Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 240:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Tình lẩm bẩm nói: "Sao có thể có chuyện như vậy? Sao có thể có nhiều như vậy...?"

Chưa từng nghe qua có ai chỉ dùng pháp lực lại đủ khiến gông nguyền rủa vỡ tung?!

Hoa Thành kéo Tạ Liên đang ngã ngồi trên mặt đất lên, nói: "Ca ca, ngươi thử đấu lại xem!"

Đúng lúc đó, Quân Ngô cầm kiếm chém đến, Tạ Liên vô thức nhấc tay một cái."Keng" một tiếng, Tru Tâm suýt nữa bị y hất bay ra ngoài!

Một đòn kia, so với vừa rồi hoàn toàn không thể so với nhau!

Tạ Liên nhìn hai tay của mình, hơi hoảng hốt. Y đã mấy trăm năm chưa có lại loại cảm giác này, gần như sớm đã quên mất, đây mới chính là y.

Dũng mãnh đến mức không cách nào khống chết sức mạnh của bản thân, mỗi một bước chân đều khiến đất rung núi chuyển. Một bước nghìn dặm, một bước lên trời!

Y nắm chặt năm ngón tay, quyết liệt đánh một quyền về phía mặt Quân Ngô!

Sau khi khai chiến, mặt Quân Ngô vẫn luôn sạch sẽ. Một quyền kia thuận lợi đánh đến, cuối cùng từ khóe miệng hắn chảy xuống một ít máu tươi. Hắn dùng ngón cái lau đi, nhìn một ít máu này.

Sau một khắc, hắn vung tay, ném Tru Tâm sang một bên!

Xem ra, hắn thật sự muốn cùng Tạ Liên quyền cước gặp nhau!

Tạ Liên lại xuất một quyền, nhưng quyền này lại bị Quân Ngô một phát bắt được, trở tay y. Đau đớn kéo đến, cánh tay Tạ Liên "rắc" một tiếng lập tức bị bẻ gãy. Nhưng y lập tức "răng rắc" hai tiếng nối tay lại, phản lại một chưởng, lại bị Quân Ngô chặn đứng. Tạ Liên thấy tình thế không tốt đang định đoạt lấy Phương Tâm mới bị Quân Ngô bỏ xuống. Quân Ngô đương nhiên cũng đoán được một bước này của y, ngăn cản đường đi của y.

Nhưng hắn đã quên, sau lưng hắn còn có hai người Phong Tín và Mộ Tình. Hai người này tuy đã tàn phế một nửa, tuy nhiên vẫn lén lút muốn đi rút Phương Tâm ra. Động tác của bọn họ vô cùng khẽ khàng, Quân Ngô nhưng cứ như mọc mắt ở sau lưng, trở tay đánh một chưởng, đoạn cầu dưới chân hai người vỡ vụn, đồng loạt ngã xuống dòng sông dung nham kia.

Thế công như vũ bão, một bàn tay kéo lại giày của Phong Tín. Mà Phong Tín lại nắm giày của Mộ Tình. Hắn nhìn lên phía trên, nói: "Ta chửi con mẹ nó chứ!!! Thực sự đệch mà!!! Quốc Sư lão nhân gia người ngàn vạn lần không được buông tay!!!"

Người kéo họ lại chính là Quốc Sư. Trán hắn bắt đầu nổi gân xanh: "Các ngươi cũng biết ta là lão nhân gia rồi! Vậy mau chóng bò lên đi!"

Đoạn cầu kia tuy bị Quân Ngô đánh sập, Tạ Liên nhưng đã nhấc tay một cái, miễn cưỡng nâng đỡ nó ở giữa không trung. Y còn muốn tiếp tục nâng nó lên, Quân Ngô cũng không để y nhàn rỗi như vậy. Ba người cách dung nham cuồn cuộn chưa đến hai ba trượng, tai có thể nghe rõ tiếng bọt khí ùng ục cuồn cuộn, Mộ Tình bị treo ngược ở nơi thấp nhất, tư thế này thật khiến người sợ hãi, không cẩn thận chỉ sợ sẽ dùng dung nham này gội đầu, bị thiêu đến mặt đỏ như than, nói: "Mau đỡ ta trước đi!"

Nào ngờ, phía trên còn chưa kéo được hai cái, hắn lại nói: "Đợi một chút! Đừng kéo ta lên!"

Quốc Sư cả giận: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Phong Tín nói: "Ngươi nói thật sao? Được, vậy ta liền buông tay!"

Mộ Tình mắng: "Ta chửi con mẹ nó chứ, con mẹ nó ngươi thử buông tay xem, nhìn phía dưới đi! Nhìn thanh kiếm!"

Mấy người họ nhìn theo hướng hắn chỉ. Chỉ thấy ngay phía dưới bọn hắn, một thanh trường kiếm làm từ ngọc đen đang cắm giữa dòng sông dung nham nóng chảy, chậm rãi chìm xuống. Mới vừa rồi bọn hắn muốn đến đoạt nó, lại bị Quân Ngô chấn xuống dưới này cùng Phương Tâm!

Mộ Tình điên cuồng chìa tay về phía chuôi kiếm, trông như hận không thể biến thành một con vượn tay dài, nhưng làm thế nào cũng không với đến, nói: "Thả ta xuống một chút nữa, ta còn thiếu chút nữa là với đến rồi!!"

Gân xanh trên trán Quốc Sư càng nổi lên lợi hại hơn nữa: "Hai người bọn ngươi là thanh niên, ta chỉ là một lão già khọm, không nên quá phận!"

Nói xong hắn liền hạ đôi giày trong tay thấp xuống một ít, mặt Mộ Tình cách sông dung nham gần thêm một đoạn, tóc rơi xuống, đuôi tóc bắt lửa. Phong Tín nói: "Ta chửi con mẹ nó chứ, tóc ngươi cháy rồi kìa!!! Muốn đốt trụi sao!!!"

Cũng may Mộ Tình cuối cùng đã rút được kiếm lên, một tay hắn điên cuồng vỗ lửa trên tóc, một tay lại vung lên, vẩy theo cả dung nham nóng chảy, ném nó về phía Tạ Liên: "Tạ Liên, đón lấy!"

Tạ Liên giương một tay ra, cầm lấy chuôi kiếm Phương Tâm!

Mà Quốc Sư cũng đã kiên nhẫn đến cực hạn: "Ta không nổi nữa rồi, các ngươi đều mau chóng lên đây đi!"

Phong Tín thấy Quốc Sư run cả người, thấy tình thế không ổn, quyết liệt ném Mộ Tình lên trên, nói: "Ngươi bớt mè nheo oai oái lên đi!"

Mộ Tình bị hắn quăng đi, còn đang định phát giận, phía dưới dòng sông nóng rực, bỗng nhiên lại có vài chục con oán linh dung nham mãnh liệt xông đến!

Mấy con oán linh này tựa như nổi trên mặt nước, nhảy dựng lên cào bới ngực Phong Tín. Nếu không phải có linh quanh hộ thể, chỉ sợ cả người Phong Tín đều bị thiêu rụi rồi. Trước đó chúng nó bị Phong Tín bắn cung đe dọa, ghi hận trong lòng, len lén mai phục bên trong dung nham theo đuôi hắn đến tận đây, thăm dò chờ cơ hội muốn kéo hắn xuống dưới. Bất ngờ không kịp phòng bị, Quốc Sư cũng bị trọng lượng đột nhiên tăng lên phía dưới tay kéo đến bổ nhào về phía trước, trượt xuống bên dưới. Lúc này, đến lượt Mộ Tình ở sau cùng, nắm lấy giày Quốc Sư.

Phong Tín vốn đã bị đả thương, trên người còn cắm vài mũi tên chưa rút ra, tay không đấu với bọn oán linh, lại kiêng dè nếu đấu quá mãnh liệt sẽ khiến người bên trên buông lỏng tay khó giữ được hắn, vô cùng bị động. Đám oán linh dung nham bên dưới tụ lại ngày càng đông, tầng tầng lớp lớp cào bới trên người hắn, như đang cùng Quốc Sư và Mộ Tình chơi kéo co. Lực đạo hai bên đều không thể khinh thường, còn tiếp tục như vậy, không khéo Phong Tín sẽ bị xé thành hai nửa!

Phong Tín quát: "Làm cho đàng hoàng vào được không?!"

Mộ Tình nói: "Câm miệng!" Đột nhiên, hắn cảm giác tay bên dưới đột nhiên nhẹ đi, đám oán linh kìa hình như cuối cùng đã buông tay, nhanh chóng nhân cơ hội này kéo hai người kia lên.

Từ đầu đến giờ, Phong Tín kinh hồn còn chưa ổn định lại, thở hổn hển lại chửi vài câu, phía dưới truyền đến tiếng thét rống giận chói tai của đám oán linh, bọn họn bèn nhìn xuống bên dưới, Mộ Tình và Quốc Sư cùng nói: "Phong Tín, là con của ngươi!"

"..."

Quả nhiên, bên trong đám oán linh đỏ bừng, một cái bóng trăng trắng nào đó đang nhảy qua nhảy lại, điên cuồng cắn xé chúng nó.

Đám oán linh dung nham này đều ít nhất là lão quỷ hơn hai nghìn tuổi, kết bè kết phái, sao lại sợ một tiểu quỷ còn chưa được tính là trẻ con này? Bắt qua cắn lại, thân thể thai linh kia vốn đã trắng phếu, lại bị hun nóng đến mức cả người máu chảy đầm đìa, từng mảng đỏ thẫm, còn gào khóc kêu như quỷ, kêu đến như vậy nhưng lại không khiến người khác đau lòng một chút nào, chỉ khiến người cảm thấy kinh khủng. Phong Tín nhưng lại bạo phát.

Hắn giận tím mặt nói: "Không ngờ bọn ngươi lại thúi mặt như vậy, một đám người lớn lại đi khi dễ một đứa con nít!!! Thác Thác, lại đây!"

Thai linh kia đánh không lại nhiều oán linh như vậy, đã bắt đầu sinh lòng sợ hãi, vừa nghe có người bảo nó thoát khỏi đó, hú lên vài tiếng quái dị, nhảy lên đầu vai Phong Tín. Phong Tín tháo trường cung xuống, rút cung tên trên ngực mình xuống, bắn vài phát liên tiếp, làm nổ tung dòng sông nóng chảy, thai linh ở trên vai hắn lại liên tục nhảy loạn phát tiếng kêu quái đản, nhìn như có chút hả hê mà trầm trồ khen ngợi. Phía bên kia, Tạ Liên thấy bọn họ đã thoát hiểm, cuối cùng cũng yên tâm, đang chuẩn bị chuyên tâm ứng đối Quân Ngô, lại bỗng nhiên thấy ngực cứng lại.

Quân Ngô từ phía sau khóa chặt cả người y, nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, ngươi cho là bãn lĩnh của ngươi học từ đâu ra? Những chiêu thức ngươi sở hữu, ta toàn bộ nắm rõ như lòng bàn tay!"

Một khóa này, Tạ Liên nếu như tránh không được, sẽ bị siết đến chết. Thế nhưng, những chiêu thức y có thể nghĩ ra để thoát khỏi, Quân Ngô nhất định cũng có thể nghĩ ra!

Lúc này, y nghe được Hoa Thành nói: "Ca ca, không cần sợ! Huynh nhất định có chiêu thức mà hắn không biết, sẽ có chiêu thức chỉ có huynh mới có thể dùng, mà hắn lại không dùng được!"

Bỗng nhiên, trong đầu Tạ Liên chợt lóe lên linh quang.

Y có sao?

Y thực sự có!

Nếu không cách nào thoát ra, vậy thì không thoát!

Y xoay cánh tay đang đặt trên người mình của Quân Ngô, trực diện đối địch, khóa trái giữ lấy Quân Ngô, gằn từng chữ: "Chiêu này, ngươi nhất định không đoán được!"

Y giữ lấy Quân Ngô, mang theo thân thể của cả hai người, mãnh liệt phóng về phía tường đá vô cùng kiên cố!

Một cú va chạm này, y dùng hết mười phần sức lực, giữa tiếng nham thạch ầm ầm rơi xuống, y còn nghe được âm thanh vỡ vụn của thứ gì đó.

Đó là từ trên người Quân Ngô truyền đến.

Giáp trắng của hắn, triệt để nát vụn!

Cùng lúc đó, Quân Ngô buông y ra, cuồng nộ nói: "Cút! Đều cút hết cho ta!!!"

Tạ Liên vừa ngẩng đầu, sởn cả tóc gáy. Đập vào mắt y, thứ đã khiến Quân Ngô phát cuồng, chính là mặt.

Ba gương mặt kia, lại xuất hiện!

Tạ Liên lần thứ hai giương kiếm lên, một kiếm đâm xuyên tim Quân Ngô, ghim hắn vào vách đá nham thạch kia!

Máu tươi từ miệng Quân Ngô tràn ra.

Một kiếm này của Tạ Liên, dùng hết pháp lực y có thể mà đâm xuyên qua, bức tường phía sau Quân Ngô sau khi bị đâm trúng trong nháy mắt nổ tung. Năng lực tự lành cường thịnh nhất, cũng không cách nào chữa trị được!

Núi sập rồi.

Quân Ngô vốn bị ghim trên vách đá, sau khi núi lửa sập, lại biến thành nằm trên mặt đất.

Nhưng hắn vẫn chưa buông tha, tay trái nắm chặt chuôi Phương Tâm, dường như muốn viết chữ lên lưỡi kiếm. Đó đương nhiên là chú thuật, phải ngăn cản. Tạ Liên mới vừa đưa tay lên, Quốc Sư liền vội vàng chạy đến, nói: "Thái tử điện hạ! Bỏ đi, bỏ đi!"

Tạ Liên dừng tay, không biết hắn đang gọi người nào, vừa bảo ai bỏ đi. Quân Ngô lại ho ra một ngụm máu, cả giận nói: "Cút ngay cho ta!"

Quốc sư quỳ xuống bên cạnh, nói với hắn: "Điện hạ, bỏ hết đi! Thực sự quên hết đi. Tiếp tục chiến đấu, cũng không có ý nghĩa gì đâu."

Quân Ngô nói: "Ngươi thì biết cái gì?! Cút ngay!"

Quốc Sư nói: "Ta vẫn không hiểu, đã nhiều năm như vậy, ngươi thần tiên cũng đã làm, quỷ vương cũng đã làm, đáng chết cũng đã giết, muốn gì cũng đều nắm trong tay rồi, ngươi sao lại phải khổ như vậy chứ? Ngươi đến cuối cùng muốn cái gì? Muốn chứng minh điều gì?"

Nghe vậy, mặt Quân Ngô trong chớp mắt thoáng hiện lên một tia mờ mịt.

Nhưng không mờ mịt bao lâu, hắn lại hung dữ bóp chặt cổ Quốc Sư, cả giận nói: "Ngươi bớt giáo huấn ta đi! Ngươi không có tư cách giáo huấn ta! Không có ai có tư cách giáo huấn ta!"

Lúc này sức lực của Quân Ngô vẫn chưa đủ, một cái siết này không tính là khó giải quyết, Tạ Liên đang định ra tay cứu người, Quốc Sư nhưng lại vẫy vẫy tay bảo y đừng nhúc nhích, tiếp tục nói: "Điện hạ à."

Quân Ngô lạnh lùng nhìn hắn, không định thả tay xuống.

Mặc dù hắn hiện tại chưa đủ sức lực, nhưng muốn bẻ gãy cổ Quốc Sư vẫn dễ như trở bàn tay, vô cùng nguy hiểm. Quốc Sư nhưng cứ để mặc hắn bóp cổ chính mình, nói: "Ta chỉ bảo Thái tử điện hạ, vốn không phải để giáo dục ra một người không đi sai đường như ngươi, sau đó dùng hắn nhục mạ ngươi. Hắn là hắn, ngươi là ngươi, các ngươi vốn không cùng một dạng người, không cùng một con đường, đây là chuyện đương nhiên. Ta trước đây đã nói qua, ngươi không tin, vậy hiện tại thì sao?"

Quân Ngô chăm chú nhìn hắn, không nói lời nào.

Quốc Sư nói: "Ta chẳng qua thực sự rất nhớ Thái tử điện hạ, nhớ Ô Dung Quốc trước đây, nhớ tất cả những người chúng ta từng gặp, còn có cả những tháng ngày chúng ta chưa phi thăng kia mà thôi."

"..."

Quốc Sư lại nói: "Đã nhiều năm như vậy, Thái tử điện hạ, ta chỉ nhìn ngươi thôi, ta đã thấy vô cùng mệt mỏi, hết sức mệt mỏi, chính bản thân ngươi thì sao? Ngươi thật sự không thấy mệt sao?"

Làm Võ Thần đệ nhất tam giới, gương mặt cùng dáng vẻ của Quân Ngô, vĩnh viễn phải hoàn hảo, không nhiễm một hạt bụi. Lúc này, cởi bỏ đi ánh hào quang vốn có, Tạ Liên mới phát hiện ra, cho dù có bỏ đi ba gương mặt người kia, sắc mặt hắn vẫn vô cùng tái nhợt.

Đường nét trên mặt vô cùng lạnh lẽo kiên cường, dưới viền mắt đã hơi chuyển thành màu đen, mang vẻ u ám khôn xiết, tuyệt nhiên không có dáng vẻ ôn hòa vốn hiển hiện do tầng hào quang bao phủ.

Thế nhưng, hắn của hiện tại, thoạt nhìn mới như đang sống. Mặc dù vẫn rất suy nhược.

Quốc Sư nói: "Điện hạ, ngươi đã thất bại. Cho chính mình được giải thoát đi."

"..."

Quân Ngô có chút hoang mang nói: "Ta thua rồi sao?"

Pháp lực cường hãn đã chấn động phá vỡ đỉnh trời của hang dung nham, ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu xuống.

Bầu trời tựa như có mưa nhẹ nhàng rơi xuống. Quân Ngô nằm trên mặt đất, Tạ Liên đứng đó, trên cao nhìn xuống bao quát hắn, không ngờ lại nhìn thấu được trong mắt hắn một ánh nhìn tựa như trút bỏ được gánh nặng.

Y không khỏi hoài nghi, có lẽ, bị một ai đó đánh bại, kết thúc những tháng ngày phân liệt mà điên cuồng, nói không chừng chính là nguyện vọng nằm sâu trong nội tâm của Quân Ngô từ trước đến nay.

Một lát sau, Quân Ngô đột nhiên hỏi: "Chiêu đó, gọi là gì."

"..."

Tạ Liên nâng tay áo, xoa xoa vết máu trên mặt, nói: "Lấy ngực đập đá."

Quân Ngô sửng sốt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, thoáng cười, thở dài, hai mắt nhắm nghiền, nói: "Đẹp."

Hắn không nói thêm chữ nào nữa, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy trên mặt hắn không còn che giấu vẻ sức cùng lực kiệt.

Tạ Liên hạ mũi kiếm Phương Tâm xuống, bước tiếp theo, nghĩ không ra nên làm như thế nào, không tự chủ được nhìn về phía Hoa Thành. Hoa Thành vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chỉ còn duy nhất một đoạn cầu Thông Thiên chưa bị sập, đang yên lặng chắp tay đợi y đã lâu. Thấy y quay đầu lại, đón nhận ánh mắt của y, mỉm cười.

Quốc Sư vẫn ngồi bên cạnh Quân Ngô không di chuyển, nói: "Điện hạ, các ngươi đi đi."

Hắn vẫn không có ý định đứng dậy, Tạ Liên nói: "Sư phụ, ngươi không đi sao?"

Quốc Sư lắc đầu, nói: "Một mình ta bồi Thái tử điện hạ được rồi. Dù sao ngày trước, ta đã không bồi hắn."

Mưa càng lúc càng lớn, tẩy sạch gương mặt của Quân Ngô, cùng với máu tươi và sức sống chảy ra từ vết thương trên ấy.

Nhìn một hồi, Tạ Liên cảm thấy, ba gương mặt người trên mặt hắn, hình như đã dần phai nhạt đi một ít. Không biết có phải là ảo giác hay không.

Trầm mặc một hồi, Tạ Liên tháo đấu lạp trên lưng xuống, khoanh tay ném một cái, che lên mặt Quân Ngô.

Gông nguyền rủa trên cổ tay Mộ Tình đã rơi xuống, hắn đá bay thứ này vào dung nham nóng chảy, miễn cưỡng tìm lại được thái độ trấn định dửng dưng của mình. Thai linh trên đầu vai Phong Tín nhưng lại nhảy xuống, dùng bốn chân bò đến bên mặt Quân Ngô, dè dặt chạm vào hắn, vẻ mặt hoàn toàn khác với khi nó giẫm lên mặt Phong Tín, càng khiến Phong Tín giận gần chết.

Tạ Liên cũng không để ý chuyện khác, mặt mũi bầm dập trực tiếp chạy về phía Hoa Thành, cứ như vừa mới sống lại-- trên thực tế, cũng chính xác là sống sót qua tai nạn, đột nhiên chui vào người hắn, gọi: "Tam Lang!"

Hoa Thành hơi hướng tay về phía Tạ Liên, lập tức bị y bổ nhào đến mà lui về sau một bước, hai tay ôm chặt y, híp mắt cười nói: "Ca ca, huynh xem, ta đã nói, huynh nhất định sẽ thắng mà?" Lại giơ mặt y lên, nhìn kỹ một chút, thở dài, "Huynh lại đem mình biến thành bộ dạng này."

Nơi hai đầu ngón tay y phủ lên, một con bướm bạc nhỏ khẽ nhào đến lướt cánh qua, vết thương nhạt dần. Tạ Liên cũng cười híp mắt nói: "Lần sau sẽ không như vậy!"

Hoa Thành nhíu mày, giả vờ lãnh khốc nói: "Không có lần sau đâu."

Dừng một chút, Tạ Liên thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: "Tam Lang, trước đây ở núi Đồng Lô, ta có nói, sau khi ra ngoài có chuyện muốn nói với đệ, đệ còn nhớ rõ không?"

Hoa Thành cười nói: "Đương nhiên nhớ rõ. Mỗi một câu nói của ca ca ta đều nhớ rõ."

Tạ Liên cúi đầu, trong giây lát, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, thẳng thắn nói: "Vừa nãy Quân Ngô có tiết lộ đôi câu, cũng có liên quan đến chuyện này. Nói thật, thực ra nên nói cho đệ biết từ sớm, nhưng ta vẫn không hạ được quyết tâm, sợ đệ biết..."

Hoa Thành nói: "Sợ đệ biết, điện hạ thiếu chút nữa đã thành Bạch Y Họa Thế, đúng không?"

"..."

Tạ Liên ngạc nhiên: "Đệ...?"

Hoa Thành không trực tiếp đáp lại, mà quỳ một gối trước mặt y, ngẩng mặt nhìn y, mỉm cười nói: "Thế nào? Ca ca, như thế này, có nhớ đến gì không?"

Sao lại không nghĩ ra?

Khi đó, quỷ hồn Vô Danh kia, cũng hay quỳ một gối với y như vậy!

Gương mặt cười tái nhợt kia cùng với khuôn mặt của Hoa Thành lúc này trong chớp mắt chồng lên nhau. Lòng Tạ Liên run lên, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống trước mặt hắn, lẩm bẩm nói: "...Tam Lang... là, là đệ à!"

Hoa Thành cười một tiếng, duy trì tư thế quỳ một chân trên mặt đất, một con mắt còn sót lại dừng trên người y, nói: "Điện hạ, ta vẫn luôn dõi theo huynh."

Bản thân Tạ Liên chỉ nói một chữ: "Đệ...đệ..."

Y cuối cùng đã hiểu rõ, những lời Hoa Thành giống như vô ý nói với y đều là có ý gì.

Hóa ra là vậy. Y chưa từng nghĩ đến, hóa ra Vô Danh, chính là Hoa Thành!

Hắn biết hết toàn bộ. Hắn thấy hết tất cả. Hắn luôn luôn ở đấy!

Đột nhiên trong lúc ấy, muôn vàn tư vị, tất cả ngôn từ đều đồng loạt xông lên đầu. Cảm kích có, xấu hổ có, đau lòng có, hân hoan có, càng sâu hơn nữa, là lòng luyến mộ không thuốc nào chữa được.

Lồng ngực Tạ Liên chống đỡ đến sắp nổ tung, một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể mạnh mẽ nhào đến, gọi: "Tam Lang!"

Y dường như chỉ biết nói mỗi từ này, lại gọi to một tiếng: "Tam Lang!"

Hoa Thành bị y nhào đến, cùng y ngồi dưới dất, ôm lấy Tạ Liên, cười ha ha. Sợ hãi cùng lo lắng trước đó đều phủi sạch, Tạ Liên chăm chăm ôm chặt cổ hắn, cười cười, muốn rơi nước mắt.

Nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống, y liền đột nhiên phát hiện một chuyện vô cùng không ổn.

Tuy rằng Hoa Thành là quỷ, nhưng thân thể của hắn, cho đến bây giờ hầu như không khác gì người thường.

Thế nhưng, Hoa Thành mà hiện tại y đang ôm lấy, một thân hồng y minh diễm này, nhưng có chút trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy