Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nương tử

Tiết Dương mơ màng mở mắt ra, ánh nắng chiếu rọi vào làm đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại. Hắn nằm trên giường, mắt nhìn người kia vừa mặc xong y phục chỉnh tề. Thấy y quay lưng về phía mình, bất giác cong khóe môi, xoay người nhẹ bước xuống giường. Muốn từ phía sau ôm một cái.

Tiếc là không được như vậy. Chân vừa chạm đất, cảm giác đau nhói đã lan khắp cơ thể, ngã xuống cạnh giường.

Tống Lam nghe động, lập tức quay đầu lại, thấy hắn ngồi dưới đất lạnh nắm chặt lấy eo, lo lắng bước lại gần. Lấy lớp chăn mỏng trên giường quấn quanh che đi lõa thể của hắn, cẩn thận ôm hắn đặt lên giường, hôn nhẹ vào môi hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Đau lắm không?"

Hắn bị ôn nhu dịu dàng của y làm cho mềm nhũn cả người, nhưng lại xấu hổ chuyện lúc nãy, hờn dỗi quay mặt nói:
"Không bằng ngươi nằm dưới một lần xem có chịu nổi cầm thú không."

Tống Lam vén tóc hắn lên, hai bàn tay xoa bóp eo của hắn. Tiết Dương thấy dễ chịu, thoải mái nhắm mắt hướng thụ, một lúc sau nghe y nói:
"Nằm sấp xuống."

Hắn níu chặt lấy lớp chăn quanh cơ thể, lắc đầu liên tục:
"Không làm."

Kì thực hắn nghĩ làm nữa thực sự sẽ chết. Thân là đạo trưởng, sao y có thể tham lam như vậy? Hôm qua đã đáp ứng y không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại muốn nữa. Không tinh tẫn thân vong mới là lạ đấy!

Như đọc được suy nghĩ của hắn, khóe môi khẽ cong lên một đường thật đẹp.
"Ta bôi thuốc cho ngươi."

Mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, ngoan ngoãn nằm sấp xuống để y bôi thuốc. Xúc cảm lành lạnh từ thuốc làm hắn thấy khá hơn, y còn xoa bóp xung quanh rất dễ chịu. Hắn thích y làm thế, mơ màng nói:
"Tống Lam, ngươi nếu còn không kiềm chế được, cấm dục."

Tống Lam nghe thế chỉ im lặng không đáp, tiếp tục xoa bóp cho hắn. Sau khoảng thời gian một chén trà, y mới xoay người hắn lại, nhẹ nhàng nói:
"Ngủ thêm đi."

Hắn khẽ gật đầu, mệt tới nỗi không muốn mở mắt ra. Nhìn hắn say giấc bình yên đến lạ, y đặt lên trán hắn một nụ hôn, cẩn thận đắp chăn lại, đặt y phục của hắn gọn gàng ở cuối
giường. Xong xuôi mới đóng cửa cẩn thận, nhẹ nhàng ra ngoài tránh làm phiền giấc ngủ của hắn.

Tống Lam biết hắn không quen ăn thanh đạm, ra ngoài mua chút đồ ngọt cho hắn. Thực ra chủ yếu là vì lời nói của Tiết Dương. Dù ở trên giường hắn tương đối ngoan ngoãn, nhưng Tiết Dương vẫn là nói được làm được, nói cấm dục sẽ chia luôn phòng.

Tống Lam muốn mua bánh trôi làm bữa sáng cho hắn, nhưng thật không dễ dàng gì. Y nhìn hàng quán bên đường, bất giác thở dài một tiếng. Quán này không đủ ngọt, quán kia không đủ mềm, nói chung là không nơi nào hắn vừa ý. Hay là tự làm?

Y lại thở dài, nhớ tới lần trước làm cho hắn mà ngán ngẩm.

Tống Lam thật ra không có thiên phú nấu ăn, đồ ngọt lại càng không. Lần nào y làm cũng có vấn đề, không phải bột sống thì cũng là quên bỏ đường. Lần duy nhất để hắn ăn thử, y nhớ chắc chắn mình đã bỏ đường, nhìn bề ngoài cũng tạm gọi là ổn.

Khi Tiết Dương nghe y nói là tự làm, hắn cười thật đẹp, ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui, không do dự ăn thử một miếng. Tống Lam nhìn gương mặt sáng bừng hạnh phúc của hắn, chợt nhớ ra bản thân trước giờ đều chưa từng nấu ăn cho hắn. Nhìn hắn ngon lành xử lý chén bánh trôi, y xoa đầu hắn, dịu dàng hỏi:
"Ngon không?"

Mắt hắn không rời chén, nhẹ gật đầu. Tống Lam nâng mặt hắn lên, nắm cổ tay cầm muỗng của Tiết Dương đưa đến trước miệng mình, cười nói:
"Ta cũng muốn thử."

Tiết Dương ngỡ ngàng chớp mắt, rất nhanh khôi phục tiếu dung, hỏi:
"Ngươi không phải không thích đồ ngọt sao?"

Tống Lam ý cười không đổi, trả lời:
"Ngươi thích, ta đều thích."

Tiết Dương dù mặt đã đỏ hồng, vẫn kề sát mặt y, cười gian xảo nói:
"Ta lại không muốn ngươi thử."

Sau đó nhanh chóng giật lấy cái muỗng đưa miếng bánh trôi cuối cùng vào miệng, ăn ngon lành. Hắn không muốn, y lại không có cách sao?

Tống Lam kéo hắn lại gần, hôn hắn. Cắn nhẹ cánh môi Tiết Dương, đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong, muốn nếm thử dư vị ngọt ngào còn sót lại.

Thần sắc phức tạp, Tống Lam buông hắn ra. Y nhíu mày nhìn Tiết Dương ái ngại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói:
"Không cần miễn cưỡng."

Mặn chát. Sao Tống Lam có thể nhầm muối thành đường chứ?

Tiết Dương nghe y nói, vội vàng lắc đầu, lúng túng nói:
"Không phải. Thật ra ta thấy ngươi nói cũng đúng, không nên ăn quá nhiều đường nên đổi khẩu vị một chút. Ta thích ngươi làm mà..."

Tống Lam nghe hắn nói, kéo hắn vào lòng, ôn nhu hôn lên tóc hắn, nói nhỏ:
"Lần sau lại làm cho ngươi."

Y khẽ lắc đầu, mỉm cười nghĩ đến vẻ mặt mong chờ của Tiết Dương. Còn cả đời với hắn, đến khi làm được ngon lành, đưa cho hắn cũng không muộn.

"Vị đạo trưởng này, muốn mua kẹo hồ lô sao?"

Giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của y. Tống Lam quay người về phía phát ra tiếng nói, nhận ra mình đứng ở đây khá lâu rồi. Y chăm chú nhìn từng xiên kẹo hồ lô, hỏi:
"Có ngọt không?"

Tiểu cô nương hơi giật mình, đưa cho y một xiên kẹo, cười nói:
"Đạo trưởng hay là thử một chút?"

Tống Lam nhận lấy xiên kẹo, cắn thử một viên sơn tra, vị ngọt đã lan khắp khoang miệng. Y khẽ nhíu mày, quá ngọt! Nhưng mà hắn sẽ thích.

Tiểu cô nương nhìn thấy biến đổi nhỏ trên gương mặt y, cẩn thận dò hỏi:
"Là... ngọt quá sao?"

Tống Lam lắc đầu, nhìn mấy xiên kẹo hồ lô trên gian hàng, nói:
"Lấy hết đi."

Tiểu cô nương tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:
"Đạo trưởng mua hết sao?"

Nhận được cái gật đầu của Tống đạo trưởng, tiểu cô nương nhanh chóng cúi xuống cẩn thận đem kẹo hồ lô gói hết lại, sợ y thay đổi ý định. Tay vừa gói, miệng vừa hỏi:
"Mua cho hài tử sao?"

"Nương tử của ta."

Tiểu cô nương đổ mồ hôi lạnh, con gái nhà ai ăn được hết chỗ này một lần chứ? Đưa kẹo cho Tống Lam, thuận miệng hỏi một câu:
"Nương tử của đạo trưởng chắc là đẹp lắm?"

Tống Lam nhận lấy gói kẹo, đưa tiền cho tiểu cô nương, mỉm cười nói:
"Rất đẹp."

Tiểu cô nương nhận lấy ngân lượng, nhìn yêu thương sủng nịnh trong mắt y mà muốn mù luôn rồi. Cô nương nào lại tốt phúc như vậy a?

"Hết kẹo rồi sao?"

Tiểu cô nương nhận ra giọng điệu quen thuộc, thấy hắn từ xa bước tới, ái ngại nói:
"Tiết công tử, thật xin lỗi. Là vị đạo trưởng này mua hết rồi."

Tống Lam nãy giờ vẫn im lặng, quay sang nhìn hắn. Y khẽ lắc đầu, cởi ngoại bào khoác vào người hắn, che đi dấu vết trên cổ. Không thể mặc đồ cẩn thận một chút sao?

Tiết Dương rất là hưởng thụ sự chăm sóc của y, cười hỏi y:
"Tống đạo trưởng sao lại mua nhiều kẹo như vậy?"

Tiểu cô nương nãy giờ vẫn cúi xuống sắp xếp lại sạp hàng nhanh miệng trả lời:
"Là mua cho nương tử của y. Tiết công tử ngày mai tới được không?"

Tiết Dương bỗng nhiên cười lớn, ôm lấy người trước mặt, vui vẻ hỏi:
"Hóa ra tướng công muốn gọi ta như vậy sao?"

Tiểu cô nương nghe thấy lời hắn, lại nhìn thấy cảnh trước mặt mình, tự hỏi có nên đến đại phu bốc thuốc hay không? Mắt mù, tai cũng điếc còn làm được trò trống gì?

Tống Lam mỉm cười, đưa một xiên kẹo cho Tiết Dương, nói:
"Đều cho ngươi."

Hắn không đưa tay nhận lấy, trực tiếp cắn một viên sơn tra. Ngọt quá, quả nhiên kẹo chỗ này vẫn là tốt nhất. Đợi cho vị ngọt tan hết trong miệng, ngẩng đầu hỏi y:
"Sao ngươi biết ta thích kẹo ở đây?"

Tống Lam nhìn hắn trong mắt đều là lấp lánh niềm vui, nụ cười trong sáng thuần khiết của thiếu niên càng làm y hạnh phúc. Y ôm chặt lấy hắn, dịu dàng lặp lại lời nói quen thuộc:
"Ta thích, ngươi cũng đều thích."

Tiểu cô nương nhìn một màn trước mặt, mắt cũng không dám chớp một cái, thân thể dường như đông cứng luôn. Làm ơn đi, tú ân ái không thể đợi về đến nhà sao, còn ở đây chọc mù mắt cẩu độc thân làm gì chứ?

Tống Lam bây giờ mới nhớ ra nơi này còn có người khác, xoa đầu hắn, nói:
"Về nhà."

Tiết Dương cầm lấy gói kẹo trên tay y, tinh nghịch hôn nhẹ vào má Tống Lam, gian xảo chạy trước. Tống đạo trưởng mỉm cười sờ nhẹ lên má, cũng lâu rồi hắn không làm thế này. Y nhanh chân bước kịp hắn, nắm lấy tay Tiết Dương, cùng đi.

Thiếu niên liên tục nói chuyện, nụ cười rạng rỡ thu hết cả vào ánh mắt trìu mến tràn ngập nhu tình của vị đạo trưởng.

Hai nam nhân, hắc y đen như mực, song song bước đi, mười ngón tay đan xen vào nhau, ấm áp lại bền chặt, mãi mãi không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top