Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Tinh nghe thấy tiếng của Thôi Thắng Hiền, mi tâm hơi chau lại, sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà không có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có đệm người.

Mà người này là... Trịnh Tú Tinh? Anh xông tới cứu cô?

Lập tức đáy lòng Trịnh Tú Tinh rối thành một nùi.

Thôi Thắng Hiền thấy Trịnh Tú Tinh vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng, không thể không vỗ nhẹ khuôn mặt cô, lúc này mới phát hiện trên trán cô lấm tấm những mảnh nhỏ máu tươi đỏ chói. Ngón tay Thôi Thắng Hiền chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến anh há miệng nhưng không thốt được nên lời.

Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Thôi Thắng Hiền và Trịnh Tú Tinh. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về hiện trường.

Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt Thôi Thắng Hiền và Trịnh Tú Tinh, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Trịnh Tú Tinh đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Thôi Thắng Hiền: "Thôi..."

"Thôi cái gì Thôi!" Thôi Thắng Hiền bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Từng người các người đều ngẩn ra đấylàm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, đưa đến bệnh viện!"

Đạo diễn bị Thôi Thắng Hiền gầm lên liền lui về sau một bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng..."

"Nhanh lên!" Một Thôi Thắng Hiền từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại một lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa nói xong. Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn không dám chậm trễ một giây, nếu không anh sẽ bạo phát giết người mất.

Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này không dám đáp lời Thôi Thắng Hiền, thậm chí cũng quên đi phân phó người khác, liền nhanh chân chạy về bãi đỗ xe.

Mấy người đứng gần thấy trạng thái Thôi Thắng Hiền, sợ đến đều dừng bước, không dám mảy may tiến về phía trước.

Trịnh Tú Tinh bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Thôi Thắng Hiền lập tức cả kinh phục hồi lại tinh thần.

Bệnh viện, đưa cô đến bệnh viện sao? Cô cũng không có té bị thương, đi bệnh viện làm gì? (Ai biểu bà giả chết)

Trịnh Tú Tinh giật giật mi tâm, vội vã mở mắt, cô vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng sửng sốt.

Cô quen biết anh lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của Thôi Thắng Hiền. Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.

Tại thời điểm này, Trịnh Tú Tinh cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm Thôi Thắng Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top