Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87 Trong mắt anh, tôi là cái gì? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : LemonPhan
Beta-er : Mèo WĩWĩ

Từ khi kết hôn cho đến nay, Thôi Thắng Hiền chưa bao giờ chủ động đi tìm Trịnh Tú Tinh

Đây chính là lần đầu tiên.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng Thôi Thắng Hiền tìm cô căn bản không liên quan gì đến kịch bản, nhưng nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra được nguyên nhân anh muốn tìm mình.

Trịnh Tú Tinh mang theo tâm tình phức tạp trở lại phòng khách sạn của mình, cầm kịch bản lên rồi bước vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ đang không ngừng tăng lên phía trên cửa thang máy. Nhớ tới cảnh tượng lần trước đến phòng Trịnh Tú Tinh đưa kịch bản, anh liều mạng giày vò ép buộc cô, Trịnh Tú Tinh nhịn không được rùng mình, tận đáy lòng càng thêm lo lắng.

Cửa thang máy mở ra, Trịnh Tú Tinh bước ra, bên ngoài hành lang vắng lặng không người, cô tạm dừng bước, dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay, đi về phía phòng Thôi Thắng Hiền.

Đứng trước cánh cửa phòng 1001, Trịnh Tú Tinh hít sâu vài hơi, mới run rẩy nhấn chuông cửa.

     -

Thôi Thắng Hiền nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không lập tức đứng dậy đi ra mở, mà ngược lại đi đến trước bàn đọc sách, cầm lấy xấp kịch bản của mình đi vào phòng tắm, sau đó anh không hề do dự xé kịch bản làm thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong bồn cầu rồi xả nước.

Chờ đến khi dòng nước trong bồn cầu cuốn trôi những mảnh giấy nhỏ thoát xuống sạch sẽ, Thôi Thắng Hiền mới đi ra khỏi phòng tắm và mở cửa cho Trịnh Tú Tinh.

     -

Chuông cửa vang lên một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, ngay lúc Trịnh Tú Tinh cho rằng Thôi Thắng Hiền không có trong phòng, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cánh cửa trước mắt bị người bên trong giật mạnh mở ra.

Thân thể cô chợt cứng đờ, sau đó nín thở, ngước mắt, liếc nhanh nhìn qua Thôi Thắng Hiền, thậm chí chưa thấy rõ gương mặt anh đã vội cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Thôi, anh gọi tôi mang kịch bản lên đây có việc gì không?”

Thôi Thắng Hiền không để ý đến lời nói của Trịnh Tú Tinh, chỉ hơi nghiêng người qua một bên tạo thành một lối nhỏ bên cạnh cho cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Vào đi.”

Ngay khi Trịnh Tú Tinh vừa đi qua người Thôi Thắng Hiền thì cánh cửa phía sau lưng cô đã bị anh nhẹ nhàng đóng lại, vang lên tiếng “rắc”. Cô nhịn không được khẽ run run, dừng bước chân, cô xoay người lại đối diện với Thôi Thắng Hiền đang ở sau lưng và đem vấn đề vừa mới hỏi anh hỏi lại một lần nữa: “Anh Thôi, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Như lúc nãy, Thôi Thắng Hiền vẫn không trả lời câu hỏi của cô, nhưng lần này anh không hề mở miệng nói một lời nào cả.

Thôi Thắng Hiền trầm mặc khiến cho Trịnh Tú Tinh cảm giác càng áp lực hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mùi vị không vui của anh.

Trịnh Tú Tinh nhất thời sợ tới nỗi toàn thân căng thẳng, tưởng rằng anh sẽ lại lên cơn như lần trước.

Khoảng nửa phút sau, Thôi Thắng Hiền chợt mở miệng, giọng bình tĩnh: “Tôi không thấy kịch bản của mình, cho tôi mượn kịch bản của cô để copy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top