Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BSD] Hư ảo ái nhân (Ranpo x Poe)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edogawa Ranpo có một người yêu.

Cậu yêu người đó, người đó cũng yêu cậu.

Cuộc sống tình yêu của họ rất hạnh phúc.

Nhưng mà....liệu đây có thật sự là người yêu của cậu?

Người luôn nhìn vào cậu, lại cũng như nhìn xuyên qua cậu mà nhìn ai đó.

Điều đó thật nực cười.

Ranpo đại nhân chắc chắn không phải là thế thân!....Đúng?

* * *

Ranpo nhàm chán chơi viên ngọc lấy từ chai ra, sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bản năng ngẩng đầu, trên môi nhanh chóng xuất hiện nụ cười rạng rỡ khi thấy người đến là ai.

"Ranpo! Chúng tôi đến tìm cậu!"

Poe vui vẻ nói, Karl nhẹ vẫy đuôi chào.

"Poe-kun! Tôi chờ cậu mãi~, ở đây quả thực là quáaaaaaa là chán luôn!!!"

Những người khác trong Trinh thám xã hoặc lắc đầu hoặc tiếp tục công việc của họ, đã thói quen với việc này.

Poe vui vẻ tận hưởng cách Ranpo hướng hắn làm nũng, hắn đưa cuốn sách trong tay cho cậu.

"Ranpo, chúng tôi viết một tiểu thuyết mới, cậu sẽ đọc nó chứ?"

Ánh mắt mong chờ của hắn dưới mái tóc tím đó khiến tim Ranpo mềm xuống, cậu cầm lấy cuốn sách và đọc nó.

(Cậu không thấy cách ánh mắt mọi người nhìn về phía họ thế nào.)

* * *

Sau một lúc, Ranpo đã đọc hết cuốn sách.

Poe trong toàn bộ thời gian chỉ mỉm cười và ngắm Ranpo, đôi lúc đút cho cậu ấy vài viên kẹo, lúc Ranpo gấp sách lại liền vội hỏi.

"Cậu cảm thấy cuốn tiểu thuyết thế nào, Ranpo?"

Ranpo nhìn Poe, vì vài lí do nào đó nụ cười của Poe nhạt đi khi cậu đọc hết cuốn sách, tâm trí bản năng bỏ đi suy nghĩ đó, Ranpo cười rộ lên.

"Ranpo đại nhân thích tiểu thuyết của cậu, Poe-kun!"

Ranpo nhạy bén nhận thấy thính tai Poe đỏ lên.

Thật đáng yêu.

Ranpo nghĩ, chưa kịp mở miệng trêu chọc Poe thì Poe đã trước mở miệng cẩn thận hỏi.

"Vậy, bạn đoán được hung thủ là ai không?"

Câu hỏi bất ngờ làm Ranpo mất cảnh giác, sau đó cậu nở một nụ cười tự tin.

"Tất nhiên, hung thủ là...."

Ranpo chợt yên lặng, cậu nhíu mày lại khi bắt đầu suy nghĩ về cốt truyện.

Bất quá, cảm giác sai sai này là sao?

* * *

Poe kiên nhẫn chờ đợi đáp án từ Ranpo, nụ cười trên môi lại dần dần phai nhạt khi thời gian càng trôi đi.

Không khí trong Trinh thám xã dần lạnh đi xuống, mọi người bắt đầu bận việc mà đi ra ngoài, giống như đang để lại không gian riêng cho hai người.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối xuống do một đám mây lớn trôi đi, che đi ánh sáng từ mặt trời.

"A! Ranpo đại nhân đã biết!"

Ranpo vui vẻ kêu lên, nhanh chóng nói ra thủ pháp và hung thủ.

Mây đen trôi qua, ánh sáng lại chiếu vào trong.

Nụ cười trên môi Poe lại giơ lên, hắn chân thành lại vui vẻ khen ngợi Ranpo.

"Tôi biết Ranpo sẽ làm được mà!"

Ranpo vui vẻ nở nụ cười với Poe, cậu bỏ qua cảm giác ớn lạnh và mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng.

Tại sao...cậu lại cứ cảm thấy có gì đó sai?

Cảm giác đúng, nhưng lại cũng sai lầm.

Giống như...cậu đã quên gì đó.

* * *

Poe khi ra khỏi cuốn sách trên là một nụ cười cực kì vui vẻ.

Karl đang nằm trong đống giấy vụn thấy Poe đi ra liền chạy tới nhảy vào lòng anh.

Poe vuốt ve bộ lông mềm mại của Karl, vui vẻ ngồi vào ghế của mình.

Trong căn phòng chỉ được thắt sáng bởi ngọn nến và đèn bàn, xung quanh là những bản tháo bị xé ra, Poe hạnh phúc lẩm bẩm.

"Lần này Ranpo-kun càng giống Ranpo-kun!"

Những tờ giấy bị nhàu nát hay bị xé đó, tất cả đều có cùng một nội dụng.

Về vị trinh thám đệ nhất thế giới, thành viên của Võ trang Trinh thám xã, Edogawa Ranpo.

Cũng là ngưởi thiếu niên đã chết đi cách đây một năm, vì thế giới mà chết đi.

Thế giới Poe đã tan vỡ từ lúc đó.

Trong khi mọi người bắt đầu bước tiếp, Poe lại nhìn về những cuốn sách trong phòng, nhớ về dị năng lực của anh.

Liệu có thể có khả năng....

* * *

Ban đầu, đó là một thất bại hoàn toàn.

Poe đã không thể tạo ra Ranpo mà anh nhớ, thậm chí cảm thấy "Ranpo" này là một người xa lạ.

Tấm bản thảo đầu tiên không có bị xé nát, nhưng cũng không còn đụng tới.

Sau đó "Ranpo" thứ hai, thứ ba,....

Tất cả đều không giống Ranpo mà Poe đã yêu.

Nhưng Poe không bỏ cuộc.

Poe đã chủ động đi ra ngoài, tìm kiếm những nơi chứa đứng thông tin, kí ức, những nơi mà Ranpo đã đi và lưu lại bằng chứng tồn tại của cậu.

Có một số người thông cảm cho Poe, một số cổ vũ cho Poe, một số khuyên Poe nghỉ ngơi.

Nhưng họ không biết sự thật về việc Poe đang làm.

Việc mang lại người chết là có khả năng sao?

Poe không biết, nhưng khi nhìn chính mình dưới ngòi bút dần dần cùng Edogawa Ranpo ngày càng giống nhau "Ranpo", Poe đã tin.

Còn có cách dễ hơn, là đi lấy [Thư] có thể thay đổi hiện thực đó.

Poe là một nhà văn, anh có thể viết lại kết cục của Ranpo, để Ranpo tiếp tục sống bên anh.

Nhưng đó là thứ mà Ranpo đã bảo vệ, cũng là việc Ranpo sẽ không muốn Poe làm nhất.

Vì vậy, Poe chỉ có thể chìm vào chính mình ảo tưởng, dần dần hoàn thiện "Edogawa Ranpo".

Chờ đợi một ngày mà anh có thể gặp lại Ranpo của anh.

Đôi tay thích hợp dùng để nắm bút đó nhẹ vuốt ve bìa cứng của cuốn sách, bên trong, tiểu trinh thám đã ngủ ngon sau khi thỏa mãn ăn xong bánh kẹo mà cậu thích.

"Tôi chờ mong ngày mà Ranpo-kun hoàn toàn về với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top