Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 220:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên nắm chặt quyền, hô hấp hơi hối loạn.

Một câu nói. Nghe thật khó tin, thậm chí còn buồn cười, thế nhưng y lại hoàn toàn không cười nổi.

Quốc Sư nói: "Ngoại trừ những quái vật kia còn có... Thái tử điện hạ, ngươi còn nhớ đứa trẻ năm đó ngươi đã cứu dưới cổng hoàng thành mang về Hoàng Cực Quán, dọa ta sợ một hồi không?"

"..."

Tạ Liên lập tức thu lại vẻ mặt, thoáng nhìn lướt qua Hoa Thành, nói: "Nhớ rõ. Đứa trẻ kia làm sao? Ngươi nói hắn là..."

Quốc Sư nói: "Thiên sát cô tinh!"

Hắn trầm giọng nói: "Ta lúc đó chỉ cảm thấy trên người đứa trẻ kia tà khí quá nặng, quá bất thường. Sau lại ở Đồng Lô cùng ba người kia bàn qua bàn lại, mới biết được Đồng Lô không chỉ sản sinh quái vật, còn có nguyền rủa. Tựa như ngươi có thể loại trừ số kiếp của mình, Đồng Lô cũng có thể loại trừ vận rủi ký thác trên người nó, sau khi loại trừ chúng nó sẽ lẻn đi khắp nơi."

"Đứa trẻ kia ngày sinh tháng đẻ vốn đã hiểm ác đáng sợ đến cực điểm, cát đến phá thiên, hung đến xuyên địa. Chỉ sợ ngày đó nó sinh ra, đã đem những vận rủi tản mạn khắp nơi này tất cả đều hấp thu, mới trở nên đáng sợ như vậy. Nó vừa lên, toàn bộ núi Thái Thương suýt nữa bị nó thiêu hủy!"

Tạ Liên càng nghe càng kinh sợ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoa Thành. Rõ ràng là đang nói chuyện của chính bản thân hắn, vẻ mặt Hoa Thành cũng không đổi, ngược lại còn cười đáp lại y.

Quốc Sư tiếp tục nói: "Dựa theo tình huống bình thường, đứa trẻ kia khẳng định mất cha mất mẹ, nếu như không mất, như vậy nhất định bị cha chê bai mẹ vứt bỏ, nhận hết ngược đãi, còn không bằng cha mẹ đều mất. Hơn nữa hắn sống không qua mười tám tuổi, còn có thể làm hại người bên cạnh mình chết theo, loại trừ đến cặn kẽ, xui đến tận cùng, như tai tinh giáng thế mang theo điềm xấu đến nhà. Cho nên ta lúc đó mới bảo ngươi nhanh đuổi hắn xuống núi càng xa càng tốt..."

Tạ Liên không thể nghe tiếp, nói: "Quốc Sư!... Đừng nói nữa."

Quốc Sư gật đầu, nói: "Không nói. Ta chỉ nêu ví dụ cho ngươi, nói cho ngươi biết Đồng Lô có bao nhiêu đáng sợ."

Tạ Liên chẳng biết nên nói cái gì, Hoa Thành nhưng lại cười nói: "Đáng sợ thì không thấy đáng sợ bao nhiêu, có điều Quốc Sư tiên đoán trái lại rất chuẩn."

"..."

Tạ Liên vừa nghĩ đến, sợ rằng Hoa Thành thật sự không sống quá mười tám tuổi, tay lại hơi run. Lúc này, một tay bên dưới duỗi ra, nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay lạnh như băng của hắn.

Tay hai người đều băng lãnh như nhau, nhưng khi chồng lên, lại có độ ấm.

Quốc Sư nói: "Hắn một mực lập đề mục thử thách ngươi. Dịch mặt người ở Tiên Lạc quốc, chính là đề thứ nhất. Dựa theo đáp án của hắn, chỉ cần ngươi lựa chọn đem dịch mặt người phát tán ở Vĩnh An, là ngươi đã vượt ải, hắn sẽ không chỉ không giáng chức ngươi xuống bên dưới, còn sẽ giúp ngươi che đậy, khiến ngươi thực sự trở thành tâm phúc truyền thụ của hắn, một bước lên trời, hai bước nghịch thiên. Thế nhưng ngươi đáp sai rồi."

"Lúc ngươi lần đầu tiên bị giáng chức, hắn hẳn đã lập đề mục với ngươi, hơn nữa ngươi lại không đưa ra đáp án thỏa mãn hắn, cho nên ngươi phi thăng, rồi lập tức bị hắn đánh xuống."

Tạ Liên trong đầu hiện ra gương mặt cười tái nhợt, dừng một chút, thấp giọng nói: "Nhưng thật ra là chính ta yêu cầu."

Hoa Thành nói: "Ca ca, tin ta. Dù ngươi không tự yêu cầu, hắn cũng có trăm nghìn biện pháp khiến huynh phải đi xuống."

Tạ Liên nói: "Có điều, Bạch Vô Tướng cũng là hắn đánh bại."

Hoa Thành nói: "Nhưng cũng không đánh chết."

Tạ Liên nói: "Nhưng cái này là hà cớ gì?"

Quốc Sư nói: "Bạch Vô Tướng đương nhiên có thể giết chết ngươi, thế nhưng, hắn không muốn giết ngươi. Trên thực tế, ta thấy, hắn thực sự thích ngươi, hắn căn bản không muốn ngươi chết, hắn chỉ muốn ngươi biến thành kiểu dáng như hắn."

Hoa Thành cũng nói: "Giết huynh, cũng không thể đạt được mục đích gì. Huynh chết đi trong tình trạng đó, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, hắn càng không thể chịu đựng nổi. Nhưng Bạch Vô Tướng lại không có lý do gì lại buông tha huynh đơn giản như vậy, còn có cái gì mà Võ Thần Đại Đế hạ thân, đẩy lùi yêu ma, cứu huynh ngay lúc nguy nan không phải là một cách xử lý vô cùng tốt sao? Kể từ đó, huynh đối với hắn càng thêm tín nhiệm cảm kích. Nhưng hắn hai lần đều không thành công, trong lòng khẳng định vô cùng không thoải mái."

Quốc Sư nói: "Ngươi lần thứ hai bị giáng chức, lưu lạc nhân gian, hắn có vô số cơ hội mà chậm rãi 'Giáo dục' ngươi, chậm rãi chờ ngươi hồi tâm chuyển ý. Theo quan sát của ta, hắn vốn đã bình tĩnh trở lại. Thế nhưng phần ổn định này, gần đây đã bị phá vỡ."

"Bước ngoặt ở chỗ ngươi lại lần thứ ba phi thăng."

"Muốn ngươi thành một bãi bùn, trái lại cũng xong, nhưng hết lần này đến lần khác, ngươi đều thành công như vậy, hoàn toàn không theo sự an bài của hắn, còn có thể lại một lần nữa phi thăng, hơn nữa còn giữ nguyên bộ dáng trước kia, một chút cũng không thay đổi...Ta không biết hắn gặp lại ngươi sẽ nghĩ cái gì, nhưng ta cảm nhận được, hắn nhất định sẽ lại ra đề khảo nghiệm ngươi."

Hoa Thành nói: "Nhìn hắn về sau làm ra cái gì thì biết. Ca ca, huynh nghĩ kỹ lại xem, từ lần thứ ba huynh phi thăng, đều xảy ra chuyện gì."

Tạ Liên nhanh chóng suy ngẫm lại, chỉ trong chốc lát, nói: "Chuyện thứ nhất, núi Dữ Quân. Bắt nữ quỷ Tuyên Cơ. Mới đầu ta không tìm được Quỷ Tân Lang, trên đường có đồng dao của thai linh chỉ dẫn, nghĩ lại đều bắt nguồn từ bày mưu đặt kế của hắn. Nhưng ta cho rằng trong sự việc này, đây là đang giúp ta."

Hoa Thành nói: "Giúp huynh hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Hậu quả trực tiếp là lấy việc đánh hạ nữ quỷ Tuyên Cơ, vậy hậu quả gián tiếp là gì?"

Tạ Liên thử nói dò: "...Chọc phải tổ ong tình nhân cũ của Bùi Tướng quân, mang đến chút phiền phức cho hắn?"

Quốc Sư nói: "Chỗ này có thể xem như là một câu hỏi nhỏ đi. Nếu như ngươi biết sẽ đắc tội Bùi Minh, nhiệm vụ Quỷ Tân Lang này ngươi sẽ dùng phương pháp khác để xử lý không? Ví dụ như, sau lưng lén thông tri cho Bùi Minh giấu nhẹm đi, để Tuyên Cơ tiếp tục ở địa phương nhỏ này náo loạn, chỉ cần không náo to..."

Tạ Liên thẹn thùng, nói: "Cái này...cái này thật ra, ta về sau mới biết được có liên quan đến Bùi Tướng quân. Lúc đó nữ quỷ lấy mạng, ở đó có rất nhiều người, mũi tên đã lên dây không bắn không được, đã không rảnh rỗi mà nghĩ có thể sẽ đắc tội người khác hay không."

Hoa Thành mỉm cười, nói: "Ca ca, huynh như vậy nghĩa là cũng đã chọn rồi."

Hắn lại tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, có một đạo nhân xác rỗng đến Bồ Tề Quán, đem huynh dẫn đến ải Bán Nguyệt. Cái vỏ bọc kia là ai phái đến trước tiên không bàn tới, vậy hậu quả của chuyện này là gì."

Tạ Liên nói: "Đá Tiểu Bùi tướng quân đi, bẻ gãy một cánh tay đắc lực của Bùi Tướng Quân."

Hoa Thành nói: "Ca ca, huynh xem, cả hai chuyện này hợp lại, huynh đã giúp hắn làm suy yếu một phần lớn thế lực của Bùi Minh, còn triệt để đắc tội Bùi Minh. Hắn hoàn toàn không hề đứng ra, thù đều là của huynh, huynh còn cảm kích hắn."

"..."

Hoa Thành lại nói: "Nếu đoán không lầm, tám trăm năm này, hắn cũng chăm chú quan sát huynh không ít. Ca ca huynh đến làm quốc sư Vĩnh An, đã chỉ dạy Lang Thiên Thu, hắn chỉ sợ cũng biết đến. Nhưng hắn vẫn phái Lang Thiên Thu cùng huynh xuất hành, trong mắt của ta, vậy thuần túy là không có ý tốt gì."

Quốc Sư cả kinh: "Đợi một chút? Điện hạ, ngươi đã làm quốc sư Vĩnh An? Ngươi dạy qua Lang Thiên Thu?"

Tạ Liên nói: "Ừ..."

Quốc Sư nói: "Ngươi chính là Phương Tâm Quốc Sư?"

Tạ Liên: "Vâng...thế thì sao?" Lập tức đem chuyện ra tóm tắt thành vài câu. Quốc Sư nói: "Vậy chuyện này nếu hắn đã biết, nhất định rất tức giận ngươi."

Hoa Thành tiếp tục nói: "Bạch Thoại Chân Tiên cũng là một chuyện, ca ca huynh vốn không định nhúng tay vào, nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy đi vào, cũng may không lún quá sâu. Mấy trăm ngư dân bị cuốn vào lãnh thổ độ kiếp Nam Hải, cũng không phải Hắc Thủy quấy cũng không phải Sư Vô Độ quấy, trừ bọn họ ra, đến cuối cùng là ai có năng lực làm được?"

Từng sự kiện diễn ra, Tạ Liên giờ mới phát hiện, sau khi y trở về mỗi một bước đi, có lẽ đều bị Quân Ngô tỉ mỉ quan sát và thúc đẩy.

Hoa Thành ôm lấy cánh tay, nói: "Ta đoán, hắn làm như vậy, một mặt là xuất phát từ cái loại tâm tính quỷ dị kia, không ngừng tung đề mục với huynh, kiểm tra xem rốt cuộc huynh chọn thế nào, chờ mong huynh có thể đi theo con đường hắn đã bày ra cho huynh; về phương diện khác, chỉ sợ là hắn muốn dùng huynh làm kiếm, suy yếu thế lực của các thần quan khác."

"Các thần quan trên thiên giới khi xưa nhất định để lại trong lòng hắn một bóng ma sâu đậm, lòng hắn cảnh giác rất cao, đối với bất kỳ thứ gì đều yêu cầu phải tuyệt đối nắm trong tay hắn, không thể để các thần quan khác đuổi kịp hắn. Hơn nữa, ta nghĩ..."

Tạ Liên cũng đang suy tư, nói: "Cái gì?"

Hoa Thành nói: "Việc Sư Vô Độ đổi mệnh cho Sư Thanh Huyền, còn cả chuyện Hắc Thủy lẻn vào Thượng Thiên Đình điều tra, lẽ nào hắn thực sự cái gì cũng không biết à."

Tạ Liên trong lòng suy nghĩ, đúng là vậy.

Lẽ nào Quân Ngô ngồi ở nơi cao nhất kia, đối với chuyện này thực sự cái gì cũng không biết sao? Vô cùng không có khả năng.

Tất cả hồ sơ Linh Văn Điện quản lý, hắn đều có thể trực tiếp kiểm tra, nếu như có giả mạo, hắn thực sự sẽ không dò xét ra được mánh khóe sao?

Hoặc là, ngay từ đầu hắn đã phát giác, chẳng qua khi ấy địa vị Thủy Sư cũng không uy hiếp được hắn, sự tình mới không bị moi ra. Nếu như sớm bị vạch trần, Sư Vô Độ bị giáng chức, lại sẽ có một Thủy Sư mới đi lên. Thủy Sư mới này không nhất định sẽ có nhược điểm hay mối họa nào lớn như vậy để bị bắt thóp.

Thủy Sư phạm phải chuyện lớn như vậy, hầu như đã nói dối mà bình yên vô sự rất nhiều năm, sau này khi hắn ở Thượng Thiên Đình bắt đầu hết lần này đến lần khác trở nên ngang ngược, mới bị vạch trần ra ngọn nguồn, khiến cho Hạ Huyền một tay ngắt được đầu hắn.

Nếu như Quân Ngô muốn diệt trừ Thủy Sư, căn bản không cần chính mình động thủ. Hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn Thủy Sư ngày càng làm mưa làm gió, không kiêng nể gì cả, đến khi Sư Vô Độ chạm ngoài khả năng nhẫn nại dung tha của hắn, thì đem việc đổi mệnh tiết lộ cho Hạ Huyền.

Hạ Huyền đương nhiên sẽ vì chính hắn cùng những thân nhân của hắn mà báo thù.

Hoa Thành nói: "Còn có việc hắn ở Đồng Lô tề tụ vạn quỷ, muốn luyện Tuyệt xuất thế, ắt có thể là vì..."

Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, nói: "...chế hành*."

*Chế hành: giữa hai phe hình thành một quy định hạn chế lẫn nhau, bảo trì thế cân đối của hai thế lực.

Hoa Thành nói: "Ừ. Cùng lúc, hắn đại khái rất thích ý tưởng thấy ác tuyệt xuất thế làm hại nhân gian; Về phương diện khác, chỉ cần có thứ gì đó làm hại nhân gian, sẽ có người cầu nguyện."

Mà chỉ cần tín đồ cầu nguyện, pháp lực của thần, sẽ càng mạnh!

Quốc Sư thở dài, nói: "Mỗi lần Đồng Lô mở núi, bốn người bọn ta đều đã đến ngăn cản, nhưng cũng không phải lần nào cũng có thể thành công. Lần này càng...lớn chuyện."

"Lần này oán linh Ô Dung phun trào ra từ trong Đồng Lô, đã bị giết một phần nhỏ, dùng rút đất ngàn dặm đem một phần lớn đi, sẽ khiến những người khác đều bị phái đi xử lý, còn chính hắn lưu lại kiểm tra và tiêu hủy một số thứ. Hắn đoán được ta sẽ đi tìm ngươi, xử lý những thứ trong núi Đồng Lô bên kia xong liền đuổi theo, quả nhiên bắt được ta trước tiên."

"Ta nghĩ không thể lại tiếp tục như vậy, Ô Dung quốc đã bị trồi lên mặt nước, với tính cảnh giác của hắn, hơn phân nửa lại muốn đổi mới thiên giới một lần nữa, các ngươi lại tiếp tục không chút nghi ngờ không phát giác mà đi tiếp, sớm muộn cũng bị vùi vào nền đất của Tiên Kinh. Vừa vặn Phong Tín tiểu tử kia có mang theo Hồng Kính, liền liều mạng thử một lần. Vốn dĩ pháp lực hắn càng ngày càng mạnh, Hồng Kính không thể chiếu ra những thứ trên mặt hắn, nhưng bởi vì hắn trước đó không lâu mới vừa đánh nhau với ba ngọn sơn quái kia, mặt người lại bị kích hoạt.

"Ta đều đã nói hết không sai biệt lắm, ngươi còn có gì muốn hỏi không, điện hạ."

Tạ Liên đang chìm trong suy ngẫm, Hoa Thành nói: "Ta có. Quốc Sư, ngôn ngữ Ô Dung, ngươi còn nhớ không."

Quốc Sư nói: "Ô Dung quốc đã bị lãng quên, không ai sử dụng lại văn tự và ngôn ngữ của nó, cho nên ta cùng ba người bằng hữu sớm đã học cái mới, bằng không căn bản không cách nào biết được Thái tử điện hạ muốn làm gì, đối phó với yêu ma quỷ quái loạn thất bát tao cũng sẽ gặp nhiều trắc trở. Nhưng hóa ra vẫn còn nhớ rõ, chỉ là hiếm khi dùng đến." Hắn bình thản nói, "Cũng không muốn dùng."

Tạ Liên nhớ đến, hóa ra khi đó Quốc Sư nói với sơn quái "Thái tử điện hạ hết thuốc chữa", "Cũng nhanh chóng thức tỉnh rồi", thật sự không phải nói y, mà là chỉ Bạch Vô Tướng bám trên người Lang Huỳnh, một đường vừa đi vừa giết, hấp thu lực lượng khôi phục lại.

Chuột ăn xác miệng nói tiếng người, lúc đó liệt kê vài người có thể dùng ký ức nhiễm lên người y, quả nhiên trúng, hơn nữa còn trúng đến hai người: Quân Ngô và Bạch Vô Tướng.

Mà ở trong Vạn Thần Quật, làm ra bộ da giả của Phong Tín cùng Mộ Tình, đối với Bạch Vô Tướng khẳng định không phải việc gì khó. Bởi vì Quân Ngô dĩ nhiên đối với bọn họ rõ như lòng bàn tay!

Tạ Liên nói: "Hắn...dường như vẫn muốn dẫn dắt khiến ta nghĩ rằng mình là bản thân của Ô Dung Thái Tử, hoặc là một phần hồn phách của hắn."

Quốc Sư nói: "Hắn đương nhiên muốn như vậy. Nếu sự tồn tại của Ô Dung quốc không giấu được nữa, ai thấy Tiên Lạc Thái Tử cùng Ô Dung Thái Tử đều cảm giác hai người rất giống nhau, đem để lên người ngươi không phải tốt hơn sao. Hơn nữa, chỉ cần ngươi bắt đầu tự hoài nghi chính mình, hoài nghi bản tâm, hành vi cùng mục đích của bản thân, hắn có thể dẫn ngươi theo hướng hắn muốn."

"Nếu như ngươi cho rằng: 'Ta chính là Ô Dung Thái Tử', khả năng ngươi lặp lại quỹ đạo số phận của hắn càng lớn. Là hắn chủ động dẫn dắt ngươi, muốn ngươi đi theo con đường hắn đã đi, chứ không phải con đường ngu muội mà các ngươi đã chọn."

"Hắn không thể nào dễ dàng tha thứ việc hai người các ngươi giống nhau như vậy, nhưng lại đi con đường không giống nhau."

Hồi lâu, Hoa Thành nói: "Đều nói, một chút cũng không giống."

Quốc Sư quay sang hắn nói: "Ngươi tên thanh niên này, ngươi đang vòng vo làm gì?"

Tạ Liên ngẩn ra, thầm nghĩ: "Làm sao?"

Quốc Sư dường như cuối cùng không nhịn được, xắn tay áo lên nói thẳng vào trọng tâm với Hoa Thành: "Từ lúc vừa bắt đầu ta đã muốn nói lâu rồi, ngươi tên thanh niên này, vẻ tươi cười sao lại một chút chân thành cũng không có? Đừng tưởng ngươi là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương thì có thể không lễ phép với ta. Tuyệt Cảnh Quỷ Vương đúng là rất quý hiếm, thế nhưng ta bao nhiêu tuổi rồi ngươi có biết không? Đương nhiên trưởng bối ngàn tuổi ta đây trân quý hơn."

"..."

Hoa Thành nhíu mày.

Tạ Liên xoa xoa mi tâm, nói: "Sư phụ à, Tam Lang hắn cũng không phải không lễ phép, hắn chỉ là..." Hắn chỉ là đối với người khác giả vờ cười nói quen rồi.

Quốc Sư thủ thế với Hoa Thành, nói y đừng có qua đây, lại kéo Tạ Liên qua một bên, nghiêm túc nói: "Thái tử điện hạ, ta thấy được."

Tạ Liên nói: "Hả? Ngài thấy cái gì sao?"

Quốc Sư nói: "Chuyện trên tượng thần kia."

Tượng thần kia? Trên đó làm sao? Tạ Liên nghĩ một lát, bỗng nhiên, trong đầu ong lên một tiếng.

Mượn pháp lực!

Tạ Liên không ngừng ho, nói: "Không phải...Cái kia chỉ là mượn pháp lực...Không, kỳ thực cũng không chỉ mượn pháp lực, nói chung là..."

Lời nói của Quốc Sư càng thành khẩn: "Điện hạ, ngươi xảy ra chuyện gì? Lẽ nào, bởi vì ngươi tu đạo quá lâu không gần nữ sắc, ngươi liền đổi...sao?"

"..." Tạ Liên điên cuồng xua tay: "Không phải là loại lý do này!"

Quốc Sư hồ nghi nói: "Vậy...chẳng lẽ...bẩm sinh sao? Vậy...Ta lại nhìn không ra. Ừ...Được rồi, vậy ngươi điểm ấy xác thực không giống hắn..."

Tạ Liên: "? Chờ chút? Cũng không phải!"

Quốc Sư thở ra, than thở: "Ngươi đừng sợ, điện hạ, ta không phải muốn nói gì ngươi. Chuyện ta không am hiểu ta sẽ không dạy bảo ngươi. Huống hồ ngươi chuyện gì cũng đã làm, còn để ý đến cái này sao? Nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần bản thân ngươi vui vẻ là tốt rồi."

Tạ Liên xoa mi tâm chính mình đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ừ... Ta rất vui."

Quốc Sư nhưng lại phiền muộn nói: "...Nhưng ngươi tìm suốt tám trăm năm, sao lại tìm đến một Tuyệt Cảnh Quỷ Vương?"

Tạ Liên sửng sốt. Quốc Sư nói: "Ta không phải nói mắt nhìn người của ngươi không tốt, rất tốt, đại cô nương hay tiểu cô nương nhất định đều thích thế này, thế nhưng Tuyệt Cảnh Quỷ Vương đều rất hung ác, điện hạ ngươi chắc chắn hiểu rõ, loại này chỉ cần đã quấn lên thân thì ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi."

"Ách sư phụ, ngươi trước tiên đợi..."

"Tuyệt đối không sai. Ta cho ngươi biết, ta vừa nhìn Huyết Vũ Thám Hoa này, liền biết mạng của hắn khẳng định hung ác đến cửu khúc thập bát loan*, núi cao còn có núi cao hơn, tà khí phả ra khiến kẻ khác hít thở không thông, quả thực là..."

*Cửu khúc thập bát loan: vô cùng rối loạn.

Hoa Thành ở phía sau bọn họ, chậm rãi nói: "Quả thực là, Thiên Sát Cô Tinh, đúng không."

Tạ Liên đã nỗ lực ngăn cản Quốc Sư nói tiếp, nhưng vẫn không thành công, che kín mặt, yên lặng đi từ từ về phía sau Hoa Thành.

Hoa Thành mỉm cười ôm vai y, nhíu mày, nói: "Dáng cười của ta đúng là phi thường không chân thành. Thế nhưng, cái trò đứng trước mặt một người nói hắn là thiên sát cô tinh, tai tinh giáng thế, điềm xấu đến nhà, cha mẹ đều mất, sống không quá mười tám tuổi--cũng không quá thích hợp, đúng không."

"?"

Quốc Sư hai mắt dần trợn to: "...Ngươi, là?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy