Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 210: LOẠN TIÊN KINH (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên nói: "Cái...cái gì ngọt ngào?"

Hoa Thành hỏi ngược lại: "Huynh nói thử xem?"

Tạ Liên quả thực có thể tưởng tượng được, khi Hoa Thành hỏi câu này lông mày đang nhướn lên thế nào, khóe miệng đang cong lên làm sao, đang nói đến cái gì.

Hoa Thành lại nói: "Lại nói tiếp, ca ca vẫn còn nợ đệ không ít pháp lực chưa trả, đệ nhớ không lầm chứ?"

Tạ Liên cẩn thận nói: "Không lầm."

Hoa Thành nói: "Vậy ca ca đã nghĩ ra phải trả như thế nào chưa?"

"..." Tạ Liên nói, "Vẫn chưa..."

Hoa Thành dường như hơi thoáng cười, nói: "Huynh đã không nghĩ ra, vậy không bằng để đệ quyết định? Chờ chuyện này chấm dứt, nguy cấp đã qua, ca ca lại từ từ trả lại hết cho đệ, thế nào?"

Tạ Liên một bên tiếp chiêu của hắn, một bên có tật giật mình mà không ngừng nhìn Quân Ngô, lung tung nói: "À, ừ..."

Từng bước một dẫn dụ đến được bước này, chiếm được đáp án mình muốn, Hoa Thành rốt cuộc cũng thấy mỹ mãn, tạm thời buông tha y, nói: "Cho nên? Hiếm khi ca ca tìm dệ thông linh, rốt cuộc là vì cái gì?"

Quân Ngô nhìn chằm chằm Tạ Liên.

Hắn để cho Tạ Liên thông linh với Hoa Thành, chính là vì muốn ổn định Hoa Thành, khiến cho hắn không nhanh phát hiện ra tình huống khác thường này, thật thà chờ ở hạ giới, Tạ Liên đương nhiên biết hắn muốn nghe được câu trả lời thế nào, chậm rãi nói: "Thật ra, cũng không có gì, chỉ là sợ lên đây lâu quá đệ lại lo lắng."

Hoa Thành nói: "A, mới vừa rồi không phải chính ca ca đã nói sao? Huynh mới rời khỏi chưa đến một canh giờ, thế nào lại sợ ta lo lắng?"

Tạ Liên quả thực bị hắn quay đến chóng mặt, vừa khẩn trương lại có chút buồn cười. Bỗng nhiên, Hoa Thành nói: "Ta hiểu rồi."

Hơi thở Tạ Liên kiềm hãm lại, nói: "Đệ biết cái gì sao?"

Bên kia dường như có tiếng cười khẽ. Giây láy, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, chẳng lẽ huynh mới rời khỏi không bao lâu, đã nhớ đến đệ nhanh chóng như vậy?"

"..."

Nếu như nói trước đó còn có thể qua loa che giấu được, nhưng một câu này lại quá lộ liễu, bất kể thế nào cũng không có cách giả vờ bình thường được. Thấy Quân Ngô đang nghe đến từng chi tiết, mặt Tạ Liên vẫn cứ hơi hơi phát nhiệt, một lát sau, thấp giọng nói: "...Ừ."

Hoa Thành cũng trầm giọng nói: "Đệ cũng như vậy. Thật muốn bây giờ đi lên mang huynh đi."

Lòng Tạ Liên hơi ấm lên, đồng thời cũng treo lên cao, hai mắt nhìn về Quân Ngô.

Nếu Hoa Thành thật sự muốn đến Tiên Kinh, vậy việc này sẽ kết thúc như thế nào? Quân Ngô sẽ đối phó hắn như thế nào?

Tạ Liên đè nén lại tâm tình, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nói: "Vậy không được đâu. Thượng Thiên Đình hiện tại đã rất loạn rồi, đệ mà đến bọn họ e là đều bị hù sợ. Chờ một chút đi."

Hoa Thành lười nhác nói: "Biết rồi ca ca, đệ sẽ không lên hù bọn họ đâu. Đệ chán ghét đám người trên Tiên Kinh bị danh lợi làm mù mắt kia, hơn nữa còn phải trấn thủ giới nhân* này, đệ ngược lại ở chỗ này đợi ca ca trở về là được."

*Giới nhân: Kết giới làm từ người.

Tạ Liên cũng không biết nên thở dài hay đổ mồ hôi đây, nói: "Được. Ngoan ngoãn."

Hoa Thành nói: "Có điều, nếu như đệ ngoan, ca ca cũng không thể tay không trở về. Đệ muốn được thưởng."

Tạ Liên nói: "Nhất định, nhất định."

Hai người lại tùy tùy tiện tiện, nói thêm vài câu không rõ ràng không hiểu rõ, vương vấn không dứt được, không ngừng lặp đi lặp đi mới nói tạm biệt, lúc này mới kết thúc thông linh.

Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, Quân Ngô nói: "Xem ra, Tiên Lạc ở hạ giới thật đặc sắc nha."

Tạ Liên cũng không biết nên đáp cái gì. Hắn vỗ vỗ vai Tạ Liên, xoay người định rời khỏi Tiên Lạc Cung, Tạ Liên ở phía sau hắn kêu lên: "Đế Quân!"

Thân hình Quân Ngô dừng lại. Tạ Liên hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Là Đế Quân? Hay còn là ai khác."

Trước đây hoài nghi khả năng Quốc Sư cùng Bạch Vô Tướng có quan hệ, y cũng có chút khó lòng tiếp nhận rồi. Mà nếu như Quân Ngô cùng Bạch Vô Tướng có liên hệ, y càng cảm giác cả người đều bị lật nhào.

Quân Ngô, thế nhưng lại là Võ Thần Tam giới y bội phục nhất, hướng đến nhất.

Quân Ngô nhưng cũng không đáp lại y, đi thẳng ra cửa. Còn lại một mình Tạ Liên, một bên suy nghĩ kế sách ứng đối, một bên thân thể uể oái, đi đến hậu điện của Tiên Lạc Cung.

Tiên Lạc Cung tuy đã biến thành một lồng giam, nhưng cũng là một lồng giam hoa lệ, sau điện còn bố trí một bồn tắm bạch ngọc. Nhiều ngày như vậy cho đến nay, Tạ Liên đấu với Bạch Quỷ, tiến vào Đồng Lô, lăn lộn, đến tận bây giờ, cả thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi, dù sao trong phút chốc cũng không đi được bước tiếp theo, không bằng trước tiên tắm rửa cho mình thanh tỉnh trước đã.

Bỏ xuống quần áo, xuyên qua làn nước ấm áp, Tạ Liên dựa vào thành bồn bạch ngọc, không yên lòng sắp xếp lại y phục. Bỗng nhiên, từ trong y phục kia lăn ra hai vật nhỏ, vang lên âm hưởng thanh thúy. Tạ Liên tập trung nhìn lại, là hai hạt xí ngầu nhanh nhẹn đáng yêu.

Y cầm hai hạt xí ngầu trong lòng bàn tay, nhớ đến lời Hoa Thành nói với y: "Nếu như huynh muốn nhìn thấy ta, mặc kệ huynh ném được bao nhiêu điểm, huynh đều có thể nhìn thấy ta."

Kỳ thực, y thông linh với Hoa Thành, bên trong có nhiều chỗ vô cùng mất tự nhiên, có lẽ Hoa Thành sẽ phát giác ra. Thế nhưng, dù cho Hoa Thành có phát hiện ra chỗ không ổn, hắn cũng không có cách nào đến được đây. Bởi vì Tiên Kinh đã bị ngăn chặn, đều nằm dưới tay của Quân Ngô.

Tuy rằng biết rõ tình huống lúc này, dù có ném ra được hai cái sáu điểm đoán chừng cũng không thấy được Hoa Thành, nhưng Tạ Liên vẫn muốn thử một chút. Nhanh như chớp, xí ngầu bên cạnh bồn ngọc thạch lăn một vòng, vận may vẫn hỏng bét như trước, hai cái một điểm, cũng quả nhiên không có bất cứ động tĩnh gì.

Tạ Liên thở dài, xoay người trở lại, đang muốn đem mặt cùng toàn thân vùi vào trong nước, bỗng nhiên nghe được một giọng nói: "Ca ca."

Y thoáng cái bỗng nhiên đứng dậy, đem nước ào ào hắt văng ra: "Tam Lang?"

Không thể nào, thật sự đã triệu hồi được Hoa Thành đến sao?

Nhưng mà, nhìn ngó bốn phía, y lại không thấy bấy kỳ bóng người nào. Thế nhưng, âm thanh mới vừa rồi tuyệt đối không phải do y quá mong đợi mà sinh ra ảo giác. Tim Tạ Liên đập bang bang điên cuồng, lại nghe một âm thanh gọi: "Thái tử điện hạ!"

"..."

Tạ Liên giờ mới phát hiện, thanh âm kia, không ngờ lại từ trong miệng y vọng lại!

Đó chính là giọng của chính y, chỉ là trong bồn tắm bạch ngọc dày đặc hơi nóng cùng tiếng nước chảy ào ào nên nghe không rõ ràng mà thôi. Tạ Liên giật mình trong chốc lát, lúc này mới sáng tỏ - Di Hồn Đại Pháp!

Tạ Liên vừa mừng vừa sợ, nói: "Phong Sư đại nhân?!"

Từ trong miệng y lại phun ra lời nói không ngừng kích động của một người: "Không sai, chính là ta đây! Ha ha ha ha, không nghĩ đến sao! Bản Phong sư, à không, ta đây lại có pháp lực!!!"

Trước đây từng nói qua, Di Hồn Đại Pháp cũng không được dùng thường xuyên, hơn nữa vô cùng tiêu hao pháp lực, so với Thông Linh Thuật lại càng tà ma càng hiếm gặp, cho nên đạo trường kết giới bình thường đều sẽ không nghĩ đến việc ngăn trở loại pháp thuật này. Lúc đối phó với Bạch Thoại Chân Tiên, Sư Thanh Huyền cùng Tạ Liên đã dùng Di Hồn Đại Pháp lẫn nhau. Sau đó Sư Thanh Huyền mất hết pháp lực, cửa thi pháp của hắn với Tạ Liên cũng bị ngăn lại từ một phía, không nghĩ đến lúc này lại phát huy công dụng, Tạ Liên nói: "Thanh Huyền, Di Hồn Đại Pháp vô cùng tiêu hao pháp lực, ngươi sao có thể làm được?" Vừa dứt lời y mới kịp phản ứng, còn có thể lấy pháp lực từ chỗ nào nữa?

Quả nhiên, Sư Thanh Huyền nói: "Nói ra rất dài dòng! Ách mà cũng không dài. Vị Huyết Vũ Thám Hoa kia của ngươi cho ta ăn mấy viên kẹo quỷ đen thui, vô cùng thần kỳ! Sau khi ta ăn vào đột nhiên thần công tăng mạnh! Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, truyền lời không thành vấn đề. Có điều mùi vị vô cùng quái gở, phi phi phi!"

"..."

Tạ Liên nhịn không được nhớ lại kẹo quỷ mà Bùi Minh đã ăn, nghĩ đến kẹo quỷ trong tay Hoa Thành ắt hẳn phải có pháp lực vô cùng cao. Y nói: "Vừa rồi tiếng ca ca là ai gọi?"

Sư Thanh Huyền nói: "Ta đó!"

Tạ Liên dở khóc dở cười, nói: "Ngươi sao lại gọi như vậy? Ta còn tưởng là..."

Sư Thanh Huyền nói: "Biết, ngươi còn tưởng là Huyết Vũ Thám Hoa tới tìm ngươi đúng không?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, Sư Thanh Huyền nói: "Chính là hắn bảo ta gọi ngươi như vậy. Hắn nói gọi như thế ngươi cũng biết là hắn đến, cho ngươi an tâm lại."

Thế thì chính xác, mới vừa nghe đến hai chữ "Ca ca", y mặc dù kinh hãi, nhưng càng an tâm. Tạ Liên nói: "Đệ ấy đang ở bên cạnh ngươi sao? Các ngươi bây giờ đang ở hoàng thành vẫn ổn chứ? Oán linh kia không có gì bất thường chứ?"

Sư Thanh Huyền nói: "Hoàng thành bên này rất ổn, oán linh thì còn đang tiêu diệt. Lúc ngươi cùng Huyết Vũ Thám Hoa thông linh xong, hắn trước đó một khắc còn cười hì hì không biết đã nói cái gì với ngươi, vừa thả tay xuống xong mặt hắn lại đột nhiên âm trầm hù chết người, sau đó bảo ta thử có thể chuyển qua bên ngươi không. A đúng rồi Thái tử điện hạ, hắn bảo ta truyền lời: 'Điện hạ, trước tiên mặt y phục vào đi.' cứ hối thúc ta quài, làm gì chú trọng đến vậy? Trên Thượng Thiên Đình cũng không bị cảm lạnh."

"..."

Tạ Liên thiếu chút nữa ngất đi, dù sét đánh cũng không vội che tay mà nhanh chóng chạy đi lấy y phục choàng vội lên người, nói: "Hắn hắn hắn hắn, Tam Lang hắn, nhìn thấy sao?"

Sư Thanh Huyền nói: "Đúng vậy. Ta luôn phải thuật lại thật phiền toái, cho nên ta trực tiếp đem hết những thứ nghe được đều trực tiếp truyền lại cho hắn, ngươi làm gì, nói cái gì hắn cũng biết. Chỉ là hắn không có cách nào trực tiếp nói với ngươi hay thao túng thân thể ngươi mà thôi."

...

Phong Sư Đại nhân à, ngươi cũng quá thẳng thắn mà!!!

Sớm biết vậy sẽ không đi tắm, y cho rằng còn phải cân nhắc lại mới có thể gặp chuyển biến tốt!

Sư Thanh Huyền nói: "Không sao đâu Thái tử điện hạ, không nghĩ ngươi cũng để ý loại vấn đề như vậy, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân, trước không phải ngươi cũng từng nhìn qua Hoa Thành chủ đó sao. Hơn nữa ta cũng thấy được bao nhiêu..."

Hắn thực sự quá trong sáng mà. Tạ Liên đập một cái lên trán, nhanh chóng mặc lại y phục cho đàng hoàng, cầm lấy xí ngầu đi ra hậu điện, nhanh chóng dời di trọng tâm câu chuyện: "Tam Lang, sao đệ lại phát hiện ra có chỗ không ổn?"

Dừng một chút, Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, ngươi vừa tìm đến hắn, hắn liền phát hiện ra. Này, đây là Hoa Thành chủ muốn ta nói với ngươi: 'Ca ca e lệ như vậy, không phải có chuyện lớn gì xảy ra sao có thể chủ động đọc khẩu lệnh của ta?"

"..."

Quả nhiên là nguyên nhân này. Sư Thanh Huyền dường như đang nói với Hoa Thành: "Được được được được, ta không nhiều lời, ta nói chính sự." Lại nói, "Thái tử điện hạ, các ngươi hiện tại bên đó đang xảy ra tình huống gì? Đế Quân không có ở đó sao?"

Tạ Liên quả thực không biết nên nói từ đâu, nói: "Cũng bởi vì hắn đang ở đây, cho nên mới biến thành như vậy!"

Chọn điểm trọng tâm kể lại, Sư Thanh Huyền đã sợ ngây người: "Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Thái tử điện hạ, ngươi thật không phải đang nói mớ chứ?! Đế Quân đó, đây chính là Đế Quân đó?!"

Tạ Liên nói: "Có phải là hắn hay không ta đã không thể xác định được nữa. Tam Lang đâu, thấy thế nào?"

Chốc lát, Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nhưng lại không hề kinh ngạc, chỉ nói: 'Không có gì lạ, sớm đã thấy hắn không thuận mắt rồi'."

Tạ Liên tức cười, nói: "Ngươi chẳng lẽ thấy ai cũng không vừa mắt sao?"

Câu này là nói Hoa Thành. Sư Thanh Huyền nói: "Hắn nói, 'Trừ huynh ra, đúng vậy.' Ta nói này Hoa Thành chủ, ngươi như vậy là không đúng rồi, ta nhưng vẫn đang ở chỗ này mà! Đến ta ngươi cũng không vừa mắt sao? Ta rốt cuộc có tật xấu gì?"

Tạ Liên nói: "Được rồi được rồi, đều là nói giỡn thôi. Nói chung bây giờ, Võ Thần đều bị hắn hạ gục, các thần quan ở đây đều bị nhốt trong điện của chính mình, toàn bộ Tiên Kinh bị ngăn cách không cách nào lên được."

Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, muốn lên Thượng Thiên Đình cũng không phải không có biện pháp, có điều phải nhờ một người hỗ trợ."

Tạ Liên nói: "Ai?" Lập tức lại quát một tiếng: "Ai?!"

Tiếng "Ai" sau đó không phải nói với Hoa Thành cùng Sư Thanh Huyền, mà bởi vì phía sau y truyền đến một dị động.

Có người đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy