Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: [Cổng 1] Thay đổi luật chơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã sầm tối, hộ sĩ vẫn chưa đưa cơm đến, bệnh nhân tâm thần không được phép tự do đi ra ngoài cửa. Bề ngoài cánh cửa kim loại rỉ xét là vô số vết cào mỏng, từ cường độ đến số lượng chi chít thì có thể thấy các bệnh nhân khác đã sớm phát điên.

Liều tiêm lúc sáng làm Mitsuo mệt mỏi, thuốc kích thích các tế bào thần kinh khiến đầu cậu cực kỳ tỉnh táo, cơ thể ngược lại không trụ nổi. Debuff [Người xử quyết] cho cậu quá nhiều, bao gồm trong đó là cơ thể.

Trước giờ Mitsuo không có hứng thú với điều ước toàn năng nên đương nhiên cậu không việc gì phải mạo hiểm bước qua cánh cửa để thăm dò manh mối như người chơi khác. Chỉ cần sử dụng [Tâm Thức], cậu dễ dàng có được tin tức quan trọng.

Nghe thì bất công, nhưng thế giới dị năng giả sinh ra với quy luật đó.

Theo tầm nhìn mở rộng, Mitsuo quan sát ngoài hành lang, có một nhóm gồm 7 người đi với nhau, họ luân phiên kiểm tra các phòng bệnh, trong đó có một bác sĩ nên tất cả đều an tâm cho bác sĩ chuẩn đoán bệnh tâm thần của mình.

Hành động lý trí hợp tác một cách nhanh chóng, nhóm trưởng hẳn là người có tài, nếu không khó tin lòng người trong trò chơi. Mitsuo cố nhớ kỹ mặt nhóm trưởng, cậu cảm giác hắn rất có tiềm năng.

Nhóm người đi gần như cả hành lang mà không gặp bất kỳ hộ sĩ nào, nhưng họ không lấy làm ngạc nhiên. Nhóm trưởng đã nói qua khả năng cao hộ sĩ sẽ không xuất hiện cho đến sáng ngày hôm sau.

Trước dũng khí và tư duy của vị 'nhóm trưởng', Mitsuo thầm khen ngợi. Cậu cụp mắt xuống, môi hơi mỉm, cả người mang khí chất kỳ dị, không hề hợp với mọi thứ xung quanh, giống một yêu vật rơi rớt xuống nhân gian, mê hoặc lòng người.

" Thật xui xẻo, người quá tốt bụng dễ chết sớm. "

Có lẽ nhóm trưởng cần định hình lại đây là [Cổng], không thể dùng lẽ thường để phán đoán, không thể dùng mạng để giúp đỡ người khác. Nếu không chỉ là dệt hoa trên gấm, họ ngang nhiên bàn luận mà không biết có bao nhiêu kẻ đang quan sát mình, nhóm trưởng thiện nhân giải ý, thông minh sáng dạ, nhưng giữa một dàn hồ ly sống nghìn năm chết không nổi thì vẫn còn quá non.

' Bộp bộp. '

Tiếng bước chân dồn dập, đèn trần vỡ vụn, mảnh vỡ bị nghiền qua nghiền lại không rõ lý do, từng bước chân đen xì bỗng dưng xuất hiện, trải dài và đi về hướng nhóm người kia. Cả nhóm như bị điếc, không nghe được cái gì, chỉ mình nhóm trưởng có cái mũi thính, ngửi được mùi tanh tưởi mới nhận ra điều bất thường.

" Chạy mau. "

Mọi người chưa nắm bắt được tình hình thì nhóm trưởng đã kéo hai cô gái duy nhất trong đội chạy rào về phía trước, đội viên giật mình đuổi sát sít theo sau. Hành lang thẳng đứng dường như không có điểm cuối, nhóm trưởng chạy bạt mạng, tới khi hương vị máu không còn trong mũi thì mới thở hồng hộc dừng lại.

Hai cánh tay được nhóm trưởng cầm trở nên nhẹ bỗng, trọng lượng quá nhẹ với một con người khiến anh ta lạnh gáy, tiếng chảy lách tách vọng lại trong đầu.

" Đứa thứ 7."

Giọng điệu khàn khàn xè vào tai, chưa đến nửa giây, nhóm trưởng phản ứng cực nhanh, nhét hai cánh tay đứt lìa của hai cô gái vào miệng con quái vật vô hình. Tiếng rộp rộp vang lên giữa không gian yên tĩnh, quái vật liếm liếm môi, nó không nghe thấy tiếng động, nhưng tính nó đa nghi, nó thử gầm gừ thêm vài tiếng cũng không nghe thấy gì.

Cuối cùng nó chưa đã thèm, quay đi ngược hướng hành lang, ngâm nga bài hát ru:

" Con ơi con ngủ cho ngoan... "

Trưởng nhóm sống sót sau đại nạn, sắc mặt anh ta tái trắng, xoay người nhìn xung quanh, xác định không có ai thì mới nôn xuống đất, cảnh tượng hai cánh tay lìa xác y án trong đầu, cố đến mấy anh cũng không ngừng tự trách, 6 người đồng đội không hiểu lý do biến mất.

Có thể họ đã chết ngay sau lưng anh, mà thân là đội trưởng, anh lại chẳng hề hay biết.

Đối diện với con quái vật, anh đã sớm nhận mệnh, ngay giờ phút cái chết ập đến, một người đã truyền âm cho anh ta:

[ Nín thở. ]

Bản năng cầu sinh của anh lập tức làm theo, may mắn thay con quái vật đã không nhận ra điểm bất thường. Mặc dù sợ hãi kinh khủng, nhóm trưởng giữ được bình tĩnh, bắt đầu phân tích điểm bất hợp lý, mũi anh ta thính, không lý nào có mùi máu lại không ngửi được. Nhưng những người đồng đội đột nhiên chết đi không lý do, điều này xung đột với quy tắc trong [Cổng]. Ở [Cổng], không có cửa tử, chỉ là bạn chưa tìm thấy cửa sinh.

Hành lang không thích hợp.

Nhớ từ phòng 701 ra thì nhóm trưởng đi có tầm gần 50 mét, nhưng hành lang đã kéo dài hơn 500 mét. Điều này không hợp lý, chính xác mà nói thì nó không tồn tại trong thế giới thực, đồng nghĩa với trong [Cổng 1] cũng không có.

Anh ta đứng dậy, thử xem mấy phòng bệnh bên cạnh, tất cả đều trống trơn, không có một bóng người, bàn ghế cũng không có, chỉ là bốn bức tường trắng. Từ sâu trong tiềm thức, anh chắc chắn với suy đoán của mình, từng là fan của vô số truyện kinh dị, anh biết đây không phải là [Cổng 1].

Khi quái vật xuất hiện thì hành lang trở nên tối tăm, mọi người đột ngột biến mất. Anh cũng bị sụt IQ mà không trốn vào các phòng bệnh, chỉ đăm đăm chạy hành lang. Giống như bị ảnh hưởng bởi ai đó, trong tiềm thức luôn dụ dỗ anh chạy thẳng, không hề quay đầu lại.

Cách phá giải mơ hồ được hình thành trong đầu nhóm trưởng, anh ta nhớ là có mảnh thủy tinh trên hành lang, dù không nghe được nhưng anh vẫn tinh mắt thấy chân con quái có vài mảnh bị ghim vào.

Hít một hơi thật sâu, anh liếc nhìn xung quanh, con quái tựa như biến mất khỏi bệnh viện, không một tiếng động.

Nhóm trưởng càng căng thẳng hơn, chân anh ta chạy ngày càng nhanh, mắt thấy chỗ thủy tinh rơi vỡ ở trên sàn, không một chút do dự, anh lấy một mảnh cắt cổ tay mình, máu đỏ nhuốm đẫm một mảng lớn.

Hơi thở dần dần suy yếu, tim đập ngày càng nhanh, sự hưng phấn trong lòng nhóm trưởng càng lớn, anh ta như một người điên thực hiện được lý tưởng của mình. Một phần là do căn bệnh ảnh hưởng đến tâm trí, phần còn lại là tự tin tuyệt đối vào bản thân.

Máu chảy lênh láng ra sàn, các mảnh thủy tinh còn lại thấy máu như người chết giữa sa mạc, tham lam hút lấy hút để. Chẳng mấy chốc, nhóm trưởng bị hút thành cái xác khô, đôi mắt đen láy của anh ta sáng rực, chiếu rọi cả hành lang đen tối.

Nhóm trưởng vừa mở mắt ra thì thấy 6 người bạn của mình đang nằm ngất trên hành lang, anh vội kéo từng người lê vào trong phòng bệnh. Họ ngủ say mê tới mức nhóm trưởng thử tát vào má cũng không có tác dụng, anh cầm sẵn mảnh thủy tinh dưới đất, giấu vào ống tay áo.

Mitsuo nhắm mắt lại, cậu cơ bản xác định được boss của [Cổng 1] là Mộng Yểm. Không phải loại bình thường mà là Oán Linh Mộng Yểm, một linh hồn không được ngủ say giấc.

Để đưa người khác vào giấc ngủ thì cần có vật trung gian, mảnh thủy tinh vỡ chính là trung gian của giấc mơ, chỉ cần vào trong mơ và chiếm quyền kiểm soát giấc mơ thì sẽ thoát được Mộng Yểm.

Quái vật này dễ đối phó, chỉ cần xác định vật trung gian là được. Nhưng ban nãy có kẻ đã ra mặt giúp Mộng Yểm, ngăn chặn tiếng đèn vỡ nên họ khó xác định được vật trung gian, cơ bản nhóm 7 người này sẽ nhận số phận đoàn diệt, không ngờ nhóm trưởng vẫn tỉnh dậy được.

Tuy nhiên 6 người kia không cứu được, họ đã dính chiêu, tinh thần không minh mẫn được như nhóm trưởng, họ sẽ vĩnh viễn ngủ trong giấc mơ.

Một nhóm 7 người phối hợp ăn ý bị tan đàn xẻ nghé chỉ bởi vài thủ thuật nhỏ, Mộng Yểm cũng không tự dưng mà có, chắc chắn có ai đã dẫn dụ nó đến. Theo lý thuyết thì ngày đầu tiên boss không được ra mặt, nhưng nếu chọc điên nó thì nó vẫn có quyền truy đuổi để xử lí những kẻ không biết điều. Nhóm 7 người chỉ là tấm mộc cho kẻ khác thôi.

Lạnh nhất là lòng người, Mitsuo chơi trò này chưa bao giờ sợ yêu ma quỷ quái, cậu chỉ sợ con người, cậu chán ghét con người.

Không kiểm soát được suy nghĩ của mình, đầu Mitsuo đau nhói, cậu đang trong trạng thái 'trầm cảm', khó mà nghĩ gì tích cực được. Mà nếu nghĩ tích cực thì cậu cũng bị rơi vào 'hưng cảm' chẳng tốt đẹp hơn là bao, lạc quan quá mức và hành động thiếu lý trí.

Khi nãy quan sát tòa nhà, cậu phát hiện có một nữ nhân không biết trời cao đất dày mà đến phòng viện trưởng. Hiện giờ không biết cả hai làm được mấy hiệp, nhưng khả năng ngày mai độ khó của ải sẽ thăng cấp lên tầm cao mới. 

Bị dày vò bởi hai thái cực cảm xúc, Mitsuo rất nhanh đã thiếp đi. Cậu cảnh giác đặt một vòng bảo hộ nhỏ quanh bản thân rồi mới yên tâm đi ngủ, và dường như năng lực của cậu lại suy giảm, nhưng Mitsuo tạm thời chưa nhận ra điều ấy. 

[ Mắt: 01.]
.
.
.
[ Mắt:02.]

Trong cơn mơ màng, Mitsuo bị cưỡng ép tiếp thu tin tức mới từ [Cổng].

[Thông báo! Thay đổi điều luật]

[ Tất cả người chơi sáng mai 7 giờ 30 phút phải có mặt để kiểm tra sĩ số.

Yêu cầu: có mặt. ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top