Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Hoàng Thành tấp nập ngựa xe, người bán kẻ buôn rao vặt vang vọng cả một đường. Tửu lâu có tiếng nhất thành lại càng rôm rả, hương rượu mê người theo tiếng cười nói mà lan ra bên ngoài, không khỏi khiến người khác chỉ lướt ngang cũng đủ mê đắm.

Sát bên tửu lâu ấy, lại là một khung cảnh đối lập hoàn toàn.

Ngôi miếu chẳng biết thờ ai xiêu xiêu vẹo vẹo mọc lên cạnh tửu lâu to lớn kia, trông lại càng thêm phần thảm hại. Bên trong nơi rách nát đó, có một đám người già trẻ lớn bé nam nữ đều đủ cả, tất cả đang vây quanh một nam tử vận bạch y bẩn thỉu nằm giữa miếu.

"Này, mau tỉnh lại đi, ngươi không sao chứ?"

Sư Thanh Huyền bị người khác lay đến giật mình, khó nhọc mở mắt, lại bắt gặp hàng chục cặp mắt đang nhìn y chằm chằm. Y có chút không thích ứng kịp, liền đảo mắt nhìn xung quanh.

Ánh nắng lọt qua vết nứt của mái ngói cũ kĩ, vệt sáng nho nhỏ tương phản rõ rệt với khung cảnh ảm đạm tối tăm.

Là ngôi miếu hoang nơi y được mấy người hành khất đem về chăm sóc.

Y lau mồ hôi trên trán, cảm thấy cả người nóng như lửa đốt. Vẫn chưa kịp định thần, đám người kia lại trực tiếp xem y như phạm nhân mà xúm vào tra hỏi:

"Ngươi vừa nãy là gặp ác mộng sao?"

"Đúng đó đúng đó. Ngươi trong lúc ngủ la nghe rất thảm, mồ hôi vã ra ướt cả áo này."

"Sắc mặt ngươi trong không ổn chút nào, có thấy khó chịu lắm không?"

Sư Thanh Huyền bị hỏi đến đầu váng mắt hoa, sau khi ho khù khụ vài tiếng mới chống người ngồi dậy, trả lời bằng giọng khàn khàn:

"Không sao không sao, nhưng hình như ta bị sốt rồi ha ha ha ha..."

Cơn sốt khiến giọng y trở nên vô cùng khó nghe, vậy mà tiếng cười vẫn như cũ đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu đến kì lạ. Đám khất cái thoáng ngẩn người, một lúc sau mới mỗi người một câu mà nói tiếp:

"Ngươi cũng thật kì lạ nha, tên thì không nói, lại còn suốt ngày mơ thấy ác mộng."

"Bị sốt thì có gì buồn cười? Thật là..."

"Thôi thôi thôi mau nằm xuống, ta đi kiếm xem có gì giúp ngươi hạ sốt không."

Sư Thanh Huyền cảm thấy có chút ngại, vừa định nói không muốn làm phiền thêm nữa thì mấy tiểu cô nương đã đem khăn đắp lên trán, bắt y nằm xuống nghỉ ngơi chờ thuốc.

Y không dám ngủ, chỉ khép hờ mắt rồi lắng nghe những âm thanh truyền đến từ bên ngoài ngôi miếu nhỏ.

Có thể mơ hồ nghe được tiếng cười nói xôn xao vọng ra từ tửu lâu bên cạnh, sự hào nhoáng hư huyễn không khỏi khiến người ta có chút chạnh lòng. Nghĩ nghĩ một chút, hình như đây đúng là nơi mà Thanh Huyền ngày trước luôn muốn dẫn "Minh huynh" của y đến chơi thử.

Nghe nói rượu của tửu lâu này xứng đáng xếp vào hàng cực phẩm, mấy món ăn đi kèm cũng có thể gọi là mỹ vị nhân gian. Ngày trước khi Sư Thanh Huyền lôi kéo "Minh huynh" kia đi uống rượu, đều sẽ là y ngồi uống đến say mèm, còn hắn từ tốn "quét sạch" mấy món đồ nhắm rồi lại vất vả mang y trở về Thượng Thiên Đình, trả người cho Sư Vô Độ. Như vậy nhiều lần cũng không ổn, vì thế Sư Thanh Huyền vẫn luôn muốn tìm một nơi vừa có rượu ngon, vừa có thức ăn thuộc hàng thượng hạng tiếp đãi bằng hữu tốt nhất của mình.

Ha ha, đáng tiếc, đời này chắc không còn cơ hội nữa rồi.

Lại nhớ đến cơn ác mộng trên đảo Hắc Thủy kia, Sư Thanh Huyền thoáng rùng mình, lắc lắc đầu ép bản thân nghĩ đến chuyện khác.

Ngay khi y vừa bất cẩn mơ màng thiếp đi, lại cảm nhận được một cánh tay đang đỡ mình ngồi dậy, vững chãi mà dịu dàng.

Người đó đưa đến trước miệng Sư Thanh Huyền một bát cháo, hành lá xanh xanh rắc ở trên, còn có vài lát gừng ẩn hiện, hơi ấm phần nào làm dịu đi tâm tình có phần hỗn loạn của y.

Hương vị này, vô cùng quen thuộc.

Khi y còn nhỏ thường hay bệnh vặt, là ca ca đã luôn ở bên săn sóc, tuy không nói lời ngon ngọt dỗ dành nhưng vẫn làm người ta trong vô thức thấy an tâm. Ngày đó, cũng là ca ca nấu cho y những bát cháo như thế này để giải bệnh.

Y thừa nhận, Sư Vô Độ không phải là một người tốt.

Nhưng lại là ca ca tốt sẵn sàng bỏ ra mọi thứ vì y.

Khoé mắt bỗng dưng cay cay, Sư Thanh Huyền như đứa trẻ ngày đó muốn được dỗ dành, trong vô thức mở miệng gọi "Ca...".

Người kia hình như không phản ứng lại, trước sau như một chẳng nói gì, từ tốn đợi y ăn hết cháo. Sư Thanh Huyền cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, ngoan ngoãn ăn rồi lại thuận theo đối phương nằm xuống nghỉ ngơi.

Có lẽ là do căng da bụng chùng da mắt, hoặc là vì cảm nhận được ấm áp mà mình đánh mất đã lâu, lần này Sư Thanh Huyền ngủ vô cùng yên ổn.

Người kia cúi xuống khẽ vuốt khoé mắt đã hơi đỏ lên của y, sau đó không chút do dự rời khỏi ngôi miếu nhỏ.

...

Một lần nữa tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.

Sư Thanh Huyền cảm thấy mặt mình ươn ướt, hé mắt nhìn thử một cái, sau đó liền giật mình bật dậy.

Là một chú chó màu lông đen nhánh, lúc nãy đang vô cùng phấn khích liếm liếm y.

Sư Thanh Huyền ngồi dậy đột ngột làm sinh vật nhỏ cũng hốt hoảng theo, y đành ôm nó vào lòng, có chút cưng chiều mà vuốt ve bộ lông óng mượt.

Vài người đang bận rộn ở bên kia thấy y tỉnh lại liền bước qua hỏi han, một người có vẻ là "thủ lĩnh" như áy náy mà gãi gãi đầu, nói:

"Xin lỗi nhé, không kiếm được thuốc cho ngươi rồi, thật sự đắt quá..."

Sư Thanh Huyền vốn không nghĩ mình sẽ được đối đãi tốt đến mức này, đương nhiên sẽ không trách móc họ, vội lắc đầu nói:

"Đừng nói vậy mà, ăn bát cháo hôm qua mọi người nấu ta đã khoẻ lên nhiều rồi, cũng vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáp."

Mấy người phụ nữ đang ngồi vá đồ ở xa xa cũng thoáng nghe thấy, đều gật gù khen y hiểu chuyện. Bỗng nhiên có một cô nương lên tiếng, như phát hiện ra có gì đó không đúng:

"Tiểu ca ca à ngươi có nhầm không, ngày hôm qua mọi người đều ra ngoài chỉ để ta ở lại chăm sóc ngươi, nhưng ta cũng đâu có nấu cháo?"

Tất cả đều bắt đầu xì xầm bàn tán xem là ai rảnh hơi tốt bụng đến giúp đỡ chúng ta thế này, nhưng rồi cuối cùng cũng kết luận lại: có ăn là được rồi, suy nghĩ thêm làm gì cho mệt? Sau này có duyên gặp lại rồi cảm tạ cũng chẳng muộn.

Chỉ có Sư Thanh Huyền rơi vào trầm tư.

Cánh tay đó rõ ràng là tay đàn ông, càng khẳng định lời cô nương này nói là sự thật. Nhưng mà người giúp đỡ y vào lúc hoạn nạn thế này không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ đếm ra ba người mà thôi.

Nếu là Tạ Liên, hắn nhất định sẽ hỏi han nói chuyện, im lặng vốn không phải tác phong của hắn.

Ca ca... Sao có thể.

Vậy chỉ còn một người thôi.

Bằng hữu tốt nhất của y.

Sư Thanh Huyền tựa như bị suy nghĩ của chính mình chọc cho bật cười. Người ta đã không giết ngươi thì thôi đi, còn có thể đến đây âm thầm giúp đỡ ngươi à?

Lúc này, một đứa nhóc khoảng chừng năm tuổi lại gần y, hỏi:

"Ca ca, con chó này là của huynh nuôi hả? Đáng yêu quá."

Sư Thanh Huyền lúc này mới thôi thất thần, mỉm cười nói "Không phải, ta vừa tỉnh đã thấy nó rồi.", tay lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu chú chó nhỏ.

Tỷ tỷ của đứa nhỏ đang loay hoay nhóm lửa nướng khoai, thấy hai người đang kết thân thì ngỏ ý muốn nhờ vả:

"Tiểu ca ca, ngươi có thể trông chừng Tiểu Kê giúp ta một chút không, cũng tiện thể đi dạo xung quanh cho khoẻ người?"

Sư Thanh Huyền đương nhiên đồng ý, hai người một lớn một nhỏ dẫn theo chó con đi dạo Hoàng Thành.

Hình như đã lâu không có người chơi cùng nên cậu nhóc rất phấn khích, liên tục gọi ca ca ca ca, chạy đến mức đôi má phúng phính ửng đỏ. Sư Thanh Huyền cũng cười cười hùa theo nó, lại đưa mắt nhìn ngó xung quanh, đôi khi hỏi han mấy câu vụn vặt.

"Sao đệ lại tên là Tiểu Kê?"

"Là mọi người đặt đó, họ rất thích ăn gà."

"Ha ha, đệ cũng im lặng để họ gọi vậy sao?"

"Họ thích là được, với lại đệ thấy cũng đáng yêu mà."

Nói chuyện bâng quơ như thế này khiến tâm trạng y trở nên vô cùng thoải mái, gần như đã tạm quên những chuyện không vui. Lúc này, Tiểu Kê bỗng dưng thôi không nói nữa, đứng nhìn chằm chằm xe bán hồ lô gần đó.

Thấy vậy, Sư Thanh Huyền ngỏ ý muốn mua vài xiên làm quà cho đứa nhỏ này, sau đó vội lục tìm mấy xâu tiền xu trong tay áo.

Tìm không thấy.

Dĩ vãng Sư Vô Độ luôn để sẵn tiền trong y phục của y, vơ bừa một bộ cũng có thể tìm thấy cả gia tài, đủ để bao trọn hai, ba quán rượu nổi danh. Nhưng bây giờ, lại tìm không thấy.

Sư Thanh Huyền lập tức ngây ngốc. Bất giác lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra, y thực sự vẫn chưa thích ứng kịp. Tiểu Kê đang một tay bế chó nhỏ nhìn y chờ mong, thấy như vậy liền giữ nguyên nụ cười mà kéo kéo tay áo y, nói:

"Ca ca, đệ không thích nữa, mình đi thôi."

Đôi khi, trẻ nhỏ quá hiểu chuyện sẽ làm người ta thấy đau lòng. Y có chút áy náy, lại chẳng biết làm gì, chỉ đành im lặng đi theo.

Nhưng rất nhanh sau đó Tiểu Kê lại bắt đầu chạy nhảy, còn cùng chó nhỏ rượt đuổi đến là vui vẻ trên phố. Sư Thanh Huyền cũng muốn chiều theo ý nó, liền hô "Đợi ta với, đến bắt đệ này!" rồi tăng tốc chạy theo.

Cười giỡn một lúc lâu, bỗng nhiên đằng trước vang lên một tiếng "Oái!" của Tiểu Kê. Sư Thanh Huyền vội xông lên, đập vào mắt y là đứa nhỏ đã ngã ngồi trên đất, gương mặt non nớt hơi nhăn nhó vì đau. Y đỡ nó dậy, nhẹ giọng hỏi "Có sao không?" rồi xoa xoa vết trầy trên tay nó, dù mới quen nhưng vẫn cảm thấy có chút sốt ruột.

"Này, hai tên bẩn thỉu các ngươi dám để lời bổn công tử nói ngoài tai à?!"

Lúc này y mới giật mình nhìn qua, vừa nãy mãi lo cho Tiểu Kê mà không để ý đến vị công tử đứng cạnh. Người này cả người ăn vận phô trương, đoán chắc là công tử nhà quyền quý nào đó, là loại thiếu gia hống hách thích ăn chơi điển hình.

Sư Thanh Huyền không muốn gây thêm rắc rối, đành hạ mình cúi đầu xin lỗi:

"Không dám, vừa nãy là ta không trông chừng tốt đứa nhỏ này, mong công tử lượng thứ."

Quả đúng như y vừa đoán, hắn chính là loại ỷ vào gia thế ức hiếp kẻ yếu, liền chỉ vào vết bẩn trên y phục mà gào lên:

"Lượng thứ? Muốn thì đền y phục cho ta, tên nhóc ranh này vừa đụng vào đã bẩn như thế, còn muốn bổn công tử mặc tiếp! Nói cho ngươi biết, mạng chó của ngươi cũng không đáng giá bằng một góc cái áo này đâu!"

Nếu y vẫn còn là Phong Sư, khẳng định tên này đã bị quạt bay đi khoảng vài dặm rồi.

Lúc này Tiểu Kê đã bị doạ đến run rẩy, y liền giấu nó ra sau lưng mình, vừa định hỏi có thể đền như thế nào thì tên công tử kia lại kêu lên thất thanh.

Chó nhỏ của y, vậy mà lại bực mình cắn người ta một phát.

Sư Thanh Huyền: "..."

Kêu xong, hắn lại gọi nô bộc tới đòi giết chó, lại muốn đánh Tiểu Kê vài chục trượng. Sư Thanh Huyền vốn không muốn rước thêm rắc rối, nhưng sự việc đã đến nước này, đành vậy.

Y bảo Tiểu Kê đã ôm chó nhỏ lên phải chạy về miếu thật nhanh, mặc kệ nó khóc lóc xin ở lại, cuối cùng bước lại gần tên công tử, nói:

"Vị công tử này, chó là ta nuôi, đứa trẻ cũng là ta trông chừng, chi bằng tính hết lên người ta đi?"

Hình như y chưa bao giờ hùng hổ như thế này.

Có lẽ là vì không còn gì để mất nữa rồi.

Tên công tử kia thấy y như vậy liền có chút do dự, sau một hồi lại nở nụ cười khinh khỉnh nói:

"Không tồi nha, vậy ngươi ngay tại đây, à không, đi kiếm tên nhóc nhà ngươi đi, ở trước mặt nó chịu một trăm trượng, thế nào?"

Y còn có thể thế nào được nữa? Nhưng chí ít cũng không thể để lại chướng ngại tâm lí cho Tiểu Kê chứ.

"Không thể ở trước mặt nó, tại đây, một trăm hay hai trăm trượng, đánh chỗ nào đều tùy ngươi.

"Ha ha ha, được thôi."

Mọi chuyện sau đó, Sư Thanh Huyền đều cảm thấy là một mảng mơ mơ hồ hồ. Da thịt từ đau rát dần dần thành mất cảm giác, bởi vì cắn răng cố chịu mà môi cũng loang lổ máu, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

Nhưng mà y vẫn bình tĩnh đến kì lạ, cả quá trình cũng chỉ lẩm bẩm một câu.

"Ca ca, chờ đệ."

Cứ như thể, bộ dạng vui vẻ của y mấy ngày qua chỉ là giả vờ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top