Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vu vơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói rằng tôi đã vui hơn xưa, em có giận tôi không? Nếu nói rằng sáng nay tôi quên mất không nghĩ về em mà bỗng dưng nghĩ về bữa sáng....liệu em có giận tôi không? Hay nếu tôi bất chợt nhìn vào máy điện thoại có số của người khác....liệu em có giận tôi không? Jiroutachi em có giận tôi không? Tôi muốn hỏi em như vậy.
Tôi đã lâu lắm rồi không nghĩ cho mình, nhưng đến hôm nay, tôi nghĩ cho tôi nhiều hơn tôi đã từng làm,.....rất nhiều. Tôi thắc mắc trưa nay nên ăn ở đâu, thắc mắc chiều nay Kano có đến không, thắc mắc toà nhà bên cạnh đang mở buổi tiệc gì. Hay đúng hơn, tôi đang hưởng thụ cuộc sống mà tôi chẳng hề quen biết.
Tôi cầm máy điện thoại, nhấp vào tin nhắn, bấm một dãy tin dài gửi cho số không người nhận.

"Jiroutachi, hôm nay hơn 30 năm chờ đợi em....
.......
.......
...em có khoẻ không?
Anh rất khoẻ, có một người làm cho anh rất vui. Anh xin lỗi....
Jiroutachi, nếu như có ngày em xuất hiện, cứ nói với anh rằng em là Jiroutachi. Anh sẽ bỏ tất cả đi cùng em, còn bây giờ, anh xin lỗi." Tôi lặp lại lời xin lỗi, lạnh lùng nhìn màn hình ẩm hơi nước. Jiroutachi chắc chắn sẽ không giận tôi, nhưng tôi tự giận mình " trước kia em từng nói anh rất mạnh, bây giờ đây anh đang cố gắng để mạnh như em nói. Thứ rượu dành cho vua anh không đáng uống, vậy nên anh cố gắng để xứng đáng với nó. Cả em nữa, anh chưa từng xứng đáng với em, rốt cuộc bây giờ vẫn không thể xứng đáng. Anh không biết...không biết phải làm gì. Anh sẽ sống cuộc đời của anh, nhưng ngày ngày sẽ đến bên em gửi một đoá hoa. Đến hết đời này anh vẫn sẽ đến gửi em đoá hoa, tại vì Jiroutachi quan trọng hơn cả cuộc đời này của anh. Anh sẽ hết đau buồn, nhưng anh sẽ không bao giờ quên em, từ giờ kí ức về em sẽ chỉ là nhũng kí ức đẹp. Anh yêu em, cảm ơn em ngày ấy đã bảo vệ anh. Yên nghỉ....."

Tôi hạ máy, bước vội trên con đường ẩm ướt. Mùa này hoa đào đã nở, những cành non nhỏ bé cũng lấp ló khỏi mặt đất. Và những cành cổ thụ cằn cỗi vẫn vươn mình uể oải. Tôi dạo trên đường cũ, mòn và rộng, lối trải dài một quãng xa tít tắp. Về lại nhà Odachi, những cái gì đó lại nhen nhóm trong lòng, cảm giác dễ chịu yên bình hơn tất thảy. Tôi thắc mắc họ đã xây lại Odachi như thế nào. Có đẹp như những ngày xưa không? Có mang nét cổ kính thời Edo? Có ấm áp ngày đông lạnh, có thanh mát ngày hè nóng? Có còn dấu chân em không? Nắng của bình minh như thể chỉ chiếu xuống một con đồi, đỏ và sáng màu ấm áp. Giá mà những con chim hót lớn hơn một chút, đào rộ hơn một chút, có lẽ tôi đã không vội vàng đến vậy. Tôi ôm trong tay một đoá Violet, lốm đốm vài cọng của hoa sữa. Mùi hương dịu dàng tựa như giao thoa của mây và đường, tôi đã vội vã, tôi thừa nhận. Những cảnh đẹp trên đường không thể níu chân tôi về với em. Có một cụ già nào đó lật đật chạy qua các thềm cỏ, tôi mỉm cười với cụ, hỏi cụ giá mà tôi biết Jiroutachi ở đâu. Tôi chỉ nói đùa cợt một lời nhớ nhung nho nhỏ.

Giá tôi biết em ở đâu.

Bà già móm mém đáp lại nụ cười, một gương mặt tươi vui hệt cảnh xuân mới.

"Jiroutachi chờ ngài rất lâu"

Tôi gật đầu, cuộc hội thoại giữa chúng tôi là những lời nói dối.

"Tôi cũng chờ em ấy, ...rất lâu"

Bước chân tôi lại đi, đi rất nhanh không ngoảnh mặt lại. Có một hàng rào mới, rất đẹp, rất mới, rất chắc chắn. Tôi nắm lấy cái khoá, đẩy nó ra chậm chạp hưởng thụ tiếng cót két ngày xưa. Tôi đã về đến nơi rồi, trong tiếng thở câm lặng của thời gian trôi, tôi lại đặt chân được về nơi bắt đầu. Nếu ai hỏi cuộc đời bắt đầu từ đâu, tôi muốn trả lời rằng ở nơi có con số không này.

Không phải giết chóc, không phải chiến đấu, thực là cuộc sống xinh đẹp. Kineshi ngồi xuống ghế đá bên vườn cát, khẽ hát một bản đồng dao nào đó, hít hà không khí trong lành. Hàng rào bỗng rung lên một tiếng mạnh, làm Kineshi giật mình mà nhìn về phía nó. Một cô bé, hay cậu bé nào đó, đang bám lên hàng rào gỗ. Người đó giơ một tay vẫy chào hào hứng, nhảy cẫng lên muốn cho cô thấy sự hiện diện.

-Cô à~~ cô hát hay quá! Hát to lên đi, hát to nữa ấy!

Tôi bước lên thềm nhà, mùi gỗ mới thoang thoảng, tôi khẽ đọc lời bản đồng dao ngày trước. Nhịp sống chậm rãi lại bắt đầu.

"Giá tôi có một bông hoa
Tôi sẽ tặng cho người
Bông hoa đào
Bông hoa đào
Đôi mắt người như một trời hoa anh đào rực rỡ.
Tựa mây
Tựa sóng
Hoa đào
Hoa đào
Aishi.....Jiroutachi....* "

Lời tôi không trong trẻo được như Kineshi, nhưng là bằng sự cố gắng của con người níu kéo hồi ức. Tôi ngồi xuống thềm nhà, có một khay trà mới còn vương khói. Người đàn ông ngồi đó gật gù chào tôi, một vị khách tham quan thân thiện. Chúng tôi không nói gì suốt buổi sáng hôm ấy, chỉ ngồi và nhâm nhi những tách trà xanh thơm phức, im lặng hài hoà. Tôi ngồi lâu hơn ông ấy, tôi muốn biết khi về trưa nắng vàng sẽ phủ lên con đồi này mạnh mẽ thế nào. Gần về trưa, chỉ còn một mình tôi và khay trà, tôi bật dậy bước về căn phòng phía sau.
Tôi luôn tập kiếm trong sân, và tôi không để ý nhiều đến mọi thứ. Những ánh nắng rực rỡ hay những cây đào nở rộ, chúng chưa từng làm tôi để tâm một lần. Nhưng em - Jiroutachi, ngày ngày ngồi đây nhìn tôi, tôi có cái cảm giác như vững chắc hơn, thấu hiểu hơn, hay còn thêm những cảm xúc gì đó mà tôi không gọi được thành tiếng. Chừng ấy năm, thời gian trôi vụt qua tựa một tiếng thở, tôi vẫn ở ngoài sân đó, và em vẫn ở đây. Trong ngàn hoa đào tít tắp kia, có những khi tôi tự hỏi là em nhìn hoa hay nhìn tôi. Nhưng tôi nhận ra bất kể em nhìn ai, nhìn thứ gì, thì người nhìn lại em cũng là tôi.
Tôi ngạo mạn, tôi tự cao, tôi bội bạc, chừng ấy năm qua em vẫn ở đây. Em chải mái tóc dài của em, những sợi tím thâm trầm và lặng lẽ. Tôi đặt đoá hoa lên thềm, mỉm cười trước bia đá khắc tên em. Em có khoẻ không? Em có còn chờ tôi không? Tôi không biết, tôi chỉ mong em ngủ yên một giấc ngủ trải đầy hoa. Gió heo may, một làn mỏng, thổi qua cánh hoa, cũng thổi qua tóc tôi, còn thổi qua một mái tóc tím thâm trầm khác. Tôi để ý thấy Jidachi đứng nhìn tôi, cậu trai trẻ còn đang dang dở bước chân lên thềm. Trùng hợp? Nhưng rất đúng lúc. Tôi muốn mỉm cười thật lớn, muốn nói với em rằng con người này đã làm cho tôi sống vì mình một chút. Em có giận người ấy không? Gió heo may thổi, vớt vát, rồi lồng lộng, tôi nhìn cậu ta, gọi một tiếng nhạt.

"Jiroutachi..."

Người con trai nhìn tôi rất lâu, không dám nói, cậu ta ngạc nhiên, đúng vậy. Tôi nói tiếp, kèm một nụ cười mà tôi đã ấp ủ để dành cho em:

"....giới thiệu với cậu, đây là Jiroutachi"

Tôi có một giấc mơ đã ngủ yên từ lâu, nó cứ lặng lẽ đọng lại trong trí nhớ của tôi dai dẳng. Tôi chạm vào mái tóc em, còn em uốn cong đôi môi cười toả nắng. Những màu tím thâm trầm lại chảy dài qua kẽ tay tôi, và khi tôi đưa chiếc lược dọc theo dòng thâm trầm ấy, nắng cũng chảy theo, vắt ngang chiếc lược và rọi sắc tím mê hoặc phản chiếu qua đồng tử của tôi. Mái tóc ấy tôi đã ngắm không biết bao nhiêu lần, giờ vẫn nhớ, nhớ một nỗi nhớ da diết kéo theo quá khứ chứ không đơn thuần là tìm ra hình ảnh ấy trong kí ức. Giấc mơ của tôi đọng lại trên mái tóc của người con trai đang đứng nhìn ngây ngốc. Giá mà em nhìn thấy cậu ta, tôi sẽ nói với em rằng tôi xin lỗi vì bỏ màu tím của em lại mà đi theo một màu tím khác. Và có lẽ nếu em nghe được, đoá hoa violet trên mộ em sẽ đổi màu, vì em là độc nhất trên thế gian này và em chẳng muốn ai được giống như em. Còn tôi vẫn sẽ nhìn thấy em, không chạm được nhưng là trân trọng nó như một giấc mơ trong suốt màu thạch anh.
Là em nghe thấy tôi hay thiên nhiên vang vọng tiếng mà gió vẫn không ngừng vớt qua má tôi. Người con trai gật đầu, rất thận trọng, rất nghiêm trang đến mức đau khổ. Lưng cậu ta gập xuống, thành kính chào dòng chữ khắc trên bia và đoá violet

"Jiroutachi...yên nghỉ"

Tôi nở nụ cười, hỏi thầm dòng chữ ấy. "Em có muốn đổi màu không, có một người cũng mang màu tím của em"

Tôi chỉ hỏi vậy, nhưng tôi biết em sẽ chuyển xám. Đoá hoa nào cũng tàn lụi, rồi ngày nào kia những mạch diệp lục trên cánh hoa sẽ héo hắt cạn kiệt bước sang màu đen. Em có thích màu đen không? Có lẽ không. Tôi là kẻ mang màu đen u ám, là kẻ làm tắt mặt trời sự sống của em. Em sẽ không thích màu đen, bởi vậy ngày nào tôi cũng sẽ đến trả lại cho em một đoá Violet mới có màu thạch anh.

Người con trai vuốt ve cánh hoa tím trên mộ cỏ, tay đọng sũng nước sương. Còn tôi không nói gì, tại tâm hồn vốn đã quá lặng lẽ nơi đây rồi. Trong tiếng thở khe khẽ của một mạch thời gian nào đó, chúng tôi phí vạn phút cuộc đời chỉ để ngắm em và dòng chữ lạnh lùng tên em. Bia đá - hòn đá gì có thể làm tôi nhìn lâu đến vậy? Một dòng chữ, một bia mộ, một đoá hoa, tâm hồn tôi dừng nghẹn chậm hơn cả tiếng thở thời gian trong khoảnh khắc giao mùa. Có một con chim cất cánh bay và tôi nhớ em, có một bông hoa đang hé nở và tôi nhớ em, gió thổi và tôi nhớ em. Đứng ở đây, tôi nhớ em. Và con chim cứ bay và bông hoa cứ nở và gió cứ thổi, nhưng Người không trả em về bên hàng rào kia. Bước tiếp bước cuộc đời tức là trả lại em về cho Người, tôi đã từng không dám bước. Nhưng hôm nay tôi bước tiếp và bước rất nhanh, và tôi trả lại em cho Người, mong Người cho em những thứ mà tôi không thể cho em. Người đã tặng tôi đoá hoa, nhưng tôi không trân trọng. Hôm nay, đoá hoa ấy là của người.

Tôi và cậu thanh niên bước đi quanh khu vườn, sương mù chấm nhẹ nhàng lên da chúng tôi mát lạnh. Chúng tôi trò chuyện rất nhiều, về những thứ lằng nhằng cho đến đơn giản. Khi mà chân tay đã lạnh ngắt bởi khí trời thì câu chuyện vẫn li kì không kết. Em có nghe câu chuyện của chúng tôi không? Bởi tôi nghe thấy tiếng em âm ỉ qua những cành đào mỏng manh yếu ớt. Em có đang đi bên tôi? Em có đang ôm bó hoa tôi tặng? Hay em đã hoá màu tím nhạt nhoà vào cành hoa đào nào đó. Tôi không biết, tôi sống cùng hiện tại và em. Trái tim tôi ngừng níu kéo quá khứ một thời em ở đó, chỉ còn tôi, em, và người con trai dạo trên con đường tạo bởi hiện tại. Chúng tôi nhìn thấy "cây thần" cổ thụ cao lớn lung linh giấy cầu. Cầu may, cầu an, cầu phận, cầu duyên. Tôi với tay lật mở tờ giấy gần nhất, một tờ giấy cói đã cũ kĩ và xưa lắm rồi.

"Cầu an chi phận.
Giá như có ngày cậu bé chịu nhìn sang bên, ở đó có ai? Có biết không? Thanh bình và yên lặng lắm...
Cầu duyên hồng phận
Kogi đời nặng lòng, kiếp nặng tình, vạn kiếp nặng nghĩa.

-Dạ Minh Nguyệt -"

Tôi ngước mắt sang, cậu con trai buộc lên cành cây một mẩu giấy, xâu nó vào cành trong một cách thầm lặng. Người bỏ đi, bùa cầu vẫn để lại, người không nói, im lặng đến đau khổ, bùa vẫn rung tít trong gió se. Tôi lật mở tờ giấy thầm lặng cành trong đó, những nét viết quen thuộc lại xếp đều trên giấy trắng.

"Cầu
Giá như thế gian này, cầu gì đều được nấy, có lẽ tôi sẽ cầu.
Vốn dĩ khổ đau nhìn thấy tên mình bị Người nắm giữ, tôi đã biết mình mất đi tư cách rồi
...
Cầu an chi phận
Cầu phận nhân duyên
-Odachi-"

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top