Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

110 - Đăng Nhập Chế Độ Tìm Đường Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni xoa giữa lông mày, cô không muốn đi tới phòng khách bởi vì tửu lượng của Phác Thái Anh thấp đến đáng thương, mấy ly là có thế đánh gục, trò chuyện lâu như vậy nhất định uống không ngừng, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Nhưng xem như Phác Thái Anh say rượu rồi, tạm thời cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, chờ lát nữa sẽ lộ nguyên hình lúc đó lại đi qua.

"Mẹ luôn giúp con quan sát, ba con và Anh Anh ở chung cực kỳ hòa hợp, vừa nói vừa cười."

Bên này trò chuyện bên kia cũng trò chuyện, mẹ Kim nắm tay con gái cười hỏi

"Tụi con cầu hôn rồi, có tính toán gì không."

Kim Trân Ni choàng vai mẹ mình

"Mẹ với ba cảm thấy Phác Thái Anh thế nào?"

"Mẹ cảm thấy rất tốt, lớn lên xinh đẹp, năng lực rất tốt, gia thế cũng không tệ, quan trọng là đối xử tốt với con. Mẹ con cũng không phải người phong kiến, giới tính với mẹ mà nói không phải vấn đề, nhưng Phác Thái Anh hơn con 8 tuổi, điều này chênh lệch lớn."

Mẹ Kim ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ, bà lại lắc đầu nở nụ cười

"Giới tính đều không phải là vấn đề, tuổi tác cũng không sao cả."

Lời này làm cho Kim Trân Ni cảm động, cô thân mật cọ cọ mặt mẹ mình.

Mẹ Kim nhéo mũi con gái

"Bất quá mẹ nói cho con biết, con đường này cũng không dễ đi, đi rồi thì đừng hối hận."

"Không hối hận."

Kim Trân Ni đưa tay phải đến trước mắt mẹ Kim

"Mẹ xem, cầu hôn rồi."

Chiếc nhẫn ở ngón áp út lóe sáng, mẹ Kim nhìn nhiều lần, vừa cười vừa mắng yêu

"Vậy tụi con cân nhắc tới chuyện kết hôn chưa?"

Kim Trân Ni gật đầu.

"Ni bảo, kết hôn không phải trò đùa, tụi con suy nghĩ kỹ chưa?"

"Mẹ, đừng lo lắng, con biết mình đang làm gì."

Kim Trân Ni nhẹ nhàng nói với mẹ mình

"Sau này có thêm một đứa con gái hiếu thuận mẹ được không?"

Mẹ Kim xoa đầu con gái

"Đứa nhỏ ngốc này, đương nhiên là được nhưng kết hôn là chuyện đại sự của hai gia đình, về phần hôn lễ phải tổ chức thế nào, chúng ta còn phải cùng Phác gia thương lượng, tụi con dự định khi nào kết hôn, đã định ngày chưa?"

Lông mày Kim Trân Ni cong cong nhuộm ý cười, nói

"8 tháng 7 năm sau."

"Sang năm cũng tốt, tính vậy sẽ có một năm chuẩn bị, đủ rồi."

Mẹ Kim vỗ lưng con gái: "Chờ con kết hôn, con xem con cũng là gái lỡ thời 30 tuổi rồi."

Kim Trân Ni chỉ chỉ về phía phòng khách

"Còn có một người còn già hơn."

Thoạt nhìn cũng không quá già, mẹ Kim dở khóc dở cười, Kim Trân Ni cũng thấy buồn cười, sang năm Phác Thái Anh cũng 38 tuổi rồi...

"Mau đi xem ba con, đừng cho ông ấy uống nhiều."
Mẹ Kim nói.

"Dạ, để con đi."

Trên thực tế, đúng như Kim Trân Ni dự đoán, ba ruột của cô không phải đối thủ của Phác Thái Anh.

Cô cảm thấy mấy tiếng đồng hồ này, hai người trò chuyện với nhau thật vui, chí ít từ phòng khách truyền tới tiếng cười đùa nghe ra bầu không khí rất hòa hợp.

Nhưng chưa kịp thở phào, Kim Trân Ni đến gần phòng khách vừa ngẩng đầu nhìn, phút chốc tâm liền nhấc lên. Tuy rằng Phác Thái Anh ngồi rất chỉnh tề, cười khẽ, cũng không có gì khác bình thường, hai gò má hiện lên vẻ đỏ ửng, nhìn qua ánh mắt mông lung ý thức mơ hồ, Kim Trân Ni hiểu rất rõ đây là biểu hiện Phác Thái Anh say rượu, mà bình rượu trên mặt bàn cũng có thể thấy đáy...

Trên bàn có rượu, cái gì cũng dễ nói.

Mà ba cô mời rượu Phác Thái Anh, Phác Thái Anh sao dám không uống.

Lần trước Phác Thái Anh bị ba Kim quá chén-nhìn ra là rượu yêu thích của ba Kim cất giấu, trước khi tới đây Phác Thái Anh cố ý để cho quản gia Phác chuẩn bị mấy bình rượu ngon thượng hạng đem đến, ở phương diện phẩm rượu chọn rượu đều thuộc như trong bàn tay.

Phác Thái Anh hùa theo, dăm ba câu khiến cho ba Kim mặt muốn nở hoa, ba Kim vỗ đùi hưng phấn, cũng cầm ra bình rượu trân quý của bản thân, vì vậy hai người lại uống không ngừng lại được.

"Ni bảo tới đây."

Tửu lượng Ba Kim vô cùng tốt nhưng lúc này đã uống tới mặt đỏ bừng, ông ngẩng đầu nhìn con gái, vội hỏi
"Mau đến ngồi bên cạnh ba."

"Ba, tối rồi đừng uống nhiều như vậy."
Kim Trân Ni bước đến, liếc nhìn Phác Thái Anh, đưa tay đẩy bình rượu ra.

"Ba vui lắm, nên... uống nhiều hơn mấy ly."

Ba Kim chỉ chỉ Phác Thái Anh: "Đứa nhỏ này tửu lượng không tệ, còn uống nhiều hơn ba, không có chuyện gì."

Sao có thể không có chuyện gì, đêm nay không bị Phác Thái Anh quậy tới long trời lở đất thì phải đốt nhang cảm tạ trời cao, Kim Trân Ni sợ nhất Phác Thái Anh uống say, nghĩ tới bộ dạng Phác Thái Anh trở nên ấu trĩ chọc người tức giận, hận không thể vội vàng nhét Phác Thái Anh vào cái lỗ không cho ra ngoài.

Nhưng mà Phác Thái Anh say rượu hồn nhiên chẳng hay biết, còn bưng ly rượu lên, khiêm nhường nói

"Ba vợ ơi, con mời ba một ly."

"Được được được."
Ba Kim cười to nói: "Uống ly nữa!"

Kim Trân Ni rất muốn nhéo lỗ tai Phác Thái Anh, biết rõ tửu lượng không được uống nữa, đây chẳng phải gây thêm phức phức à, để tránh cho Phác Thái Anh nói ra lời kinh người ở trước mặt ba để lộ nội tình, mắt thấy Phác Thái Anh nâng ly muốn rót vào miệng, cô vội vàng cầm đi không cho người kia uống.

Phác Thái Anh nghiêng người nói nhỏ bên tai Kim Trân Ni

"Cục cưng, chị không say."

Vừa nói một đôi tay quấn lấy eo Kim Trân Ni, ý đồ muốn chui vào trong quần áo, Kim Trân Ni không đổi sắc mặt đè tay người kia lại.

"Ba, Phác Thái Anh uống say, con dẫn chị ấy lên lầu nghỉ ngơi."

Phác Thái Anh vừa nghe xong liền kéo áo cô

"Chị không có say, chị còn có thể uống nữa."

Bị phá Kim Trân Ni nhéo nhéo cánh tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh bị đau hừ hừ lên tiếng, nhìn về phía ba Kim, đưa cánh tay lên

"Ba, Kim Trân Ni nhéo con, ba xem nè, đều đỏ lên."

Còn nói không say, ngay cả ba cũng chịu gọi, lại còn dám cáo trạng...

Kim Trân Ni không dùng nhiều sức, nhưng da thịt trắng trẻo dù nhéo nhẹ một cái đều đỏ lên một mảng.

Ba Kim nhìn nhìn

"Ôi, đang yên đang lành con nhéo Phác Thái Anh làm gì?"

"..."
Nhịn.

Có người dựa, Phác Thái Anh tiếp tục

"Ba, Kim Trân Ni ăn hiếp con."

"..."
Tìm đường chết mà.

Ba Kim trách con gái
"Ni bảo, sao con có thể ăn hiếp người ta? Không dễ dàng có người cùng ba uống rượu, mọi người đều là người một già."

Ngược lại ông trấn an Phác Thái Anh: "Không sao không sao, có ba ở đây, Ni bảo không dám ăn hiếp con đâu."

"..."
Bình tĩnh.

Phác Thái Anh liếc mắt dò xét Kim Trân Ni, mở miệng còn muốn nói gì đó nhưng chống lại ánh mắt cười như không cười của Kim Trân Ni, trực giác khiến cho cô mím môi, thuận theo để Kim Trân Ni tùy ý kéo mình đứng lên.

"Ba, Phác Thái Anh say, con dẫn Phác Thái Anh lên lầu trước, ba cũng uống ít thôi."

"Sắp ăn cơm rồi..."

"Ba mẹ ăn trước đi."

Kim Trân Ni túm Phác Thái Anh lôi lên lầu, một phát đóng cửa lại, chưa kịp xử lý Phác Thái Anh vừa cáo trạng, ngược lại Phác Thái Anh đã trước một bước xoay người ôm lấy cô, đẩy sao cũng đẩy không ra, dựa trên người cô không chịu xuống, hít thở cũng toát ra mùi rượu.

"Phác Thái Anh, chị say rồi?"

"Không có."

Phác Thái Anh nhỏ giọng thì thầm: "Không có say... chị không có say."

Không có say đúng không, còn dám không thừa nhận. Kim Trân Ni đem Phác Thái Anh trong lòng kéo ra, một tay bưng mặt Phác Thái Anh đang nóng lên, giơ một tay hỏi Phác Thái Anh

"Chị nói, đây là mấy?"

Phác Thái Anh mở to hai mắt nhìn, giơ tay trạc trạc chóp mũi Kim Trân Ni

"Ngốc, đây là tay."

"..."

Kim Trân Ni đổi câu hỏi: "Chị mấy tuổi?"

"18."

Xác nhận được, có thể kéo lên giường, Kim Trân Ni ôm eo Phác Thái Anh dẫn người kia đi, Phác Thái Anh cũng không động, ôm chặt cổ Kim Trân Ni

"Ni Ni, nói cho em biết một tin tốt."

"Tin tốt gì?"

"Ba của chúng ta đã đồng ý cho chúng ta bên nhau, chị và ba cũng nói xong rồi, mấy ngày nữa... chúng ta kết hôn."

Mấy ngày nữa kết hôn?

Chắc ba cô cũng uống say.

Cổ áo bất ngờ bị một ngón tay thon câu lấy, thoáng dùng sức kéo cô về phía trước, nào ngờ Phác Thái Anh cũng không đứng vững cùng Kim Trân Ni đồng loạt té xuống sofa bên cạnh, Kim Trân Ni bị Phác Thái Anh đặt dưới thân.

Cô ôm lấy eo Phác Thái Anh vùng dậy, tay Phác Thái Anh không an phận vói vào trong quần áo Kim Trân Ni, bên này xoa xoa bên kia bóp bóp, da thịt non mềm sờ lên cảm giác rất thoải mái khiến cho cô yêu thích không muốn buông tay, chỉ một chút không chú ý nút áo lót của Kim Trân Ni liền bị mở ra, vất vả lắm mới mang Phác Thái Anh đặt lên giường, Kim Trân Ni cách xa người kia một chút, nghiêng người cài lại nút khóa nội y sau lưng.

Phác Thái Anh tùy ý nằm trên giường, xoa xoa trán đang ong ong, mơ hồ cảm giác được bên cạnh lúng xuống dưới, một đôi tay giúp cô xoa, Phác Thái Anh nhướng mí mắt, nhìn thấy Kim Trân Ni ngồi bên cạnh, cô nhích người tới, gối đầu lên chân người kia, hai tay ôm chặt eo nhỏ của người kia.

Kim Trân Ni xoa xoa thái dương Phác Thái Anh

"Ba đã nói gì với chị?"

"Gọi tiểu mỹ nữ, chị sẽ nói cho em biết."

Phác Thái Anh nhướng nhướng chân mày.

"Tiểu mỹ nữ."

"Gọi tiểu tiên nữ."

"Tiểu tiên nữ."

"Gọi tiểu tỷ tỷ."

"Tiểu tỷ tỷ."

"Không được, gọi tiểu tổ tông."

"...Tiểu tổ tông."

"Gọi tiểu Anh Anh."

"..."

Kim Trân Ni túm tay Phác Thái Anh cắn xuống.

Cũng không trông cậy được Phác Thái Anh nói điều gì hay ho, Phác Thái Anh say chỉ biết nói lung tung.

Tỉnh dậy liền quên không còn gì nữa.

"Phác Thái Anh."

Kim Trân Ni tiếp tục giúp Phác Thái Anh xoa huyệt thái dương

"Chị sẽ không gạt em chứ?"

"Sẽ không."

Kim Trân Ni mỉm cười, nụ cười này hàm chứa chút bất đắc dĩ lẫn dịu dàng, cười chính mình hỏi ngốc cũng cười Phác Thái Anh ngốc, cả hai đều ngốc cả.

"Ni Ni, chúng ta kết hôn."

Giọng Phác Thái Anh khàn khàn: "Chị cưới em, em gả cho chị được không?"

"Được, em gả cho chị."

Kim Trân Ni cúi đầu hôn lên trán người kia.

"Thật không?"

"Ừm, thật."

"Em tin tưởng chị không?"

"Tin tưởng."

Phác Thái Anh kéo cánh tay Kim Trân Ni muốn đứng lên nhưng bị Kim Trân Ni ấn ngồi xuống

"Nằm yên không được lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ một giấc."

"Chị ngủ không được, em dỗ chị ngủ đi."

Phác Thái Anh lắc lắc người Kim Trân Ni, dáng vẻ như thể không nghe theo sẽ không buông tha. Mỗi lần say rượu đều chính là như vậy, làm gì cũng phải liên tục dỗ dành liên tục lừa gạt mới được, không thì sẽ quậy, Kim Trân Ni kéo chăn bên cạnh đắp cho hai người.

"Tới, em ôm chị ngủ."

Một cái ôm dạt dào tình cảm, Phác Thái Anh chui vào lòng Kim Trân Ni tìm được tư thế thoải mái nhất, một tay lại mò vào trong áo lót, ở sau lưng vuốt ve, Kim Trân Ni nhẹ giọng hỏi

"Chị đang làm gì đó?"

"Chị muốn sờ."

Phác Thái Anh nói: "Sờ ngủ, thoải mái."

Nút thắt phút chốc được mở ra, trong nhất thời Kim Trân Ni không có phản ứng, bàn tay lành lạnh xoa lên, khỏa mềm mại trước ngực bị Phác Thái Anh nắm trong tay.

"Chị muốn ăn."

Kim Trân Ni nhẫn nại

"Không được ăn, chị cũng không phải con nít."

Bị mắng, Phác Thái Anh cúi đầu cách lớp áo lót mỏng nhẹ nhàng gặm cắn

"Em không cho người ta ăn vậy thì cắn em, Ni Ni đều cho người ta ăn."

Kim Trân Ni phớt lờ người kia, nếu không biết bộ dạng Phác Thái Anh say rượu là gì, cô liền muốn đánh người.

"Ni Ni."

Phác Thái Anh khẽ gọi, Kim Trân Ni ừ một tiếng, liên tục gọi 4 5 lần sau đó đổi thành

"Chị muốn sinh con cho em."

Kim Trân Ni vuốt ve mái tóc dài của người kia

"Không sinh, sản phụ lớn tuổi rất nguy hiểm."

"Chị 28, có thể sinh."

Phác Thái Anh giống như nhớ ra điều gì đó, nhoài người tìm đến lỗ tai Kim Trân Ni

"Chị nhớ kỹ chúng ta đã nói rồi, chị sinh một đứa em sinh một đứa, bây giờ em không thích con nít nữa à? Em nói con nít rất đáng yêu, con của chúng ta một đứa giống em một đứa giống chị, gọi em là mẹ, gọi chị là mommy, một nhà bốn người tay trong tay cùng nhau ra ngoài chơi."

Đôi mắt sâu thẳm trong trẻo, Kim Trân Ni ngẩng đầu lên hôn môi Phác Thái Anh, thuận theo người kia dịu dàng nói
"Sinh."
Lại bổ sung một câu: "Nhưng trước khi sinh con, chúng ta kết hôn trước."

Phác Thái Anh gật đầu, vùi mặt vào trước ngực Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhẹ giọng hỏi

"Buổi trưa chưa ăn cơm, chị có đói bụng không?"

"Đói."

Hai tay Phác Thái Anh mò vào phía bên trong quần áo
"Chị muốn ăn em."

Kim Trân Ni đè người kia lại

"Có muốn xuống dưới ăn chút gì không?"

"Không cần, không muốn ăn."

"Vậy chị ngủ một lát đi, chờ chị tỉnh dậy sẽ uống trà giải rượu."
Kim Trân Ni nói.

"Ừm..."

Phác Thái Anh cùng ba vợ uống nhiều rượu, tác dụng cực kỳ chậm, ý thức đã nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn muốn nói chuyện với Kim Trân Ni, mạnh mẽ nhướng mí mắt để không ngủ.

Kim Trân Ni thấy người kia thi thoảng vẫn mở mắt ra, trước ngực thi thoảng bị xoa xoa, cô vỗ nhẹ nhàng lên lưng Phác Thái Anh

"Ngủ đi, em ở cùng chị."

Phác Thái Anh kéo góc áo Kim Trân Ni

"Ni Ni, chị muốn nghe em..."

Lời còn chưa dứt, Kim Trân Ni đã nhanh tay lẹ mắt bụm miệng Phác Thái Anh

"Không, chị không cần gì."

Cô nhỏ giọng dụ dỗ nói

"Cục cưng, chị chỉ muốn ngủ, ngủ đi, nhanh ngủ đi, ngủ ngon."

Giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai, dường như mang theo một một luồng thôi miên gây buồn ngủ, Phác Thái Anh bình tĩnh lại dần dần nhắm mắt lại, ngủ trong lòng Kim Trân Ni, trong tay vẫn còn sờ khỏa mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top