Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Overdose

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: thông tin về bệnh, chẩn đoán hay điều trị trong truyện đều không có cơ sở khoa học.


"Jinhyuk cũng về nhà cẩn thận, tớ về đến nhà rồi. Khi nào nghệ sĩ đó mở buổi triển lãm tiếp theo nhớ rủ tớ nhé, nhiều việc lu bu quá tớ sợ không để ý." NamJoon vừa trả lời điện thoại, vừa lục tìm thẻ từ trong túi, túi bánh ngọt mà cậu cố tình mua cho Seokjin hơi nặyng làm cậu chật vật chút nhưng vẫn xoyay sở được.

"Tớ đang chuẩn bị vào nhà rồi, bye bye."

Không hiểu vì sao mà khóa cửa hôm nay lại không kêu lên khi được mở ra, NamJoon nghĩ thầm chắc hẳn không phải lỗi của mình, cậu sẽ liên hệ với bên bảo hành sau vậy. Đèn trong nhà không bật lên dù đôi giày của Seokjin đang xếp gọn gàng trên kệ giày làm NamJoon thắc mắc, anh ấy lúc nào cũng để đèn cho cậu hết. Cậu muốn lên tiếng gọi anh ra lấy món bánh ngọt (mà cậu đã phải xếp hàng rất lâu để mua) nhưng điều gì đó đã ngăn NamJoon lại. Cậu không bật đèn lên, đặt túi bánh lên trên bàn phòng khách rồi nhẹ bước trở về phòng ngủ của mình.

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, trái tim NamJoon muốn nhảy ngược ra khỏi lồng ngực. Seokjin không mảnh vải che thân đang nằm trên giường của cậu, anh dựa đầu lên chiếc gối cậu thường nằm với bàn tay nắm chặt chiếc áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi khi đi tập gym mà cậu chưa kịp giặt. Đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền và bờ môi mọng sưng tấy lên, thân dưới của anh tạo thành một mớ hỗn độn với đống dịch nhây nhớp khó có thể gọi tên chúng là gì. Ngay cả trong cơn mơ, anh vẫn không ngừng gọi tên cậu khe khẽ.

Qúa bất ngờ, NamJoon đưa tay lên che miệng để bản thân không thể phát ra âm thanh. Cậu cố hết sức để không gây ra đổ vỡ nào, mang theo túi xách và khóa cửa chắc chắn rồi rời khỏi nhà một lần nữa.

Hơi lạnh tê tái của Seoul mùa đông như muốn đông cứng não cậu lại, và NamJoon cực kỳ hy vọng nó có thể dập luôn cả ngọn lửa đang bùng cháy cả người cậu ngay lúc này.

***

Sau khi tốt nghiệp cấp ba và đỗ vào Konkuk, Seokjin được bố mẹ tặng cho một căn nhà ở gần khu vực trung tâm. Dù anh không thích quá dựa vào gia đình mình cũng như cảm thấy chưa cần thiết nhưng đây là món quà hai người họ cùng anh trai cất công lựa chọn, nên anh chỉ có thể đành chuyển từ căn hộ đang thuê sang nhà mới. Nơi này rộng rãi đến mức cả một gia đình có thể sinh sống được trong đó, nhưng anh cần sự yên tĩnh nên chỉ tìm thêm đúng một bạn cùng nhà.

Cho đến tận bây giờ Seokjin vẫn chẳng biết quyết định lựa chọn NamJoon làm bạn cùng nhà của mình là đúng hay sai. Cậu nhóc ấy nhỏ hơn anh tận hai tuổi, vừa có thể làm một học sinh xuất sắc toàn quốc lại vừa là rapper mới nổi, thậm chí còn đầu quân cho công ty khá có tiếng. Dù một chút sự định hướng từ truyền thông khiến anh từng nghĩ rằng rapper là cái đám ăn chơi hư hỏng, chửi thề thành câu cửa miệng, quan hệ bừa bãi và suốt ngày phê cần, anh vẫn có chút niềm tin vào cậu nhóc nhỏ tuổi giỏi giang, tướng tá sáng sủa này. Cũng may là Seokjin đã không nhìn lầm, thậm chí thằng nhóc còn bảnh bao hơn ảnh gấp trăm lần và cực kỳ lễ phép. Dù đôi lúc có hơi vụng về và cẩu thả, nhưng anh công nhận là ai cũng phải có chút khuyết điểm thì mới giống con người.

Chỉ có điều, sự cẩu thả khi không đóng cửa phòng lúc đang tự xử của NamJoon đã đem đến cơn ác mộng cho Seokjin. Anh đã mất ngủ cả đêm với hình ảnh cậu thở dốc, chửi thề khi tay lên xuống trên thành viên của mình. Anh biết cảm xúc của mình dành cho người bạn cùng nhà không phải là thứ tình cảm giữa anh em hay bạn bè, nhưng NamJoon chỉ là một cậu học sinh chưa đến tuổi trưởng thành, nhỏ tuổi hơn anh, và trông rõ ràng là trai thẳng (hình nền điện thoại của cậu nhóc là Tinashe nóng bỏng cơ mà).

Seokjin nghĩ có thể là do mình đã chưa được thỏa mãn nhu cầu sinh lý trong thời gian dài, nhưng những nỗ lực tự giải phóng mớ hormones khiến anh còn càng lún sâu vào nó hơn. Anh trở nên mệt mỏi khi đêm nào cũng thủ dâm trong lúc nghĩ về NamJoon, anh ra vẻ tốt bụng nhận giặt quần áo hộ chỉ để được tận hưởng mùi hương nồng đậm mà cậu đã lưu lại, anh nhạy cảm quá mức khi nhận được những cái ôm hay đụng chạm nhẹ từ cậu nhóc, anh ham muốn quá mức và thường xuyên bất chợt cương cứng lên vì hình ảnh của em ấy lướt qua trong tâm trí.

Anh đủ thông minh để nhận ra đó không chỉ là vì anh thích NamJoon. Hoặc cũng có thể vì anh đã chán ngấy bản thân khi đầu óc anh không thể tỉnh táo nổi để làm việc tử tế. Seokjin tuyệt vọng tìm đến một bác sĩ được cậu bạn siêu thân Ken (mà anh tin chắc sẽ đem bí mật xuống mồ) giới thiệu, vất vả hẹn lịch khám riêng (vì anh không muốn chạm mặt với ai khác dù là người lạ) và tốn kha khá tiền để nhận được chẩn đoán mà đến ngay bản thân anh cũng không thể tin nổi.

Seokjin bị nghiện tình dục.

Anh không vô cớ trở nên hứng tình khi tiếp xúc với mọi người, nhưng những triệu chứng nghiêm trọng liên quan đến NamJoon đã chỉ ra anh thực sự mắc căn bệnh quái đản này, chỉ có điều là tình trạng bệnh anh đặc biệt hơn một chút mà thôi.

Vị bác sĩ nọ có kê đơn thuốc cho anh cũng như đưa ra nhiều lời khuyên hữu ích và sẵn sàng giúp đỡ anh vượt qua (thì, đống tiền anh bỏ ra đâu phải để đùa). Seokjin cố gắng tập trung trong công việc và học tập hơn, anh ăn uống lành mạnh nhất có thể, tránh các loại đồ kích thích và thức uống có cồn, thậm chí còn chăm chỉ tập gym đến mức PT của anh nghi ngờ đã có ai làm tan vỡ trái tim anh nên anh quyết tâm đẹp lên để trả thù.

Thế nhưng nguyên nhân gây bệnh lớn nhất vẫn cứ lượn lờ xung quanh căn nhà nhỏ của anh, vụng về giúp anh chuẩn bị bữa ăn, tay chân không chịu để yên khi họ ở gần nhau trong lúc xem chung bộ phim hay ngồi đọc sách. Anh không muốn bắt cậu dọn đi, vì rõ ràng là NamJoon chẳng có lỗi lầm gì cả - cậu còn là đứa nhóc ngốc nghếch mà Seokjin muốn bảo vệ và chăm lo, anh biết nếu anh không nấu cơm thì nhóc ấy sẽ ăn mấy thứ linh tinh độc hại hoặc bỏ bữa ngay. Hơn cả thế, anh cảm thấy cuộc sống một mình nơi đất khách bớt cô đơn hơn khi ở cạnh NamJoon.

Seokjin không hiểu thứ bột màu trắng có gì mà khiến cho hàng triệu kẻ ngoài kia vật vã vì nó, nhưng cái cảm giác hiện tại làm anh nghĩ chắc cũng chẳng khác gì đâu.

Và ngay lúc này đây, anh đang cầm trên tay boxer của NamJoon, cảm giác tội lỗi và thỏa mãn xâm chiếm cả người anh. Cơn nghiện thúc giục anh đặt nó lên trên mũi mình nhưng chút tự trọng cuối cùng kéo anh lại. Seokjin nặng nề vuốt ve đầu nấm sưng tấy của mình, hai chân trần trụi áp vào bồn tắm lạnh lẽo, tiếng máy sấy vang lên ầm ầm át đi âm thanh rên rỉ ngọt ngào của anh. Lý trí nói rằng điều này thật sai lầm, nhưng tay anh chẳng thể nào dừng lại nổi động tác của mình.

Seokjin bắn ra với tiếng thở dốc nặng nề, đây đã là lần thứ hai trong ngày rồi. Anh thả lỏng để cơ thể tự trôi xuống đến khi ánh mắt chạm trần nhà, dường như chợt tỉnh ra, anh vội vàng đem chiếc boxer ném ra xa. Giơ bàn tay dính đầy chất dịch trắng nhờ lên trước mặt, Seokjin hoảng hốt nhớ lại mình vừa làm gì.

Anh bật khóc, nước mắt ầng ậng chảy khỏi khoé mắt, sự nhục nhã tột cùng làm anh không kìm nén nổi âm thanh nức nở trong cổ họng. Seokjin khóc thật lớn giống như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, giây phút này anh chỉ cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình mà thôi. Chúa ơi, anh đã như vậy bao lâu rồi?

Tiếng mở cửa phòng tắm làm anh giật cả mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy. NamJoon đang đứng tồng ngồng cạnh cửa, gương mặt đầy lo lắng và thắc mắc. Khi thấy anh đang bán khoả thân, cậu vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

"E-em xin lỗi hyung, có tiếng anh khóc nên em vội chạy đến. Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ? Nếu không có gì thì em ra ngoài đâ-"

"Xin em..." Giọng Seokjin khản đặc. "Vào đây được không? Đem cho anh chiếc khăn choàng trên tủ nữa."

NamJoon không nhiều lời nữa, cậu ngoan ngoãn tìm một chiếc khăn tắm sạch sẽ trên tủ đồ rồi đem đến cho Seokjin, ánh mắt cố gắng không đặt lên người anh. Seokjin ngồi dậy rồi choàng khăn tăm phủ kín những phần da thịt đang bị lộ ra của mình, anh hít hít mũi gọi người đang đứng bất động trước mặt.

"NamJoon, anh nghĩ mình cần phải nói chuyện này với em. Anh đang quá mệt để ra ngoài, nên em chọn một chỗ thoải mái để ngồi xuống đi."

Cậu nhóc thả lỏng cả người, căng thẳng nhìn Seokjin trong lúc cúi xuống ngồi ngay bên cạnh bồn tắm. Sàn nhà tắm hơi lạnh và còn ướt, nhưng NamJoon chẳng quan tâm lắm. Trong đầu cậu tự dưng tua lại khung cảnh đáng lẽ bản thân không nên nhìn thấy vào cái hôm trời lạnh ngắt đó. Đừng hiểu nhầm ý cậu, Seokjin quá tuyệt nên nếu cậu không thích anh ấy chẳng khác gì việc tự biến bản thân thành trò hề. Chỉ là, cậu cũng không biết tại sao anh lại làm vậy, nhưng chắc hẳn không phải vì ý đồ xấu xa.

"Anh nghĩ anh biết em là người như thế nào, em không phải người kỳ thị đồng tính đúng chứ?"

NamJoon siết chặt tay. Nó đây rồi.

"Không ạ. Hoàn toàn không."

"Mặc dù chưa từng thích ai trước đây nhưng anh cũng không nghĩ mình là đồng tính cho đến khi em xuất hiện." Giọng của Seokjin mong manh và dễ vỡ hơn bình thường làm NamJoon thực sự chỉ muốn ôm anh một cái. Trước khi NamJoon kịp nói điều gì, anh đã tiếp tục.

"Nhưng đấy không phải chuyện anh muốn nói với em." Seokjin lại nức nở, anh giấu mặt vào trong lòng bàn tay."A-anh xin lỗi NamJoon à, anh đã gặp bác sĩ và họ nói anh mắc một chứng bệnh, anh ám ảnh với em, anh đã làm nhiều chuyện bẩn thỉu sau lưng em và anh thấy mình không khác gì một kẻ điên biến thái. Anh không cố ý làm vậy, anh đã cố gắng nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra thật tồi tệ, anh không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu em tức giận, thấy anh ghê tởm xin hãy cứ trách mắng anh hoặc dọn ra khỏi đây nếu em muốn, a-anh xin lỗi em."

Nhà tắm tràn ngập những lời thú tội, nước mắt và âm thanh tan vỡ của Seokjin. NamJoon để yên cho anh trút bỏ hết nỗi lòng của mình, cậu thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lên lưng anh an ủi.

"Seokjin, nhìn em nè."

Người anh lớn nấc thành tiếng, vụng về lau đi nước mắt rồi ngước mắt lên nhìn vào cậu. Ngay cả ánh nhìn từ chàng trai này cũng tỏa ra cảm giác quyền lực, chắc chắn và đáng tin cậy.

"Hai tuần trước em có trở về nhà và nhìn thấy anh nằm trên giường em. Cái hôm mà em nhắn với anh là em về quê để đi xem triển lãm đó, em đã trở về vào tối muộn thay vì sáng hôm sau."

"Nếu có cảm thấy thế về anh, em đã làm ầm ĩ lên vào lúc đó rồi. Nhưng em rất yêu quý anh, Seokjinie hyung, em sẽ không thể nào viết được những bản nhạc hay như vậy nếu như không gặp anh. Em nghĩ chắc anh có nỗi khổ riêng, và em sẽ đợi đến khi anh sẵn sàng kể với em. Đừng khóc nữa nhé?" Cậu thì thầm, gạt mấy lọn tóc mái lộn xộn trên trán anh sang bên.

"Em không thấy anh ghê à? Ý anh là thường thì mọi người sẽ như vậy..."

"Sao anh lại nghĩ thế?" NamJoon bật cười. "Anh đã nói là vì anh bị bệnh mà. Ai lại trách móc bệnh nhân bao giờ."

Seokjin cuối cùng cũng nín khóc. Anh thở dài thườn thượt, lau hết nước mắt trên mặt. Anh nhìn gương mặt sốt sắng quan tâm của NamJoon, miệng lại mếu máo lần nữa.

"Em nói yêu quý anh, NamJoonie...Như một người anh sao?"

"Chính anh là người coi em như em trai!" Cậu nâng cầm Seokjin lên, để anh nhìn vào mắt mình. Giọng cậu có một chút tổn thương, nhưng thái độ lạ lẫm này khiến Seokjin hơi ngạc nhiên. "Em đã...đã nghe lời và chia sẻ mọi thứ với anh. Em còn không làm vậy với những bạn gái cũ. Nhưng gần đây anh hay tránh né em nên em đã nghĩ rằng anh không có chút ý gì với mình."

"N-NamJoon à, anh xin lỗi..." Đôi mắt anh lại ầng ậng nước. "Chỉ là anh sợ tình trạng của anh sẽ làm em khó chịu."

"Không sao cả, mọi chuyện ổn rồi. Anh đừng khóc nữa, như vậy mắt anh sẽ bị sưng đó." NamJoon mỉm cười, cậu xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Seokjin. "Một cái ôm nhé? Để anh thấy khá hơn."

Seokjin trả lời bằng việc nhào lên ôm chặt lấy cổ NamJoon, cậu bị bất ngờ nhưng may sao không mất thăng bằng và khiến cả hai người ngã xuống. Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên bả vai Seokjin giống như dỗ một đứa trẻ con, trong khi anh đang dụi đầu vào ngực cậu. Anh là người có cái ôm ấm áp nhất mà NamJoon từng biết, quả thực giống như liều thuốc chữa lành cho tâm hồn của cậu vậy. Cái cách anh khẽ nắm lấy vạt áo của cậu cũng thật đáng yêu, một em bé nhõng nhẽo cần được an ủi.

Đấy là cho đến khi Seokjin tách ra khỏi cậu một chút, ngước đôi mắt ngây thơ lên và rụt rè hỏi.

"Joonie, bệnh của anh lại...em có thể giúp anh lần này được không?"

NamJoon thực sự muốn nói "Không", nhưng Seokjin đã vội vã hôn lên đôi môi đầy đặn của cậu, mút mát nó như thể kẹo đường. Biết rằng mình không thể đổi ý được nữa, cậu bế thốc Seokjin từ trong bồn tắm lên khi anh vẫn còn đang mải mê làm loạn, tay luồn vào mái tóc hơi xơ xác đi do hoá chất của cậu.

Cậu ném anh lên giường, làn da trắng lộ ra sau lớp khăn choàng của anh tương phản với ga giường tối màu làm cậu thèm muốn nhỏ dãi. Bực bội thoát ly chiếc áo như thể nó là kẻ thù lớn nhất, NamJoon cúi xuống bắt lấy bàn chân đang ngọ nguậy của anh và đặt một nụ hôn lên đó. Ở góc độ này, khung cảnh bên dưới của anh lộ ra hoàn toàn, dương vật bé nhỏ đang run rẩy và co giật vì hứng tình. Cậu bật cười, lè lưỡi liếm một đường dài từ cổ chân nhỏ xíu đến hết bắp chân anh.

"Anh muốn em làm như thế này phải không?" NamJoon tiếp tục chơi đùa với chân của Seokjin, đầu gối một bên khẽ nhấc lên đè xuống nơi hạ bộ của anh, nhay nhay làm nơi nhạy cảm giãy nảy phản ứng lại. "Nói cho em, anh có đi tìm ai khác để giải quyết giúp anh không?"

Seokjin, lúc này đang hạnh phúc lâng lâng vì được thoả mãn ước nguyện, không còn biết xấu hổ gì mà thốt ra những tiếng thở dốc sung sướng. Anh cố gắng gom chút lý trí còn sót lại để trả lời NamJoon, cổ họng nghẹn ngào khi tưởng tượng đến những điều tiếp theo mình sẽ được nhận.

"Không có, anh chỉ nghĩ về em thôi NamJoon-ah...ah....Ah, mỗi khi tâm trí anh thả lỏng, anh lại-ah, anh lại nghĩ về việc được em chơi thật mạnh, đến mức-ah-không thể đi lại bình thường được..."

"Ra thế, anh quả là một đứa hư hỏng mà." NamJoon mắng, nhưng cả người Seokjin chỉ đỏ rần lên vì ngại ngùng và ánh mắt anh càng thêm phấn khích trước cậu nhóc. "Lỗ nhỏ thèm khát dương vật của em, cả ngày chỉ mong được em chịch thôi đúng không?"

"Chúa ơi, em học những từ đó ở đâu vậy?" Seokjin ngạc nhiên, hai tay bám lấy đùi cậu vừa muốn đẩy đầu gối cậu ra vừa muốn giữ nó lại.

"Anh thử đoán xem?" Cậu hôn chóc một cái lên má anh rồi lại hôn anh một lần nữa, đôi môi của họ chạm vào nhau có cảm giác thật lạ lùng, như có luồng điện chạy dọc xương sống tạm thời làm tê liệt não bộ.

"Em từng làm với bạn gái cũ rồi sao?" Seokjin cự nự thoát khỏi nụ hôn, hai mắt rưng rưng nhìn cậu nhóc kém tuổi mình.

NamJoon suýt chút nữa đã cười phá ra, cậu mạnh tay ngắt nhéo đầu ngực đã sưng cứng của anh, thè lưỡi xuống muốn bú mút lấy bên còn lại.

"Không có."

Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, Seokjin thoải mái để mặc cơ thể mình cho ai kia tha hồ khám phá. NamJoon được thả cửa liền mút lấy mút để, gặm cắn lung tung.

Có Chúa mới biết NamJoon mê mẩn Seokjin đến thế nào. Dù anh hơn tuổi và chỉ kém cậu có một hai cm, khoảng cách kích cỡ cơ thể của họ gần như là gấp đôi. Đường cong ẩn hiện sau lớp áo sơ mi trắng luôn khiến con sói trong cậu rục rịch trỗi dậy, muốn xé toạc đám vải chẳng che chắn được bao nhiêu đó ra, siết chặt lấy cái eo nhỏ nhắn đó trong lúc tiến vào anh từ đằng sau, đụ anh đến mức anh không thể nào đi đứng bình thường vài ngày sau đó.

"Nhanh lên một chút được không...? Anh đã nới lỏng phía sau lúc trong nhà tắm rồi..."

Lời nói thèm khát treo trên gương mặt đáng yêu của Seokjin khiến tim cậu "thịch" một cái. Lần mò xuống phía sau, NamJoon đem ngón tay đút thẳng vào bên trong lỗ nhỏ. Nơi đó căng thẳng nuốt chặt lấy vật thể lạ như thể chứa hàng nghìn cái giác hút. Nhưng cậu phớt lờ, và lại rút ra ngay sau đó.

"Vẫn còn phải chuẩn bị thêm nữa." NamJoon vỗ mông người nằm dưới. "Ngồi dậy đi."

Dù không hiểu gì, Seokjin làm theo lời của nhóc con mà ngồi dậy. Cậu bắt anh xoay lưng lại, kéo người anhh nhổm lên một góc theo đúng ý mình, yêu cầu anh phải giữ ở tư thế đó trước khi xoay người lại nằm xuống và đẩy đầu mình vào đúng ngay bên dưới hạ thân của anh. Vì không hề được báo trước, Seokjin bất ngờ dúi về phía trước, hai tay bám chặt lấy thành giường để không ngồi thẳng lên mặt của NamJoon.

Seokjin từng làm tình, nhưng chưa có một ai tình nguyện liếm lỗ huyệt cho anh, thậm chí còn ngay vào lần đầu tiên như NamJoon. Hơi thở nong nóng phả vào chỗ nhạy cảm khiến anh run bắn, đầu lưỡi liếm ướt đẫm bên ngoài rồi đút vào trong mô phỏng theo động tác giao hợp. Đùi Seokjin rung lên dữ dội nhưng cánh tay chắc khoẻ của NamJoon đủ sức để giữ anh lại.

"Ah chết mất, s-sướng quá..." Anh nhăn mày khổ sở vì khoái cảm quá mức chịu đựng, hông đưa đẩy để lưỡi cậu chạm đến nhiều góc độ bên trong mình.

"Ha, đồ dâm đãng. Anh chảy nước ướt hết mặt em rồi." NamJoon hăng say sục sạo, hứng khởi mà đảo lưỡi khi thấy Seokjin hoàn toàn tan vỡ trước màn chăm sóc đặc biệt của mình. "Đĩ nhỏ, có thằng nào liếm cho anh sướng như này không?"

"Joonie...ah..."

Động tác liếm láp của chàng thanh niên mới lớn tuy có phần vụng về hấp tấp, nhưng sâu trong trái tim Seokjin, anh hoàn toàn gục ngã khi thấy cậu khao khát mình nhiều như thế nào.

Seokjin hét lên khi NamJoon đưa lưỡi vào sâu hơn, cậu nhỏ của anh đứng thẳng áp sát vào bụng dưới, ửng đỏ một cách đáng thương. Ngay khoảnh khắc anh chuẩn bị bắn ra, chàng trai trẻ rời khỏi cánh mông của Seokjin, không quên để lại lên đó một phát đánh mạnh làm má mông anh nổi lên vài vệt hồng.

"Dừng lại đi Joonie, anh không chịu nổi nữa..." Anh khóc thút thít, nước mắt từ cơn khoái cảm liên tục rơi xuống gò má đỏ ửng.

"Ưm..." Seokjin dụi mắt, ấm ức khi bị NamJoon đẩy nằm úp xuống, anh ngoảnh đầu lại và biến thành quả cà chua di động ngay lập tức. Cái đó của cậu thực sự (rất) rất  lớn, chỉ việc tưởng tượng cảm giác phía sau mình bị lấp đầy thôi cũng đủ khiến cho anh râm ran khắp cả người.

NamJoon để ý thấy ánh nhìn của Seokjin, cậu cười cười trêu chọc anh khi vỗ con hàng của mình lên trên lối vào đã được mở rộng.

"Anh để bao đâu vậy?" Seokjin chợt ngẩn người ra. Đợt trước anh đã quyết tâm sống lành mạnh nên đã bỏ hết đống đồ đó đi để bản thân không còn bị gợi nhắc tới những chuyện tình dục. "Anh...anh không có."

"Làm sao bây giờ? Em không có bao rồi, hay là em không cho vào nữa nhé? Đợi em đi mua đã." NamJoon cười nhếch mép.

"Không!" Seokjin cuống quýt, anh đã gấp lắm rồi, còn đợi cậu đi mua nữa thì sẽ chết vì nghẹn mất. "Anh...mới đi kiểm tra, em cứ vào trong đi..."

NamJoon cắn má trong, một phát đẩy vào bên trong khiến anh ngã chúi về phía trước. Cậu hơi hối hận vì đã vội vàng, nhưng tiếng rên vỡ nát của người bên dưới và cách anh đảo hông nhẹ nhàng làm NamJoon biết anh đang thích thú.

"Lớn quá." Seokjin cắn môi, bàn tay mò xuống hạ thân xoa nắn vật nhỏ đang rỉ nước. Cặp mông tròn trịa như trái đào mọng nuốt lấy người anh em của NamJoon một cách hoàn hảo, sự ấm nóng bên trong châm chích từng lỗ chân lông trên người cậu, khiến cậu sướng muốn bứt trụi tóc. "Đụ anh đi, Joonie."

"Cái đéo gì thế này." NamJoon chửi thề, cậu nắm chặt lấy phần eo của SeoKjin để cố định, bên dưới như hờn giận mà dùng hết sức lực đâm liên tục vào bên trong giống như đóng cọc. Cảm giác chặt khít và nóng bỏng từ lỗ nhỏ của anh khiến cậu thích phát điên, nhưng nghĩ tới việc mình không phải người đầu tiên làm phần trẻ con trong cậu bực tức.

"Baby, nói em nghe anh có thích không?" Cậu thầm thì bằng chất giọng thật trầm khàn, mỗi một câu là một cú thúc mạnh mẽ khiến Seokjin vặn vẹo, ngón chân cuộn lại vì khoái cảm. "Có thích không? Em sẽ chịch anh đến khi chỗ này lỏng ra, chịch anh đến khi anh rã rời giống như con búp bê vải, tóc anh sẽ dính bết vào trán và tinh dịch em chảy tràn hết cả lỗ nhỏ của anh. Cả người anh sẽ chỉ toàn là mùi của em, và không một thằng nào ngoài em có thể đụ anh sướng như vậy."

Seokjin quá choáng ngợp với cả những câu từ thô tục và những cú thúc ngọt ngào đến từ chàng trai mà mình thương nhớ, anh rên hừ hừ như con nghiện trong cơn phê thuốc, mông đảo loạn theo chuyển động của người bên trên. NamJoon nào có chịu để yên cho anh tự mình thỏa mãn, cậu đánh một phát vào mông anh và thúc thêm cú sâu hơn hẳn. Trong sự ngỡ ngàng, Seokjin run run cả người rồi bắn ra khắp ga giường.

NamJoon thở dài, cậu ngừng một chút cho Seokjin lấy lại bình tĩnh vì anh vẫn còn đang co giật từ cơn cực khoái khi nãy. "Em còn chưa vào hết cơ mà."

"Joonie..." Seokjin khóc, anh quá sung sướng đến mức không thể ngăn được nước mắt sinh lý chảy ra. Chàng trai trẻ vuốt ve dọc sống lưng anh như an ủi, hôn thật nhẹ nhàng lên trên trán, trên hai vai và cả trên tóc anh.

"Baby đã bắn trước mà không đợi em." Cậu lấy lại tinh thần. "Như vậy có ngoan không?"

"Anh xin lỗi." Seokjin trả lời, anh rũ mắt tội nghiệp. "Joonie à, anh muốn nữa."

NamJoon đánh một cái chát lên trên má mông còn lại của Seokjin.

"Banh mông ra."

Seokjin run bắn, anh vòng hai tay ra sau tách hai má mông để NamJoon nhét vào sâu hơn. Nhưng đợi mãi mà cậu chẳng chịu chuyển động gì, trong khi vật nhỏ bên dưới của anh lại phấn khởi ngẩng dậy được một lúc rồi.

"Baby xin lỗi Joonie vì đã hư, Joonie đừng giận Baby mà." Seokjin nỉ non, mặc dù nghe giọng anh bình thản nhưng màu đỏ chín trên vành tai đã tố cáo anh. Anh không biết liệu mình còn có thể xấu hổ hơn được nữa hay không khi anh tự động nhấp trên dương vật của cậu nhóc kém tuổi mình.

Và chỉ giây tiếp theo thôi, Seokjin biết NamJoon thực sự không nói đùa. Động tác thô bạo của cậu làm Seokjin cảm tưởng như mình thực sự biến thành món đồ chơi tình dục bị cậu phá hỏng, nhưng bụng dưới không thôi co thắt một cách sung sướng khi những đường gân trên dương vật NamJoon khảm vào bên trong vách tường của mình.

"Ah!" Anh trợn tròn mắt khi đầu nấm vừa khéo nghiến qua điểm nhạy cảm của mình, NamJoon cũng để ý đến sự biến đổi của anh mà tập trung bắt nạt nơi đó. Con hàng của cậu ấy lại to thêm một vòng nữa, căng đầy như muốn đóng khít bên trong anh.

"Joonie, xin em...chậm một chút. Chậm...chậm, anh không chịu nổi." Tiếng va đập bành bạch vang vọng cả căn phòng của họ, lỗ nhỏ bị cậu chịch tới mức chín rục, không còn sức mà siết lấy cậu như lúc mới đầu nữa.

"Đợi em, em sắp đến rồi." NamJoon mút vành tai của Seokjin, cậu thề là mình đang sống những giây phút tuyệt vời nhất trong cuộc đời. "Anh muốn em bắn ở đâu?"

"Bên trong anh. Cho anh tinh dịch của em đi."

NamJoon thúc thêm vài chục phát nữa cho đến khi cậu rót đầy lỗ nhỏ của Seokjin đến nỗi nó tràn cả ra bên ngoài. Anh cũng ra cùng lúc với cậu, cả người run rẩy dữ dội và khóc thét lên trước cảm giác bị lấp kín bên trong, lỗ nhỏ cố gắng nuốt cho bằng hết số hạt giống mà cậu đã tưới vào bên trong mình.

Người nhỏ tuổi hơn giữ nguyên bên trong và ôm lấy Seokjin rồi nằm ngửa ra, để anh đè lên trên người mình. Cặp mông tròn trịa của anh cạ vào đám lông ngứa ngáy nên di chuyển liên tục, khiến NamJoon phải nắm eo giữ anh nằm im. Tiếng thở đều đều của Seokjin làm cậu nhầm tưởng anh đã thiếp đi vì mệt mỏi cho đến khi anh chống tay trên người cậu để nhổm dậy, cặp mông hư đốn tiếp tục nhấp nhô lên xuống người anh em của mình.

NamJoon chẳng còn cách nào khác là "chữa" cho Seokjin đến khi anh thỏa mãn và tan nát như một con búp bê tình dục bị sử dụng quá độ. Người anh đầy dấu hôn, hai cánh mông đỏ ửng và tinh dịch cả hai trộn lẫn dính đầy trên cơ thể, lỗ nhỏ nát tươm như đóa hoa nở quá độ, mép lỗ mất khả năng ngậm lấy tinh dịch mà để nó chảy tràn ra ngoài.

Suốt những ngày sau đó, mối quan hệ của họ chuyển sang giai đoạn hoàn toàn mới. Seokjin có thể coi là khỏi bệnh, nhưng cái cách mà anh trở nên khao khát và nứng lên mỗi khi nhìn thấy Seokjin thì còn vô vọng hơn trước đây. Và NamJoon cũng rất vui lòng để anh nhào lên dương vật mình khi đang xem TV, khi đang ăn hay thậm chí là khi đang thu âm một track mới. Tiếng thở dốc trong phần beat sẽ mãi mãi là một bí mật mà chỉ NamJoon mới biết.

Nhưng cậu sẽ thành thật, rằng không phải chỉ Seokjin mới là người sử dụng liệu pháp này quá liều.


-END-


Chúc mọi người ngủ ngon mai còn đi làm đi học. Mình thì nghỉ sáng mai hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top