Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản doanh Nocturne nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh, điều kiện môi trường sống xung quanh đặc biệt hợp với tên Bản doanh. Louis không rõ lắm lúc quy hoạch xây dựng Tổng bộ Không - Thời gian nghĩ cái rắm gì nữa mà chọn cái chỗ đất hoang chim không thể ỉa này để xây Bản doanh.

Cậu liếc nhìn rừng cây khô xơ xác tiêu điều, lại nghe thấy tiếng quạ kêu oang oác chói tai. Louis nhìn về phía căn dinh thự to lớn nửa lai tây nhìn chẳng khác gì nhà ma ở cuối con đường mòn dẫn vào rừng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện quay lưng đi luôn.

Konnosuke dường như phát hiện ra Louis định chuồn, vội vàng níu lấy ống quần cậu giải thích:

"Đừng! Đừng đi! Nhìn bề ngoài thấy gớm vậy thôi chứ bên nội thất bên trong ngon lắm đó!"

"Nhìn tao giống người thiếu tiền mua nội thất à?" Louis lạnh lùng nhìn nó.

"Hu hu tôi không có ý đó mà! Ngài đừng đi mà!! Mạng người, mạng người đó!!"

"Tư bản quan tâm đến mạng người? Mày đang kể chuyện cười đấy à."

"Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ mà ngài Louis!!!"

"Không cứu, tao xây cho mày gấp đôi, buông quần tao ra!"

"Hu hu hu hu!!"

Konnosuke còn chưa kịp lải nhải thêm để níu kéo thì đã bị nắm cổ lôi đi. Nó nhìn sang Kasen đang nhìn nó với ánh mắt bất thiện, lặng thầm nuốt nước miếng một cái.

Sao mấy vị Kasen Kanesada này, người này còn đáng sợ hơn người kia vậy? - Nó thầm nghĩ.

Kasen nhìn Louis đưa tay bứt lông đuôi Konnosuke, bộ dáng hoàn toàn không có ý định rời đi thì thở dài. Anh ném con cáo lắm mồm cho Shizukagata, Shizukagata lại ném cho Yagen. Yagen bĩu môi ném cho Taikogane, cậu nhóc chụp lấy con cáo liền ném chuyền sang cho Gotou. Gotou nhét Konnosuke cho Shinano, Shinao vừa định vứt cáo thì Konnosuke đã bấu vuốt lên quần áo cậu nhóc, kéo cách nào cũng không được đành phải ôm theo luôn.

"Cậu chủ, ngài thật sự muốn nhận chuyện này hả? Ngài đâu phải không biết Bản doanh kia bị gì!" Kasen tiến lên khuyên nhủ.

"Biết rồi, chẳng sao cả. Giải quyết không được thì coi như đi chơi. nhìn qua một lần cho biết." Louis thờ ơ đáp.

"Bản doanh ám đọa không phải khu vui chơi!"

"Giờ thì phải." Louis đáp. Cậu nhìn quanh, nhặt một cành cây khô to bằng hai đốt tay lên, tùy tiện đo một chút rồi dùng chân đạp gãy phần thừa đi, biến nhành cây khô thành gậy baton, thản nhiên chống cây đi thẳng một mạch về trước.

Sáu kiếm trai nhìn nhau, đành nén lại tiếng thở dài vội vàng đuổi theo.

Ám đọa(*). Bản doanh ám đọa. Những từ này đại diện cho thứ bị xa lánh và chán ghét nhiều nhất trong giới Thẩm Thần Giả. Louis cũng là lần đầu tiếp xúc với thuật ngữ này, tất thảy đều nhờ đao kiếm nam sĩ cùng Konnosuke tranh nhau mỗi người một ý giảng giải cho cậu.

Đơn giản mà nói, một Bản doanh bình thường là một Bản doanh có Thẩm Thần Giả, có linh lực truyền xuống để duy trì các đao kiếm nam sĩ. Trái lại với nó, Bản doanh ám đọa là Bản doanh không có Thẩm Thần Giả, đồng nghĩa với việc cũng không có linh lực truyền xuống cho đao kiếm nam sĩ. Những kiểu bản doanh này vốn ban đầu cũng có chủ nhưng sau đó có thể do nhiều vấn đề xảy ra mà Thẩm Thần Giả không còn nữa, lâu ngày dưới sự thiếu thốn linh lực, bầu không khí tiêu cực và đau khổ sẽ dần bao phủ Bản doanh gây ra ám đọa.

Đối với Bản doanh ám đọa, phương pháp giải quyết thường được Tổng bộ ra là tuyển một Thẩm Thần Giả mới đến để đảm nhiệm những Bản doanh này. Đối với những Bản doanh ám đọa vẫn chưa có chủ, Tổng bộ sẽ đưa những đao kiếm nam sĩ bị ảnh hưởng quá sâu bởi ám đọa vào tẩy đao trì, tiến hành thanh lọc tạm thời để duy trì tình trạng ổn định mong manh cho những Bản doanh ấy.

Louis vẫn còn nhớ những lời Konnosuke đã nói, rằng Bản doanh này khá đặc biệt.

"Đao kiếm nam sĩ bên trong dù chịu ảnh hưởng nặng hay nhẹ bởi ám đọa cũng không đồng ý sự giúp đỡ và can thiệp của Tổng bộ. Bọn họ phản kháng tương đối kịch liệt nên đến giờ Tổng bộ vẫn chưa thi hành được bất kì phương án hỗ trợ nào nên tình trạng của Bản doanh này vẫn luôn rất tệ."

Lúc đó Louis nghĩ, có thể tệ đến đâu chứ?

Giờ thì cậu biết rồi.

Louis nhìn cửa lớn Bản doanh đã mục nát tiêu điều, cả bảng tên treo trên cửa cũng xiêu vẹo, mấy chữ Nocturne đã mờ đến độ chỉ nhìn được mấy chữ "N t rne" nhịn không được cau mày. Cậu quơ cành cây trong tay, trực tiếp đánh rớt bảng tên.

Bản doanh này nằm ở địa thế cao hơn hẳn so với xung quanh. Đứng từ đây, Louis nhìn thấy bên bìa rừng có một hồ nước, trên mặt hồ còn có mấy con thiên nga đang đang đạp nước, cũng miễn cưỡng coi như là cảnh đẹp hiếm có của chốn âm u này.

"Swan Lake..." Louis lẩm bẩm.

"Ngài nói gì cơ?" Kasen nghe không rõ hỏi lại. Louis lắc đầu.

Louis nhìn về phía ổ khóa cũ kĩ. Cái ổ khóa này không biết đã bao nhiêu năm tuổi rồi nữa, nhìn tưởng chừng chỉ cần đập một phát là rớt khóa đình công luôn. Chưa đợi Louis giơ gậy lên đập thử, Konnosuke đã nhảy chồm lên dùng đệm thịt chạm vào ổ khóa. Ổ khóa phát sáng rồi rồi xuống, cửa Bản doanh mở ra.

Cả nhóm bước vào trong, lấy Louis dẫn đầu. Louis nhìn quanh một vòng, nhịn không được tặc lưỡi một cái. Bên ngoài nhìn như nhà ma, bên trong còn đỉnh hơn, trông chẳng khác gì nhà hoang chết chủ.

Cây cảnh héo úa, hòn non bộ đục ngầu dính đầu rêu xanh. Từ mái ngói đến hiên nhà đều toát lên một vẻ cũ kĩ mục nát, Bản doanh này không cần ám đọa cũng đã đủ tuyệt vọng rồi.

"À, Thẩm Thần Giả này, tôi quên mất phải nói với ngài điều này."

Louis xoay người lại. Bất giác, không rõ là từ lúc nào Konnosuke đã tách đoàn. Nó lặng lẽ đứng bên ngoài Bản doanh, đôi mắt cao tròn xoe nhìn thẳng vào Louis.

"Không phải lúc trước tôi có nói với ngài về chuyện Bản doanh ám đọa này khá đặc biệt sao, lúc tôi vẫn chưa nói hết."

"Thẩm Thần Giả của Bản doanh này là một tên biến thái xấu xa, lại còn che giấu rất kĩ, đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra rồi Tổng bộ mới phát hiện ra được bộ mặt thật của gã. Trong khoảng thời gian hắn đương nhiệm đã giày vò các đao kiếm nam sĩ ở đây không ít, hậu quả để lại cũng lớn vô cùng. Đã có bảy thanh kiếm vỡ nát, lần lượt là Shizukagata, Gotou Toushirou, Taikogane Sadamune, Shinano Toushiro, Kasen Kanesada và Yagen Toushirou."

"Vì lẽ đó, các đao kiếm nam sĩ đã nổi dậy. Họ phản kháng bằng tất thảy sức mạnh, đến cuối cùng đã đổi lại được kết quả mà không ai ngờ đến được."

"Họ giết được Thẩm Thần Giả."

Konnosuke vừa dứt lời, cửa lớn Bản doanh đóng sầm lại. Sắc mặt các đao kiếm nam sĩ khó coi vô cùng. Shizukagata rút bản thể ra, chém thẳng về phía cánh cửa gỗ cũ nát. Cánh cửa gỗ tuy nhìn qua tưởng chừng có thể một chân đạp đổ lại vô cùng vững chắc, dù có đánh có chém thế nào cũng không lay động được. Louis quan sát một hồi, thấy cánh cửa không hề hấn gì thì liền biết điều nhận mệnh.

"Bỏ đi, đừng phí sức nữa." Cậu nói.

"Nhưng–"

"Thay vì chém cửa anh nên lại đây thủ trước mặt tôi đi thì hơn." Louis nói. Kasen nghe thấy thế thì giật mình. Anh nhìn về phía Bản doanh, phát hiện có vài tầm mắt dò xét đang hướng về phía họ.

Sáu đao kiếm nam sĩ lập tức dời sự chú ý của mình khỏi cánh cửa kia, dàn trận vây quanh Louis, bảo vệ chặt chẽ cậu.

"Cậu chủ, chúng tôi bọc hậu, ngài thử leo tường ra xem." Taikogane nói.

Louis nhịn không được thở dài một tiếng. Cậu vỗ đầu ông cụ trông còn nhỏ mình một cái:

"Bỏ đi, chạy không thoát đâu. Con cáo kia vốn từ đầu đã tính kế chúng ta rồi."

"Ý ngài là gì?" Yagen nhíu mày.

"Khi nãy không nghe nó nói sao, việc xử lý Bản doanh ám đọa sẽ có người chuyên nghiệp được chọn để làm. Tôi đoán những người được chọn hẳn phải đạt một tiêu chí gì đó mới được nhận cái việc gánh thì nặng mà đường thì xa này. Cũng theo lời Konnosuke nói, thời gian ám đọa của Bản doanh này cũng đã lâu rồi, hẳn là trước khi tôi làm Thẩm Thần Giả đã có nhưng lúc Konnosuke bắt tôi đến, giao vào tay tôi chính là một Bản doanh mới tinh, không phải Bản doanh ám đọa, đủ hiểu thực lực của tôi không đủ cũng như không phù hợp để nhận cái việc này." Louis giải thích.

"Mẹ kiếp, lần sau tôi gặp được con cáo chết tiệt đó, tôi nhất định phải bầm thây nó!" Kasen tức giận bảo.

Louis có lẽ hơi giật mình với những lời này của Kasen, chỉ thấy cậu nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt còn hiện rõ vẻ khó tin.

"Trông tôi không giống người sẽ nói những lời này à?" Kasen mỉm cười hỏi cậu.

"Ừ. Nhìn anh rất văn nhã, không nghĩ tới cũng sẽ nói mấy chuyện chém giết tục tằn này." Louis nhướng mày đáp lời anh.

"Nhưng cậu chủ ơi, nếu Konnosuke đã biết ngài không lo được thì sao lại kéo ngài vào vụ này?" Gotou thắc mắc.

"Còn vì sao nữa, không trâu bắt chó đi cày thôi. Bản doanh này thành ra thế này hẳn là do chẳng ai nhận nổi cái kèo này, chẳng ai đến thì đành kiếm người khác bù vào thôi. Cũng không sợ tôi chữa ngựa lành thành ngựa què."

"Họ thì lành cái nỗi gì, cùng lắm thì ngài chữa ngựa què thành ngựa chết thôi." Yagen nhướng mày đáp.

Louis nhếch môi cười.

"Vậy chúng ta có tiến vào không ạ?" Shinano hỏi.

"Vào thôi. Sớm muộn gì cũng phải vào, cũng không thể đứng cả đêm ở đây được. Hơn nữa trời đã sắp sáng rồi, tôi không đứng nắng được." Louis thản nhiên nói. Cậu vứt cây gậy trong tay đi, dưới sự bảo hộ của sáu đao kiếm nam sĩ, bước chân vào Bản doanh Nocturne.

.

Khác với sự cảnh giác cao độ của các kiếm trai, Louis lại rất thản nhiên. Cậu đi dọc hành lang, tiếng gỗ cót két vang lên theo từng bước chân càng khiến nơi này thêm phần âm u.

Louis nhớ lại một chút lời khi nãy Konnosuke nói, nhịn không được bật cười khiến các đao kiếm nam sĩ giật mình quay sang mình.

Vậy mà là nhà hoang chết chủ thật. - Cậu cảm thán.

"Căn phòng này không tệ lắm." Yagen lên tiếng. Louis không đợi những người còn lại bàn bạc đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Căn phòng này cũng giống như những thứ khác trong Bản doanh này vậy, cũ kĩ và thê lương. Tường đã ẩm đến mốc, mùi có hơi khó ngửi. Kasen nhăn mày, định bụng kéo Louis đi thì cậu đã lách mình đi vào, thản nhiên xếp bằng ngồi xuống.

"Căn phòng này đã lâu lắm không được sử dụng rồi, anh không cần lo nhiều thế đâu." Louis nói rồi trình bằng chứng luôn cho anh xem. Cậu quét ngón tay trên bàn, ngón tay dính một lớp bụi dày.

Mày Kasen càng nhăn chặt. Anh rút khăn tay ra, lau ngón tay Louis:

"Ngài đừng tùy tiện như thế! Nơi này rất nguy hiểm! Đao kiếm nam sĩ bị ảnh hưởng bởi ám đọa sẽ rất hung hăng, hơn nữa bọn họ còn có tiền án ra tay với chính chủ nhân của mình, ngài cẩn thận hơn một chút đi!"

Louis nhìn anh, mím môi suy nghĩ gì đó hồi lâu mới lên tiếng:

"Kasen, anh cảm thấy họ làm vậy là sai à?"

"Ý ngài là gì?"

"Việc giết chủ nhân ấy, anh cảm thấy họ làm vậy là sai à?"

Kasen im lặng không đáp nhưng từ thái độ của anh Louis đã hiểu.

"Tôi lại không cảm thấy họ sai đấy." Louis nhướng mày. "Đây không phải hệ quả tất yếu sao? Gã kia làm hại họ, họ phản kháng, đây là việc rất bình thường. Chẳng ai thích bị hành hạ ngược đãi cả. Tuy đao kiếm nam sĩ các anh luôn lấy việc bảo vệ Thẩm Thần Giả làm đầu nhưng cũng phải tùy trường hợp. Con giun xéo lắm cũng quằn, thỏ nóng nảy lên cũng sẽ cắn người, dựa vào đâu anh lại bắt họ nhẫn nhịn?"

"Ngài cũng cảm thấy họ làm vậy là đúng?" Kasen cắt ngang lời cậu, dùng thái độ không đồng ý hỏi.

"Ừm hửm, sao lại không?" Louis nhếch môi cười. "Tôi không thích chịu thiệt. Dám đánh tôi một cái, tôi nhất định phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần."

"Người quá hiền lành sẽ sống không lâu đâu. Thế kỷ nào rồi mà còn lấy nhân đức làm đầu, sống không thủ đoạn một chút thì khó sống lắm."

Nói tới đây Louis hơi ngừng lại. Cậu lia mắt nhìn sang các kiếm trai, thấy họ không có phản ứng quá kịch liệt thì mới nói tiếp:

"Nhưng cái này cũng còn tùy người. Có người sinh ra đã hợp với câu "Nhân chi sơ tính bản thiện", có người lại không như vậy. Còn phải tính đến cả hoàn cảnh nữa, giấy trắng là thứ dễ nhuộm đen nhất. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đã đen thì tẩy thế nào cũng không sạch nổi."

"Vậy ngài là tờ giấy ấy ư?" Kasen bỗng dưng hỏi.

Louis nhướng mi không đáp. Cậu xoa hai ngón tay, hồi lâu mới đáp:

"Tôi ấy à, không tin vào câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện"."

Nói rồi cậu im lặng không nói nữa. Nhưng thế là đủ rồi.

"...Chúng tôi đi tìm mấy cây nến đến." Kasen đứng dậy, giọng khàn hẳn đi.

"Shinano, em ở lại đi." Yagen nói. Shinano vừa định đứng dậy thì ngồi xuống.

Những người kia lần lượt nối đuôi nhau kia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Louis và Shinano.

Louis không thích nói chuyện, cũng chẳng có gì để nói, chỉ thẫn thờ ngắm ánh trăng ngoài hiên cửa. Shinano ngồi cạnh cứ bứt rứt mãi. Nhóc cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng lại không biết nói gì. Mãi một lúc sau nhóc mới dồn hết can đảm, níu góc áo Louis.

Louis chớp chớp mắt hồi thần, quay sang nhìn Shinano.

"Cậu chủ ơi, ngài ôm em được không?" Cậu nhóc bẽn lẽn hỏi.

Mặt Louis không chút biểu tình. Đối với câu hỏi này, chính bản thân cậu cũng không biết phải phản ứng lại như thế nào.

Shinano vẫn nhìn cậu với đôi mắt trông ngóng, Louis mím môi suy tư, rốt cuộc cũng không nghĩ ngợi nữa. Cậu vỗ đùi, ra ý Shinano leo lên. Shinao vốn chỉ mong được ôm một cái, không ngờ chủ nhân lại cho nhóc một bất ngờ lớn đến thế.

Shinano nhanh nhẹn chui vào lòng Louis ngồi, hí hửng lắc lư. Đoản đao rất nhẹ, trên đùi có thêm một người ngồi nhưng Louis lại chẳng hề cảm thấy nặng. Cậu mặc cho Shinano muốn làm gì thì làm, bản thân thì lại ngẩn người nghĩ ngợi.

Bỗng cậu liếc thấy một bóng người nép sau cánh cửa, ánh mắt lập tức sắc bén.

"Có chuyện thì vào nói, lén lút ở đó làm gì?" Louis híp mắt.

Bóng người kia đứng im hồi lâu rồi tiến vào phòng. Shinano vừa nhìn thấy người đã thảng thốt kêu lên:

"Hasebe??"

Louis liếc xuống nhìn cậu nhóc một cái rồi lại nhìn về người tên Hasebe kia. Hắn trong tiều tụy vô cùng, quanh người còn có làn khí đen không rõ là gì bám theo.

"Ngài...ngài là Thẩm Thần Giả tân nhiệm ư?" Hắn hỏi, ánh mắt dán chặt lên người Louis.

Louis nhướng mày. Cậu thấy trong đôi mắt kia nhìn cậu mang theo hi vọng mong được cứu rỗi, một thứ cậu rất ghét.

Chẳng ai có nghĩa vụ phải đi cứu rỗi người khác cả. Muốn cứu thì tự mà làm lấy.

Vậy nên cậu không hề ngần ngại phản bác: "Không phải."

Hasebe cắn môi, nắm tay nắm chặt gồ cả gân xanh lên. Shinano chui khỏi lòng Louis, cảnh giác nhìn hắn.

Bỗng Hasebe quỳ thụp xuống. Hắn cúi mình thật sâu, run rẩy khấu đầu với Louis. Giọng hắn khàn đặc, âm thanh cũng run run như chính hắn vậy:

"Làm ơn, chủ nhân, xin ngài hãy giúp chúng tôi!'

Shinano bên cạnh đã bị cảnh này dọa cho sững người. Louis lại khác, cậu hờ hững nhìn hắn.

Đến bây giờ Tổng bộ vẫn không giải quyết được cái Bản doanh này đủ hiểu đám đao kiếm nam sĩ ở đây cứng đầu và ngoan cố thế nào. Bây giờ khấu đầu với cậu, cái lễ lớn thế này chỉ sợ việc cần nhờ cũng không nhỏ đâu.

Vốn là không trâu bắt chó đi cày, còn chưa biết có thoát thân được hay không giờ lại muốn cậu vơ thêm việc vào mình? Không có cửa!

"Anh đừng quỳ lạy tôi, tôi không giúp được anh đâu." Louis nói. Cậu thấy Hasebe run lẩy bẩy, tấm lưng dường như cũng còng đi không ít. Khí đen vờn quanh hắn ngày càng dày đặc, xem ra ám đọa có liên quan đến tâm trạng của đao kiếm nam sĩ.

Nhưng những việc này không liên quan đến cậu.

"Đáng lẽ các người nên chấp nhận sự hỗ trợ từ phía chính phủ chứ không phải cứ cố thủ ru rú trong cái nhà hoang này. Sao, thế nào? Sau từng đó thời gian, vẫn cảm thấy mình làm đúng à? Thế giờ sống có tốt không hử?" Louis trào phúng không thương tiếc.

Hasebe quỳ ở đó, nước mắt nhịn không được trào ra rơi lộp bộp xuống tấm chiếu tatami. Hắn biết, hắn biết chứ, hắn biết là bọn hắn không nên làm vậy, bọn hắn sai rồi. Nhưng những đao kiếm nam sĩ khác, kể cả hắn của trước đây cũng vậy, luôn cố chấp tin rằng bọn hắn chả cần sự trợ giúp nào cả, không có Thẩm Thần Giả họ vẫn sẽ sống rất tốt.

Nhưng giết chủ nhân là việc gây nghiệp chướng nặng nề. Họ đã phải trả giá vì nó. Gã chết nhưng vẫn không buông tha họ, ám đọa vây quanh họ như con rắn độc lạnh lẽo, siết họ chết dần chết mòn. Nỗi căm hờn vốn đã nguôi ngoai lại trở mình lớn dậy không ngừng, họ bị chính thù hận che mờ lí trí dẫn đến tình thế thê lương ngày hôm nay.

Hasebe vẫn nhớ rất rõ khung cảnh ngày ấy. Trước khi lưỡi đao chém phăng đầu gã, gã đã cười rất to. Gã đã nguyền rủa bọn họ, gã muốn họ phải chết theo gã!

"Tao nguyền rủa chúng mày vĩnh viễn sống trong màn đêm giống tao! Ha ha ha ha!!"

Hasebe nhắm nghiền hai mắt.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình. Hasebe hé mắt ra. Hắn nhìn thấy một đôi giày trắng ở trước mặt.

"Nhìn mới thảm thương làm sao. Tôi cứ tưởng kiếm trai của Bản doanh đã khiến cho Tổng bộ phải vò đầu bứt tóc phải kiêu ngạo bướng bỉnh lắm, hóa ra cũng là người biết tiến biết lùi. Trông bộ dáng của anh tốt đấy, cũng biết lúc có việc cần cầu người phải bày ra bộ dạng gì."

Hasebe giật mình. Hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu thanh niên trước mặt, ánh mắt khó tin:

"Tôi chả vui sướng gì đâu. Dẫu tôi tự đánh giá bản thân mình không phải là người có giá trị đạo đức cao hay thích từ thiện gì nhưng dù sao cũng không đổ đốn tới nỗi thấy chết không cứu." Louis tặc lưỡi nói.

"C-Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều!!" Hasebe nức nở nói. Louis nhăn mặt giơ tay ra hiệu hắn ngừng lại.

"Muốn tôi giúp cái gì? Nói trước, mấy cái chuyện đao to búa lớn thì tôi đây không gánh."

"Không, không! Ngài cũng biết đó, đao kiếm nam sĩ chúng tôi đều bị ám đọa giày vò, trong đó có một kiếm trai bị nặng hơn hết thảy. Ám đọa chỉ có thể bị xoa dịu và loại trừ bằng linh lực của Thẩm Thần Giả hoặc tiến vào tẩy đao trì. Chúng tôi... ngài hẳn đã biết, việc tiến vào tẩy đao trì này phải càng sớm càng tốt nếu không sẽ không có hiệu quả, nhưng... Vậy nên tôi van nài ngài! Xin hãy giúp lấy y! Y đã sắp chịu không được rồi, nếu còn bị giày vò nữa sẽ vỡ nát mất!"

"Vỡ nát là có ý gì?" Từ này hơi mới, Louis khó hiểu nhìn sang Shinano.

"Có thể coi như là giống cái chết ấy ạ cậu chủ. Gốc của các đao kiếm nam sĩ chính là bản thể - hay chính là đao. Đao vỡ, chúng em sẽ chết." Shinano giải thích.

Louis cau mày. Xem ra cái công việc này còn rắc rối và phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều.

Hasebe vẫn quỳ ở đó, trông ngóng nhìn Louis. Louis nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận mình chưa đủ tàn ác, không đủ nhẫn tâm nhìn người ta chết mà không cứu.

"Dẫn đường đi." Louis đá đá cánh tay Hasebe. Cậu nói thêm: "Nhưng anh cũng đừng đặt nhiều kì vọng làm gì, chưa chắc tôi đã giúp được đâu."

"Vâng! Vâng! Ngàn vạn lần cảm ơn ngài!"

Hasebe nhanh chóng dẫn Louis cùng Shinano đến một căn phòng nằm ở một góc hành lang hẻo lánh. Louis đứng bên ngoài, ngần ngại không dám bước vào. Hasebe thấy thế thì cũng chỉ biết cười khổ, không dám hối thúc. Hắn thừa biết tình trạng của bạn mình đã tệ lắm rồi, thậm chí ám đọa của y còn có thể ảnh hưởng đến cả những thứ xung quanh, nếu không bọn hắn cũng sẽ không dời y đến nơi hẻo lánh này.

Loại khí đen ám đọa này Louis đã thấy qua trên người Hasebe, cậu đương nhiên sẽ không bất ngờ gì với nó nữa. Nhưng khi đứng trước căn phòng này, Louis nhịn không được mà hoảng hốt một phen.

Cả căn phòng này bị khí đen bao bọc, nhìn bằng mắt thường cũng thấy chúng rỉ qua khe cửa kia. Louis đưa tay muốn chạm vào khí đen, Shinano kinh hãi kéo tay cậu lại lại vô tình để khí đen chạm trúng, da thịt trắng hồng lập tức sạm đen đi, thậm chí còn có ý tứ muốn lan ra.

Shinano đau đớn kêu lên. Louis vội vàng nắm tay cậu nhóc, bối rối không biết phải làm sao. Cậu cũng chỉ mới chân ướt chân ráo làm Thẩm Thần Giả gì đó, gì mà dùng linh lực chữa trị ám đọa, cậu thật sự không biết làm!

Có lẽ Hasebe nhận ra được sự khó khăn của Louis, nhanh trí lên tiếng:

"Chủ nhân, ngài thả lỏng một chút, cảm nhận linh lực rồi truyền nó đi khắp người là được."

Louis: "???"

Mẹ kiếp nghe có khác gì mấy cái võ công trong tiểu thuyết kiếm hiệp không hả?!

"Không hiểu không hiểu! Nói tiếng người xem nào!" Louis nhìn thấy Shinano càng lúc càng khó chịu, khí đen cũng xu hướng lan lên trên, tâm trạng liền trở nên nóng nảy hơn.

Hasebe cũng bối rối không kém. Hắn không phải Thẩm Thần Giả, mấy câu khi nãy cũng chỉ là lúc trước nghe lỏm được Thẩm Thần Giả nhà khác nói thế nên thuật lại thôi, làm sao hắn biết được phương thức chính xác chứ!

Louis càng lúc càng gấp gáp. Cậu đứng ngồi không yên, tay chân bứt rứt không biết nên làm gì mới phải. Cậu cảm thấy máu nóng đang dồn hết lên não, tầm mắt cũng nhòe đi dần. Louis biết, bản thân lại phát bệnh rồi.

Cậu cắn răng mắng chửi một tiếng. Từ lúc dây vào mấy chuyện này căn bệnh khó lắm mới ổn định của cậu lại bắt đầu mất khống chết mà phát bệnh vô tội vạ. Hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc để cậu nổi điên!

Nghĩ đi Louis, nghĩ đi! Mày nên làm gì đây?!

"...Cậu chủ, em không sao đâu... Ngài đừng lo lắng..." Shinano gắng gượng nói, khí đen đã lan đến nửa gương mặt cậu nhóc khiến cậu nhóc đau đến run lẩy bẩy cả người.

"Không sao, không cần sợ. Tôi ở đây, sẽ không ai làm hại được em." Louis ôm lấy Shinano, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vỗ về cậu nhóc.

Shinano được ôm thì không run rẩy nữa, cũng không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không.

Hasebe nhìn thấy cảnh này thì nén không được một tiếng thở dài não nề. Xem ra vận mệnh của họ đến đây là hết rồi, có lẽ sẽ thật sự sẽ giống lời nguyền rủa của gã kia, vĩnh viễn sống trong màn đêm tăm tối.

Louis nhìn về phía làn khí đen kia bằng ánh mắt căm hờn. Cậu cười khẩy một tiếng, trực tiếp đưa tay về phía làn khí đen. Cậu thực sự muốn xem thứ này khiến mình chết thành cái kiểu gì đấy!

Hasebe giật mình muốn lao lên can ngăn nhưng rồi lại sững người dừng bước. Từ trên người Louis phát ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ hung hăng vô cùng, gặp khí đen lặp tức xét nát rồi cắn nuốt, chỉ trong một lát mà nó đã diệt sạch gần hết khí đen len lỏi bên ngoài phòng.

"Là linh lực! Là linh lực của ngài!" Hasebe mừng rỡ kêu lên.

Louis cũng sửng sốt trước cảnh tượng này. Shinano trong lòng bỗng kêu lên một tiếng, Louis vội vàng kiểm tra cậu nhóc. Chỉ thấy khí đen trên tay cậu nhóc dưới sự ảnh hưởng của thứ gọi là linh lực đã phai dần đi rồi biến mất, trả lại cánh tay trắng nõn cho Shinano.

"Hóa ra đây chính là cái gọi là linh lực ư?" Louis bàng hoàng nhìn chính mình. Ánh sáng đỏ đã ngừng hung hăng tràn ra như khi nãy mà ngoan ngoãn bao bọc quanh cậu giống như một lớp áo giáp, không để bất kì khí đen nào chạm tới cậu.

Louis cũng không hiểu vì sao mình tự nhiên lại kích hoạt được cái linh lực này nữa nhưng dường như chỉ cần dùng được một lần cậu đã nắm bắt được phương thức sử dụng thứ này.

Rất huyền ảo, rất phi khoa học, rất thách thức giá trị quan.

"Chủ nhân à, hay là ngài vào cứu người trước nhé?" Hasebe ngần ngừ lên tiếng.

"Tôi không phải chủ nhân của anh. Đây là làm phước thôi." Louis nhướng mày đáp.

Cậu dẫn Shinano đi vào, khí đen lập tức ùa đến muốn tấn công cả hai nhưng đều bị linh lực cắn nuốt sạch sẽ. Louis nhìn về phía nguồn toát ra khí đen. Một người đàn ông rất cao lớn nằm đó, do bị khí đen bao phủ nên chẳng thể nhìn rõ nổi ngũ quan nữa, xem ra tình trạng đã rất tồi tệ, cũng không biết còn cứu được hay không nữa.

"Phải rồi, khi nãy anh bảo đây là người bị nặng nhất. Vì sao?" Louis đột ngột hỏi khiến Hasebe không kịp trở tay. Hắn chỉ đành thành thực bẩm báo:

"Bởi vì y chính là người đã chém đầu cựu Thẩm Thần Giả."

Louis chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình đã biết. Hasebe có hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ vị Thẩm Thần Giả này là thản nhiên đến vậy.

Louis tìm một chỗ ngồi xuống. Linh lực đỏ trên người cậu chậm rãi vươn ra xâm nhập vào những luồng khí đen kia. Quá trình này rất chậm rãi nhưng hiệu quả ban đầu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khí đen bị tiêu hóa mất mấy phần, ngũ quan của người kia liền lộ ra.

Còn rất xinh đẹp. - Louis nghĩ.

Mí mắt cậu nặng trĩu, cả người bỗng trở nên nặng nề, sức lực giống như bị thứ gì đó rút dần đi.

Shinano nghe thấy âm gì đó nho nhỏ, giống như đang thều thào gọi gì đó. Cậu nhóc nghiêng đầu lắng tai nghe, chợt sững người quay phắt sang nhìn Louis.

"...Shinano.." Louis gọi, đôi mắt khép hờ, mi mắt run rẩy rung động.

"Cậu chủ! Cậu chủ, ngài làm sao vậy!" Shinano rối rít kiểm tra cơ thể Louis.

Louis giơ tay biểu hiện ý mình không sao. Cậu mệt mỏi dựa người vào cửa, lẩm bẩm nói:

"Tôi ngủ một lát, một lát thôi... Có chuyện gì thì đánh thức tôi dậy..."

Nói rồi Louis nhắm mắt lại, để bóng đêm bao phủ lấy tâm trí.










-------------------------------------------------------------------------------

Cái vụ ám đọa này thì ai từng đọc qua QT Touran thì sẽ rõ hơn =))) Cái này là Au của tôi nên cái "ám đọa" của tôi nó có thể sẽ khác với cái mà các bạn đọc được trong QT (chủ yếu là lâu quá tôi quên gần hết cmnr). Nma đừng lo, mọi người hiểu đại khái là được, dù sao nó cũng chỉ ở mỗi chương này =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top