Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Trở về

Tại một căn nhà lớn, có sân vườn, có đủ mọi thứ nhưng lại thiếu đi hơi ấm của con người. Cánh cổng mở ra. Một cô gái quyến rũ với cơ thể uể oải, mí mắt dài rũ xuống che đi sự mệt mỏi trong con mắt. Mái tóc hạt dẻ của cô đung đưa trong làn gió nhẹ mùa thu. Từng tiếng chim vội vã bay trên bầu trời chuẩn bị về phương Nam. Lúc này, trời cũng đã đổ bóng. Chỉ còn một khoảng không gian được chiếu sáng nhè nhẹ.

Dương Cầm Đan bước vào trong nhà. Gót chân cô sưng tấy, đỏ tím vì đứng quá lâu. Cởi bỏ đôi giày cao gót như trút được cả gánh nặng trên người, Dương Cầm Đan cởi cả bộ quần áo vướng víu trên người đi vào phòng tắm.

Thân hình uyển chuyển của cô mệt mỏi lả lơi đứng trước vòi hoa sen. Dương Cầm Đan bật vòi hoa sen lên, từng tia nước mát mẻ, dịu nhẹ như tưới lên người cô. Cảm giác mệt mỏi đang giảm dần.

Ngồi trong bồn tắm, cô lại suy nghĩ về mấy năm sống trong cuộc hôn nhân buồn tủi của mình. Đúng thật là vô nghĩa. Có nên kết thúc không?

Bước ra bên ngoài, mái tóc ướt đẫm, từng giọt nước chảy xuống cổ, xuống ngực cô càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Một ánh mắt vẫn luôn quan sát cô không một lần bỏ sót. Người đàn ông mặc bộ áo vest trên người trông rất lịch lãm. Trên tay cầm một quyển sách có vẻ rất chăm chú.

Dương Cầm Đan bất ngờ, hốt hoảng thốt lên

" Vương Nhất Thiên! Sao anh lại ở đây vậy! Không phải tuần sau anh mới về hay sao? "

" Đây là nhà anh, anh muốn về lúc nào mà không được? Hay là em không muốn anh về ?" - Giọng nói có chút tức giận, ánh mắt anh lại quyét một lượt từ trên xuống dưới trên người cô mà cười nhẹ

" Em là đang mời gọi anh sao? "

Dương Cầm Đan nhìn lại mình. Chiếc khăn tắm đã làm hở ít da thịt của cô làm cô sốc lại tinh thần. Che lại phần trên, mặt cô đỏ như trái cà chua mới chín mà chạy lại vào phòng tắm.

Đứng sau cánh cửa phòng tắm. Nghĩ lại lúc mình mới về nhà. Có phải anh ấy đã nhìn thấy tất rồi không? Tuy cô và anh là vợ chồng nhưng gần như là chưa chạm vào nhau dù chỉ một lần. Vì vậy mà cô rất ngại ngùng vì điều đó. Nhìn xuống từ trên xuống dưới của mình, Dương Cầm Đan cảm thấy rất mất mặt mà che đi khuôn mặt đang đỏ của mình.

Hít thở thật sâu, nhìn lại bản thân mình trong chiếc gương trong phòng tắm. Dương Cầm Đan bước ra bên ngoài.

Vẫn ánh mắt trêu đùa ấy, không khí lại không biết bắt đầu từ đâu. Không khí im lặng, Dương Cầm Đan lên tiếng trước.

" Anh định về đây ở mấy ngày. Phòng bên cạnh lâu rồi em không dọn dẹp. Hay là anh ngủ phòng này, em ra phòng khách ngủ. "

Vương Nhất Thiên đột nhiên đứng dậy, tiến lại gần cô. Càng ngày càng ép sát cô vào con đường cùng. Dương Cầm Đan sợ, cô không biết người đàn ông cao lớn trước mặt đây muốn làm gì và sẽ làm gì.

Hai người cứ người tiến người lùi cho đến khi Dương Cầm Đan bị ép vào sát cánh cửa phòng. Vương Nhất Thiên nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của cô mà nuốt nước miếng. Anh đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô nổi da gà giật mình một cái.

Vương Nhất Thiên kéo cô ra ngồi trên giường khiến cô sợ hãi đến lạ thường. Có vẻ như cô không quen với cách thân mật của anh.

Cưới nhau đã ba năm rồi. Ba năm thanh xuân của cô cho người đàn ông băng tâm này. Từ trước đến nay cô luôn hi vọng người đàn ông trước mặt này có thể trân trọng, yêu thương cô hơn một chút nhưng nó là điều không thể, anh luôn lạnh nhạt một cách vô tình. Tuy chỉ biết cuộc hôn nhân của mình chỉ trên danh nghĩa nhưng cô vẫn mong đợi anh sẽ yêu cô. Và từ khi anh công tác ba tháng, cô cũng chẳng còn hi vọng gì ở anh nữa mà bắt đầu cuộc sống cho riêng mình.

Cho đến bây giờ, các hành động của anh là sao đây?

" Anh muốn làm gì? "

Dương Cầm Đan nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt điển trai ấy nhưng cô không còn lung lay nữa. Ánh mắt cô sắc bén nhìn vào người đàn ông đã bạt bẽo với cô ba năm nay. Yêu anh vì nhan sắc, vì tài năng, vì con người của anh nhưng những thứ cô yêu đó đã dần phai đi theo thời gian, phai đi theo sự hao mòn của con tim.

" Chân em sưng lên rồi, để anh lấy thuốc" - Giọng nói nhẹ nhàng của anh gần như là lần đầu tiên đối với cô khiến cô hơi bất ngờ. Trước đây chỉ là những lời bạt bẽo, vô tình đến nhói tim.

Vương Nhất Thiên đi lấy thuốc mỡ trong túi của mình mà cúi xuống nhẹ nhàng nhấc bàn chân nhỏ của cô lên. Dương Cầm Đan ngượng ngùng, mặt đỏ tía tai không biết nên làm gì cho phải.

Vương Nhất Thiên quét thuốc mỡ bôi lên gót chân đang sưng của cô. Từng ngón tay chạm vào chân cô mát rượi, rất dễ chịu và thoải mái. Anh làm rất nhẹ nhàng, sợ cô đau mà rất nghiêm túc, chăm chú.

Bôi xong, lúc này mặt cô đã rất đỏ rồi. Nhìn lên khuôn mặt đáng yêu của cô, anh dần đứng lên, mặt sáp mặt. Đến khi môi gần chạm môi. Lúc này, Dương Cầm Đan lấy lại được lí trí đẩy anh ra xa khỏi mình.

" Anh không còn gì thì em ra ngoài "

Dương Cầm Đan đang định đứng dậy liền bị Vương Nhất Thiên giữ lại với bộ mặt tủi thân.

" Em chưa sấy tóc, đi ngủ sẽ rất khó chịu. "

Nói xong, Vương Nhất Thiên đi lấy máy sấy tóc, đứng đằng sau cô mà nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Từng ngón tay lướt trên bộ tóc mượt mà của cô rất khoái cảm. Dương Cầm Đan cũng chẳng làm loạn mà để yên cho anh sấy tóc. Hương thơm dịu nhẹ của dầu gội đầu và hương cảm trên người cô quyện hòa vào nhau càng khiến người cô mê mẩn.

Vương Nhất Thiên không tự chủ mà cúi xuống hít hà hương thơm bao năm nay anh không được làm. Hít một hơi thật sâu khiến Dương Cầm Đan rùng mình.

Vương Nhất Thiên sấy xong tóc cho cô liền cúi xuống cắn một cái vào quai xương xanh của cô. Anh ôm cô từ sau mà nũng nịu như đứa bé nhỏ

" Em ngủ với anh nha, ra ngoài phòng khách lạnh lắm "

Dương Cầm Đan đơ người trước câu nói của anh. Có phải anh điên rồi không? Bao lâu nay không đoái hoài gì tới cô. Mà giờ đây lại như vậy. Đang phân vân, đột nhiên tiếng điện thoại reo lên.

Vương Nhất Thiên vờ như không nghe thấy mà vẫn ôm cô trong lòng. Nhưng tiếng điện thoại vẫn kêu không ngừng.

" Điện thoại anh reo kìa! Tiếng đó làm em nhức đầu! "

Vương Nhất Thiên tức giận nhíu mày cầm lấy chiếc điện thoại lên. Không biết thấy gì, anh liền đi ra ngoài phòng mà không nói một câu.

Tuy không nghe rõ cuộc trò chuyện nhưng giọng ở đầu dây bên kia có vẻ là phụ nữ. Dương Cầm Đan rũ đôi mắt xuống, có vẻ lại thất vọng một lần nữa rồi. Đã tự nói sẽ quen rồi nhưng tình yêu đối với anh dù đã phai mờ đi nhưng nó vẫn luôn lưu lại dấu vết trong lòng cô không thể nào xóa đi.

Vương Nhất Thiên trở lại phòng, Dương Cầm Đan nhanh nhảu nằm xuống giường giả vờ ngủ.

Thấy vợ ngủ rồi, anh xoa thái dương mệt mỏi. Vương Nhất Thiên tắt điện trong phòng mà rời đi khỏi nhà.

Tiếng động cơ khởi động của ô tô. Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống gối. Anh về đây để làm gì, vừa nói lời yêu thương, quay ra lại rời đi mà không nói một lời nào. Điều cô không chịu nổi chính là cuộc hội thoại lúc nãy là của một người con gái. Tối nay anh định giải quyết như thế nào?

Dương Cầm Đan buồn bã, cả tối cứ nghĩ đến hành động của anh. Căn phòng trước nay luôn lạnh lẽo như vậy. Khi nó được thêm một chút sự ấm áp, nó sẽ kì vọng ấm áp này sẽ giữ được lâu nhưng không. Cơn gió lạnh lại thổi vào một cách vô tình khiến căn phòng càng lạnh hơn bao giờ hết. Thật kì quái! Có vẻ đêm nay sẽ thật dài!

Sáng hôm sau. Khi ánh mặt trời vừa chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh sáng nhè nhẹ của mùa thu làm khuôn mặt cô thư thái hơn phần nào. Dương Cầm Đan theo thói quen mà thức dậy. Đôi mắt đã thâm hơn do cả buổi tối cứ nghĩ đến anh, sáng mới ngủ được một lúc. Tiếng điện thoại tin nhắn reo lên inh ỏi khiến đầu cô đau như điếu đổ

Dương Cầm Đan nhíu mày, nhìn ra bên ngoài trời nắng ấm. Dương Cầm Đan dụi mắt, với lấy chiếc điện thoại. Hot seach sáng nay lại là đưa tin về chồng cô: " Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị bế một người con gái đi bệnh viện! ". Cả trang hot seach bùng nổ về chồng cô.

Dương Cầm Đan cúi mặt khi đọc được tin tức. Miệng nở ra nụ cười đau khổ trông rất khó coi. Hóa ra anh về sớm là vì chuyện này sao? Thật đau, đau ở tim đây này, vết thương ở chân của cô đã là gì, từng dòng chữ trên hot seach như cứa vào tim cô. Trước đây có tin tức về anh và cô gái khác thì ngay lập tức dập bỏ.

Nhưng tin tức này lại được lưu truyền từ tối qua đến giờ. Hình ảnh Vương Nhất Thiên trong lòng cô bây giờ chẳng khác gì trái cây để trong ngăn tủ đá vậy. Nó đang dần đóng băng lại! Lướt xuống dưới, một hình ảnh rõ nét đã chụp thấy khuôn mặt lo lắng của Vương Nhất Thiên khiến trái tim cô đau đớn. Anh thật vô tình!

Nước mắt cô không biết đã rơi từ bao giờ. Từng giọt nước mắt mặn chát đọng lại trên mặt cô. Dương Cầm Đan lau đi nước mắt vô dụng của mình. Cô xốc lại tinh thần, trở lại với dáng vẻ thường ngày. Cô chẳng muốn quan tâm đến anh nữa rồi. Quan tâm đến mệt rồi!

Dương Cầm Đan đứng dậy đi vào nhà vệ sinh úp mặt vào bồn nước mát mẻ. Đánh răng rửa mặt xong, mặc trên người bộ quần áo nghề nghiệp. Cô là một bác sĩ đứng thứ 2 thế giới về chuyên khoa phẫu thuật. Nhưng cô nhận rất ít cuộc phẫu thuật vì những cuộc phẫu thuật có cô đều 100% thành công. Hôm nay cô có một cuộc kiểm tra sức khỏe cho một ông lão. Ông lão ấy dính một căn bệnh ung thư và cũng vì tuổi già nên cuộc phẫu thuật này khá khó. Vậy nên cô phải rất thận trọng trong người bệnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh