Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 227:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên nói: "Vũ Sư Đại Nhân!"

Vũ Sư cưỡi trên lưng trâu đen, ngẩng lên gạt nhẹ đầu với y. Bùi Minh ngồi ở đằng sau nàng, bị lửa cháy xém qua, lại hứng trận mưa to thành ướt nhẹp, đầu toc bù xù rối loạn, chật vật không chịu nổi. Mơ mơ màng màng trợn mắt vừa nhìn, lại là Vũ Sư cứu lấy hắn. Mặc dù đối phương đang ngồi phía trước chăm chú mà cưỡi trâu, hoàn toàn không để mắt đến hắn, nhưng hắn lúc này không phải là dáng dấp anh tuấn vẫn hay bộc lộ trước mặt người ngoài, có chút ngượng ngùng, lập tức đứng lên nói: "Vũ..."

Ai biết, vừa mở miệng, miệng của hắn liền phả ra môt làn khói đen. Dung Quảng giận đến điên người: "Lại có nữ nhân tới cứu, còn là Vũ Sư hoàng, Bùi Minh ngươi thấy có mất mặt hay không hả!"

Bùi Minh giận dữ, há mồm lại phun ra một làn khói đen nữa: "Ngươi im miệng được không!"

Bên kia, Bùi Túc và Bán Nguyệt từ trên không trung đáp xuống trước mặt Vũ Sư, giúp đỡ Bùi Minh; bên này, trên người Ma hỏa cự nhân, hàng vạn hàng nghìn đá cuồn cuộn rơi xuống. trên đá rơi, còn có ngọn lửa cháy rừng rực, mưa sao đá ồ ạt rơi xuống mặt đất.

Khắp bầu trời mưa rơi lớn hơn nữa, nhưng mà lửa lại vẫn không tắt, xem ra, Quân Ngô cường hóa lửa bằng pháp lực. Hơn nữa, nếu như nước mưa có thể tưới làm tắt lửa cũng chẳng có ích gì, đá lớn như trước sẽ rơi xuống mặt đất, chỉ sợ hoàng thành trong nháy mắt chính là thiên bách hố to khắp nơi trên đất, tử thương vô số. Tượng thần lại cứ liều chết kéo người khổng lồ, Tạ Liên không phân thân ra được, cũng không biết ở đây có bao nhêu võ thần, có thể chặn đứng không cho lọt hay không. Vô cùng lo lắng, Tạ Liên xoay người nói: "Tam Lang, cái này...?!"

Hoa Thành đứng ở phía sau y, lấy tay mình bao lấy mu bài tay y, nói: "Ca ca không cần phải lo lắng, huynh nơi đây chịu đựng là tốt rồi, phía dưới không cần phải xen vào."

Thanh âm hắn đang ở bên tai Tạ Liên, hơi thở ấm áp, hơi hơi giương lên cằm dưới, ý bảo Tạ Liên nhìn. Tạ Liên nhìn về phía hắn chỉ, chỉ thấy bên sườn trận người, có một thần ảnh hồng y chậm rãi chắp tay đi tới. Tạ Liên hí mắt vừa nhìn, trong lòng không khỏingạc nhiên.

Đó là... Hoa Thành?

Một Hoa Thành khác??

Chuyện gì xảy ra? Tạ Liên xoay pắt người. Không phải Hoa Thành đứng ở phía sau y sao?

Hoa Thành khẽ cười một tiếng, nói: "Ca ca đừng bị giật mình. Đây là Tam Lang thật, không lừa già dối trẻ, nếu giả thì đổi lại."

Như vậy, phía dưới là phân thân Hoa Thành lúc rời đi thì lưu lại? Thảo nào Quân Ngô trước đó không hề hoài nghi Hoa Thành lẻn vào Tiên Kinh, Tạ Liên còn kỳ quái lẽ nào hắn không có mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ sợ hắn không phải là không có giám sát, mà là hắn đang giám sát từ bên trong, "Hoa Thành" vẫn như cũ lưu thủ tại hoàng thành, hắn đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì.

Sư Thanh Huyền không rảnh nhìn trời, cũng chẳng thấy Tạ Liên và Hoa Thành ở trên kia. Vừa thấy một "Hoa Thành" đi tới bên cạnh mình, hắn vội nói ngay: "Huyết Vũ Thám Hoa!!! Cuối cùng ngươi cũng về rồi!! Ngươi làm gì mà đi lâu thế, có nghĩ được cách liên lạc với Thái tử điện hạ chưa? Không không không ngươi giúp ta đối phó với bên này trước đã, ngươi có thấy đống đá lửa đầy trời kia không? Mau nghĩ cách gì đi! Thổi một hơi hay xua đàn bướm nhỏ bạt ngàn của ngươi ra đánh đuổi đống đá đó đi, nếu không chắc chết cả lũ..."

"Hoa Thành" chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng mặc cho Sư Thanh Huyền bô lô ba la một tràng, cuối cùng dường như nghe đến mất kiên nhẫn, bèn cắt phăng lời hắn: "Tự ngươi giải quyết đi." Sư Thanh Huyền nói: "Tự ta giải quyết? Ngươi đừng nói đùa vào lúc này chứ, ta hổng phải Thái tử điện hạ, không thấm được khiếu hài hước của ngươi đâu nha. Tự ta biết phải giải quyết đống đá tảng kia thế nào..." Lời còn chưa dứt, "Hoa Thành" bỗng chốc túm gáy áo của Sư Thanh Huyền, thẳng thừng xốc hắn ra khỏi trận người. Sư Thanh Huyền phản ứng cực nhanh, vừa ra khỏi trận lập tức níu kéo người ở hai bên, nhờ vậy trận người mới không bị phá. Nào ngờ "Hoa Thành" lôi hắn ra ngoài thì thôi đi, lại còn trở tay tung một chưởng, đánh cho cả người hắn bay tít ra ngoài!

Đám ăn mày hốt hoảng: "Lão Phong?!" Có người hét về phía "Hoa Thành": "Mắc gì ngươi đánh hắn?!" Dù bay vèo ra ngoài, Sư Thanh Huyền chỉ lộn nhào mấy cái rồi nằm sấp dưới đất, sau đó lập tức bò dậy: "Không sao không sao, chưa chết! Hắn không phải muốn đánh ta thật, chỉ là cho ta mượn pháp lực thôi!"

"Phải vậy không...?"

Lúc này, "Hoa Thành" lại vung tay phải, ném một vật cho Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền không nghĩ ngợi nhiều, nâng tay chụp ngay, đến khi lấy xuống xem thử, sắc mặt "xoẹt" một cái trắng bệch. Vật đó, thế mà lại là quạt Phong Sư! Nhìn đến đây, Tạ Liên trên tượng đá khổng lồ cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Tam Lang, chẳng phải quạt Phong Sư ở chỗ... Kẻ bên dưới là...?!" Hoa Thành nói: "Không cần để ý. Tạm gọi đến giúp một tay thôi." Sư Thanh Huyền nắm chiếc quạt quá đỗi quen thuộc với mình, cần cổ cứng đờ, chậm rãi xoay về phía "Hoa Thành".

"Hoa Thành" lại lạnh lùng cất giọng: "Tự ngươi giải quyết đi."

Trận mưa lửa sắp trút xuống đất, người trong trận đám người hầu như có thể cảm nhận được hơi lửa đập vào mặt, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng hòa vào nhau, nói: "Lão Phong à, ngươi nói thật không?! Thực sự không sao chứ?"

Chúng thần quan cũng nói: "Thái tử điện hạ, làm phiền ngươi có thể nghĩ chút biện pháp hay không!"

Sư Thanh Huyền siết chặt cây quạt, gân xanh hằn trên mu bàn tay, tơ máu từ từ nổi đầy hai mắt. Đột nhiên, hắn quay phắt người lại, nhấc tay vẫy một cái! Đất bằng dậy lên một trận cuồng phong ngút trời. Ngay tức khắc, đám mưa sao lửa bị thổi dạt đi, bay thẳng lên trời!

Bọn khất cái bị dọa sợ chết khiếp, lại tựa như có lẽ đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, đều bị gió lốc thổi đến tóc chổng ngược lên trời, nghẹn họng nhìn trân trối, sợ ngây người. Một lát sao, mới định thần nói: "...Thần, thần tiên?"

Có người reo lên: "Mẹ nó lão Phong, ngươi chẳng lẽ là thần tiên thật!"

Sư Thanh Huyền vừa bay ra ngoài, tay liên tục run rẩy, thở hổn hển mấy cái, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại, miễn cưỡng nói: "...Phí, nói thừa! Không phải ta đã sớm nói cho các ngươi biết rồi sao. Thế nào, ta không có ba hoa nhé!!"

"Không có không có, không có ba hoa! Ta tin! Oa lão Phong đúng là thần tiên, nói đúng là chúng ta quen biết thần tiên, phát đạt rồi ha ha ha ha ha hắc..."

"Lão Phong thương lượng đi, lúc nào rảnh rỗi dẫn bọn ta đi bay với ha!"

Thấy vậy, "Hoa Thành" khẽ "hừ" một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Sư Thanh Huyền cầm quạt Phong Sư đứng bên kia, đáp trả qua loa với lời đùa cợt của những người bên cạnh, sắc mặt trắng đỏ đan xen đổi xoành xoạch, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt từng giọt từ trên trán. Hắn ngẩng đầu như muốn hỏi gì đó, nhưng người đã mất bóng tự bao giờ

Lúc này, trận người xa xa trong bóng tối, lại truyền đến âm thanh quái dị.

Chi chi chít, chỉ chit chít. Có người tinh mắt nói: "Đó là cái gì? Một đống.. chuột?"

"Còn phía sau là cái gì? Người hả? Người làm sao lại màu trắng được..."

"Không giống như là người sống đâu.."

Tạ Liên nói: "Cái gì?"

Là chuột ăn xác, và tượng người rỗng. Lũ quái vật còn lại trong Đồng Lô, cũng bị truyền tống tới nơi này!

Lũ người rỗng xiêu xiêu vẹo vẹo, tứ chi cứng đờ đi về hướng bên này, lũ chuột ăn xác lấy thịt người làm thức ăn kết thành một mảng đen kịt cũng nhanh chóng vọt. Xem ra, chẳng để ý Quân Ngô là cái gì, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải phá hủy trận người, không thể không muốn nhân gian lại đại loạn thêm!

Bên kia, Vũ Sư nói với đám người Bán Nguyệt: "Các ngươi trông chừng Bùi tướng quân. Ta đi thủ trận."

Bùi Minh nằm nửa ngày chỉ ói ra toàn khói đen, nghe vậy lại nói: "Ta không sao, ta đi thủ là được." lại muốn giùng giằng đứng lên, lại ngã xuống lần nữa. Đến Bùi Túc cũng không nhìn nổi, nói: "Quên đi tướng quân, ngươi... Chuyên tâm dưỡng thương đi!, để Vũ Sư Đại Nhân đi là được rồi."

Bùi Minh đại khái là lần đầu tiên mất mặt ở trước nữ tử như vậy, cũng là lần đầu tiên được nữ tử cứu, không biết là tức giận hay là là lòng tự trọng gì đó tác quái, da mặt phát phồng. Vũ Sư không thèm chú ý đến kiến nghị của hắn, mỉm cười, nói: "Tướng quân không cần miễn cưỡng đâu." rồi cưỡi hắc ngưu rời đi. Bùi Minh nói: "Vũ Sư Đại Nhân!"

Lúc này, lại có một bàn tay lần mò lên, túm chặt cổ của hắn. Một thanh âm khan khàn nói: "Bùi lang..."

Bùi Minh còn đang đang cố gắng giãy dụa, vừa nghe thấy tiếng này liền tức giận: "Tại sao ngươi còn ở đây?"

Thực ra Tuyên Cơ đã ở đây từ lúc đầu, Bán Nguyệt cùng Dung Quảng đả thương ả và Khắc Ma cũng tiện thể đưa xuống, nghe thấy khẩu khí bất thiện Bùi Minh, chuyển thành giọng khác: "Tại sao ta còn ở đây? Ta vẫn luôn ở đây mà! Ngươi nhìn cái gì Vũ Sư? Có phải ngươi di tình biệt luyến hay không? Có phải ngươi muốn theo đuổi hay hay không? Cô ta có gì tốt chứ! Ta không cho phép!"

"..."

Bùi Minh rốt cục không thể nhịn được nữa, một tay xốc người ả, cả giận nói: "Tuyên Cơ, lúc nào cũng vậy, sao đầu óc ngươi chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ này?! Không liên quan gì đến chuyện di tình biệt luyến hết, ta còn chưa nói đầy mấy câu với Vũ Sư!"

Đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ với Tuyên Cơ, Tuyên Cơ bị kiên quyết nhấc khói mặt đất, cả người đều sửng sốt.

Một lúc lâu, ả mới bất khả tư nghị nói: "Bùi lang, ta nghĩ vậy là bởi vì ta yêu ngươi, ta có gì không đúng sao? Ngươi chưa từng đối xử với ta nhiệt thành như vậy, ngươi thực sự ghét ta lắm sao?"

Bùi Minh sử dụng kiếm chống thân thể đứng lên, nói: "Nói với ngươi không thông."

Tuyên Cơ còn không hết hy vọng, nói: "Ngươi nói đi! Ngươi thực sự không cần ta nữa sao? Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, biến thành cái dạng này, ngươi chẳng cảm động chút gì sao? Không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao?"

Bùi Minh nói: "Không phải mấy trăm năm trước ta đã nói với ngươi rồisao?!"

Tuyên Cơ đột nhiên mờ mịt luống cuống.

Ả không biết nên làm sao bây giờ, nhưng hai tay chối chết vẫn túm lấy vạt áo hắn, chân gãy trên mặt đất nhảy một cái nhảy một cái, nói: "Bùi lang... Bùi lang... Ngươi khoan đã, bằng không chúng ta hãy nói chuyện một chút đi..."

Bán Nguyệt nhìn nàng như vậy, mặc dù biết vâng Bùi Minh vứt bỏ nàng trước, nữ quỷ này sau lại giết vô số người, vẫn còn muốn hạ độc thủ với bọn họ, nhưng bộ dáng này, lại có chút thương cảm.

Bùi Minh quay đầu nhìn nàng, cuối cùng, vẫn nói: "Tuyên Cơ, ngươi nên tỉnh lại đi."

Tuyên Cơ nói: "Tỉnh cái gì?"

Bùi Minh nói: "Bây giờ ngươi biến thành cái dạnh này, có một phần do ta ta, nhưng bản chất thì vẫn là do ngươi tự lựa chọn. Ngươi làm nhiều điều như vậy, chỉ có thể cảm động chính ngươi, mà ta là người có tâm địa sắt đá. Ngươi tới để yêu ta, không bằng thích mình đi."

Hắn kéo tay Tuyên Cơ đang túm lấy vạt áo mình, không quay đầu lại mà đi.

Mà trận người bên kia, một quạt của Sư Thanh Huyền tới, pháp lực khó bao nhiêu. Rối laonj gấp gáp một hồi, chỉ có thể cho Vũ Sư cùng vài võ thần đi ra ngoài ngăn cản trước. Ai biết, đúng vào lúc này, bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều thanh âm hỗn tạp:

"Quạc quạc quạc, nơi này chính là hoàng thành két, thật là gian nhà lớn két!"

"Ngạc nhiên cái gì, lại không có nhà lớn của thành chủ!"

"Đúng, cũng chẳng có nhà lớn tuyệt đẹp của thành chủ!"

Đầu đường, góc ngõ, bên mái hiên, xuất hiện rất nhiều hình thù kỳ quái đi tới, náo nhiệt không ngớt. Đột nhiên, bọn quỷ từ Chợ Quỷ tràn tới!

Thiên Nhãn ở trong trận người vừa mở mắt nhìn, không thể chịu đựng được mà kêu to lên: "Nhiều quỷ như thế! Đi đi! Trở về đi! Nơi đây chính là dưới chân thiên tử, các ngươi làm sao dám đến hoàng thành tới dương oai!"

"Cái con heo tinh này, lại dám hiện hình ở trước mặt ta cơ à!"

"Ta không nhìn lầm chứ... Đó là con vịt... Con vịt đập con chuột sao?"

Ngay lúc đó vang lên một tràn tiếp đập đùng đùng: "Câm miệng đi tên đạo sĩ thúi! Cho thể diện mà không cần à!"

"Nếu không phải là mệnh lệnh thành chủ thì các ngươi nghĩ ai rảnh mà tới!"

"Còn không mau quỳ xuống cảm ơn chúng ta đi!"

Đám chuột đen kịt mắt lóe ánh đỏ, nào ngờ tình hình không giống với bọn chúng tưởng tượng, chẳng biết có một đám yêu ma quỷ quái chui từ đâu ra đến giết, chộp lấy cái nĩa cột móng vuốt giống như đói quá nên đâm loạn, ảnh đỏ trong mắt ngày càng đậm hơn: "Thật nhiều chuột quá đi!"

"Đến đây, hì hì hi, chờ các ngươi lâu lắm rồi, ta còn chưa đồ nhắm rượu hai nghìn tuổi bao giờ, nhất định sẽrất bổ!"

"Nhiều như vậy ăn hết sao."

"Thành chủ nói, không ăn hết có thể đem ra bán mà!"

Đám chuột ăn xác kia thấy tình hình không tốt, lại bị dọa sợ lui về. Tượng người rỗng bị vấp ngã do bọn chuột chạy loạn. Mối nguy tạm thời được giải quyết, Tạ Liên lại thở dài một hơi, quay đầu lại nói: "Nhờ có Tam Lang."

Hoa Thành mỉm cười, nói: "Bọn chúng tự nghĩ ra, chuyện không liên quan đến đệ. So với cái này, ca ca, cẩn thận."

Hai chữ cuối cùng, giọng hắn bỗng trở nên nghiêm túc. Tạ Liên ánh mắt chuyển dời, chỉ thấy Ma hỏa cự nhân có động tĩnh mới, tay nắm chuyển về cạnh hông, tựa như, đang muốn rút ra vật gì đó.

Lòng y căng thẳng.

Đó là một thanh kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy