Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 244:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúc mừng chúc mừng!"

"Thái tử điện hạ, chúc mừng ngươi nha!"

Bồ Tề Quán mới xây lại vô cùng náo nhiệt, người người tới lui, Tạ Liên ghé qua từng dãy bàn dài được sắp ra đầy ắp, nhanh như nước chảy mà đưa từng chén súp nóng hổi mỡ vàng óng ánh, cùng từng chén cơm trắng thơm phức, loay hoay xoay qua xoay lại, còn phải tiếp khách mới đến, trong lúc cấp bách dành chút thời gian nói: "Đa tạ, mời ngồi!"

Bồ Tề Quán không may bị sập giữa loạn đấu nay đã được trùng tu.

Sau khi xây sửa, so với lúc lúc trước đã bớt phần xập xệ nguy hiểm, còn nhiều thêm một mảnh sân mới xây. Cũng không phải do Tạ Liên hay Hoa Thành trùng tu, mà là thôn dân Bồ Tề. Ngày ấy sau khi Tạ Liên chạy trối chết, bọn họ dọn đống phế tích, không ngờ lại phát hiện một thùng vàng thỏi. Đương nhiên là đống vàng mà mỗi ngày Quyền Nhất Chân đều nhét vào thùng công đức của y.

Những thôn dân này chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy, thiếu chút nữa sợ hãi. Sau khi bình tĩnh lại, thôn trưởng lấy một phần trùng tu Bồ Tề Quán, phần còn lại chưa dám đụng đến, chờ Tạ Liên quay về đưa lại cho y.

Bởi vậy, Tạ Liên mang theo Hoa Thành trở lại, nghênh đón y, ngoại trừ các thôn dân niềm nở gọi "Đạo trưởng" và "Tiểu Hoa", còn có một đạo quán mới tinh và một thùng vàng thỏi nặng trịch.

Vàng này y vốn định trả lại cho Quyền Nhất Chân, nhưng Quyền Nhất Chân lại không nhận, cho đến tận khi Hoa Thành nói với hắn, ngươi không đem vàng về, cũng đừng nghĩ đến việc biết được cách nuôi hồn, đứa nhỏ này mới chịu sửa cái tật lén lút thành thành thật thật nhét vàng cho người khác.

Sau khi bắt chuyện xong, Mộ Tình dẫn đầu một đám thần quan rụt rè rảo bước vào sân sau, đột nhiên vừa ngẩng đầu, thấy rõ toàn cảnh đạo quán này, thoáng chốc không biết nói gì nữa.

Mù mắt.

Quá mù mắt rồi!

.

Tượng thần màu sắc sặc sỡ, khoa trương đến cực điểm, cũng không phải là thứ đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất, là cái bảng hiệu kia.

Được viết lên tấm biển, hoặc là vẽ lên, rốt cuộc là thứ gì?

Khánh thành điện mới, nên chúc mừng. Nhưng phẩm vị ở đây khắp nơi đều hỏng bét tầm thường như vậy, đã vậy bảng hiệu còn được đề bút một cách tuyệt vọng sâu sắc, thực sự khiến người khác không dám mở miệng khen, cho nên bọn họ đem hết mấy câu chúc suy nghĩ cả đêm quên sạch không còn một mảnh.

Có điều, Tạ Liên nhưng cũng không thấy ngại, ngược lại nghĩ cũng tốt, chí ít không còn là gian nhà có thể sập bất cứ lúc nào nữa. Y lại gọi một lần nữa: "Mời ngồi?"

Mấy thần quan kia trông không có vẻ gì muốn ngồi, đến đây đại khái chỉ là sĩ diện đến cho đủ mặt thôi, vội vàng buông lễ vật ra về. Tạ Liên hỏi Mộ Tình: "Bọn họ sao vừa đến đã vội đi rồi?"

Mộ Tình: "Này còn phải hỏi sao?"

Tạ Liên: "Phải hỏi."

Mộ Tình tức giận nói: "Vậy đi mà hỏi Tam Lang tốt lành của ngươi đi."

Vốn dĩ, Hoa Thành trở lại, đầu tiên biết được là Tạ Liên, thứ hai chính là Tân Tiên Kinh còn chưa kịp phục hồi ở Thượng Thiên Đình. Không riêng bởi vì trước đó không lâu bọn họ ra sức tổ chức yến tiệc Thượng Nguyên Đấu Đèn giống yến tiệc Trung Thu Đấu Đèn năm ấy, Hoa Thành đã bị giết đến không còn chút tro bỗng nhiên phất tay tế ba nghìn ngọn thiên đăng, càng bởi vì bắt đầu từ một đêm đó, cái chuông kia lại không ngừng reo lên như điên, khiến toàn bộ Thượng Thiên Đình đều bị bao phủ bởi tiếng thông tri của nó, tựa như đang nhắc nhở bọn hắn: Ác mộng của chư vị thần tiên đã trở về!

Ác mộng đang ở ngay trước mắt, thần quan bình thường đương nhiên không dám đến gần. Có điều, hiện tại trên Thượng Thiên Đình tin đồn tình cảm của Tạ Liên và Hoa Thành khẩu vị đã đủ nặng đến mức không cần thêm mắm dặm muối nữa, bọn họ chính là muốn lôi kéo quan hệ với Tạ Liên, để sau này Hoa Thành xuống tay cũng lưu lại ba phần tình nghĩa.

Tạ Liên nghe xong, nhớ đến trước đó Hoa Thành yêu cầu Thượng Thiên Đình phải thông tri công lao vĩ đại của hắn tròn một năm, cười nói: "Nghịch ngợm."

Mộ Tình nói: "Này chỉ là nghịch ngợm thôi hả? Ngươi bảo hắn kiềm chế lại đi, thật tệ mà, bây giờ cái chuông kia mỗi ngày đều làm ầm ĩ lên khiến ai cũng sợ hãi, Thượng Thiên Đình hoàn toàn không cách nào làm việc khác được, cái chuông kia cứ rớt lên rớt xuống đè người khác. Thật vất vả mới trùng tu được Tân Tiên Kinh, đừng có để vì việc này làm uổng công."

Tạ Liên nói: "Được rồi, vậy để ta đi nói với hắn. Thuận tiện, nếm thử xem?" Y chỉ chỉ bàn cơm canh nóng hổi trên bàn trong viện, bổ sung, "Không phải ta nấu."

Mộ Tình nghe nửa câu đầu thần sắc lãnh khốc, tràn ngập cự tuyệt, nghe xong nửa câu sau mới khôi phục lại bình thường. Chính vào lúc này, Phong Tín cũng đến. Hắn vừa vào sân, đúng lúc gặp phải mấy tiểu thần quan chuẩn bị rời đi. Bọn họ chào hỏi xong, lại bàn luận xôn xao nói: "Là Nam Dương tướng quân."

"Là hắn. Thật đáng thương mà, vợ dẫn theo nhi tử lấy chồng bỏ chạy..."

Trán Phong Tín nổi gân xanh, ngay tại chỗ chửi ầm lên: "Ta chửi con mẹ nó chứ!!! Các ngươi có thôi ngay không?! Chuyện này các ngươi nói đã mấy tháng rồi?! Còn nữa! Là 'bỏ chạy'! Không phải 'lấy chồng bỏ chạy'! Toàn con mẹ nó bịa đặt!"

Đám tiểu thần quan lắm mồm bị dọa đến nhanh chân bỏ chạy, Mộ Tình một bên hai tay khép vào tay áo nói: "Ngươi giải thích như vậy thà đừng giải thích, nghe càng mất mặt thêm mà thôi."

Phong Tín giận dữ, nắm cây chổi bên cạnh ném qua phía kia. Mộ Tình một tay bắt được, trách nói: "Xưa rồi. Chiêu này bây giờ vô dụng đối với ta."

Phong Tín định chửi tiếp, Tạ Liên đi đến kín đáo đưa cho hắn một cây chổi nữa, nói: "Vô dụng là tốt rồi, vậy, hai người các ngươi cùng nhau giúp ta quét dọn nhà này một chút. Vừa đốt vài dây pháo, trên đất toàn xác pháo đỏ. Cực khổ rồi. Nếu nhàm chán thì thuận tiện giúp một chút đi."

"?"

Sau nửa canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào, càng ngày càng gần.

Mấy người trong viện nhìn ra bên ngoài, qua một hồi, một đám người đông nghịt tràn vào sân Bồ Tề Quán, kêu loạn nói: "Là ở đây hả?"

"Chính là chỗ này, úi chà, rất có khí thế nha."

"Có cơm thiệt kìa, thiệt nhiều cơm nha!"

"Còn có thịt nữa!"

Mặt đất mới được Phong Tín cùng Mộ Tình quét sạch sẽ lại bị một đám chân đất này giẫm đến khó coi. Mộ Tình nắm cây chổi, giống như trên người bị ai lây bọ chét sang, hai mắt trợn trắng: "...Mấy tên ăn xin này là vụ gì vậy?"

Người dẫn đầu đám người kia, tóc tai rối bời một bộ áo đen, chính là Sư Thanh Huyền, Hắn tập tà tập tễnh nhảy sang, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, ta đến quấy rầy rồi! Thế nào, lời đã hứa lần trước còn tính không?"

Tạ Liên cười nói: "Vô cùng hoan nghênh, đương nhiên giữ lời! Mời ngồi, mời ngồi."

Mộ Tình nói: "Này cũng quá nhiều người rồi."

Sư Thanh Huyền nói: "Không nhiều đâu! Các vị đại gia năm ngoái hỗ trợ thủ trận ở hoàng thành đều ở đây cả."

Người thủ trận khi đó, Sư Thanh Huyền nói với đám ngươi kia sau khi chuyện thành công xin mời mọi người ăn đùi gà, người người đều có phần, kết quả sau khi chuyện thành công tìm khắp nơi cũng không thấy người, tự nhiên không được ăn đùi gà. Ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện lời hứa rồi, một chén lại một chén đùi gà được bưng lên trước mặt, Sư Thanh Huyền nói: "Mọi người hôm nay không cần kiêng dè gì cả, cứ ăn đi!"

Đám người chen chúc ngồi từ trên bàn xuống dưới đất, đều hoan hô, sau đó ôm lấy bát canh lớn húp lấy húp để, hì hà hì hục. Ăn ăn một hồi, đột nhiên có một người nói: "Không đúng, có yêu khí!"

Mọi người quay đầu lại, tên kia hóa ra là người của Thiên Nhãn Khai. Tạ Liên cảm thấy đau đầu, nói: "Sao các ngươi cũng đến?"

Thiên Nhãn Khai nói: "Lần trước bọn ta cũng có hỗ trợ, sao lại không được đến?" Lại giơ cao chén, thần tình nghiêm túc nói: "Các vị, hãy nghe ta nói, ta tuyệt đối không nhìn lầm! Thứ trong chén này có yêu khí, chỉ sợ không phải thứ tốt, rất cổ quái! Mau bỏ xuống đi!"

Không ai để ý đến hắn. Đám người ăn xong một vòng, đều giơ bát lên trời: "Một chén nữa!"

Phong Tín cùng Mộ Tình một bên vừa dùng chổi đánh nhau vừa quét sạch xác pháo đầy sân, nhìn đám người kia ăn uống tiệc tùng ngon miệng như vậy, cũng ngồi xuống, bưng chén lên. Đúng lúc đó Thiên Nhãn Khai mới cả giận: "Các ngươi sao lại không nghe người khác nói vậy!" Nói xong liền định đứng lên đi vào nhà bếp xem thử, Sư Thanh Huyền đè hắn xuống nói: "Thật là đạo trưởng à, ngươi nghĩ nhiều rồi, nơi này là địa bàn của Huyết Vũ Thám Hoa, có yêu khí đương nhiên là chuyện bình thường. Rồi rồi rồi, ngươi lo lắng đúng không, ta đi xem, người ngồi yên đừng có kích động."

Hắn thực sự tự mình đi, đến chỗ nhà bếp, vén màn lên nói: "Ngươi xem, nào có gì cổ quái-- "

Tạ Liên nói: "Chờ đã, ta cũng đến xem thử..."

Nhưng mà, chờ đến y, Sư Thanh Huyền, Phong Tín, Mộ Tình bọn hắn đều đã thò đầu vào nhìn, tất cả đều chấn kinh rồi.

Chỉ thấy trong trù phòng, một con heo đồ tể đang điên cuồng băm băm trên thớt gỗ, nếu không phải phía sau treo đầy giò heo, còn tưởng rằng thứ hắn đang băm là thịt người. Bên cạnh, một cái vạc to đang được nhóm lửa lớn, trong vạc có một con gà tinh cổ dài đang tắm rửa kỳ cọ khí thể ngất trời, vừa thấy bên ngoài có người nhìn nó, nhất thời hét lên một tiếng, hai tay che kín ngực mình.

Tạ Liên đau đầu nhức óc, nhanh chóng đi vào nhỏ giọng nói: "Ta không phải đã nói, không được làm vậy sao?"

Gà tinh kia "cục tác' mà vỗ ngực cam đoan nói: "Đại bá công, bọn ta tắm rửa xong mới đến đây, vô cùng sạch sẽ! Hơn nữa nồi súp này còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, uống vào sẽ không hại người! Không lỗ đâu! Cứ yên tâm mà ăn!"

"..."

Sư Thanh Huyền yên lặng buông màn xuống, Phong Tín cùng Mộ Tình lập tức ném chén đi, phun mắng: "Còn không bằng ngươi đi nấu!"

Tạ Liên xoa nhẹ mi tâm, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nói: "Bọn họ nhất định muốn giúp, không còn cách nào nữa, cũng là có lòng tốt."

Chính vào lúc này, Thiên Nhãn Khai hình như thấy mấy người bên này lén lút trông rất khả nghi, đi đến gần. Tạ Liên vội ngăn cản hắn: "Chuyện gì?"

Y sợ Thiên Nhãn Khai thấy bọn heo đồ tể, lại muốn náo loạn bắt chúng đi. Nào ngờ, Thiên Nhãn Khai lại không hướng về phía nhà bếp, mà lại hướng về phía y. Hắn đi quanh Tạ Liên mấy vòng, nghi ngờ nói: "Kỳ lạ..."

Tạ Liên nói: "Làm sao?"

Thiên Nhãn Khai tựa như trăm bề không cách nào giải thích được, nói: "Không đúng mà, Tạ đạo trưởng, trên người ngươi có quỷ khí, nhưng so với trước kia càng nghiêm trọng hơn?"

"..."

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng. Mộ Tình hừ nói: "Suốt ngày xen xen lẫn lẫn với Quỷ Vương, đương nhiên ngày càng nghiêm trọng rồi."

Thiên Nhãn Khai lại nói: "Không đúng. Cho dù là vậy, cũng không như thế này được?"

Phong Tín nói: "Cái gì mà như thế này được?"

Nghi hoặc hồi lâu, Thiên Nhãn Khai cuối cùng nói thẳng ra.

Hắn nói: "Quỷ khí trên người ngươi, sao lại từ trong ra ngoài vậy? Này...này hoàn toàn là từ bên trong cơ thể ngươi tản ra nha."

"..."

"Ngươi này chỉ sợ là gặp phải tội lớn rồi. Ngươi đã làm gì? Sao lại bị bệnh nghiêm trọng đến vậy?"

"..."

Tạ Liên ngay cả ho cũng ho không được. Cả khuôn mặt y đều ứ máu.

Phong Tín cùng Mộ Tình trước đó nghe còn không hiểu, đợi đến ý này, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Liên, trầm mặc "..."

Chỉ có Sư Thanh Huyền đầu óc xoay vòng không uốn nắn được, nói: "Sao? Tại sao vậy? Này là chuyện gì? Thái tử điện hạ, ngươi đây thật sự bị bệnh hả? Huyết Vũ Thám Hoa có biết chưa? Hắn không trông chừng tốt ngươi à?!"

Không không không, cũng bởi vì hắn như vậy, cho nên mới bị thế này!

Tạ Liên ngập ngừng nói: "Cái này. Thật ra. Không phải. Các người đừng...Ta thấy là, không bằng, à..."

Trong đầu y là một đống hình ảnh hỗn loạn, từ ngữ cũng hỗn loạn một nùi không có ý nghĩa, bỗng nhiên, lưng y đụng phải ngực một người. Một cánh tay mang giáp bạc vòng lấy y, giọng nói quen thuộc mỉm cười nói: "Ta thấy là, không bằng các ngươi quay về chỗ ngồi, lo chuyện ăn của các ngươi, đừng lo đến thứ khác, thế nào?"

Tình cảnh này, Tạ Liên cũng thật không biết nên gọi là được đại xá hay nên gọi là càng thêm quẫn bách đây, nói: "Tam Lang!"

Vừa thấy Hoa Thành đi đến, vẻ mặt của Phong Tín cùng Mộ Tình đều một lời khó nói hết, Tạ Liên ở trước mặt, bọn họ cũng không biết nên nói gì. Chỉ có Sư Thanh Huyền vẫn còn rất nghiêm túc hỏi: "Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi đã kiểm tra thân thể Thái tử điện hạ chưa?"

Tạ Liên một tay che trán, hi vọng hắn đừng hỏi nữa. Lúc này, đám khất cái lại kêu lên: "Thêm một chén nữa!"

"Cho nhiều thịt chút!"

"Canh gà này nhạt quá, cho thêm tí muối!"

Mộ Tình nhìn không nổi nữa, nói: "Các ngươi có biết chỗ này là đạo quán hay không, để cung phụng thần quan, có thể e dè một chút không?"

Nhiều người không biết việc này. Lần trước bọn họ cùng rất nhiều thần quan nắm tay nhau thủ pháp trận, tận mắt nhìn thấy nhiều thần quan lạnh run người, lâm trận bỏ trốn, còn không bằng bọn họ, lại quen biết Sư Thanh Huyền, không khỏi cùng mang suy nghĩ, thần quan so với bọn họ hình như không khác biệt bao nhiêu, hình như cũng không cao cao tại thượng, nghiêm trang bất khả xâm phạm gì.

Đột nhiên, trong nhà bếp truyền đến tiếng hét sợ hãi: "Là ai?"

Nghe tiếng động, Tạ Liên tâm trạng căng thẳng, xông vào nhà bếp, chỉ thấy heo đồ tể với gà tinh ở bên trong la hét, vội trấn an nói: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Làm sao vậy?"

Gà tinh sợ hãi toàn thân đều nổi da gà: "Đại bá công! Ma quỷ lộng hành! Có quỷ, đem toàn bộ canh súp của chúng ta ăn sạch rồi! Ta đang lặn xuống nước một hồi, trồi lên lại thấy không còn chén nào! Ma quỷ lộng hành mà!"

Heo đồ tể mắng: "Ngươi sợ cái gì! Bản thân ngươi không phải quỷ chắc!"

Tạ Liên hơi ngạc nhiên: "Sao lại vậy? Mới vừa rồi rõ ràng thấy các ngươi làm được hơn năm mươi bát mà?"

"Đúng vậy!"

Vừa nhìn lại lần nữa, quả nhiên, hơn năm mươi chén đều rỗng tuếch, ngay cả nước canh cũng uống sạch!

Tạ Liên trong lòng đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nghĩ đến một người, xoay người sang nhìn Hoa Thành đang tựa vào cửa, nói: "Tam Lang, lẽ nào là?"

Hoa Thành lãnh đạm nói: "Tám chín phần mười."

"À..." Tạ Liên nói: "Hắn hẳn là, cũng đến chúc mừng. Nên hoan nghênh, có điều, ăn hơi nhiều...Hiện tại cơm nước đều bị một mình hắn ăn sạch rồi, làm sao bây giờ?"

Hoa Thành mỉm cười nói: "Không làm sao cả. Tăng lãi thôi."

Bọn ma quỷ ở Quỷ Thành lại một lần nữa hao tâm tổn trí nhận lệnh bắt đầu nấu cơm lại. Lúc này, ngoài đại điện và bên trong viện truyền đến tiếng động xôn xao, hình như ai đó gây huyên náo, Tạ Liên đang định đi ra hòa giải, Hoa Thành nhưng lại nắm lấy tay y, dẫn y đi sang cửa phía bên kia.

Hai người dắt tay nhau đi khỏi Bồ Tề Quán. Bên đường có cây cối chặn lại, nếu thả tay xuống sẽ dễ đi hơn, nhưng hai người cũng không nguyện buông tay đối phương ra. Vì vậy cứ vòng qua vòng lại, quấn tới quấn lui. Tạ Liên vừa lách mình vừa nói: "Tam Lang, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Hoa Thành nói: "Ở đây ồn ào quá, tùy bọn hắn đùa giỡn đi, chúng ta đi trước."

Tạ Liên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, có chút lo lắng nói: "Không để ý xem bọn họ làm trò gì à? Bồ Tề Quán mới trùng tu lại, lỡ như lại bị đánh sập thì biết làm sao?"

Hoa Thành bình chân như vại nói: "Sập thì sập, xây thêm một cái là được. Ca ca nói cần, thì cần bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Ha ha ha ha ha ha..."

.

Đêm đến, bên trong Thiên Đăng Quan, Tạ Liên sau khi tắm rửa mặc một bộ siêm y màu trắng đơn bạc, dựa vào tháp ngọc trên bệ, từng nét vẽ từng chữ.

Y đang viết bảng chữ mẫu cho Hoa Thành. Hoa Thành nghiêng người dựa vào cạnh y, cũng chỉ mặc nội y, cổ áo hơi mở, bàn tay buồn chán chơi đùa viên san hô ở đuôi tóc.

Ngọn đèn dầu ấm áp như ngọc, hắn nhìn chằm chằm Tạ Liên, dường như nhìn xong một hồi mới thỏa mãn mà nheo nheo mắt, than thở: "Ca ca, đừng làm cái kia nữa, sang đây nghỉ ngơi đi."

Tạ Liên mới vừa nếm mùi vị đau khổ, kiên quyết không chịu làm tiếp, giọng điệu này y nghe được lại như bị thiêu đốt một bên tai, cố tự trấn định, tiếp tục viết chữ, nghiêm trang nói: "Không được. Tam Lang, ngày hôm này lại có người nói đệ viết chữ xấu, đệ phải luyện tập cho tốt, bằng không, ta cũng không nói cho người khác biết đệ là do ta dạy."

Hoa Thành hơi ngồi dậy, nhướng mày nói: "Ca ca, ta nhớ là, hồi trước huynh rõ ràng từng nói là thích chữ của ta."

Từ khi Hoa Thành một lần nữa quay trở về, suốt một đoạn thời gian dài Tạ Liên hầu như đều đối với hắn thiên y bách thuận*, cầu được ước thấy, đại khái là bởi vì như vậy nên cuối cùng chiều hư hắn, mắt càng ngày càng mang ý hư hỏng. Tạ Liên viết chữ xong, đặt bút xuống, càng tỏ ra nghiêm chỉnh nói: "Không được đùa giỡn hư hỏng. Ta viết xong rồi, mau sang đây luyện đi."

*Thiên y bách thuận: nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ý.

Vì vậy, Hoa Thành lười biếng lê lết sang phía sau Tạ Liên, ôm lấy eo y, hơi khom lưng, đầu đặt trên vai y. Hắn tháo viên san hô từ đuôi tóc xuống, thả lên giấy, khiến nó cùng với viên san hô của Tạ Liên đuổi nhau, lăn qua lăn lại, cố ý không cho Tạ Liên viết tử tế.

Hắn bướng bỉnh lại cường thế chứng minh sự hiện hữu của bản thân như vậy, Tạ Liên nhớ đến mấy câu Thiên Nhãn Khai nói với mình "Toàn thân, từ trong ra ngoài", đều tỏa ra quỷ khí, đó đều là khí tức của Hoa Thành, không khỏi có chút thấp thỏm mềm lòng, khẽ tránh hai cái, nhỏ giọng nói: "...Viết đàng hoàng nào."

Hoa Thành nói: "Được rồi, đệ nghe lời ca ca."

Hắn đặt bút, viết hai câu thơ sau. Tạ Liên nhìn, lắc đầu, trong lòng niệm không biết bao nhiêu lần câu "hết thuốc chữa", dừng một chút, cũng cầm bút lên, giúp hắn sửa lại hai câu sau.

Sau khi viết xong, Tạ Liên nhẹ nhàng thổi, cấm lấy cuộn giấy trong tay, hai người cùng nhìn bức thi họa này.

Màu mực trên giấy, đề thành bốn câu thơ mang phong thái lên trời xuống đất:

Từng gặp biển xanh khó làm sông nhỏ,

Không phải Vu Sơn nào phải mây,

Gặp phải mỹ nhân lười ngoảnh lại,

Nửa vì tu đạo, nửa vì người.

Ngay cả Ách Mệnh ở bên cạnh bàn, cũng mở to mắt, nhìn không dời mắt, tựa như vô cùng thưởng thức. Hoa Thành cười nói: "Tuyệt thế chi tác. Ca ca, mau, đề danh đi. Tác phẩm này chắc chắn sẽ kinh diễm hậu thế, lưu truyền thiên cổ."

Tạ Liên đang định đề tên Hoa Thành bên dưới, nghe hắn nói như vậy, thực sự không thể đề tên mình rồi. Hoa Thành cười đủ rồi, giả vờ nghiêm trang nói: "Ca ca xấu hổ hả? Đệ giúp huynh."

Nói xong, liền nắm tay Tạ Liên, xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống vài chữ. Đương nhiên, nếu không nói ra, căn bản không ai nhìn ra được đây là hai nét chữ, cũng căn bản không thể nào nhìn ra được tên của Tạ Liên...

Tạ Liên nhìn tay mình viết ra loại chữ này, không biết nên khóc hay nên cười, nghiêng đầu vào ngực Hoa Thành. Bỗng nhiên, y thấy mấy chữ này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

Trong chốc lát, y nghĩ ra, mắt sáng lên, nói: "Tam Lang, trên tay đệ!"

Y bắt lấy cánh tay Hoa Thành, kéo tay áo hắn lên, thích thú nói: "Chính là chỗ này!"

Khoảng thời gian hai người sinh hoạt ở Bồ Tề Quán kia, có một hôm, Tạ Liên từng bắt gặp một văn tự hình xăm trên tay hắn, trông như văn tự của dị tộc nào đó. Lúc đó y còn cân nhắc trong lòng, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ đến, này vốn không phải "văn tự dị tộc" gì, nguyên bản, chỉ là tên của y!

Hoa Thành cũng nhìn cánh tay mình, cười nói: "Ca ca cuối cùng đã nhận ra rồi sao?"

Tạ Liên nói: "Sớm nên nhận ra rồi, chỉ là..."

Chỉ là, chữ viết của Hoa Thành, thật sự điêu luyện sắc sảo. Không cần nói Hoa Thành cũng đoán được suy nghĩ của y, cười ha ha, một tay ôm eo Tạ Liên, hôn trán y, nói: "Đừng lo, chữ ca ca đẹp là được, đệ sẽ thấy vui hơn gấp ngàn lần chữ đệ đẹp nữa."

Tay Tạ Liên phủ lên trên hình xăm. Màu hình xăm rất sâu, có thể thấy, cũng rất đau. Y nhẹ giọng nói: "Đây là đệ lúc bé xăm lên hả?"

Hoa Thành mỉm cười, kéo tay áo xuống, gật đầu.

Vậy đương nhiên là hắn tự đâm chính mình rồi. Tưởng tượng hình ảnh một đứa bé trai lén lút khắc danh tự của người mình ngưỡng mộ lên cánh tay, ấu trĩ như vậy, dũng cảm như vậy.

Mười ngón tay siết chặt, chỉ đỏ bện vào nhau. Trước mắt Tạ Liên, bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một năm trước, Hoa Thành ở núi Đồng Lô hóa bướm bay đi.

Một khắc cuối cùng đó, Hoa Thành có nói một câu.

Mặc dù không lên tiếng, Tạ Liên nhưng vẫn nghe rõ hắn nói gì.

Đó là một câu mà Hoa Thành đã thực hiện từ bé, đến chết cũng không đổi.

"Ta vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của ngươi."

***

[DÂN GIAN QUÁI ĐÀM]

Dân gian có truyền thuyết, có một vị Tiên Nhân Đồng Nát

Tuy rằng được xưng là Tiên Nhân Đồng Nát, nhưng vị tiên nhân kia không phải chuyên phù hộ việc thu đồng này, mà là nhân gian bình an. Bởi vì, y đồng thời cũng là một vị Võ Thần cực mạnh.

Không thể trừ ma, cũng có thể chống tà. Nắm giữ năng lực diệt thế, vẫn không đánh mất tấm lòng thương tiếc hoa.

Có người nói, vị tiên nhân đồng nát này thể chất đặc thù, sẽ mang đến vận rủi. Nếu không tin, chuẩn bị một con xúc xắc, trước tiên sờ sờ lên tay thần tượng, lại ném một phát, vận may nhất định hỏng bét.

Cho nên, nếu cầu phúc với pho tượng tiên nhân đồng nát trắng xám này, nói không chừng càng bái càng không may, uống nước lã cũng bị nghẹn, mặc đạo bào cũng gặp quỷ.

.

Dân gian còn có một truyền thuyết, có một vị Hồng Y Quỷ Vương.

Vị quỷ vương này mặc dù không phải người, nhưng bản thân lại có tín đồ nhiều vô số kể, trong nhà thường có người len lén lập một pho tượng Quỷ Vương, ngày đêm cung phụng, khẩn cầu vận may.

Bởi vì, vị Quỷ Vương này không chỉ sở hướng phi mỹ*, có người nói đến nay vẫn chưa bại một lần, mà vận thế lại cường đại vô song.

*Sở hướng phi mỹ: đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Không tin, bái hắn một cái rồi thả xúc xắc. Nếu như được phù trợ, lần thả này sẽ tốt lên hẳn.

Có điều, quỷ không giống thần, đương nhiên có nhiều kiêng kỵ. Vị quỷ vương này tuy nói bản lĩnh cao cường, tính tình nhưng lại vô cùng cổ quái cực đoan.

Nếu hắn vui vẻ, không cần bái hắn cũng sẽ giúp ngươi; hắn mất hứng, ngươi có vung tiền như rác hắn cũng chẳng thèm ngó đến; mà nếu như hắn thập phần mất hứng, không cẩn thận hắn liền trở tay lấy mạng ngươi,

Cho nên, vì lý do đó, vẫn nên kính nhi viễn chi* thì hơn.

*Kính nhi viễn chi: tỏ ra tôn kính ai đó, nhưng không nên đến gần.

.

Thế nhưng, nếu mọi người đem hai pho tượng một thần một quỷ này cung phụng cùng một chỗ, sẽ thấy biến hóa vô cùng kỳ diệu.

Pho tượng Hồng Y Quỷ Vương kia, sẽ xua tan đi vận rủi quấn lấy Tiên Nhân Đồng Nát, khiến y lộ ra diện mạo chân chính của mình.

Mọi người còn kinh ngạc phát hiện được, hóa ra, màu sắc vốn có của Tiên Nhân Đồng Nát không phải là xám trắng, mà là ánh vàng rực rỡ.

.

Truyền thuyết có căn cứ của nó. Nhưng đây đại khái là một câu chuyện xưa rất lâu đời, nói không chừng có lẽ đã có từ tám trăm năm trước, muốn tường thuật lại cũng phải kể thật lâu thật lâu. Mọi người nhất định cũng không đủ kiên nhẫn mà lắng nghe.

Nhưng có một việc có thể chắc chắn, đó là nếu muốn hai vị này đều tự phát huy sức mạnh lớn nhất, nhất định phải cung phụng họ cùng một chỗ.

Như vậy, sẽ được gấp đôi vận lành, gấp đôi sở hướng phi mỹ.

Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hmy