Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Nguyên sang (?)] Quản gia già cùng tiểu thiếu gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là một sát thủ về hưu, hiện là một quản gia, phụ trách chăm sóc thiếu gia từ khi thiếu gia mới ra đời.

Ăn, mặc, ở, đi lại.

Mọi thứ của thiếu gia đều từ tay ta hoàn thành hết.

Thiếu gia là một đứa trẻ đáng yêu, miệng luôn ngọt ngào kêu ta là "Quản gia gia gia", làm ta ảo giác có thêm một đứa cháu, tuy rằng con trai ta hiện vẫn độc thân.

Lão gia và phu nhân là một cặp ân ái vợ chồng, cũng rất sủng ái thiếu gia, nhất là lão gia, bởi vì thiếu gia rất giống phu nhân.

Ta luôn mong cuộc sống sẽ luôn như vậy bình yên, hoàn mỹ đi xuống.

Cho dù có khả năng khi lớn lên thiếu gia sẽ đến tuổi dậy thì, trở nên phản nghịch, nhưng ta tin tưởng thiếu gia sẽ nhanh chóng qua tuổi đó, nhanh chóng thành một đáng tin cậy đại nhân, tiếp nhận chức vụ của lão gia.

Lúc đó lão già như ta có thể về hưu đi?

------------------------------------------------------------

Nhưng, đối với những gia đình như này, luôn sẽ không bao giờ được hoàn mỹ cả.

Phu nhân qua đời, trong một tai nạn bất hạnh.

Lão gia trở nên suy sút lên, tuy rằng công việc vẫn hoàn thành, nhưng luôn đóng cửa nhốt trong phòng.

Thiếu gia cũng dần trở nên trầm ổn hơn, còn vì lão gia mà lo lắng hàng ngày chạy đến an ủi.

Nhưng ta lại không biết, lão gia sẽ chạy đến uống rượu, sau đó nhận nhầm thiếu gia là phu nhân.

Lúc ta biết chuyện đó đã trễ rồi, tổn thương trên người thiếu gia đã không thể xoay chuyển.

------------------------------------------------------------

"Quản gia gia gia, phụ thân và mẫu thân thường làm vậy sao?"

Nho nhỏ hài tử ngồi trong bồn tắm, trên thân thể lấm tấm có màu đỏ và tím dấu vết, đỏ hồng đôi mắt tràn đầy tĩnh lặng, nhìn vào người hiện giờ trong nhà mà đứa nhỏ duy nhất tin tưởng.

"Hảo đau, thật sự rất đau."

"Nhưng, tại sao phụ thân trông còn đau hơn ta?"

Đối với câu hỏi ngây thơ của thiếu gia, quản gia chẳng nói gì cả, chỉ trầm mặc giúp thiếu gia tẩy rửa vết bẩn trên người.

"Thiếu gia, sau này nếu đến thăm lão gia, làm ơn dẫn ta đi theo."

Nếu còn xảy ra chuyện đó lần nữa, ta chắc sẽ nhịn không được ra tay động thủ với lão gia.

Thế nên, ngài tốt nhất không đụng đến thiếu gia, lão gia.

------------------------------------------------------------

Thiếu gia từ đó thay đổi, trở nên xa cách người hơn, không thích bị đụng chạm, cũng không thường đến thăm lão gia nữa.

Nhất là khi lão gia quên mất cơn say rượu khi, đi qua bi thống sau có tình yêu mới, rước phu nhân thứ hai về.

Ta nhìn thiếu gia nhìn chăm chú lão gia người một nhà hình ảnh cùng hơi không thể nhận ra run rẩy thân thể, thở dài.

"Ta thiếu gia vẫn luôn là ngài, thiếu gia."

------------------------------------------------------------

"Tại sao ông chỉ gọi con thứ của ta là cậu chủ mà không phải nhị thiếu gia?"

Lão gia ngồi trước án thư, tò mò dò hỏi.

Ta mắt lạnh nhìn lão gia, lễ phép cúi người.

"Lão gia, tôi chỉ có một thiếu gia."

Lão gia đột ngột trầm mặc, cuối cùng thở dài vẫy tay ý bảo ta có thể rời đi.

Trong phút chốc đó, ta cảm giác lão gia trở nên già đi, nhưng ta không một chút dao động.

Nếu ngài vẫn còn nhớ chuyện đó, ngài sẽ không hỏi điều đó, lão gia.

Thu lại ngân châm giấu trong tay, quản gia già lễ phép cúi người, rời đi.

Xem nào, hôm qua thiếu gia đòi ăn đồ ngọt tới?

------------------------------------------------------------

Theo thời gian, thiếu gia dần trở nên tàn bạo hơn, cũng đụng chạm đến rượu, tiêu sài tiền phung phí, dần trở thành trong mắt mọi người ăn chơi phác táng loại người.

"Quản gia gia gia, ta thật sự không hiểu sao phụ thân uống thứ này vô sẽ như thế, nếu ta uống say nói, ta sẽ hiểu sao?"

Ta vẫn nhớ lần đầu tiên thiếu gia đụng tới rượu khi lời nói.

Tuổi dậy thì của thiếu gia, đến quá sớm.

Nhưng thiếu gia lại vẫn như là thiếu gia nhỏ khi ở trước mặt ta, quản gia già luôn chăm sóc ngài.

------------------------------------------------------------

Ta khờ rồi, ta thật sự quá khờ.

Từ lúc tai nạn còn nhỏ đó, ta lên đoán được một cái khác khả năng.

Ta khả năng không thể ôm đến tiểu tiểu thiếu gia, bởi vì ngài ấy bị một con sói đuôi to theo dõi!!!

------------------------------------------------------------

Đối mặt thiếu gia nắm một cao lớn nam hài tử tay hướng ta giới thiệu, quản gia phải nhịn xuống để không để dao trên tay hướng về cổ thằng nhãi kia.

Với lại thiếu gia, tại sao lại luôn loạn nhặt "đồ" về chứ, lần này nhặt còn nhặt trúng một sói đuôi to giả chó con nữa.

Quản gia già nhớ đến đống động vật được thiếu gia nhặt về, lại nhìn cao lớn nam hài tử đáng thương như cún con biểu tình, tay cầm dao ngo nghoe rục rịch.

Cho dù ta rất mừng vì ngài tạm ra bóng ma tuổi thơ ấu, nhưng trơ mắt nhìn nhà mình vất vả nuôi lớn cải trắng tự tay hướng dã heo trong miệng đưa....

Liền, rất muốn giết người.

————————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói:
Đột phát linh cảm, nhưng chỉ có thể viết đến thế, không biết ok không.

Bởi vì sợ nếu thật ghép làm đồng nhân sẽ ra vấn đề nên để là nguyên sang, chứ cái này là đồng nhân truyện hay anime nào thì...không dám nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top