Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

169. Người lớn tuổi nên biết tin vào khoa học hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Người lớn tuổi nên biết tin vào khoa học hơn

Mẹ chồng từ nơi khác tới, con dâu dặn bà cụ là đứa con không thể ăn trứng, không thể ăn tôm, bị dị ứng.

Mẹ chồng nghĩ làm gì có chuyện dị ứng, toàn là con dâu để ý linh tinh nên nuôi con làm nó yếu đuối quá, thế là lén lấy nhân tôm hấp trứng cho đứa bé ăn, kết quả là dị ứng nghiêm trọng phải vào bệnh viện cấp cứu.

Giờ mẹ chồng đang lăn lộn khóc lóc, bảo là con dâu không nói rõ, đều là lỗi của con dâu, nếu cháu trai có mệnh hệ gì, bà ấy muốn con dâu phải đền mạng.

Đứa bé không sao, nhưng hai vợ chồng đang đòi ly hôn, bởi vì bên nam nghĩ con cũng không sao rồi, bên nữ vẫn cứ không chịu tha thứ cho mẹ mình, nói mấy câu kiểu như "Lẽ nào em còn muốn mẹ anh đền mạng sao?", bên nữ hoàn toàn nổi giận, quyết tâm đòi ly hôn.

****

1. Tôi làm ở cửa hàng bánh mì, ngày nào cửa hàng cũng làm hoạt động cho nếm thử, kiểu như cắt bánh mì ra cho khách hàng ăn. Lâu dần tôi phát hiện ra một vấn đề, chỉ cần là người già đưa trẻ con tới, bất kể đứa bé lớn chừng nào, mấy tháng hay là mấy tuổi, đa số các cụ đều cho đứa bé ăn, cũng chẳng quan tâm đứa bé có ăn được không.

Còn nếu là mẹ đưa con tới, dù con biết đi rồi, đều sẽ hỏi tôi: Trong này có cho những thứ gì? Con tôi có thể ăn không?/Có loại nào mà nhỏ như con tôi ăn được, giới thiệu giúp với?; hoặc là nói cho tôi biết đứa bé dị ứng với những thứ như trứng gà/pho mát/đậu/bơ, có loại bánh mì nào không cho thứ đó không.

Có lần một bà ôm đứa cháu gái, cho đứa bé ăn bánh mì matcha, nó mới có bảy tám tháng tuổi, mọc hai cái răng. Tôi nói là cô ơi như này không tốt đâu, em bé còn nhỏ quá vẫn chưa thể ăn mấy thứ này. Bà ấy nói mọc răng rồi sao mà vẫn chưa thể ăn, mẹ nó cứ kiểu không cho ăn cái này cái nọ, cháu gái tôi mới bé như này...

2. Từ khi bản thân có con, tôi đều chỉ nghĩ tới việc phòng trừ trước, không muốn để tới mức xảy ra rồi mới truy cứu trách nhiệm (không thể nhìn đứa con phải chịu tội).

Với chuyện này, người chồng phải có ảnh hưởng lớn. Hồi con trai tôi được hơn nửa tuổi, lúc trước bố mẹ tôi cũng định cho nó ăn, bị vợ tôi thấy được và nghiêm khắc ngăn cản, thái độ kiên quyết. Về sau tôi biết được, cũng đứng về phía vợ mình, nghiêm túc nói với họ lý do cần làm vậy. Dù sao cũng là con ruột, nói chuyện nặng nề một chút cũng không gây ngăn cách.

3. Chồng của tôi, hồi nhỏ vì vấn đề nuôi nấng mà suýt nữa đi đời.

Anh ấy là trẻ sinh non, sau khi rời lồng ấp thì mẹ đã hết sữa rồi, chỉ có thể uống sữa bò và ăn bột. Có lần bà nội bón cho anh ấy bột quá đặc, suýt nữa thì nghẹn chết, mặt thâm tím lại. Thời đó ai mà hiểu thủ thuật Heimlich đâu, chỉ biết ra sức vỗ vào lưng (thực tế thì đây là cách làm sai lầm), rốt cuộc cũng nôn được bột ra, mới thoát được một kiếp nạn.Lúc ấy anh ấy mới hơn một tháng tuổi.

Rồi về sau mẹ và bà nội xảy ra tranh cãi, đây chỉ là một trong rất nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì trong những ngày tháng sau khi anh ấy ra đời. Cuối cùng bố mẹ đưa anh ấy chuyển ra ngoài, không sống chung với ông bà nội nữa.

Gia đình xảy ra chuyện như này, sớm đã có mâu thuẫn sâu sắc bên trong, không có lần này thì cũng sẽ có lần khác, nếu xử lý không thoả đáng, lại không làm được việc xoá bỏ hoàn toàn mâu thuẫn ngăn cách người của hai thế hệ, vậy chẳng thà giải tán cho xong.

4. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy chúng ta phải làm điều tốt cho người khác, nhưng mọi người nhất định phải nhớ kỹ, đầu tiên hãy làm điều tốt cho bản thân đã.

Hồi tôi ở cữ, quan hệ giữa mẹ chồng và tôi không được tốt, thế là bỏ thêm gia vị vào đồ ăn của tôi, bị dị ứng nghiêm trọng, nhưng không tìm được nguyên nhân dị ứng, chắc phải mất 3 tháng mới khỏi. Giờ đã 3 năm trôi qua rồi, vết sẹo do dị ứng trên người vẫn còn. Hồi đó mới sinh con xong, IQ vẫn chưa khôi phục, cũng không biết nên đốp chát lại như nào, thế là mua vé tàu tiễn bà ta về luôn.

Sau khi bà ta đi rồi tôi mới dọn dẹp phòng bếp, tìm được rất nhiều gia vị khiến tôi ăn vào bị dị ứng, ném đi hết. Bà ta biết tôi dị ứng với mấy thứ đó, vì có nhắc đi nhắc lại rồi, trước kia cũng không hề ăn một tẹo nào.

Tất nhiên chuyện này không nói ra ngoài, không kể cho ai hết. Chồng tôi cứ nghĩ chắc là cho vấn đề sức khoẻ của chính tôi, với cái lý do kiểu như là mẹ chồng cũng có lòng tốt thôi. Tôi cười cười, nói, ừ, đúng.

3 tháng sau khi sinh con, IQ khôi phục lại, bà mẹ chồng sao có thể là đối thủ của tôi chứ? Muốn tới thăm cháu à, được, tới mang theo tiền, tôi nói rõ là không cho chi phí sinh hoạt đâu, sữa bột và bỉm cứ để tôi.

Lão chồng tôi ý, cực kỳ giỏi luôn, hồi tôi ở cữ thì cùng mẹ chồng bắt nạt tôi. Giờ đã lâu lắm rồi anh ta không được thấy thẻ lương của mình...

5. Thói quen tư duy của người già rất khó mà uốn nắn. Tôi nuôi một em Poodle, vì cổ họng của loài chó này nhỏ, không thích hợp cho ăn xương gà xương cá. Hay có chuyện chó con chết bị mắc xương, tôi thường xuyên dặn dò bố mình là đừng có cho nó ăn, nhưng mà ông ấy vẫn lén làm vậy, còn với lý do là ở quê nuôi chó nhà như thế. Về sau tôi trở mặt luôn, nói là nếu bị thương thì tiền phẫu thuật mấy vạn tệ bố đi mà trả, ông ấy mới ngưng lại.

Tổng kết: Người già không tin vào khoa học, tin theo cái chủ nghĩa kinh nghiệm hơn, tốt nhất là đừng để người già nuôi trẻ con. Đứa bé được người già nuôi thì mấy cái thói xấu cũng cực kỳ nhiều, là loại mà giáo viên mầm non ghét nhất!

****
Nói vậy chứ có những mẹ bỉm sữa nuôi con cũng khiếp lắm. Học hành đàng hoàng hơn người ở thế hệ trước, có cơ hội tiếp cận với thông tin trên mạng, nhưng lại không biết đọc có chọn lọc, nghe theo mấy cái mẹo phản khoa học. Khổ nhất vẫn là đứa con.

Nguồn: Zhihu (lược bỏ vài đoạn, vài chỗ)
Dịch:  Apry618

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top