Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 201: THẦN TIÊN PHÁ VỠ ĐỒNG LÔ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tượng thần kia mới từ mặt đất chậm rãi bò lên, ngọn núi thứ nhất lại tiến tới tấn công nó.

Tạ Liên nhớ đến Hoa Thành từng nói qua, trước đây hắn ở núi Đồng Lô bị ba ngọn núi to này truy đuổi dữ dội, đương nhiên không dám khinh thường, theo bản năng định bay lên trời trở mình nhảy qua đầu ngọn núi, nhưng y dù sao cũng chưa từng thử điều khiển pho tượng khổng lồ này làm động tác nào phức tạp như vậy, khó tránh khỏi luống cuống tay chân, không nhảy lên, trái lại còn bị đánh ngã lần thứ hai.

Rầm rầm, quả là trời rung đất chuyển. Tượng thần kia bị ném đến vùng phụ cận hoàng thành Ô Dung, đè bẹp một con phố, hơi cử động một chút chợt nghe một loạt tiếng "Rắc rắc rắc rắc", chính là âm thanh những phòng ốc hoa lệ trong cung điện bị tượng thần đập vụn. Giữa cơn nghiêng ngã chấn động, Tạ Liên suýt nữa bỏ cuộc, Hoa Thành nhưng lại vững vàng nắm lấy tay y, nói: "Đi theo đệ!"

Hắn khoác eo Tạ Liên, nhảy vài bước lên đỉnh đầu của tượng thần. Hóa ra, trên tiểu ngọc quan mà Hoa Quan Võ Thần dùng để buộc tóc, hình như có một bệ đài nhỏ, hai người nhảy lên ngọc quan đó, cuối cùng cũng có một chỗ ổn định để đặt chân, so với đứng trên đầu vai hay lòng bàn tay của tượng thần lại vững vàng hơn nhiều. Còn chưa kịp buông lỏng một hơi thở, núi quái đã trở lại, tượng thần đụng phải nó lảo đảo lui vài bước, hoàn hảo lần này Tạ Liên sớm đã phòng bị, không bị đẩy ngã, nhưng dưới chân lại đạp nát một dãy phòng ốc, Tạ Liên nhịn không được cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ thật tội lỗi. Điều khiển tượng thần rón rén chạy ra khỏi dãy nhà, Tạ Liên buồn bực nói: "Chúng nó sao lại đuổi theo đánh ta? Ta đã làm gì sao?"

Hoa Thành nói: "Cũng không phải đuổi theo mỗi ca ca, ai chúng nó cũng đuổi theo đánh, mà dáng vẻ hiện giờ của ca ca nhìn qua vô cùng khiến người khác chú ý."

Tạ Liên nói: "Một thứ lớn như vậy, đúng là rất khiến kẻ khác chú ý..."

Lời còn chưa dứt, ba ngọn núi đồng thời tấn công, bao vây tượng thần lại, không ngừng tạo áp lực cho pho tượng ở giữa chúng, dường như muốn nghiền nát nó ra. Tượng thần không thể động đậy, Tạ Liên cũng không thể động đậy, dốc toàn lực điều khiển pho tượng đẩy ba ngọn núi ra, nhưng không nhúc nhích được chút nào, chỉ sợ không thể chống lại được.

Y còn đang suy tư có biện pháp nào để thoát thân hay không, trong lúc vô tình lùi lại một bước, dựa vào lồng ngực của một ai đó. Vừa quay đầu lại, Hoa Thành đỡ lấy vai y, nói: "Cứ mạnh tay chiến đấu! Không thành vấn đề, tất cả bọn chúng đều không phải đối thủ của huynh. Trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản bước chân huynh!"

Lồng ngực của Hoa Thành tựa như hậu thuẫn kiên cố nhất cho y, bỗng nhiên trong lúc đó, lòng tin cùng quyết tâm của Tạ Liên tăng gấp trăm lần, toàn thân tràn đầy một dòng chảy thanh sạch, ra sức chưởng một kích -- cuối cùng phá tan vòng vây!

Rầm rầm, ba ngọn sơn quái miễn cưỡng bị đẩy lùi gần một dặm, đất đá bay mù trời, khói bụi cuồn cuộn. Có điều, chúng nó chỉ lùi lại một chút, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Hai tay Tạ Liên trong chớp mắt thay đổi pháp ấn năm sáu lần, nói: "Đừng, cản, đường, ta!"

Tượng thần kia bay lên trời, hai chân đạp lên đỉnh hai ngọn núi, đồng thời, đưa tay đặt lên chuôi kiếm ở bên hông-- rút kiếm!

Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, tượng thần kia đều hoàn thành vô cùng lưu loát, khí thế liền mạch, không có chút đình trệ nào, hoàn toàn không khác gì người thật. Được tăng thêm dũng khí, Tạ Liên quát lớn: "Ta chém...ơ trước khoan chém, đợi một tí?"

Y đã chuẩn bị sẵn sàng chém ra một kiếm đầy hoa lệ, nào ngờ vừa rút kiếm liền cảm thấy có chỗ không đúng. Nhìn lên phía trên, bỗng thấy thẹn thùng. Tượng thần quả thực có rút kiếm ra, có điều...trong tay nó chỉ có mỗi chuôi kiếm là thế nào?

Mũi kiếm đâu?

Vẻ mặt Tạ Liên đột nhiên trở nên lờ mờ, Hoa Thành đứng bên cạnh, hai ngón tay chống lên trán, nói: "...Ca ca, đệ quên nói cho huynh biết, mũi kiếm của pho tượng này, đệ không có khắc lên. Là lỗi của đệ."

"..."

Đó là chuyện hiển nhiên! Hoa Thành là dùng vách đá trong núi Đồng Lô dựng nên tượng này, tượng thần quần áo tầng tầng lớp lớp, bội kiếm bên hông đã bị ống tay áo che đi, chưa từng lộ ra ngoài, cho nên, chỉ khắc mỗi chuôi kiếm. Sau đó tượng thần được truyền pháp lực mà cử động được, bởi vì không có điêu khắc mũi kiếm, đương nhiên không thể xuất ra mũi kiếm được.

Hoa Thành hơi nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tính sai rồi. Vẫn chưa đủ tinh xảo, lần sau ta sẽ khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết."

"..." Tạ Liên thấy hắn nói nghiêm túc, vội nói: "Không không không, đã rất tinh xảo rồi. Thật đó!"

Tóm lại, không có mũi kiếm thì không có cách nào phá núi được. Vì vậy, Tạ Liên lập tức thay đổi chiến lược-- bỏ chạy!

Y nhanh chóng điều khiển tượng thần nhảy xuống từ đỉnh hai ngọn núi kia, ném chuôi kiếm bằng đá không cần dùng đến đi, nhanh chân tiếp tục chạy như điên. Hai người đứng tại ngọc quan trên đỉnh đầu tượng thần, cuồng phong gào thét trước mặt, tóc đen bạch y cùng hồng tụ* tung bay, dù sao cũng đang chạy trốn, hình ảnh cũng không hẳn đẹp đẽ gì. Một con bướm bạc bay đến bên tai Tạ Liên, bên trong truyền ra vài giọng nói, y vội vàng nghe được, nói: "Bên kia là Phong Tín cùng Mộ Tình? Còn có Vũ Sư Đại nhân và Bùi Tướng quân sao?"

*Hồng tụ: ống tay áo màu đỏ, không dịch thẳng ra cho nên hợp với chữ bạch y trước đó.

Quả nhiên, bướm bạc truyền đến giọng nói quen thuộc từ phía bên kia. Bùi Minh nói: "Ta nói, Thái tử điện hạ, ngươi hỏi chuyện cũng không cần phải lớn tiếng vậy chứ."

Tạ Liên nói: "A, xin lỗi, hiện tại ta đang có quá nhiều pháp lực, không khống chế được."

"..."

Tiếng Mộ Tình cũng truyền đến: "Cái gì? Ngươi nói ngươi có nhiều pháp lực? Ngươi?"

Tạ Liên nói: "Nhóm các người đã tụ họp lại rồi đúng không? Bây giờ đang ở đâu?"

Mộ Tình nói: "Bọn ta cùng Bùi Tướng quân, tiểu Bùi Tướng quân bọn họ đều tụ lại rồi, bây giờ tất cả mọi người đang ở trong khu rừng gần sông Ô Dung, chuẩn bị cùng nhau rút ra ngoài."

Giọng Phong Tín nói: "Ngươi bên kia thế nào rồi? Vừa rồi hình như bên phía Đồng Lô truyền đến dị động rất mạnh! Cần chúng ta quay lại hỗ trợ không?"

Tạ Liên vội nói: "Không cần! Các ngươi chờ ở chỗ đó được rồi, bọn ta lập tức đến đón các ngươi, gặp rồi hãy nói! A, bọn ta đến rồi!"

Trước mặt chính là sông Ô Dung đã khô cạn, tượng thần kia vượt qua khe rãnh, ngồi xổm xuống bên bìa rừng. Vừa đến, Tạ Liên đã thấy Phong Tín cùng Mộ Tình từ trong rừng đi ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như đang tìm ai đó. Nhưng bọn hắn nhìn sai hướng rồi, hơn nữa còn không định nhìn sang hướng cần nhìn, cho nên hoàn toàn từ đầu đến cuối đều không thấy Tạ Liên cùng Hoa Thành. Phong Tín quay sang bướm bạc nói: "Điện hạ ngươi còn chưa đến sao? Ngươi đang ở đâu?"

Tạ Liên khép hai tay lên miệng, trực tiếp hô thẳng xuống: "Ta đã tới rồi, phía trên, nhìn lên trên, trên đầu các ngươi nè!"

"..."

Hai người kia giờ mới nhận ra, có một cái bóng thật lớn đang bao phủ đỉnh đầu họ, đồng loạt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thế là, hai người bọn họ đồng thời nhìn thấy một "Tạ Liên" khổng lồ không gì sánh bằng, đang ngồi xổm bên bìa rừng, cúi đầu nhìn xuống bọn họ. Trên mặt lại mang dáng cười hiền lành y hệt Tạ Liên.

Hoa Thành lười nhác liếc mắt xuống bọn họ, ôm cánh tay đứng một bên, vẻ mặt miễn cưỡng. Tạ Liên lại với xuống không ngừng vẫy tay, nói: "Nhìn thấy không? Ở đây nè!"

Nhưng mà, vì "Tạ Liên" khổng lồ đập vào thị giác quá mạnh, khoảng thời gian đầu nhìn thấy nó, thực sự rất khó chú ý đến những thứ khác. Toàn bộ ánh nhìn của Mộ Tình hoàn toàn bị gương mặt kia chiếm cứ, lẩm bẩm nói: "...Ta sợ ta bị điên rồi đúng không..."

Hai mắt Phong Tín cũng bị bao chùm bởi gương mặt này, lẩm bẩm nói: "...Ta đệch, ta đệch, ta thực sự đệch mà, cái con mẹ gì đây?"

Tạ Liên: "Ách..."

Hoa Thành nhướn mày, dường như phải kiềm chế lắm mới không cười ha hả. Nói thật, thực sự chưa người nào được gặp qua tượng thần nào điêu khắc trông sống động như vậy, to đến như vậy. Trước đây tượng thần lớn nhất chính là của Quân Ngô, nhưng cùng lắm chỉ bằng phân nửa tượng thần này...

Phong Tín cùng Mộ Tình vô cùng chấn động, làm Tạ Liên phải hô thêm mấy tiếng nữa bọn họ mới chú ý đến bản tôn* của tượng thần đang ở chỗ nào. Những người khác cũng lục đục từ trong rừng đi ra, vừa ngẩng đầu, hầu như ai cũng bị tượng thần khổng lồ này làm sợ đến suýt vấp chân té. Tạ Liên dở khóc dở cười, đưa nắm tay của tượng thần xuống đất, mở lòng bàn tay ra, nói: "Núi lửa ở Đồng Lô bạo phát, chỉ sợ lửa sắp cháy đến chỗ này, còn có ba ngọn sơn quái không biết khi nào sẽ đuổi đến, mọi người đều lên đây đi, ta dẫn mọi người đi!"

*Bản tôn: bản gốc

Mọi người đều theo tay tượng thần đi lên trên, đều tự tìm vị trí đứng cho mình. Tạ Liên trên ngọc quan nghe được trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, quay đầu nhìn lại, khói đen cùng tro bụi kia đang nhanh chóng tràn đến, y thu tay tượng thần lại rồi lập tức đứng lên, tiếp tục nhanh chóng cất bước chạy.

Bùi Minh chờ mọi người tạm bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, Phong Tín cùng Mộ Tình nhưng trước sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Đại khái bởi vì gương mặt của bản tôn tượng thần này, từ thần thái đến thân hình bọn họ đều quá quen thuộc, cho nên phóng lớn lên nhiều lần như vậy khiến họ chấn động không hề nhẹ. Phong Tín đang đứng trên vai tượng thần vẫn chưa tin được: "Cái này ai làm vậy? Ai khắc? Ta cho đến bây giờ sao chưa từng thấy qua thứ này? Nghe cũng chưa nghe qua?"

Hoa Thành giả vờ cười nói: "Thứ ngươi chưa thấy qua còn nhiều lắm."

Tuy rằng không ai nói ra, nhưng hầu như mọi người, nhất là Phong Tín cùng Mộ Tình, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một đáp án:

Chính là người này làm!

Mộ Tình nói: "Thực không thể tin được...Làm sao ngươi khiến nó cử động được? Cái này cần bao nhiêu pháp lực? Ngươi đủ sao? Ngươi không phải hoàn toàn không có pháp lực sao?"

Lần này Hoa Thành trái lại không đáp, Tạ Liên nhìn hắn một cái, dùng nắm tay che miệng, ậm ừ nói: "Ách cái này sao..."

Bùi Minh nói: "Không có thì có thể mượn mà đúng không. Chuyện vô cùng đơn giản."

"Ha ha ha ha đúng vậy..."

Bọn yêu ma quỷ quái dọc đường thấy nham thạch nóng chảy đang chảy ngược đến, lửa cháy điên cuồng phun trào, cũng biết lớn chuyện rồi, nhìn thấy rất nhiều người đứng trên tượng thần kia, vội nói: "Chờ ta với!!!"

"Ta ta ta, ta nữa!"

"Mang theo bọn ta mang theo bọn ta!"

Hoa Thành liền nói: "Cút xuống." Một đám bướm bạc bay ra, hàn quang lấp lánh, một mảnh gào khóc thảm thiết. Dẫn Ngọc ôm Cốc Tử đang ngáy khò khò ở bên dưới nói: "Thành chủ! Thái tử điện hạ! Mới vừa rồi xác người rỗng cùng chuột ăn xác đột nhiên chuyển động dữ dội, giống như muốn chạy ra khỏi núi Đồng Lô vậy!"

Vũ Sư lại cưỡi trâu đen, tập trung nhìn lên trời, nói: "Thứ gì đó trong đám mây đen dường như cũng muốn bay ra ngoài."

Nói không hề sai. Thứ đang vùng vẫy trong mây đen, tất cả đều là oán linh, chúng nó khát cầu cơ thể người sống mới để nhập vào, trở thành dịch mặt người. Trong Đồng Lô không còn người sống, không phải yêu ma quỷ quái thì cũng là thần quan chúng nó không thể xâm nhập được, đương nhiên sẽ muốn bay ra ngoài. Hàng ngàn hàng vạn gương mặt vặn vẹo nối thành một đuôi khói đen thật dài, giống như xà trùng dị dạng đang lượn quanh bầu trời. Tay Tạ Liên hơi phát run, nhưng vẫn nói: "Núi Đồng Lô có kết giới, bên ngoài không thể vào, bên trong cũng không thể đi ra, những oán linh này tạm thời hẳn sẽ không ra được..."

Ai ngờ, lời còn chưa dứt, Hoa Thành bỗng nhiên nắm chặt tay y. Lòng Tạ Liên cũng căng thẳng theo, vội vàng nắm lấy hắn nói: "Thế nào? Có phải ta tiêu hao hơi quá đáng đúng không? Xin lỗi xin lỗi, đúng ra ta phải xài tiết kiệm một chút..."

Hoa Thành một tay che mắt phải, nói: "Không phải. Ca ca, huynh không cần lo lắng việc này, chỉ là kết giới của Đồng Lô đã bị phá."

Tạ Liên mơ màng nói: "Cái gì? Bị phá?" y mới vừa nói có kết giới không cần lo lắng, có cần phải như vậy không?

Hoa Thành nói: "Bị phá. Chỉ sợ do Bạch Vô Tướng mở ra. Mấy thứ kia muốn bay ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy