Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 216:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên giở toàn bộ hắc y ra, mò mẫm tìm một mạch, không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa mặc lại đạo bào trắng khi nãy y đã ném sang một bên, quay sang Hoa Thành nói: "Thực sự không được...Xem ra chỉ có thể mang hết cả một rương y phục này đi rồi..."

Nghe vậy, Hoa Thành phụt cười một thoáng, Tạ Liên đành chịu, y cũng nghĩ việc ôm đồm mười mấy bộ y phục để uy hiếp người khác quả thực rất khôi hài cùng ngu dốt đến kỳ quái. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Ai ngờ, đang giữa lúc y nhét mấy bộ hắc y bị ném lộn xộn vào lại rương, chuẩn bị khiêng đi, cửa thiên điện mở, Linh Văn vẻ mặt mệt mỏi, chắp tay đi vào.

"..."

"..."

Linh Văn đại khái là nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị trở về mặc lại Cẩm Y Tiên, ai ngờ vừa vặn bắt gặp hai vị khách không mời mà đến đi vào trong điện, hơn nữa một người mang vẻ mặt vô tội, một người mang vẻ mặt vô vị, không có gì để phản bác, lập tức khép hai ngón tay lại, chống lên huyệt Thái Dương.

Nàng muốn báo cho Quân Ngô!

Hoa Thành động tác nhanh hơn nàng ấy, ánh mắt đảo qua, hai cánh cửa thiên điện phía sau nàng nhanh chóng đóng lại, mà vẻ mặt Linh Văn bỗng nhiên khác thường, buông tay xuống, nói: "...Hoa Thành chủ, quả nhiên thật lợi hại."

Tạ Liên nói: "Tam Lang, đệ lập kết giới sao?"

Hoa Thành nói: "Lập một cái nhỏ. Phạm vi chỉ trong thiên điện này."

Quân Ngô có thể lập kết giới trên Tiên Kinh, đem người bên trong cắt đứt với thể giới bên ngoài, Hoa Thành đương nhiên cũng có thể ở trong Tiên Kinh tạo ra một kết giới nhỏ hơn, phong bế đạo pháp thông linh của người bên trong. Kết giới lớn bọc lấy kết giới nhỏ, lúc này, ngay thiên điện này, biến thành trong hộp lại có hộp.

Có điều, nơi này dù sao cũng là phạm vi thế lực của Quân Ngô, cho nên không thể lập kết giới quá lớn, bằng không sẽ bị Quân Ngô phát giác. Tạ Liên gật đầu, nói: "Linh Văn, tin chắc ngươi hẳn thấy được, Cẩm Y Tiên hiện tại đang ở trong tay bọn ta. Nếu như ngươi không muốn nó bị lửa ma trơi thiêu hủy, xin đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Ai ngờ, Linh Văn nghe xong nhưng lại nở nụ cười.

Nàng nói: "Thế nhưng, Thái tử điện hạ, trên thực tế, Cẩm Y Tiên cũng không phải ở trong tay các ngươi."

Thật ra, Tạ Liên cũng hoài nghi điểm này. Nhưng chẳng lẽ y lại nói ra suy đoán hợp lý nhất hiện nay: "Linh Văn, ngươi sau khi đi vào đây rồi lại đi ra, thì không mặc nó nữa. Ta không hề cảm thấy Cẩm Y Tiên sẽ ở gian phòng nào khác ngoài thiên điện này."

Linh Văn lại nói: "Thái tử điện hạ, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì rồi hay không. Ta chỉ nói là, nó không có ở rương trong tay các ngươi, chưa hề nói nó không có trong điện này."

Nghe vậy, Tạ Liên bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, hơi nghiêng tay.

Hoa Thành nhất định cũng nghĩ đến cùng một ý nghĩ với y, hai mắt đồng thời hướng sang bạch y trên người Tạ Liên.

Linh Văn nói: "Đúng, đoán không sai. Nó bây giờ, đang được mặc trên người Thái tử điện hạ."

Mới vừa rồi, Tạ Liên mặc thử mấy bộ hắc y kia, đem bạch y của chính mình ném sang một bên, sau lại kiểm tra lần nữa, mấy bộ y phục xen lẫn vào nhau. Chẳng biết lúc nào, Cẩm Y Tiên kia không ngờ lại lặng lẽ biến thành hình dáng một bộ đạo bào trắng, bị y cầm lên mặc vào!

Tạ Liên cúi đầu nhìn về vạt áo của chính mình, thầm nghĩ: "Bộ y phục trước đó của ta thì sao?"

Hoa Thành vừa tùy tiện nhấc tay lên, rương y phục kia ngã xuống, hắc y bên trong trượt xuống đất. Mà chỗ sâu nhất trong mười mấy bộ hắc y, lại có một bộ bạch y đặt phía dưới cùng, bị giấu đi.

Đây mới là bộ y phục chân chính mà Tạ Liên đã mặc đến đây!

Khỏi phải nói, tất nhiên là do phương pháp độc địa của Cẩm Y Tiên kia, thừa lúc hai người qua loa thử y phục, đem y phục của Tạ Liên lôi vào trong gương, chính mình lại chạy ra ngoài, hóa thành hình dáng thế thân của nó, sau Tạ Liên tiện tay cầm lấy, mặc vào người.

Tạ Liên ngược lại cũng không hoảng sợ, chỉ buồn bực: "...Cái này cũng quá giảo hoạt rồi."

Nó chỉ là một bộ y phục thôi mà! Huống hồ, không phải nói bản thân Cẩm Y Tiên rất không thông minh sao?

Có điều, cũng không quá khó tưởng tượng, hơn phân nửa là Linh Văn chỉ nó biện pháp này. Quả nhiên, Linh Văn nói: "Biện pháp này là ta nói cho nó biết, không nghĩ đến thực sự có lúc cần dùng đến. Cho nên, hiện tại, tương đối có thể nói là ta, bắt Thái tử điện hạ mặc Cẩm Y Tiên vào."

Nếu như y phục này là Hoa Thành đưa cho Tạ Liên, Tạ Liên mặc vào, như vậy, người sai khiến sẽ là Hoa Thành. Mà nếu như Cẩm Y Tiên này lại theo biện pháp do Linh Văn chỉ giáo khiến Tạ Liên mặc nó vào, như vậy, người sai khiến là Linh Văn. Nói cách khác, hiện tại Tạ Liên sẽ đối với Linh Văn bảo sao nghe vậy, phục tùng mỗi một chỉ lệnh của nàng đưa ra!

Tạ Liên nói: "Linh Văn, ngươi lại không nghĩ đến, Cẩm Y Tiên có thể sẽ vô hiệu đối với ta sao?"

Linh Văn mỉm cười nói: "Không thử thì không biết -- Thái tử điện hạ, từ giờ trở đi, ngươi không thể công kích ta. Nghe được thì gật đầu."

Tạ Liên cũng không hề có ý định gật đầu. Ai ngờ, sau khi Linh Văn nói ra câu kia, đến khi y lấy lại phản ứng, y đã không tự chủ mà gật đầu rồi!

Tại sao lại hiệu nghiệm?! Mới vừa rồi Hoa Thành hạ mệnh lệnh, rõ ràng vẫn vô hiệu mà!

Lẽ nào, chỉ khi Hoa Thành là người thi hành mệnh lệnh, mới vô hiệu sao?

Như vậy, đột nhiên trong lúc này, tình thế nghịch chuyển. Tạ Liên bất động, Hoa Thành cũng không nhúc nhích, hai người chỉ trao đổi ánh mắt, đều thập phần trấn định.

Linh Văn cũng rất trấn định, nói: "Như vậy, bây giờ, mời Hoa Thành chủ mở kết giới của thiên điện này ra."

Tạ Liên lập tức nói: "Tam Lang đừng mở."

Linh Văn nói: "Thái tử điện hạ, ngươi chắc chứ? Ta nhưng lại có thể ra bất kỳ mệnh lệnh nào đó nha."

Hoa Thành vẫn bình tĩnh, Tạ Liên thầm nghĩ: "Ta không thể động đến Linh Văn cũng không sao, người khác lại không bị hạn chế. Chỉ cần Tam Lang xuất kỳ bất ý* bắt lấy nàng ta, lại khiến nàng ấy không thể phát mệnh lệnh, vấn đề liền được giải quyết."

*Xuất kỳ bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài dự đoán của người khác.

Linh Văn lại rất nhạy cảm, đoán được ý đồ của bọn hắn, lại nói: "Hoa Thành chủ, khuyên ngươi đừng nên phí tâm định xuất kỳ bất ý chế trụ ta như thế. Thái tử điện hạ, ngươi hãy nghe cho kỹ: nếu như, Hoa Thành chủ công kích ta, hoặc làm chuyện bất lợi đối với ta, như vậy, ngươi liền công kích hắn."

Như vậy, nàng đã giành trước ngăn chặn được biện pháp khả dụng của đối phương!

Linh Văn nói: "Được rồi, Hoa Thành chủ, đem kết giới mở ra. Ta có công vụ trong người, Linh Văn Điện còn tồn đọng rất nhiều công văn phải xử lý, tất cả đều chưa phê duyệt xong, chúng ta mau giải quyết cho xong vấn đề nhỏ này nhanh một chút đi."

Hoa Thành vẫn mỉm cười.

Sau một khác, Linh Văn hai mắt hơi mở lớn, dường như muốn mở miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Nếu như lúc này có ai đứng sau lưng nàng, thì sẽ phát hiện sau cổ nàng chẳng biết từ lúc nào đã có một con tử linh điệp đậu ở đấy. Chính do con vật nhỏ bé này, đã khiến toàn thân nàng không thể động đậy, miệng cũng không thể nói.

Hoa Thành ôm cánh tay, lại lộ ra nét cười vô cùng không có thành ý. Hắn chậm rãi nói: "Ta muốn chế trụ người nào, phải dùng đến xuất kỳ bất ý sao?"

"..."

Linh Văn nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt ý tứ lại rõ ràng: Hoa Thành chủ, ngươi đã quên sao? Mới vừa rồi ta đã chỉ thị cho Thái tử điện hạ!

Liền ngay lúc ấy, Cẩm Y Tiên phát huy hiệu lực. Tạ Liên bỗng nhiên xoay người, nhấc một chưởng đánh sang Hoa Thành!

Không biết qua bao lâu, mắt Tạ Liên mới nhanh chóng thanh minh, mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần nói: "...Tam Lang!"

Hoa Thành đang đứng trước mặt y, nơi lồng ngực mặc hồng y, vẫn còn một cánh tay đang ép lên. Chính là tay của Tạ Liên.

Hoa Thành căn bản không tránh một chưởng này, còn đứng như vậy, cứng nhắc để y bổ trúng ngực của chính mình!

"..."

Tạ Liên còn chưa kịp có phản ứng nào, Hoa Thành đã vững vàng nắm lấy cổ tay y từ lâu, trầm giọng nói: "Được rồi. Công kích đã xong, mệnh lệnh được giải trừ."

Quả nhiên, sau khi Tạ Liên đắc thủ, y cảm thấy quanh thân buông lỏng, thân thể khôi phục lại tự do.

Hoa Thành hẳn là muốn giải trừ mệnh lệnh Linh Văn phát cho Tạ Liên, mới đứng như vậy, không đánh không né mà nhận một chưởng của y. Sau khi mệnh lệnh được giải trừ, Tạ Liên nhanh chóng thu tay lại, sắc mặt biến đổi, một lát sau mới nói: "...Tam Lang, ngươi có bị thương không."

Y tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Hoa Thành. Nhưng bởi vì không phải là người sống. Màu da Hoa Thành vốn quanh năm không gặp ánh mặt trời một màu tuyết trắng, lúc này cũng nhìn không ra đến tột cùng là có biến hóa gì không. Có điều, giọng điệu của hắn lại giống như hoàn toàn không có thay đổi gì, cười nói: "Ca ca quả thật rất lợi hại, một chưởng này rất đẹp."

Sắc mặt Tạ Liên vô cùng không tốt, quả thực giống như bị Hoa Thành dọa sợ, hết sức nghiêm túc nói: "Ta không phải đang nói giỡn với đệ. Một chưởng mới vừa rồi của ta dùng bảy phần công lực, đệ thực sự không có việc gì sao?"

Linh Văn phát ra mệnh lệnh, dùng từ "công kích". Mà Tạ Liên thường ngày cùng người khác giao thủ, cho đến bây giờ cũng không hề lấy "công kích" làm mục đích tấn công. Tạ Liên thông thường chỉ vì tự bảo vệ bản thân, hoặc muốn áp chế đối phương. Mà một khi y lấy "công kích" làm mục đích tấn công, trực diện đánh trúng đối phương ra sao, y thực không rõ.

Hoa Thành chậm rãi nói: "Ta không phải đang nói đùa. Ca Ca thực sự rất lợi hại. Nếu không phải trên người của huynh có đeo hai thứ kia, có lẽ Quân Ngô cũng chưa chắc là đối thủ của huynh."

Tạ Liên vô thức xoa xoa cổ, sờ lên gông nguyền rủa kia, rồi lập tức buông tay. Lúc này, Hoa Thành lại nói: "Ca ca, đệ hỏi huynh một vấn đề."

Tạ Liên nói: "Cái gì?"

Hoa Thành nói: "Huynh có cơ hội có thể tháo gông nguyền rủa kia xuống. Tại sao lại muốn giữ nó trói buộc huynh?"

Tạ Liên không nghĩ đến hắn sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút, nói: "Là để...nhắc nhở chính mình một việc." Lập tức nói: "Tam Lang, đệ...đệ đừng có nói sang chuyện khác. Đệ đây là thói hư tật xấu gì? Tình huống lúc nãy, đệ chỉ cần ngược lại chế trụ ta là được, vì sao lại để bản thân nhận một chưởng."

Hoa Thành lại nói: "Ca ca, ngươi cũng biết đó là thói hư tật xấu sao? Nếu bàn về thích chịu đòn, huynh cũng không có tư cách nói ta."

Tạ Liên nói: "Có sao?"

Hỏi xong y liền chột dạ. Phải biết rằng, lần trước đấu với thai linh dưới nước, chỉ thiếu một bước nữa là nuốt kiếm lại bị Hoa Thành bắt tại trận. Hoa Thành nói: "Có sao? 'Đem chính bản thân mình ra chịu đòn để giải quyết chứ tuyệt không dùng biện pháp khác', đây chính là huynh dạy hư ta."

"..." Tạ Liên khoát tay nói, "Bỏ qua đi Tam Lang, đừng nói những thứ này. Chúng ta trước tiên xem qua y phục này đi."

Y kéo kéo bạch y trên người, vô cùng bất đắc dĩ. Thế này thì hay rồi, Cẩm Y Tiên thì tìm được, thế nhưng, trước hết bây giờ lại phải nghĩ một biện pháp, đem nó cởi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy