đầu ngón tay linh hoạt kia tới lui phải cọ sát qua lại để hạ hỏa, nắm lấy cuộn tóc Phác Thái Anh kháng nghị.

"Phác Thái Anh, hmmm..."

Cho dù miệng bị người phía dưới niêm phong, Kim Trân Ni không chịu khuất phục

"Không phải chị để cho em ăn chị à..."

Niêm phong một hồi, Phác Thái Anh mới trả lời cô

"Không phải vừa rồi em mới ăn sao?"

Lại qua một lát sau, tóc đã bị Kim Trân Ni nắm lấy, mất trật tự.

"Em ăn cái gì!"

"Vú."*

*Nguyên văn là "我吃什么了!"(Em ăn cái gì!) "奶." (Sữa) ghép lại 吃奶 là bú sữa.

"..."
Không có nghe thấy.

Vừa bận rộn 'hành sự' vừa tán gẫu, tán gẫu xoạc nhau trong phòng của cả hai căn nhà*, Phác Thái Anh giọng khàn khàn trêu đùa

"Đầu tiên là em ở gần nhà chị, em xác định em không có ý đồ khác với chị?"

*Câu gốc là 一边忙活着一边聊, 聊劈叉聊到了两家房子上 mình không hiểu lắm cụm 聊劈叉聊 nên mình dịch theo ý hiểu và nghĩa trong đoạn. (Bạn nào biết thì giúp mình nha)

Kim Trân Ni cắn môi: "Sao em biết được chị không có dọn nhà, nếu như biết... em sẽ không ở chỗ đó..."

Cô dùng chút khẩu khí còn sót lại nói tiếp

"Mắt không thấy tâm không phiền, đỡ phải thấy chị... không nhịn được muốn ra tay đánh chị."

"Xem như không biết chị dọn nhà hay không thì tại sao em còn ở gần nhà chị?"
Phác Thái Anh lật người dán lên lưng Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni cúi đầu cắn người kia một phát

"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên... đương nhiên chờ ngày nào đó ở phụ cận chạm mặt bạn gái cũ, đánh bạn gái cũ... ừm đánh chị một trận."

Đây chỉ là một phần lý do nho nhỏ, Phác Thái Anh thật sự tin tưởng 7 8 phần*. Đổi lại trước đây đoạn quan hệ cứng ngắc của hai người bức bách Kim Trân Ni, bắt lấy cô nói không chừng bắt đầu thì đánh cho cô một trận nhừ tử, bởi vì thiếu Kim Trân Ni, nên đánh.

Còn 3 2 phần còn lại, cho dù Kim Trân Ni không nói vì sao lại ở căn nhà kia gần nhà của hai người Phác Thái Anh cũng hiểu rõ.

Có những thói quen, sửa không hết được.

Cô và Kim Trân Ni sau khi phá băng, lựa chọn bắt đầu lại từ đầu bất kể bao nhiêu lâu cũng sẽ trở lại được thời kỳ ngọt ngào yêu đương 3 năm trước, đôi bên ở chung không có dè dặt, có lẽ vừa mới bắt đầu có nhưng dần dần sẽ trở lại thân thiết, một ánh mắt một biểu cảm cũng đủ để họ ngầm hiểu, có lẽ cũng sẽ còn một chút vết tích của tổn thương, chỉ cần người vẫn còn ở bên, thời gian sẽ xoa dịu tất cả.

Mà giờ khắc này, Phác Thái Anh thầm nghĩ cùng người bên cạnh hòa làm một thể, dường như muốn đem thân mật thiếu sót của 3 năm bổ sung vào.

Lại quay lại tràng cảnh tối hôm qua, một vòng lại một vòng, thay đổi mấy tư thế, Kim Trân Ni muốn mắng Phác Thái Anh vài câu lừa đảo nhưng không mắng được, trên dưới đều bị ngăn chặn, cáo già rất hư, ý thức cô mơ màng lung tung nắm lấy chăn.

1 tiếng trước, trong lúc tắm trong đầu Kim Trân Ni nghĩ đến hình ảnh Phác Thái Anh cầu xin tha thứ, toàn bộ đổi thành Phác Thái Anh...

"Mấy lần!"

"Hai lần."

"..."

Mấy hôm trước đã giao hẹn xong, tối đa không thể vượt qua một bàn tay.

"Mấy lần."

"Bốn lần."

"..."

Sắp rồi, sắp rồi.

"Mấy lần..."

"Ba lần."

"..."

Sau đó càng lúc càng triền miên kéo dài.

Chẳng biết qua bao lâu, Kim Trân Ni cảm giác mình đang dùng linh hồn đặt ra câu hỏi, kèm theo tiếng khóc nức nở

"Mấy... mấy lần..."

"Còn thiếu 1 lần."

"Cục cưng."

"..."

Một đóa rồi một đóa mây trắng lướt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top