Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29.Vô tình gặp được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi quán bar, vịn Đỗ Hiểu Vân hướng đến đường cái, nghĩ đến gọi một chuyến taxi, đưa nàng trở về. Đỗ Hiểu Vân còn không có an tĩnh lại, trong nội tâm quá ủy khuất, buổi sáng hôm nay còn nói chính mình tốt như thế nào, nhận lấy sấm sét giữa trời quang như vậy, kiên cường như thế nào cũng không đứng dậy nổi. Trong nội tâm thống hận, hối hận không nên kết giao với hắn, năng lực chịu đựng đạt đến cực hạn.

Trên đường cái, dưới ánh đèn mờ nhạt, Tống Tử Hàm một tay ổn định Đỗ Hiểu Vân, một tay vẫy xe taxi đang đi tới, đáng tiếc đã có người ở trong.

Đỗ Hiểu Vân rơi nước mắt, lay Tống Tử Hàm, tê tâm liệt phế nói: "Tử Hàm, cậu có biết hay không, lòng tôi đau quá, đau đến không thở nổi, cảm giác như muốn chết. Cậu nói tôi rốt cuộc là vì cái gì, tại sao xui xẻo như vậy, vì cái gì bị gạt còn giống như một đồ ngốc mỗi ngày đều nhắc tới anh ta!"

Tống Tử Hàm nhìn nàng khóc đến thảm thiết, trong nội tâm cũng chỉ có thể đồng tình.

Bên cạnh ngừng một chiếc xe, là chiếc BMW, cửa xe mở, xuống một người, bình thường một thân đồ Tây đổi thành quần áo mặc ở nhà.

Tống Tử Hàm nhìn người phía trước, vô thức liếc qua ghế phụ, không có người, hắn đi một mình.

Nhìn thoáng qua Đỗ Hiểu Vân uống đến say không còn biết gì, Hàn Triết Si nói: "Lên xe, tôi đưa cô ấy trở về."

"Không cần." Tống Tử Hàm đỡ Đỗ Hiểu Vân muốn đi.

Trên cổ tay bị một cỗ lực vây quanh, Tống Tử Hàm ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị Hàn Triết Si nắm thật chặt.

Hàn Triết Si chậm rãi buông tay ra, thở ra một hơi, đối với Tống Tử Hàm nói: "Cô ấy là viên chức của tôi, tôi có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho cô ấy."

Bầu không khí nháy mắt trở nên nặng nề, Đỗ Hiểu Vân uống say hiển nhiên không có lý trí, tránh ra tay Tống Tử Hàm liền hướng tới bên người Hàn Triết Si, duỗi ra một đầu ngón tay chỉ vào Hàn Triết Si, nhả từ không rõ nói: "Thì ra là Hàn tổng ah, tôi còn tưởng rằng là ai cơ?"

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Tử Hàm, Đỗ Hiểu Vân đứng cũng không vững cười cười, "Tử Hàm, anh ta  lại tới đón cậu kìa."

Tống Tử Hàm rất nhanh đem cô ấy kéo về, rất khách khí mà nói một câu, "Thực xin lỗi."

Hàn Triết Si cũng không giận, dùng đầu ra hiệu về phía xe, nói một câu, "Đưa cô ấy lên xe, tôi chở cô ấy."

Tống Tử Hàm đang muốn nói không cần, Đỗ Hiểu Vân lại hướng về chiếc BMW ngừng ở bên cạnh bổ nhào qua, "Thật tốt, xe Hàn tổng tôi từ lâu đã muốn ngồi, chỉ là không có cái phúc phận này, ha ha... Thật tốt..."

Tống Tử Hàm kéo không nổi cô, chỉ có thể để cho cô đi qua, hai tay chống cửa xe sờ soạng thật lâu cũng không tìm được nắm tay mở cửa, Hàn Triết Si thay cô đem cửa xe mở, Đỗ Hiểu Vân nấc một hơi rượu, nói: "Cảm ơn ha."

Sau đó liền ngã xuống ghế sau, Hàn Triết Si quay đầu hướng Tống Tử Hàm nói: "Em tới giữ cô ấy, tôi lái xe."

Đây là lần đầu tiên sau lần đó, trên chiếc xe này, nhớ rõ liền tại chỗ ngồi phía sau chiếc xe này, Hàn Triết Si đem Tống Tử Hàm áp dưới thân thể. Bất tri bất giác, đã qua một tháng.

Đỗ Hiểu Vân vẫn còn tiếp tục lảm nhảm, nhưng là thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, nàng tựa ở trong ngực Tống Tử Hàm, hai tay quàng cổ cậu, "Tử Hàm, cậu nói, tôi có thể hay không cả đời đều không gả ra được? Ân?"

Tống Tử Hàm vô thức nhìn thoáng qua Hàn Triết Si lái xe ở phía trước, đáp Đỗ Hiểu Vân "Sẽ không, làm sao lại như vậy được?"

Đỗ Hiểu Vân khóc, "Thế nhưng mà, thế nhưng mà, vì cái gì tôi vẫn tìm không thấy đàn ông tốt, mỗi một cái đều là cặn bã, mỗi một cái đều là súc sinh!"

Những lời này, Tống Tử Hàm không có đáp.

Đầu Đỗ Hiểu Vân một mực cọ cổ Tống Tử Hàm, nói năng lộn xộn: "Tử Hàm, cậu nói xem , nếu cậu 25 tuổi còn chưa kết hôn, tôi gả cho cậu được không?"

Người lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đằng sau hai người dựa vào nhau, Tống Tử Hàm cũng đúng lúc nhìn phản ứng người nọ, nhất thời đều nhìn vào kính chiếu hậu.

Tống Tử Hàm thu hồi ánh mắt, Đỗ Hiểu Vân còn lẩm bẩm, "Cậu cũng không quan tâm tôi phải hay không? Tôi biết mà, không có ai muốn tôi..."

Tống Tử Hàm vuốt đầu của cô, ôn nhu nói: "Sẽ có."

Nhà Đỗ Hiểu Vân cách công ty không xa, lúc trước chính là vì thuận tiện mới thuê phòng gần một chút.

Đến nhà Đỗ Hiểu Vân, Tống Tử Hàm liền đỡ nàng xuống xe, Hàn Triết Si cũng đi theo tới. Tống Tử Hàm quay đầu lại nói: "Tôi chiếu cố cô ấy là tốt rồi, anh về trước đi."

Nói xong dìu Đỗ Hiểu Vân chậm rãi đi vào chung cư, nhấn xuống thang máy, lên lầu 9. Tại cửa ra vào, Tống Tử Hàm một tay giữ Đỗ Hiểu Vân, một tay tìm chìa khoá trong túi xách của nàng. Có lẽ thanh âm quá lớn, phòng bên cạnh mở cửa ra, một nữ nhân cùng tuổi với Đỗ Hiểu Vân đi tới.

"Ai ôi!!! Hiểu Vân, cô làm sao vậy?" Cô gái vừa đi ra còn mặc áo ngủ nói.

Tống Tử Hàm giải thích nói: "Cô ấy  uống say."

Nữ nhân mặc áo ngủ lập tức tới đỡ Đỗ Hiểu Vân, "Chuyện gì xảy ra ah, như thế nào uống nhiều rượu như vậy?"

Đỗ Hiểu Vân lập tức nhào vào trên người cô gái kia khóc, "Lan Nghi... Ô ô ô..."

Cô gái tên Lan Nghi vỗ vai Đỗ Hiểu Vân, "Làm sao vậy? Buổi sáng hôm nay không phải rất tốt sao?"

"Tôi bị gạt!" Đỗ Hiểu Vân khóc bù lu bù loa, bình thường kiên cường như vậy, cũng có một mặt mềm yếu như thế.

Tống Tử Hàm ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, tình bạn giữa phụ nữ với phụ nữ, thể hiện rõ ràng nhất là vào lúc bị đàn ông khi dễ, đối phương nghe  khóc lóc kể lể, còn giúp mắng lòng lang dạ sói.

Đem Đỗ Hiểu Vân an bài tốt, Lan Nghi nói Tống Tử Hàm về trước, Đỗ Hiểu Vân nàng chiếu cố được rồi.

Một người đàn ông ở chỗ này cũng không tốt lắm, Tống Tử Hàm liền đi về.

Xuống thang máy, ra khỏi chung cư, phía trước có một người đứng cạnh chiếc BMW, hai tay cắm túi quần, vẫn là bộ dáng kiêu căng kia.

"Lên xe, tôi đưa em về." Đã không có phần mệnh lệnh, nhưng là ngữ khí trước sau như một cường thế.

"Không cần, tôi chính mình trở về." Tống Tử Hàm vượt qua hắn liền đi sang bên kia đường, không hề do dự.

Người đứng phía sau không có đuổi theo, cũng không có thô bạo mà nắm cổ tay của cậu kéo cậu lên xe. Tống Tử Hàm đi tới đường cái bên cạnh, đưa tay vẫy một chiếc taxi, lên xe, bỏ lại chiếc BMW đằng sau.

Ngày hôm sau, Đỗ Hiểu Vân không có tới đi làm, vừa mới gọi điện thoại tới cùng trưởng phòng xin phép nghỉ. Ngày hôm qua say thành cái dạng kia, không nghỉ ngơi thật tốt một ngày khó có thể khôi phục trạng thái tinh thần.

Giờ nghỉ trưa, Đỗ Hiểu Vân cũng gọi điện thoại cho Tống Tử Hàm, nói vài câu cảm tạ. Sau đó liền nhắc tới ngày hôm qua hồ ngôn loạn ngữ.

"Ngày hôm qua tôi đều nói lung tung, cậu đừng tưởng thật a." Nữ thành phần tri thức ngày hôm qua còn đau đến tê tâm liệt phế hôm nay thanh âm nhẹ nhàng như chim con, giống như ngày hôm qua hết thảy đều là gió thoảng mây trôi.

Cũng chỉ có Tống Tử Hàm biết rõ, đó là giả vờ, nếu không phải uống say, Tống Tử Hàm đại khái không biết Đỗ Hiểu Vân bình thường tinh anh sẽ có một mặt yếu ớt như vậy. Tâm lý học nói đúng, những người thoạt nhìn rất cởi mở, rất kiên cường, chính là những người nội tâm yếu ớt nhất.

Tống Tử Hàm nói: "Không đâu."

"Vậy là tốt rồi." Bên kia thanh âm chìm xuống, một lát sau lại ngẩng cao, "Vì cảm tạ cậu, hôm nào tôi mời ngươi ăn cơm đi."

Tống Tử Hàm nói: "Không cần đâu."

"Khách khí với tôi cái gì." Đỗ Hiểu Vân rất nhanh nói: "Cứ như vậy đi, hôm nào mời cậu ăn cơm, đi nhà hàng lần trước."

Sau đó, đầu bên kia điện thoại liền nhanh chóng tắt máy, lưu lại một chuỗi đô đô thanh âm.

Ngô Trác Văn cùng ăn cơm ngồi ở đối diện ngẩng đầu hỏi: "Ai thế?"

Tống Tử Hàm cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, "Không liên quan đến cậu."

"Thiết, xem cái bộ dáng cậu liền biết không phải là người bình thường." Ngô Trác Văn đem đầu duỗi qua, "Như thế nào, tìm được đối tượng?"

Tống Tử Hàm liếc hắn một cái, "Ăn cơm của cậu đi."

Ngô Trác Văn bám theo không dứt, "Nói đi nói đi, dáng dấp ra sao?"

Tống Tử Hàm lại bới mấy ngụm cơm, liền bưng khay cơm rời đi, "Tôi ăn no rồi."

Lưu lại Ngô Trác Văn một người ngồi ở đó, nhìn bóng lưng Tống Tử Hàm ly khai, "Này ,cậu cũng quá không đủ nghĩa khí đi à nha, lúc ăn cơm sao có thể vứt bỏ đồng bạn!"

Cuối tuần, Ngô Thiến Linh mua hai vé xem phim kín đáo đưa cho Tống Tử Hàm, đem Đỗ Bái Thanh cũng gọi đi qua, nói: "Đồng sự của dì ở đơn vị mua hai vé xem phim, nhưng là lại có việc đột xuất, cho nên, đem vé xem phim cho dì, con xem, dì lớn tuổi như vậy còn không biết tốt xấu mà chen vào khu vui chơi giải trí của người trẻ tuổi làm gì ah, vừa vặn, Bái Thanh ah,con đi cùng Tử Hàm đi, đừng lãng phí hai vé xem phim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top