Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 189 Thông điệp tỏ tình thủ ngữ đẹp đẽ nhất [11]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấy, kéo, đá.

Đây là hắn gửi cho cô, lời tỏ tình thủ ngữ đẹp đẽ nhất.

Chỉ tiếc rằng, cô trước giờ chưa từng hiểu được.

Trịnh Tú Tinh ngồi một bên Thôi Thắng Hiền, nghe giọng nói thanh nhạt của người đàn ông, trong lòng nổi lên một nỗi chua xót nhàn nhạt, thì ra hắn từ học kì đầu năm ba sơ trung đã bắt đầu thích người con gái mà hắn thích đó, cô là đến kì sau năm ba mới gặp được hắn, sau đó liền nhất kiến chung tình, cho đến tận bây giờ, đã đầy mười ba năm, nếu như tính như vậy, hắn cư nhiên đã thích người con gái đó mười ba năm rưỡi... cô vẫn luôn tưởng rằng cô đã là rất thâm tình, rất cố chấp rồi, mà không ngờ rằng, hắn cũng giống như cô, cũng thâm tình cố chấp như vậy...

Có những lúc, lời nói ra nhẹ nhàng tiêu sái, nhưng trong lòng thực sự không tiêu sái được như thế, Kiều An Hạ lúc nghe câu trả lời thật lòng của Thôi Thắng Hiền, tinh thần thực sự nghiêm túc, thậm chí trong phút chốc cô nghe xong, cả người đều hoảng loạn một chút, tiếp theo đó không biết tại sao, lại buột miệng mà nói một câu: "Không ngờ Thôi ảnh đế lại si tình đến như vậy."

Tống Tương Tư nâng lên ly rượu đỏ, chầm chậm lắc nhẹ mấy cái, tiếp lời Kiều An Hạ: "Đích thực là rất si tình, tính ra thì, đã thích người ta hơn mười ba năm, người con gái đó thực hạnh phúc, được Thôi đại ảnh đế của chúng ta mãi tâm niệm không quên như vậy."

Nói xong, Tống Tương Tư còn nhìn theo hướng Trịnh Tú Tinh ngồi, liếc mắt qua một cái, sau đó hướng Thôi Thắng Hiền khẽ nhếch môi.

Thôi Thắng Hiền làm sao lại không biết Tống Tương Tư đang trêu chọc mình, biểu tình lạnh nhạt dựa vào ghế sofa, không cho Tống Tương Tư một chút đáp lại nào.

Sau đó trò chơi tiếp tục, Trịnh Tú Tinh vẫn là thua nhiều thắng ít.

Chỉ có điều, lúc Trịnh Tú Tinh chiến thắng, người khác đi đoán quyền cùng với Thôi Thắng Hiền, Thôi Thắng Hiền đều ổn định chiến thắng.

Lúc Trịnh Tú Tinh thua, liền dựa vào việc trong lòng biết được nhược điểm chơi đoán quyền của Thôi Thắng Hiền, miễn miễn cưỡng cưỡng qua được một kiếp.

Có lần đầu tiên can đảm hỏi được chuyện tình cảm của Thôi Thắng Hiền, những người sau đó, càng sống chết ôm lấy chuyện tình cảm của Thôi Thắng Hiền để hỏi.

"Thôi ảnh đế, vậy bây giờ ngài còn thích cô gái đó không?"

Thôi Thắng Hiền: "Thích"

"Thôi ảnh đế, vậy ngài và cô ấy đã từng yêu nhau chưa?"

"Chưa từng".

"Thôi ảnh đến, nhiều năm như vậy ngài không phải vẫn yêu thầm đó chứ? Ngài đã từng nghĩ đến việc tỏ tình chưa?"

"Đã từng, chỉ là không thành công."

Câu trả lời này của Thôi Thắng Hiền, dẫn đến căn phòng đều bạo loạn cả lên.

"Trời ơi, không phải chứ, ai lại ngốc như vậy mà từ chối Thôi ảnh đế?"

"Người con gái đó nhất định đã mắt mù rồi, người chồng quốc dân đó, nằm mơ cũng muốn đem về nhà!"
Mỗi một người đều rất muốn biết, trong tất cả những chuyện về người mà mình thích, muốn biết nhất, chính là từng chút từng chút một về chuyện giữa người đó và người mà người ấy thích.

Trịnh Tú Tinh cũng không ngoại lệ, cô từ giây phút biết hắn có người để thích, không thiếu những khi trong lòng vụng trộm mà nghĩ, cô gái mà hắn thích có xinh đẹp không? Hắn và người mà hắn thích có từng ở bên nhau không? Hắn có còn yêu người con gái đó hay không? (CP: nàng chứ ai vào đây? =.=)

Những điều hiếu kì giấu trong đáy lòng này, những người trong phòng bao tối hôm nay, tất cả đều giúp cô hỏi hết thảy, nhưng đợi đến khi thỏa mãn được thắc mắc của mình rồi, trong lòng lại càng trở nên đau khổ hơn.

Trò chơi chơi rất nhiều vòng, cho đến cuối cùng, Thôi Thắng Hiền lại thua một lần nữa, có người mở miệng, hỏi ra vấn đề mà Trịnh Tú Tinh muốn biết nhất: "Thôi ảnh đế, cô gái mà ngài thích tên là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top