Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc gặp gỡ định mệnh

-''Chào mẹ! Con đi làm đây, chào ba con đi nha!''
-''Ăn sáng đã con ơi!!!''
-''Thôi con muộn làm rồi mẹ, con đi nha''
Những câu nói ấy dường như đã không còn kể từ hai năm nay...Ba tôi mất vì văn bệnh ung thư dạ dày, mẹ vì quá đau lòng mà phải nằm viện hôn mê suốt hai năm nay chưa tỉnh. Còn tôi, Bạch Uyển Nhi này phải làm công việc trong quán cà phê suốt hai năm để lo tiền viện phí cho mẹ. Nhiều lần tôi tự nhủ rằng sao ông trời bất công vậy, sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy.
Ba mất, ông chú vì ham lợi ích đánh cắp sổ đỏ, giấy sở hữu công ty Bạch Nhất do ba tôi quản lý mà bán đi, bao nhiêu công sức coi như đổ bể...

Tuổi 21 chưa bao giờ là dễ dàng...
Vì nghĩ tới qua nhiều chuyện đau lòng trong hôm nay, con bạn thân nhất của tôi, Khả Vi mời tôi đi nhậu.
Ngồi trong quán, ca nhạc ầm ĩ sau một hồi bị con bạn thân chuốc say, không biết tôi đã nói những gì mà khiến con bạn giận. À! Đúng rồi, Khả Vi thích cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi, Tô Dược.
-''Thanh mai trúc mã cái gì chứ, đàn ông đều là một lũ tồi, tồi tệ cả thôi!!!''. Lúc này tôi vẫn đang ở trong quán bar lẻm bẻm một mình mặc cho mấy ông anh sang mời rượu.

-''Phục vụ! Cho tôi thuê phòng, Nhanh lên!!!''. Một gã đàn ông tầm tuổi 25 trở lên đứng cạnh tôi gọi.
-''Làm gì mà ông anh hét dữ vậy?!''. Tôi đứng cạnh làu bàu.

-''Vị tiểu thư này, xin thứ lỗi.''
-''Không sao.''. Người đàn ông hét lúc nãy lên tiếng.
-''Ngài Dạ, thẻ phòng của ngài đây!''
-''Cho tôi một phòng nữa''. Tôi cũng phải có phòng chứ, chả lẽ đứng đây làm màu ư?

-''Oa, phòng xịn có khác!''
-''Ô, đây chẳng phải là vị tiểu thư ban nãy ư?''
-''Ơ, anh là ai? Sao lại vào phòng tôi?''
-''Cô nương, nhìn cho kĩ đây là phòng 333, phòng VIP, cô thuê được ư?''
-''Vậy! Vậy! Xin lỗi anh, tôi nhầm phòng. Thứ lỗi cho tôi và chúc anh có một đêm vui vẻ!!!''
-''Đứng lại!''
-''Sao...sao nữa?!''
-'' Vào phòng tôi mà còn dám đi ư?''
-''Tôi...Tôi...''

-''Dạ, cậu qua đáng rồi đấy ''. Tiếng một người đàn ông khác, mái tóc vàng hơi dài, khuôn mặt tuấn tú, ôi trời ơi sao trên đời này lại có người đẹp đến như vậy chứ!!!
-''Vị tiểu thư này, xin lỗi vì sự bất tiện này. Cô có thể đi rồi
-''Không sao, cảm ơn anh nha!''
-''À, vị tiểu thư này! Cho tôi biết tên của cô được chứ?''
-''A, được! Tôi tên Bạch Uyển Nhi, còn anh?''
-''Tôi tên Cố Dạ Bạch, còn tên tiểu tử không biết điều đằng kia là Dạ Thiên Lăng.''
-''À ừ, vậy chào anh!''
-''Sau này chúng ta có duyên gặp lại!''
Anh ta mỉm cười với tôi, tôi cười nhẹ lại đáp trả...Hả!!! Phòng 335 là phòng tôi, đối diện với phòng 333?? Số phận thật trớ trêu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top