Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 207: HÔN QUỶ VƯƠNG VỜ GIẬN XIN THA THỨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"..."

Tuy rằng Hoa Thành chỉ nhìn lướt qua, nhưng Tạ Liên tin chắc hắn sẽ không tính sai.

Hắn thấp giọng nói xong, ngoại trừ Tạ Liên, bên ngoài không ai nghe được, Tạ Liên nhanh chóng nhìn quét qua một vòng.

Tất cả mọi người ở đây đều tay nắm tay, rốt cuộc là từ lúc nào lại nhiều hơn một người?

Có phải là Sư Thanh Huyền cùng bọn họ đếm sai rồi? Tạ Liên nói: "Các ngươi chắc chắn là có bao nhiêu đây người? Không tính sót?"

Sư Thanh Huyền nói một cách chắc chắn: "Không hề! Huynh không phải đã nói nhân số rất trọng yếu sao, cho nên ta đã tính nhiều lần, số bỏ cuộc giữa đường cũng trừ ra, là được 148 người. Thế nào? Có gì không đúng à?"

Lúc này tạm thời không tiện nói rõ, tùy tiện bại lộ chỉ dẫn đến hoảng loạn vô ích, cũng không thể bảo mọi người chỉ ra người bọn họ không quen biết, dù sao cũng có quá nhiều người, bọn họ ngay từ đầu cũng không quen biết hết tất cả. Vì vậy, Tạ Liên nói: "Không có, chỉ để xác nhận mà thôi."

Đám đạo sĩ bên kia càng không thể nào tính sai, nhân số toàn là người trong nhà Thiên Nhãn Khai sau này kéo đến. Mọi người còn không rõ môn hạ mà bản thân phái tới có bao nhiêu người sao?

Tạ Liên thấp giọng nói: "Thứ dư ra kia trà trộn vào lúc nào? Hắn muốn làm gì?"

Hoa Thành nói: "Hoặc là ngay từ đầu đã trà trộn vào, hoặc là trà trộn vào cùng nhóm đạo sĩ này. Hơn nữa, nhất định là người."

Chí ít nhất định không phải quỷ. Muốn tạo nên vòng tròn này thì tất cả phải là người sống, bằng không căn bản vô pháp nhốt chặt những oán linh này.

Hơn nữa, người này tựa hồ tạm thời không muốn bị bại lộ. Bởi vì nếu như hắn đã trà trộn vào cái vòng này, chỉ cần một mình hắn đột nhiên buông tay, xuất hiện lỗ hổng, trận thế bằng người này chắc chắn toàn quân bị diệt. Nhưng đến bây giờ vòng tròn vẫn ổn, rõ ràng là hắn vẫn đóng tốt vai "song sắt".

Vậy thì càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như người nọ cảm thấy sự tồn tại của mình đã bị phát hiện, ai cũng không biết được hắn sẽ quay đầu bỏ chạy hay không. Nói cách khác, hiện tại, bọn họ muốn tìm được người mà không bị phát giác, đồng thời không phá hư vòng tròn khi bắt được kẻ đó. Điểm này, thực sự rất khó.

Thế nhưng, Tạ Liên chốc lát sau liền có biện pháp. Y nói: "Tam Lang, tử linh điệp của đệ không phải có thể đuổi mà không giết chết những oán linh này sao? Ý ta là, bắt bọn nó đuổi theo phương hướng mà đệ chỉ định ấy?"

Hoa Thành lập tức hiểu y muốn làm cái gì, nói: "Có thể."

Nếu người này là chủ động gia nhập, như vậy, hắn nhất định không phải nhân vật đơn giản, hoàn toàn không sợ những oán linh này.

Như vậy, suy đoán ngược lại, nếu như Hoa Thành điều khiển đám tử linh điệp đuổi oán linh áp sát viền vòng tròn, chúng nó tất sẽ bị đuổi đến mức tán loạn khắp nơi, muốn lợi dụng lổ hổng chạy trốn. Hầu như mỗi một phàm nhân đều có thể trở thành lỗ hổng, chỉ có một người sẽ không.

Chính là người chủ động gia nhập kia!

Tạ Liên nói: "Thế nhưng, biện pháp này quá nguy hiểm, e rằng không cẩn thận sẽ làm những người khác sợ đến buông tay, vậy chính là lấy đá đập chân mình."

Hai người thảo luận một chút, Tạ Liên bỗng nhiên lên tiếng nói: "Mọi người cẩn thận! Oán linh đột nhiên mạnh lên! Nắm chặt không cần sợ!"

Thiên Nhãn Khai nói: "Cái gì! Đang yên đang lành sao lại đột nhiên mạnh lên?!"

Hoa Thành bất động tại chỗ, tử linh điệp thì đuổi theo đám oán linh chướng khí mù mịt đang điên cuồng bay nhảy trong vòng, người khác thấy không rõ lắm, nhưng những hòa thượng đạo sĩ kia lại có thể nhìn ra được chút đầu mối. Thiên Nhãn Khai cả giận nói: "Hoa Thành... chủ! Ngươi đây là muốn làm cái gì?!"

Hai người trong vòng căn bản không đếm xỉa tới bọn họ, chỉ tập trung quan sát. Quả nhiên, trong cả bầu trời tán loạn luồng khí màu đen, có một người, đám oán linh kia căn bản không tới gần, vì vậy phía trước hắn đột ngột trống ra một khoảng.

Chính là hắn!

Tạ Liên nhanh chóng bước lên trước, bắt lấy hai tay của người nọ, đồng thời nối tay của hai người đứng bên cạnh hắn lại với nhau, kéo cái người này từ trong vòng ra!

Đám người bên Thiên Nhãn Khai không ngừng rối loạn: "Chuyện gì xảy ra?!"

Hoa Thành không khách khí nói: "Không liên quan đến các ngươi." Lời còn chưa dứt, đã lắc mình đi tới bên cạnh Tạ Liên, đề phòng người nọ đột ngột gây khó dễ. Tạ Liên vững vàng chế trụ người nọ, xoay hắn lại, hai gương mặt trong nháy mắt đối diện nhau, Tạ Liên liền nuốt xuống chữ "Ai" vốn đã dâng đến đầu lưỡi, mở to hai mắt.

Nhìn gương mặt đó, y lẩm bẩm nói: "Quốc sư, thật sự là ngươi sao..."

Người nọ cũng nghẹn lời, một lát sau mới lẩm bẩm nói: "Thái tử điện hạ..."

Gương mặt này, lẽ ra hết sức quen thuộc, nhưng lại vạn phần xa lạ. Quốc sư trong ấn tượng của y phải ba mươi tuổi có lẻ, lại trầm ổn, áo choàng tung bay một dáng vẻ kiều ngạo, hơi dọa người. Nhưng người hiện tại ở trước mặt y, nhìn qua cũng chỉ có hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, so với y cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.

Cho dù lúc bên trong cơ thể của sơn quái tại Đồng Lô, nghe được giọng nói này, Tạ Liên vẫn không ngừng nghĩ xem có phải là nghe lầm hay không. Thậm chí Quân Ngô còn nói cho y biết sư phụ này của ngươi không đơn giản, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, y cũng nghĩ, có phải Đế Quân nghĩ sai rồi hay không. Thế nhưng, người trước mắt này, tuyệt đối sẽ không lầm, chính là sư phụ của y, đại quốc sư cuối cùng của Tiên Lạc - Mai Niệm Khanh!

Ba người giằng co trong vòng tròn hơn ba trăm người, không khí tựa hồ cũng ngưng trệ. Mà Mai Niệm Khanh phản ứng kịp, sau một khắc liền làm một việc khiến người khác không ngờ đến.

Thừa dịp Tạ Liên đang sửng sốt, hắn đột nhiên phản kích, nhào tới, dùng hai tay bóp cổ họng y!

Nhưng mà, Hoa Thành đang đứng ở bên cạnh, sao có thể để hắn thực hiện được? Hắn căn bản không cần xuất thủ, thân thể của Mai Niệm Khanh liền bay ra ngoài, ngã ở nơi cách đó mấy trượng. Đột nhiên xảy ra dị biến, mọi người đang chắp tay làm thành một vòng đều thất kinh: "Làm sao lại đánh nhau vậy?!"

"Làm cái gì vậy?!"

"Đánh ai đó?!"

Hoa Thành nói: "Ca ca! Ngươi không sao chứ?"

Tạ Liên nói: "Không có việc gì!" Trên thực tế thì nhìn qua quốc sư càng giống có việc gì hơn. Mai Niệm Khanh nhổ một ngụm máu, lảo đảo đứng lên, xông ra khỏi đoàn người. Sư Thanh Huyền thấy hắn vọt tới bên này, khẩn trương nói: "Ngươi muốn làm gì! Này ta cảnh cáo ngươi không được qua đây! Thái tử điện hạ, hắn muốn phá tan cái vòng này!"

Tạ Liên quát lên: "Quay lại!"

Nhược Da theo tiếng gọi bay ra! Nhưng trước khi nó quấn lên Mai Niệm Khanh, một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm ở phía trước người quốc sư, ngăn cản đường đi của hắn; ngay sau đó, bạch quang hiện trên bầu trời, vài quầng sáng chiếu nghiêng xuống. Theo quầng sáng kia, một võ giả giáp trắng từ trên trời giáng xuống, chặn lại đường lui của hắn!

Trước sau đều bị chặn lại, Mai Niệm Khanh không có chỗ để trốn, quay người lại, vừa lúc tiếp lấy Nhược Da đang đắc chí múa may loạn xạ, xoẹt xoẹt vài cái đã đem hắn trói gô lại, ngã xuống đất. Tạ Liên tiến lên một bước, nói: "Đế Quân? Tại sao ngươi lại đích thân đến đây?"

Quân Ngô đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị nói: "Đồng Lô bên kia tạm thời đã ổn định, sang bên ngươi nhìn xem tình hình như thế nào."

Tạ Liên nói: "Ngài làm sao mà ổn định được nó?"

Quân Ngô nói: "Thiết lập kết giới, tạm thời vây hãm ba ngọn sơn quái cùng những thứ không phải người kia lại."

Cái mà Tạ Liên quan tâm nhất cũng không phải là sơn quái hay bọn tiểu ma tiểu quỷ không quan trọng kia, nói: "...Bạch Vô Tướng đâu?"

Quân Ngô chậm rãi lắc đầu, nói: "Cũng không phát hiện hắn trong núi Đồng Lô. Sợ rằng đã sớm trốn đến chỗ khác."

Tạ Liên nhìn chung quanh một chút, một quầng sáng chói mù mắt người bao bọc vây quanh bọn họ, tách biệt bọn họ với hơn ba trăm người đang nắm tay bên ngoài, lúc này, mọi người bên ngoài quầng sáng không nhìn thấy bên trong đang xảy ra tình hình gì. Y lại nhìn trên mặt đất, quốc sư trở mình, nhìn thấy Quân Ngô, có lẽ là nhớ lại trận ác chiến trước đó, sắc mặt vừa sợ vừa giận, nhưng rất thức thời, giận mà không dám nói gì. Quân Ngô cũng hơi hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, chậm rãi nói: "Tiên Lạc quốc sư, đã lâu không gặp."

Hoa Thành ung dung đi tới, nhìn thoáng qua, nói: "Vị quốc sư này nhìn qua tay trói gà không chặt, ban đầu chạy trốn như thế nào?"

Quân Ngô nói: "Hắn không dựa vào bản thân mình chạy trốn, mà khi đó, bên cạnh hắn có ba người khác trợ giúp. Chính là ba vị quốc sư còn lại của Tiên Lạc."

Nghe đến đây, Tạ Liên thực sự không nhịn được, hỏi: "Quốc Sư ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mai Niệm Khanh sắc mặt âm trầm nhìn về phía Quân Ngô, hai tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, không biết là hận hắn tới làm loạn kế hoạch của mình, hay là hận hắn trước mặt Tạ Liên vạch trần ngọn nguồn của mình. Một lát sau, hắn mới thấp giọng nói: "Không phải ngươi đã đoán được sao, Thái tử điện hạ."

Một trong bốn vị hộ pháp thiên thần của Ô Dung thái tử!

Tạ Liên nói: "Ô Dung thái tử đâu? Hắn có phải là Bạch Vô Tướng không?"

Nghe vậy, Quân Ngô ngẩn ra, nói: "Tiên Lạc, Ô Dung thái tử là?"

Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, y còn chưa kịp nói cho Quân Ngô sự tình của Ô Dung quốc. Cuối cùng cũng bắt được quốc sư, Tạ Liên có rất nhiều chuyện muốn làm rõ, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nơi đây không thuận tiện xử lý, bèn nói: "Đế Quân, trở về Thượng Thiên Đình rồi hẵng nói."

Quân Ngô nói: "Cũng tốt." trầm ngâm chốc lát, lại nói, "Thế nhưng, phần lớn oán linh ở Đồng Lô đều bị truyền đến hoàng thành, không phải trong một chốc là có thể áp chế được, nếu là ta, cũng phải mất bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn toàn tinh lọc chúng nó."

Vậy chẳng lẽ bảy ngày sau đó mới có thể thẩm vấn quốc sư sao? Vậy đã quá muộn, lúc này tung tích của Bạch Vô Tướng vẫn còn chưa làm rõ! Tạ Liên đang nghĩ ngợi nên làm thế nào cho phải, lại nghe Hoa Thành một bên nói: "Nơi này giao cho ta. Huynh đi lên là được."

Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, Hoa Thành sớm đoán được y đang suy nghĩ gì, nói: "Lời khác cũng không cần nói. Ta ở nơi này chờ huynh. Ca ca nếu thật sự muốn cảm tạ ta thì tới tìm ta sớm một chút là được"

Quân Ngô nói: "Như vậy có được không?"

Tạ Liên nhoẻn miệng cười, nói: "Ừ, có thể."

Lúc này, quầng sáng bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh, một người từ bên ngoài xông vào, tập tà tập tễnh, nhảy từng bước, hô: "Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ ngươi ở bên trong làm gì vậy? Có ổn không?"

Là Sư Thanh Huyền. Hóa ra Quân Ngô lúc xuống đây thuận tay lôi theo một quầng sáng không cho người khác nhìn thấy, khiến cho người bên ngoài cũng không biết chuyện gì xảy ra, sợ gần chết, Sư Thanh Huyền xung phong nhận việc xông vào xem chuyện gì xảy ra. Nếu như là những người khác, nói không chừng sẽ bị ngăn lại, nhưng hắn trước đây từng làm Thần quan, màn sáng kia nhận biết hắn, không ngờ lại để hắn vào. Vừa tiến vào, hắn liền ngây người: "Đế Đế Đế Đế, Đế Quân? Ngươi làm sao... Tự mình xuống?!"

Quân Ngô thấy hắn, mỉm cười, nói: "Phong Sư đại nhân, biệt lai vô dạng."

"..."

Sư Thanh Huyền ngượng ngùng, có chút thẹn thùng là lạ. Dù sao, Quân Ngô không thể nào lại không biết, Sư Vô Độ đổi mệnh cho đệ đệ ruột thịt của mình, sự việc này sau khi bị bại lộ trên Thượng Thiên Đình, tất nhiên sẽ huyên náo một trời mưa gió. Lúc này lại gặp được thượng cấp, ngoại trừ xấu hổ chột dạ, thực sự không dám nghĩ thứ khác. Quân Ngô lại không nói gì với hắn, vẫn rất khách khí, cho hắn đủ thể hiện. Tạ Liên thu lại Nhược Da, Mai Niệm Khanh chậm rãi tự mình đứng lên. Sư Thanh Huyền ngượng ngùng xong, nghi ngờ nói: "Đây là ai? Hiện tại là tình huống gì?"

Mai Niệm Khanh nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: "Ngươi là Sư Thanh Huyền phải không?"

Sư Thanh Huyền sửng sốt, nói: "Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết tên của ta?" Quan trọng nhất là, làm sao thấy được cái bộ dạng cùng đức hạnh của hắn mà vẫn nhận ra được?

Mai Niệm Khanh hừ nói: "Tên gọi này của ngươi cũng không ai muốn giành."

Sư Thanh Huyền không hiểu chuyện gì: "Hả?"

Mai Niệm Khanh lại không nói gì nữa, tự giác đi theo Quân Ngô, trái lại nhìn rất thành thật, có lẽ biết hiện tại ở bên cạnh hắn không có ai giúp đỡ, mặc dù không bị trói, cũng vô pháp chạy trốn khỏi Quân Ngô.

Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, ta dẫn hắn lên trước. Ngươi lát nữa sẽ trở lại?"

Tạ Liên nói: "Vâng."

Quân Ngô gật đầu với y. Đợi hai người kia đi rồi, Tạ Liên quay qua Hoa Thành, còn chưa kịp lên tiếng, Hoa Thành đã nói: "Ca ca không cần phải lo lắng, chỉ là coi chừng giúp cái vòng này, để cho bọn họ đừng phạm lỗi mà thôi, không phí công gì đâu."

Sư Thanh Huyền cũng nói: "Thái tử điện hạ ngươi định đi lên trước sao? Đi đi đi đi, ta cũng sẽ trông cho, yên tâm đi!"

Tạ Liên gật đầu, nói: "Khổ cực cho các ngươi rồi."

Nếu là ngày trước, Hoa Thành chắc chắn sẽ trả lời các kiểu như "Không có gì", ai ngờ đâu lúc này đây, hắn lại ôm cánh tay, than thở: "Ai, đúng là thật cực khổ."

"..."

Tạ Liên vẫn cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì đó. Sư Thanh Huyền lại hồn nhiên không phát giác, phấn chấn bừng bừng nói: "Đúng vậy, sau này ngươi nhớ kỹ khao chúng ta một bữa là tốt rồi. Ta đề nghị mở một bữa tiệc ở tửu lâu ngon nhất hoàng thành, như thế nào? Ha ha ha..."

Hắn đang đinh ninh không quên cái vụ mở tiệc ở tửu lâu ngon nhất hoàng thành, Tạ Liên thầm nghĩ: "...Phong Sư đại nhân đừng nói nữa, hắn căn bản không có nghĩ như ngươi đâu..."

Hoa Thành lắc đầu, tiện tay nghịch hai bím tóc mang một hạt san hô đỏ đang trụy xuống, nhíu mày, nghe lại tựa như hời hợt nói: "Nếu như có ca ca ở bên người ngược lại sẽ tốt hơn. Nghĩ đến ca ca lại muốn lên trời, để ta một mình ở dưới này, ôi, ta càng cảm thấy cực khổ."

Sư Thanh Huyền rốt cục cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghĩ không thông, vẻ mặt tươi cười nói: "Huyết Vũ Thám Hoa ngươi thật là thú vị, ta nghe còn tưởng rằng ngươi nói Thái tử điện hạ phải về thượng thiên đình để ngươi tịch mịch ở lại, sao mà như mới cưới vậy ha ha ha..."

"..."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Ngươi không nghĩ sai, ý hắn không phải chính là có ý như này sao?"

Sư Thanh Huyền ngượng nở nụ cười nửa ngày, Tạ Liên thực sự nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, nói: "Phong Sư đại nhân à, ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài một chút được không?"

Sư Thanh Huyền: "? Vì sao?"

Tạ Liên không biết giải thích thế nào, nói: "Ngươi... Ngươi đi ra ngoài trước là được. Chúng ta chỉ từ biệt mà thôi."

Sư Thanh Huyền lúc này mới bồn chồn mà đi ra. Bên trong quầng sáng chỉ còn hai người bọn họ, không có người thứ ba, Tạ Liên xoay người lại. Hoa Thành vẫn nhướng một bên mày nhìn y, tựa hồ đang chờ xem y định nói cái gì, hoặc làm cái gì.

Vì vậy, Tạ Liên kiên định đem hai cánh tay cứng đờ đặt trên vai Hoa Thành, giữ bình tĩnh rồi chợt lướt đến, hôn lên má hắn một cái.

Hôn xong, y có tật giật mình mà quay đầu nhìn, không có ai, như vậy mới yên tâm. Ai ngờ, sau một khắc, eo bỗng nhiên căng thẳng, là Hoa Thành ôm y, nói: "Ca ca, huynh là đang hôn cho có lệ sao?"

Trong giọng nói của hắn mang vẻ bất mãn nửa thật nửa giả, Tạ Liên cả kinh, vội nói: "Không có!"

Hoa Thành nói: "Phải không? Thời điểm huynh tìm ta mượn pháp lực cũng không giống như vậy. Chẳng lẽ không cho mượn pháp lực, ta cũng chỉ có thể nhận lời từ biệt đến như vậy thôi sao?"

"..."

Nghĩ như vậy, Tạ Liên cảm thấy hình như rất không có thành ý. Sau giây lát, nhỏ giọng nói: "...Xin lỗi. Ta không phải ý đó."

Nói xin lỗi xong, y không ngờ lại thực sự càng nghĩ càng thấy không phải là ý đó, trong lòng chuông báo động reo mãnh liệt, không đợi Hoa Thành đáp lại, không nói hai lời, tự chủ động, nhảy lên liền ôm cổ Hoa Thành lướt đến. Lúc này, mạnh mẽ hôn lên chỗ Hoa Thành mong muốn.

Ai ngờ, đáng chết lại không chết, giọng Sư Thanh Huyền bỗng nhiên truyền đến: "Thái tử điện hạ, ta nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái, các ngươi nói từ biệt cũng không cần bảo ta đi ra mà? Ta chính là... Thái tử điện hạ? Đi nhanh như vậy sao?"

Tạ Liên lộn nhào chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy