Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[JJK] Quả trứng (MahiJun)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh cáo: OOC, có đề cập cảnh tượng bắt nạt.

------------------

Yoshino Junpei là một thiếu niên bình thường.

Trường trung học bình thường, thành tích chỉ hơi cao tí, sở thích cũng bình thường.

Ngoại trừ hơi âm u chút ngoại thì hoàn toàn là thiếu niên 15 tuổi bình thường.

Nhưng Yoshino Junpei lại không phải người thường.

* * *

Thế giới từ khi còn nhỏ đã là một cái dạng khác trong mắt Junpei.

Những bóng đen nhỏ luôn ở mọi nơi trong mắt cậu.

Junpei không thể nhìn thấy kĩ được chúng nó, nhưng cậu lại thật phần cảm ơn điều này.

Cảm giác nếu thật nhìn thấy hoàn toàn mắt cậu sẽ bị ghê tởm đến.

Đôi lúc nhìn thấy những cái bóng lớn cậu, trực giác của Junpei sẽ kêu gào giúp cậu tránh xa nguy hiểm.

Khả năng này cũng sẽ không làm cuộc đời Junpei có thay đổi gì.

Vẫn căn nhà vắng bóng, vẫn bắt nạt, vẫn làm lơ,....

Chỉ khác là, lúc Junpei nhìn thấy trên người mẹ cậu có bóng đen, cậu sẽ vớt chúng nó xuống thôi.

Sau đó, Junpei nhặt được một "quả trứng".

* * *

"Quả trứng" này có thể nói là tình cờ nhặt được.

Junpei trong lúc một lần trốn bọn bắt nạt đã vào một căn nhà bỏ hoang.

Trong đó, lần đầu tiên sau bao năm nhìn thấy những bóng đen, Junpei nhìn thấy một bóng trắng.

Nổi lơ lửng ở giữa phòng bóng trắng.

Hình dạng thật sự giống quả trứng nổi lơ lửng vậy.

Yoshino Junpei, một thiếu niên tuổi xúc động, lần đầu tiên thử đi tiếp xúc cái bóng.

Junpei cẩn thận chạm vào, "quả trứng" dần đọng lại, nằm yên trên tay Junpei.

Cậu cẩn thận ôm "quả trứng", quan sát nó.

Sờ sờ lên, "quả trứng" hơi ghập ghềnh, nhưng cũng mềm mại.

Thay vì quả trứng, càng giống một cái bào thai hơn.

Junpei nghĩ vậy.

Hoặc là nói, giống một miếng đã bị khâu lại.

Cẩn thận sờ lên những vết như vết khâu mà cậu không thể nhìn kĩ, Junpei kết luận.

Nhìn căn nhà hoang vắng này, Junpei đột nhiên nảy lên một ý tưởng.

* * *

Trong nhà, Junpei nhìn cái tổ mình mới làm, bắt đầu suy tư về việc chính mình bị quả trứng xúi dục có bao nhiêu khả năng tính.

Cuối cùng thở dài, vẫn là ôm quả trứng vào lòng, lên mạng tra cách ấp trứng.

Hết cách rồi, tự rước về là phải nhận trách nhiệm thôi.

Nhẹ sờ sờ quả trứng, Junpei nhu hòa nhìn.

Trông lòng không cấm sinh ra mong đợi.

Quả trứng hơi run động.

Lần đầu tiên, ngoại trừ thuần túy ác ý, nó nhận được một thứ khác.

Một loại phức tạp, nhàn nhạt "ái".

Ái là đáng sợ nhất nguyền rủa.

Như vậy, ra đời từ ác ý và ái chú linh, sẽ kết tinh ra cái gì đâu?

* * *

Junpei bước chậm về nhà.

Đau.

Đau quá.

Vết tàn thuốc đau, cảm giác thứ gì đó trong miệng vẫn còn vương vấn làm dạ dày sinh ra ghê tởm cảm, những vết bấm tím và thương trên người vẫn còn nhói đau.

Junpei chán ghét mọi thứ.

Trường học, côn đồ, giáo viên,....

Con người.

Đóng cửa lại, Junpei nhìn bức ảnh treo trên hành lang cạnh cửa.

Ngoại trừ mẫu thân, Junpei chán ghét tất cả con người.

Không, họ không phải con người.

Tất cả họ chỉ là quái thú đội lốt da người.

Đi vào phòng, ôm lấy quả trứng vẫn đang được ủ ấm, Junpei nhắm mắt lại, để nước mắt chảy dài.

* * *

Quả trứng điên cuồng hấp thu cảm xúc tiết ra từ Junpei.

Đau khổ, hận,...thuần túy ác.

Yêu, không muốn xa rời,...phức tạp ái.

Tuy rằng Junpei mặt ngoài như không có việc gì, thờ ơ với mọi người, nhưng cảm xúc là chân thật nhất, tiết ra rồi đọng lại.

Nếu Junpei là người thường, cảm xúc sinh ra từ cậu chắc đủ hình thành một bậc chú linh.

Nhưng Junpei không phải.

Thế nên chú lực từ Junpei chảy dần sang quả trứng, rồi lại từ quả trứng truyền cho Junpei.

Chú linh không thể tiếp thu chính diện cảm xúc.

Nhưng từ ái mà ra mặt trái cảm xúc, nó có thể hấp thu.

Điều đó để lại một dấu vết không thể phai nhàn cho đặc cấp chú linh chưa sinh ra.

* * *

"Nột, chúng ta không bao giờ rời xa được không?"

Junpei lẩm bẩm nói, nhẹ xoa quả trứng, lần đầu suy nghĩ tương lai nếu nó "nở" ra.

"Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, ngươi sẽ không tổn thương ta, chúng ta không thể xúc phạm lẫn nhau."

"Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, không phản bội ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ xa...."

"Junpei! Ra ăn cơm!"

Junpei chợt tỉnh thần, lắc đầu, nhìn căn phòng vẫn trong bóng tối, không cấm tự giễu.

Thật là...mình đang nói gì thế này a.

"Con ra đây!"

Junpei đáp lại, cẩn thận dàn xếp lại trứng rồi đi ra khỏi phòng.

* * *

Junpei không biết là những lời này đã tác động đến quả trứng.

Đối xử hảo, không xúc phạm lẫn nhau, không phản bội,....

Không bao giờ rời xa.

Quả trứng run động, chú lực điều động lên, đồng ý.

Ràng buộc được thực hiện, vào lúc cả hai chưa thật sự ý thức được.

* * *

"Ta nghỉ học."

Junpei nhẹ ôm quả trứng nói. tay theo thói quen sờ lên những vết khâu trên quả trứng.

Cậu chịu đủ thứ mang tên là "trường học" kia.

Đó không phải nơi dạy dỗ tri thức, mà là nơi nuôi dưỡng những con quái vật.

"Từ giờ ta có thể mang ngươi đi chung với ta."

Chú lực quanh quả trứng trở lên kích động lên.

Trong cảm nhận của quả trứng, mỗi lần Junpei đi đến thứ gọi là "trường học" kia là một lần họ phải xa nhau một thời gian.

Hiện giờ, Junpei bỏ học, không đi đến nơi đó, có nghĩa là Junpei sẽ không rời xa nó!

Junpei thực hiện lời hứa!!!

Junpei không nhận ra chú lực quanh quả trứng, nhưng không hiểu sao cậu cảm giác vui vẻ lên.

Giống như bị lây nhiễm niềm vui từ ai đó?

Junpei nghi hoặc một lát rồi ném sau đầu.

Có lẽ chỉ là cậu vui vẻ khi rời xa nơi đó thôi.

Giờ cậu có thể mang theo quả trứng bên người rồi.

Junpei híp mắt cười.

Một nụ cười ôn nhu, có thể bắt lấy tầm mắt của nhiều người.

Chú lực quanh quả trứng chợt cứng đờ, sau đó càng kích động hơn.

Nó thích nụ cười này!

Nó muốn Junpei cười nhiều hơn!

Quả trứng dùng chú lực "nhìn" Junpei cười, cảm giác thứ cảm xúc đáng ghét luôn cố tràn vào nó cũng giảm bớt nhiều.

* * *

Junpei vào những lúc ở một mình với quả trứng đều rất thích lẩm bẩm lầm bầm.

Đôi lúc còn hứng khởi lấy một chuyện cổ tích hay mấy quyển dạy học cho trẻ ra đọc cho quả trứng nghe.

Thật sự rất kì lạ.

Junpei đôi lúc sẽ nghĩ vậy.

Tại sao cậu sẽ muốn nói chuyện với quả trứng, thậm chí đối xử với quả trứng như đối xử với trẻ nhỏ vậy nhỉ?

Junpei đánh ngáp, ôm quả trứng lên giường ngủ.

Vào lúc Junpei ngủ say, quả trứng chợt biến dạng.

Một đứa trẻ tóc xanh xuất hiện trong lòng Junpei thay quả trứng.

Vui vẻ cọ cọ Junpei, đứa trẻ đưa tay ra, chia cách một phần phân thân của mình ra ngoài.

Phân thân giống đứa trẻ nhưng hình dạng thiếu niên luyến thuyết dùng tay chạm chạm Junpei, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của chủ thể tiếc nuốt đi ra ngoài.

* * *

Junpei cẩn thận bỏ quả trứng vào một cái ba lô nhỏ được cậu điều chỉnh và nhồi nhét những thứ thoải mái sẽ không làm quả trứng có chuyện gì dù bị rớt.

Xách lên ba lô, Junpei viết lời nhắn vào tờ giấy rồi dán lên tủ lạnh cho mẫu thân, sau đó đi ra khỏi nhà.

Vào trong rạp chiếu phim, Junpei cẩn thận ôm ba lô đến trước ngực, mở khóa ba lô ra, để miệng ba lô theo hướng màn hình.

Đây là lần đầu cậu "nhập cư trái phép" mang một sinh vật vào để xem phim.

Junpei muốn chia sẻ mọi thứ làm cậu hạnh phúc cho "quả trứng" này.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng Junpei vui sướng vâng theo bản tâm, mang quả trứng theo bên người.

* * *

Đang xem giữa chừng thì Junpei nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng trước.

Nhìn kĩ đằng trước, tâm tình hảo của Junpei nhanh chóng chuyển biến xấu đi, cũng không cấm ôm chặt quả trứng.

Tại sao họ lại ở đây?!

Quả trứng hấp thu chú lực chợt bạo tăng của Junpei, đồng thời phân ra chú lực đi "quan sát" nơi phát ra tiếng ồn phiền nhiễm và ác ý buồn nôn.

"Ha ha ha, nhìn hắn ta buồn cười chưa kìa,...."

Nghe tiếng ồn phiền nhiễm phát ra từ đằng trước, Junpei không cấm nhíu mày, sau đó cố gắng làm lơ, nhìn về phía màn hình tiếp tục cố gắng xem phim.

Mặc kệ mặc kệ mặc kệ....

Junpei lại thấy mấy tên đó lấy cái điện thoại ra chụp ảnh, càng lớn tiếng hơn.

Phiền.

Tắt máy đi.

Im đi.

Im miệng đi!

Junpei chợt cảm giác trong lòng cậu chợt trống rỗng.

Đồng thời, một giọng nói vang lên.

"Nột, mấy người, học lại cách cư xử đi nha~."

Junpei nhìn thấy cảnh tượng chấn động nhất đời cậu.

Một thiếu niên tóc xanh, trên người đầy vết khâu chợt xuất hiện ở sau ba người, đưa tay chạm vào họ.

Cùng lúc, cả ba đều bị biến dạng.

* * *

Chuyện gì đang xảy ra?

Junpei hoảng hốt nghĩ, đồng thời cảm nhận hơi ấm có vẻ quen thuộc từ người trước mặt.

"Nột, Junpei, họ đã yên lặng hết rồi, ta xem tiếp thôi~."

Thiếu niên ngồi cạnh Junpei, vui vẻ nắm tay Junpei, đồng thời làm nũng nói.

Junpei nhìn thảm trạng của ba "thứ" vốn là người trước mặt, nhưng lại không chống cự thiếu niên đụng vào mình.

Tại sao?

Junpei nhìn chiếc ba lô đã trống rỗng của mình, lại nhìn thiếu niên mang màu da giống "quả trứng" mà cậu luôn mang theo, tâm thần không khỏi rối loạn lên.

Nhưng cậu biết, điều đầu tiên cần làm là....

"Chúng ta rời khỏi đây đã."

Junpei miễn cưỡng trấn định, dắt thiếu niên ra ngoài.

"Thế còn bộ ph-"

"Ở nhà bán đĩa có đĩa về phim này, chúng ta có thể ghé vào đó mua rồi về nhà xem."

Thiếu niên an tĩnh lại, hắn thích từ "chúng ta" và "về nhà" này.

Junpei nắm lấy tay thiếu niên, cảm nhận độ ấm lan toả từ thiếu niên, tâm tình không khỏi trầm xuống.

* * *

"Này, rốt cuộc ngươi là gì vậy?"

Junpei dừng lại ở một con hẻm, cẩn thận hỏi.

Thiếu niên nghiêng đầu.

"Hmm...Tôi cũng không biết nữa."

"Nhưng tôi biết một điều."

"Tôi ra đời từ ác niệm của con người."

Thiếu niên đến gần Junpei, vui vẻ đưa lên hai tay vẫn nắm lấy nhau của Junpei và thiếu niên.

"Và từ tình yêu của Junpei~."

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Junpei, thiếu niên bổ sung.

* * *

Junpei chợt nhớ về những cái bóng đen luôn bao quanh thế giới này, nhớ về quả trứng mà cậu đột ngột mang về, nhớ về thiếu niên đột nhiên xuất hiện và giải quyết những tên bắt nạt cậu,....

Cuối cùng, nhìn đôi mắt dị sắc tràn đầy tình yêu ngây thơ lại cực nóng kia, Junpei không cấm nhớ lời hứa mà cậu đã từng nói.

Không phản bội, không tổn thương, không xúc phạm lẫn nhau.

Không bao giờ xa rời.

Junpei chợt nở nụ cười.

Quái vật thì sao?

Cậu chỉ biết, cậu sẽ không bao giờ cô độc nữa.

* * *

"Này, anh biết tên anh là gì không?"

"Không biết~, Junpei đặt cho tôi đi~."

Thiếu niên vui vẻ híp mắt, càng tới gần Junpei hơn, nhìn nụ cười mà hắn thích và cảm nhận chú lực qua lại truyền giữa hai người, tâm tình càng vui sướng hơn.

Junpei nhìn thiếu niên trước mặt hoàn toàn giống con người này, lại nhớ đến lời thiếu niên nói, trong đầu Junpei chợt nảy ra một cái tên.

"Mahito, Yoshino Mahito."

Junpei nhẹ giọng trả lời, tay nhẹ chạm vào mặt thiếu niên.

"Nào, chúng ta về nhà."

Junpei ôn nhu nói.

Cùng lúc đó, đối mặt với câu hỏi với câu hỏi của những chú linh trước mặt, thanh niên cười nói.

"Mahito, tên ta là Mahito."

Ác ý tràn lan, khác với thiếu niên ngây thơ như trẻ nhỏ trước mặt Junpei.

* * *

Của hắn.

Tên, sự ấm áp, nhà, chú lực, Junpei, mọi thứ.

Mọi thứ của Junpei là của Mahito.

Và tất cả của Mahito là của Junpei.

Rốt cuộc, đó là rành buộc và ý nghĩa của tình yêu, không phải sao?

* * *

Mahito, Chân Nhân, con người thật sự.

Đây là một ý niệm tốt đẹp mà Junpei đưa cho Mahito.

Sinh ra từ ái và ác từ con người.

Như vậy, không phải cũng là con người sao?

Không phải trắng cũng không phải đen.

Chỉ là xám.

Đó là con người.

------------------

Tác giả có lời muốn nói: [Đỉnh nắp nồi chạy.jpg]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top